Một đời đeo mạng che mặt cũng được, ít nhất là còn sống!“Ăn xong rồi sao?” Vân Hoành khàn giọng hỏi.

Khóe miệng Thẩm Vãn Tịch có chút cong lên, hài lòng mà gật đầu.

Vân Hoành chăm chú nhìn nàng hồi lâu, tiếp theo mặt không chút thay đổi nói: “Ăn xong rồi chúng ta bái thiên địa đi.

”Thẩm Vãn Tịch: “…”Bái! Thiên! Địa!Vẻ mặt Thẩm Vãn Tịch tràn đầy vẻ không thể tin, hai mắt trừng lớn nhìn hắn.

Đây là cái thao tác gì?Nàng vừa mới làm cái gì sao? Vì sao đột nhiên lại nói đến bái thiên địa?Người thợ săn này quả thật muốn cưới nàng?!Vân Hoành cũng có vẻ mặt nghi hoặc, hắn tự hỏi vì sao cô nương này lại phản ứng lớn như vậy.

Chẳng lẽ hắn mua nàng trở về không phải là vì cưới nàng sao?Trước kia Chung thúc có nói với hắn rằng, nam tử trong thôn đến cái tuổi này nhất định sẽ cưới vợ.


Cái gọi là cưới vợ chính là nam tử tiêu chút tiền lễ hỏi đem nữ tử đón về trong nhà, sau này ngủ chung sinh em bé, đó chính là vợ chồng.

Sau đó hắn tại chợ nô lệ vừa lúc nhìn đến tiểu cô nương đáng thương vô cùng, vừa vặn lúc hắn bán được tấm da cừu kiếm được hai lạng bạc, liền thuận tay mua nàng trở về.

Vân Hoành vốn cho rằng nữ tử ở trên giường hắn ngủ một giấc liền coi như thành thân xong, nhưng sau khi hỏi Chung thúc mới biết còn không có đơn giản như vậy.

Nam nữ kết hôn cần có lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.

Bình thường cần mời bà mối giật dây bắc cầu, hỏi qua ngày sinh tháng đẻ để sau định ra ngày lành giờ tốt.

Nhà trai còn cần chuẩn bị một đôi chim nhạn làm lễ kết thân, tỏ ý coi trọng, đợi ngày đại hôn tự mình sẽ đến nhà gái rước dâu.

Mà Tương Sơn trấn không phải ai cũng biết chữ, phần lớn đều mời người đọc sách như tú tài hỗ trợ viết tam thư, tức là Thư sính (lá thư ngỏ lời cầu thân, bàn tính chuyện hôn nhân giữa 2 nhà), Lễ thư (lá thư xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái) và Nghênh thư (lá thư nhà trai ghi ngày giờ muốn đón dâu về, muốn nhà gái tham khảo), đây đều là nghi thức cần thiết.


Đương nhiên, ở vùng núi hẻo lánh thì không chú ý được nhiều như vậy.

Lúc ấy Chung thúc nghe nói hắn từ bên ngoài mua cái tức phụ trở về, nhanh chóng thay lời nói: “Cái này dễ dàng hơn nhiều, ngươi không cha không mẹ, chỉ cần cùng cô nương kia bái thiên địa, từ nay về sau liền thành vợ chồng.

Vân Hoành bị mất kí ức trước kia, chỉ nhớ rõ hai chữ “Vân Hoành” có thể là tên gọi chính mình.

Nghe người ta nói năm năm trước hắn đột nhiên đi vào trong núi, bởi vì thân thể khỏe mạnh, khí lực cũng lớn, hắn liền tự mình xây dựng nhà trúc, làm một thợ săn trong núi.

Thanh danh của hắn không tốt.

Lúc trước cũng có gia đình đến cửa làm mai, nhưng ngày đó hắn vừa vặn ở trong núi đánh chết một con lão hổ, trên người dính máu, làm cô nương kia bị dọa sợ đến hôn mê.

Từ đó về sau, người trong thôn đều đồn thổi hắn máu me tàn bạo, giống như người đến từ địa ngục Tu La.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương