Chương 17

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày da đen bóng của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như tất cả đều không quá chân thật.

“Cảm ơn Di Di đi.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên:

“Cô ấy ở bên kia thấy cô bị lôi kéo nên mới nói tôi đến giúp.”

Ý tứ của hắn là ngay từ đầu hắn cũng không có gì định giúp cô?

Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Tần Di Di đang ở trong xe cách đó không xa.

Tần Di Di đang ngồi trong xe, thấy bọn họ nhìn về phía này, cô lập tức xua tay, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.

Cô ấy quả thực còn rất trẻ, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân, ngũ quan ngọt ngào, ngoan ngoãn, nhìn rất trẻ con, là gương mặt mối tình đầu mà đa số đàn ông đều thích.

“Ừ, cám ơn cô ấy đã giúp tôi.” Giang Nguyệt mím môi, cơn đau nhói từ mắt cá chân càng ngày càng rõ ràng.

“Tiêu tổng, xin lỗi nhưng tôi phải đi bệnh viện đây.”

Nói xong, cô đặt tay lên cửa xe, nhích người vào trong xe từng chút một rồi đóng cửa lại.

Nhìn chiếc xe rời đi, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên ẩn trong bóng tối, rất khó để phân biệt được cảm xúc của anh.

Trở lại xe, Tần Di Di quan tâm mở miệng hỏi trước:

“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt không sao chứ? Có bị thương không?”

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi vào trong xe, khởi động động cơ, đôi mắt không gợn sóng: “Tôi không chú ý.”

Không chú ý? Là không quan tâm?

Tần Di Di miễn cưỡng che giấu sự vui mừng trong mắt, cố hết sức tỏ ra lo lắng:

“Vừa rồi quả thực là quá nguy hiểm, nếu bị chụp được, thanh danh của chị Giang Nguyệt nhất định sẽ bị tổn hại.”

Tâm tình Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt, hai tay cầm vô lăng, giọng điệu hời hợt:

“Tôi đưa cô đến bệnh viện khám tổng quát một lượt. Tránh sau này luyện tập múa lại bị tổn thương thân thể.”

Nghe được sự quan tâm rõ ràng trong lời nói của anh, gò má Tần Di Di lập tức ửng hồng.

“Đây là trật khớp bong gân, cần một đến hai tuần mới khôi phục được. Trong khoảng thời gian này không nên vận động quá nhiều, hơn nữa loại này bong gân một khi xuất hiện một lần, về sau sẽ thường xuyên phát sinh. Bình thường lúc cô đi bộ hoặc tập thể dục phải chú ý nhiều hơn.”

Giang Nguyệt gật đầu: “Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”

Chị Trần đi giúp cô lấy thuốc và nộp phí, một mình cô chống vào tường, chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, ngồi trên ghế chờ ở sảnh.

Trong bệnh viện có rất nhiều người, bệnh nhân và y tá không ngừng qua lại trước mặt cô.

Cô đeo khẩu trang, đội mũ che gần hết mặt, ồn ào này chẳng liên quan gì đến cô. Không ai chú ý đến cô.

Ngoài việc xuất hiện trên màn ảnh, Giang Nguyệt không muốn bị người khác chú ý quá mức.

Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại ngọt ngào quen thuộc trong đám người vang lên:

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương