Người dẫn chương trình đang đọc trên sân khấu: “Thí sinh cuối cùng, Vân Thanh! Cô Vân Thanh ờ đâu?”
“ở đây!”
Chung Ly giơ tay hét lên, kéo Vân Thanh lao về phía mình “Bé yêu, tài năng nước hoa củá em không thể bị chôn vùi, giúp chị đoạt giải nhất về nha!”
Vân Thanh:”…”
Bên kia đường.
Vân Nghiên Thư đi mua sắm với Amanda, cô ta rất chăm chú, không cần biết Amanda thích gì, cô ta vội vàng dùng thẻ thanh toán.
“Cô Amanda, đẻ tôi trả!”
Nét mặt cùa Amanda không có chút gì là vuỉ sướng khi được tâng bốc, thậm chí còn có một chút khổ chịu trong mắt.
Cô biết chính xốc Vân Nghiên Thư đang nghĩ gì.
Đây là dáng vẻ nịnh hót, nhưng khó mà nuốt nồi.
Chỉ bởi vì sư phụ của cô ta cố Mi Chi là đàn em và cũng là học trò của cô nên Amanda đã bán tín bán nghi, cùng cô ta đi dạo phó.

“Cô Vân, cô tiêu nhiều tiền như thế này.”
Amanda thờ ơ nói “Tồng số tiền là bao nhiêu, sau này tôi sẽ trả lại cho cô.”
Xem ra là quá rẻ!
Vân Nghiên Thư ánh mắt lóe lên, sau đó mỉm cười nói: “Cô Amanda, sư phụ đã bảo tôi đối xử tốt với cô.

Cô khách sáo với tôi như vậy, à đúng rồi, tôi nghe nói cô thích sưu tập kim cương, chúng ta cùng nha chuyện xày ra nhau đi xem nhé.”
Amanda khẽ cau mày, đang định từ chối thì đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi nước hoa độc đảo và tươi mát, mắt cô chợt sáng lên!
Cô lập tức gạt tay Vân Nghiên Thư sang một bên và lần theo mùi hương để tỉm nó.
Vân Nghiên Thư cũng ngửi thấy mùi nước hoa, nhíu mày, nhanh chóng đi theo.
Theo hương thơm, họ đi bộ đền hội trường cuộc thi nước hoa trên phố…
“Mọi người đã ngửi tháy hương thơm do cô Vân Thanh chuẩn bị! Hương t hơm kì lạ, ngào ngạt, hương tho’m có thề lan tỏa rất xa! N6 hoàn toàn lấn át hương thơm cùa tất cả các thí sinh khác … đổ là một tác phẩm của thiên tài!”
Trên sân khấu, các giám khảo đầy phấn khích và kinh ngặc” Tôi thông báo rằng vị trí đầu tiên trong cuộc thi nước hoa đường phố này là số 47 Cô Vân Thanh.”
Cô gái đứng ở trung tâm sàn khấu, mặc một chiếc váy trắng, dáng người thướt tha uyển chuyển, vởi một biểu cảm lãnh đạm và những đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, chính là Vân Thanh!
Vân Nghiên Thư sững sờ tại chố, hai mắt run lên vì kinh ngạc.
Làm thế nào mà thứ hèn hạ chết tiệt đó lại có thể ở đày?
Cô ta bị chụp ảnh đang l@m tình với Lục Tu, bây giờ phải nên ở nhà khóc sao?
Không, làm thể nào mà cô ta có thể có kỹ năng pha chế nước hoa tuyệt vời như vậy?
Trước khi Vân Nghiên Thư kịp định thần, cô đã nhặn ra Amanda bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào Vân Thanh trên sân khấu với đôi mắt sáng ngời, trên mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ …
Amanda nổi tiếng là nghiêm khắc, cô chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Amanda!
Vân Nghiên nghiến ràng đố kỵ.
Cô cố nặn ra một nụ cười, muốn kẻo Amanda đi: “Cô Amanda, đi thôi.

Nước hoa đường phố hạng ba này có gì hay ho đâu!”
Nhưng Amanda hất tay cô ra, ánh mắt theo sát Vân Thanh đang bước xuống sân khấu: “Cô gái này đủng là thiên tài không thề bỏ qua!”
Nỏi xong liền rời khỏi Vân Nghiên Thư đi thẳng đến Vân Thanh.
Cô gái mặc một bộ quằn áo đơn giản, chiếc váy trắng trơn, nhưng cô ấy xinh đẹp tuyệt vời và có khí chất tinh anh.
Đỉều này càng khiến Amanda thuận mắt hơn.
“Xin chào, cô Vân Thanh.

Tên tôi là Amanda.”
Vân Thanh hơi nheo mắt fại, đương nhiên cô biết Amanda, người bây giờ là một nhân vật ngôi sao trong giới nước hoa.
Cô gái phía trước không nói lời nào, Amanda lịch sự đưa danh thiếp cùa cô ấy.
“Đây là danh thiếp cùa tôi, cô rất có tài pha chế nước hoa, tôi nghĩ lả …”
“Hóa ra là Vân Thanh tiều thư! Vừa rồi tôi không nhận ra.”
Giọng nói của Vân Nghiên Thư lúc này mới xen vảo.
Trước khi cô nhận lấy danh thiếp thì Vân Nghiên Thư đâ trực tiếp giật lấy danh thiếp từ Amanda.

Nhìn ánh mắt trách móc của Amanda, Vân Nghiên Thư cố tình
quay lưng về phía Vân Thanh và giải thích cho Amanda hiểu: “Cô Amanda, cô áy là con gái cùa một người hầu trước đấy trong gia đình chúng tôi.

Cô ẳy bị điếc, câm và thất học, thật đáng thương.

Muốn nói gì với cô ấy thì cử nói với tôi, tôi sẽ giúp cô truyền đạt.”
Amanda cau mày, nhìn Vân Thanh có chút thương cảm và tiếc nuối.
Dù có tái giỏi cỡ nào, cũng không thích hợp để ngành sản xuất nước hoa trong nước giới thiệu với thế giới một người khiếm thính và thất học …
Đúng lúc này, một giọng nói có chút lạnh lùng và mỉa mai vang lên.
“Nói em gái của chính mình là
con gái của người hầu? Vân Nghiên Thư, đầu óc hay mắt của cô cỏ vấn đề?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương