Đàm Tiểu Ly không biết cha mình hiện tại như thế nào, cô rất lo lắng cho cha , sống ở đây có thể nói với cô như là địa ngục vậy, tất nhiên cô rất muốn trốn thoát nhưng mà điều đó là hoàn toàn không thể.

Tiểu Ly tự dặn lòng mình phải cố gắng nhẫn nhịn chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông trước mặt này, cô sẽ có cơ hội thoát ra ngoài
Tiểu Ly đợi mãi vẫn không thấy hắn trả lời, cô nghĩ lại những gì Vân Tuyết đã dạy cô , sau đó nuốt hết sự e thẹn, xấu hổ nhỏ giọng mà tiếp tục nói
-“ Chào ông chủ, tôi là Đàm Tiểu Ly sau này sẽ phục vụ cho ông chủ “
Người đàn ông lúc này mới bắt đầu xuay ghế về phía của Tiểu Ly ,cứ tưởng hắn sẽ là một ông chú già nua , nhưng không ngờ lại là một tiểu caca khuôn mặt búng ra sữa,
Đàm Tiểu Ly thấy hắn chỉ khoảng chừng 25 tuổi đổ lại , ngũ quan thanh tú,đôi mắt sắc, mũi cao đôi môi mọng nét nào ra nét đó thật khiến Tiểu Ngư người chưa bao giờ có quan niệm về cái đẹp cũng phải xuýt xoa trong lòng
***
Ninh Dư Hạo bước xuống nhìn Đàm Tiểu Ly một lượt, vẻ mặt mỉa mai mà nói với cô
-“ Cô biết phải phục vụ tôi như thế nào chưa “

Đột nhiên Tiểu Ly có cảm giác lạnh sống lưng sau khi nghe hắn nói, cô vội vã mà đáp lời
-“Dạ…dạ mong ông chủ sẽ chỉ dạy cho tôi “
-“Được , cô mau qua đây “
Hắn cười khẩy rồi trả lời cô ,nhưng khi Tiểu Ly vừa bước tới thì hắn đã nghiến răng đì cô lên chiếc bàn , sau đó lấy bàn tay to khỏe mà bóp vào miệng khiến cô gái nhỏ đau điếng, sợ hãi.

Tiểu Ly cố gắng mở miệng mà cầu xin
-“ Ông chủ, tôi có làm gì sai ạ,…hãy,hãy tha cho tôi “
Nhưng dường như Tiểu Ly càng nói, lại khiến cho hắn càng ngày càng siết chặt miệng của cô hơn , hắn như nổi khùng mà xé toạc chiếc váy Tiểu Ly đang mặc trên người , tay còn lại bắt đầu sờ xoạng thân thể đang không ngừng run rẩy của cô
Đàm Tiểu Ly sợ hãi tột độ ,miệng đã bị bóp chặt khiến cô không thể phát ra âm thanh nào, cô chỉ biết dùng hai tay của mình mà liên tục đánh mạnh vào người hắn
-“ Bốp “
Ninh Dư Hạo bị cô tát trúng một cái rất mạnh, lúc này cô đã thực sự làm cho hắn tức giận mà quát lớn
-“Chết tiệt “
Nói đoạn, Đàm Tiểu Ly đã bị hắn vòng hai tay của cô ra sau lưng rồi dùng 1 tay cầm chặt , một tay còn lại hắn cởi chiếc quần của mình để lộ ra một thứ vừa to vừa dài khiến cô khiếp đảm , hoảng loạn mà hét lên
-“ Buông ra , buông tôi ra , làm ơn tha cho tôi đi “
Hắn nhìn cô nước mắt giàn giụa, gào thét trong vô vọng nhưng không một chút thương cảm mà ngược lại còn cảm thấy rất sảng khoái, hắn cười một nụ cười đểu cáng ,đê tiện khiến cho Tiểu Ly căm phẫn tột cùng
Hắn lột quần nhỏ của Tiểu Ly vứt sang một góc, không nhân nhượng mà dùng cái thứ to dài kia đâm thẳng vào bên trong cô bé hồng hào tươi tắn của cô
Đàm Tiểu Ly cảm nhận được một cơn đau như xé rách da thịt truyền đến từ phía bên dưới, cô thống khổ la hét dữ dội
-“ Đau , đau quá, dừng lại đi đau , đau ….



Mặc kệ cô có đau đớn, la hét như thế nào người đàn ông này vẫn liên tục ra vào với vận tốc nhanh hơn …
-“ Anh là đồ khốn nạn , buông tôi ra…làm ơn “Tiểu Ly khóc hết nước mắt mà mắng người đàn ông
-“Cô không thấy là rất sướng sao.

.

haha”
Ninh Dư Hạo cười to đáp lại Tiểu Ly giọng đầy châm biếm ,sau đó hắn như phát tiết mà liên tục nhấp nhô cho đến khi đã đạt đến khoái cảm, hắn gầm lên 1 tiếng liền bắn ra một chất lỏng màu trắng trong vào sâu trong u cốc huyền ảo
Hắn rút cái dị vật đang còn thô cứng ở bên trong cơ thể của cô ra ngoài, bên trên đang còn vương lại một chút máu tươi, mặt hắn bỗng trầm xuống , hắn mặc đồ xong thì vứt cho cô chiếc áo sơ mi rồi đi ra khỏi phòng để lại Tiểu Ly nằm bần thần trên chiếc chiếc bàn, nước mắt , nước mũi cứ trực trào mà rơi ra ….

Tiểu Ly thất thần ngồi dậy lấy tay mà chà xát khắp cơ thể chỉ cần là chỗ hắn từng chạm đến cô đều không bỏ qua ,cô ghê tởm hắn bao nhiêu thì giờ đây lại ghê tởm chính bản thân mình bấy nhiêu ….


Bất chợt ,Tiểu Ly lồm cồm bước xuống bàn , cơ thể đau đớn khiến cô di chuyển khó khăn về phía ban công
Đàm Tiểu Ly mở cửa bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời đầy những ngôi sao hy vọng kia mà ánh mắt đượm buồn, ký ức bỗng nhiên ùa về là hình ảnh cha đang xoa đầu cô trìu mến và còn có cả A Mặc người mà cô yêu thương chờ đợi suốt bao nhiêu năm , cô ngồi thụp xuống mà khóc nức nở….

cho đến khi bầu trời đã lấp ló những tia nắng sớm của bình minh….

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương