Vân Kiều Kiều bước đến cửa phòng tồng thống, cánh cửa mờ ra dành cho cô, bên trong tối đen như mực, đèn cũng không bật.

Cô mừng thầm bưởc vào với tâm trạng vô cùng phấn khời thì có người trong bóng tối rắc lên mặt cỏ một thử bột lạ.

Trước khi cô có thể phản ứng, một người đàn ông đã vội vàng đến và kéo cô lên giường một cách thô bạo.

“Lục thiếu gia, đừng vội!” Vân Kiều Kiều giả bộ từ chối nhưng vẫn bên kia cời đồ ngủ.

Một số bột thơm vừa nãy chắc là một loại thuốc kích dục nào đó, cơ thể cô nóng lên khiến cô muốn nhiều hơn nữa.

Người đản ông đang nằm trên người cô, bàn tay to nóng bòng tuyệt vọng xoa năn, gặm nhấm khuôn mặt cô, như thể sắp nuốt chửng cô.

Cô cứ nghĩ người đàn ông trên người mình là Lục Tu, Vân Kiều Kiều phối hợp rất tốt, âm thanh càng lúc càng mê hồn.

Đột nhiên, đèn phòng ngủ bật sáng.

Vân Kiều Kiều bối rối ngước mắt lên, nhìn thấy Vân Thanh đang ngồi bên cạnh giường, trên tay cô ấy đang cầm một chiếc máy ảnh.


Vân Kiều Kiều sợ đến mức suýt lăn khỏi giường.

“Cô… cô làm gì vậy?”
Vân Thanh dựa vào lưng ghế một cách bình tĩnh, đưa một tay chạm thanh quản trong cổ họng, cười hòi cô ta: “Thẻ bài hàng đầu của Kim Lưu Li Club, Vân tiếu thư có thấy thích thú không?”
Vân Kiều Kiều nhìn kỹ hơn, vừa rồi đâu phải Lục Tu người mặn nồng cô ta, mà lả trai bao có chút tiếng tăm tên là A Kim trong Kim Lưu Li Club ờ Bẳc Thành!
“Không có việc của anh, ra ngoài đi.

” Vân Thanh liếc một cái, người đàn ông ngoan ngoãn mặc quần vào ròi rời đi.

Vân Kiều Kiều cuối cùng cũng có phản ứng, sắc mặt tái nhợt vì tức giận, thân thể phát run.

“… Đồ khốn kiếp, dám âm mư hại tôi!”
Cô nhìn chằm chằm vào máy ảnh trên tay Vân Thanh, hét lên và giựt lấy “Mau xóa cho tôi!”
Còn chưa kịp đụng vào, Vân Thanh đâ trực tiếp đẩy cô lên giường với một cái tát gọn gàng.

Vân Thanh nắm tóc, nhếch lên khóe môi, trong mắt không cỏ
nữa? Tôi chỉ là trả lại những gì cô đã ỉàm với tôi.


“Tôi phải nói với gia đình cô, đẻ bọn họ giết cô!”
Vân Kiều Kiều biết cô hoàn toản không phải là đối thủ của Vân Thanh, nên chỉ có thể đuổi ra khỏi nhà họ Vân để ép cô.

“À …” Vân Thanh chế nhạo khinh thường, máy quay trong tay nhắm ngay vào khuôn mặt gần tức giận của Vân Thanh “Cô có nghĩ là nếu tôi gửi đoạn video cô l@m tình với trai vừa rồi về Vân gia, Vân Hiển Tôn sẽ xử lỷ cô thế nào không?”
Những lòi này khiến khuôn mặt Vân Kiều Kiều tái nhợt, máu toàn thản đông cứng lại vì sợ hãi.

Vân Hiển Tôn là người giữ thể
diện, coi danh tỉếng là nhất, nếu cha nhìn thấy nó …
“Đừng, đừng gửi …Cha sẽ đánh tôi chết!” Vân Kiều Kiều hoàn toàn hoảng sợ, thay đối vẻ kiêu ngạo vừa rồi, cô ta quỳ trên giường, trong lòng hoảng sự, bò tới kéo Vân Thanh “Chị ơi, dù sao chúng ta cũng là chị em cùng cha khác mẹ… Em không biết gỉ, chị hãy thử lỗi cho em!”
Vân Thanh lạnh lùng gạt tay qua một bên, vẻ mặt càng ngày càng mỉa mai.

“Đừng gọi tôi là chị, tôi ghê tởm.

” Cô lạnh lùng nói, “Mẹ tôi rốt cuộc ở đâu?”
Ánh mắt Vân Kiều Kiều sáng lên: “Tôi… tôi không biết…”
“Nếu cô dám nỏi nói dối nửa lời,
sau một giờ, video của cô sẽ lao lên hot search.


Vân Thanh nhắc nhở.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương