Lý Ngọc Châu iấy ra mảnh giấy viết đầy đủ điều kiện, định đưa cho Vân Thanh xem, Vân Nghiên Thư luôn yên tĩnh uống trà lúc này lại mở miệng nói.

“ Mẹ, có gì nói thẳng đi.

” Cô ta nở nụ cười giả tạo nhin chằm chằm Vân Thanh, “ngưòi mẹ tốt” này của con ơi, đọc hiểu đupc khẩu hình miệng.


Trái lại vẫn có người không ngu xuẩn đến vậy.

Vân Thanh đỏn tiếp ánh mắt cùa Vân Nghiên Thư, đôi mắt trong veo lãnh đạm kia dường như trở
nên lạnh lùng…Tay cầm tách
trà của Vân Nghiên Thư bất giác
run run, cô ta phản ứng chậm, có chút thất vọng, bản thân khi nãy lại bị khí chất cùa con nhỏ câm này đè nén!
“ Nếu đâ nghe hiểu như vậy, tao sẽ không cần lãng phí thời gian nữa!” Lý Ngọc Châu lấy ra chiếc vòng tay thủy mã não mang đến, liếc mắt nhìn Vân Thanh, dương dương tự đắc nói, “ Món đồ này là mày ăn trộm từ nhà Hoắc gia nhỉ! Mày còn ở sau lưng Hoắc gia, những việc làm lén lút ở bên ngoài, chúng tao cũng đều biết hết.


Chứng cứ xác thực, Kiều Kiều cũng chụp được chứng cử mày yêu đương vụng trộm rồi!”
Vân Thanh giả bộ kinh ngạc sự hãi che miệng, một lát sau vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm Lý Ngọc Châu.

Cô cũng tò mò, Lý Ngọc Châu có thể cao ngạo tới cừa như vậy, rốt cuộc có thể lấy ra chứng cứ gì.

“ Tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Nhìn dáng vẻ không tin của cô, Lý Ngọc Châu nhíu đôi lông mày lá liễu, lấy bức ảnh Vân Kiều Kiều chụp ra trước mặt Vân Thanh.

“ Mở to cải mắt chó của mày ra nhìn cho rõ, ban ngày ban mặt dám ôm ôm ấp ấp với trai bao! Mảy không biết xấu hố à? !” Giọng bà ta vừa mánh vừa the the, mặt xem thường cay nghiệt quát mắng.

Vân Thanh nhìn chăm chăm tấm ảnh, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Mặc dù chỉ chụp được bóng dáng cùa người đàn ông, nhưng người đàn ông mặc áo đen từ đầu tới chân toát ra khí chất “kẻ chọc tức ta sẽ phải chết’’ kia, ngoài Hoắc Cảnh Thâm ra còn có ai chứ?
Đám người ngu xuẩn này lại có thẻ thật sự coi Hoắc Cảnh Thâm là trai bao mà cô bao nuôi…
Dáng vẻ mím chặt môi nhịn cười của Vân Thanh, trong mắt của Lý Ngọc Châu bọn họ chính là có tật giật mình.

“ Giờ biết sợ rồi chứ!” Lý Ngọc Châu ngày càng cao ngạo ngang ngược, vênh váo đắc ý nói.

M Người của Hoắc gia nếu như biết may không ngừng trộm đồ, còn
dám ở bên ngoài vụng trộm, chắc chắn sẽ gi3t chết mày! Muốn chúng tao giữ bí mật cho mày, thì phải kí vào hợp đồng này!”
Vân Thanh nâng lên lật qua lật lại hợp đồng mà Lý Ngọc Châu ném xuống.

Bên trên không chỉ viết cô bằng lòng trả lại 15% cổ phần của Tập đoàn Vân gia, hơn nữa cô còn tự nguyện từ bỏ tài sản của Vân gia, nhưng sau này tất cà những gì cô có được ở Hoắc gia, đều quy tất cả về Vân gia.

Trong lòng Vân Thanh không khỏi cười khẩy.

Không hổ là một đám quỷ hút máu.

Lý Ngọc Châu ngay cả bủt cũng đã chuẩn bị xong.

M Còn ngẩn người ra đấy lảm gi? Còn không mau kí tên!”
M Mẹ, dứt khoát kêu cô ta kí tên như vậy, không phải hời cho cô ta sao?”
Vân Nghiên Thư không định bỏ qua cho Vản Thanh dễ dàng như vậy, con tiện nhân đáng chết này dám làm mất mặt cô ta ò’ bữa tiệc sinh nhật, hôm nay cô ta phải lấy lại gấp đôi!
“ Thật ra con cũng không sao cả, chỉ là chị khiến cha phải ở đây
đợi lâu như thế, con thấy.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương