Chiếc Rolls-Royce Boat Tail đen bóng, sang trọng di chuyển trên con đường gồ ghề rồi dừng lại trước căn nhà nhỏ bé, một người đàn ông đeo kính,mặc bộ vest Âu đen cùng màu với phong thái lịch lãm bước xuống lãnh đạm tiến vào căn nhà nhỏ đã được khoá cửa chặt chẽ không hề nao núng mà dùng chìa khóa chuyên dụng mở nó ra một cách nhẹ nhàng, sau đó hắn vứt chìa cho một tên thuộc hạ, rồi bảo hắn ta khoá cửa lại.

Trong căn nhà nhỏ, ngập tràn một mùi hương quen thuộc mà đã rất lâu hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, khuôn miệng khẽ nhếch lên như tìm thấy được cả thế giới của mình nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn chính là một không gian nhỏ dành riêng cho trẻ con với một chiếc giường nhỏ, được trang trí với những màu sắc tươi vui và hoạt hình đáng yêu, có vẻ như đó là nơi mà đứa trẻ sẽ ngủ.

Còn có một kệ sách với những câu chuyện thú vị và một số đồ chơi bắt mắt tạo điều kiện cho sự phát triển và sáng tạo của bé con.


.

Ninh Dư Hạo thất thần, một loạt cảm xúc hỗn độn như đang bủa vây lấy tâm trí hắn nhưng hơn hết đó là niềm vui và hạnh phúc khó có thể tả được, Tiểu Ly không hề bỏ đứa trẻ, chưa từng bỏ đi đứa con giữa cô và hắn , lúc này hắn mới lặng lẽ đi tới chiếc giường nhỏ mà ngắm nhìn nó thật lâu, thật hạnh phúc cho đến khi nghe thấy âm thanh vang vọng ở ngoài thì mới vội vàng tắt hết đèn trong phòng…
-“ Hôm nay, thật sự rất cảm ơn anh…”
-“ Có gì đâu chứ,.

.

à… Tiểu Ly mở cửa đi để tôi xách đồ vào giúp cô…”
Tiểu Ly, lấy chìa khoá rồi mở cửa, Đông Phong liền giúp cô mang đồ vào nhà,Tiểu Ly lúc này mới với tay để bật điện nhưng chưa kịp thì bàn tay cô đã bị nắm lấy bởi Đông Phong.

.


-“ Tiểu Ly, em … em đồng ý làm bạn gái của tôi nhé, tôi biết là sẽ hơi vội vàng với em nhưng tôi muốn tôi có thể làm chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con em sau này, được không…?”
-“ Xin lỗi anh , nhưng thực sự tôi chưa nghĩ đến mình có thể tiếp tục một mối quan hệ khác…”
Tiểu Ly lặng lẽ nhìn vẻ mặt của người đàn ông ẩn hiện qua ánh trăng mờ ảo, tuy rằng cô rất có thiện cảm với người đàn ông này nhưng với loại tình cảm nam nữ thì cô không thể bởi vì có lẽ bản thân cô không hề xứng đáng có thêm tình yêu trọn vẹn , và hơn hết cô cũng chỉ luôn xem Đông Phong là một người anh trai không hơn không kém…
-“ Thực sự xin lỗi…”
-“ Không sao đâu, …thôi em ngủ sớm đi… anh về đây… ngủ ngon nha …”
Đông Phong vẻ mặt u buồn nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh mà tươi cười với cô rồi liền rời đi khiến cô có chút bất an mà nhìn theo bóng lưng người đàn ông…
-“ …Hối hận rồi à…”
Một giọng nói quen thuộc đến nỗi trong mơ cô cũng không thể nào quên, được cất lên từ phía đằng sau, khiến cô vô cùng sợ hãi đến hoảng loạn mà liền quay phắt lại theo phản xạ để kiểm chứng như chắc rằng mình đã nghe lầm, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng to lớn cho đến khi cả cơ thể của cô gái nhỏ bị nhấc bổng lên,rồi đặt nhẹ nhàng cô xuống giường…

Áp đảo lên bờ môi, một nụ hôn dịu dàng nhưng vô cùng cuồng nhiệt như đã từ rất lâu mới có thể cảm nhận được sự quen thuộc phù phiếm, bàn tay to lớn khẽ run rẩy chạm vào khuôn mặt diễm lệ, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào trong cô, hơi thở gấp gáp như nhớ mong , như vùi dập cả hai cơ thể cứ dần dần mà tăng lên cho đến khi Tiểu Ly tỉnh táo mà đẩy mạnh cơ thể to lớn ra khỏi mình mà ngồi dậy…
Khuôn mặt đẫm lệ, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lấy không thể thở nổi, 5 tháng rồi tuy rằng không lâu nhưng cũng chẳng hề ngắn đối với cô nó chính xác là những ngày mà cô phải tự học cách quên hết những đau thương cùng một tình yêu nặng nề…Nhưng hình như cô chưa bao giờ quên được nó, chưa bao giờ quên đi được tất cả …
Ninh Dư Hạo vội vàng mở đèn, hắn nhìn người con gái trước mặt trong lòng có chút nặng nề khó tả, hắn đi đến ôm Tiểu Ly vào lòng như không thể tin rằng mình thực sự đã tìm được cô, tìm được người con gái mà hắn đã mất ăn mất ngủ vì nhung nhớ nhưng giờ đây lại là một nỗi lo lắng đến cùng cực khi thấy cô gái nhỏ gầy gò đến đáng thương…
-“ Ly… ngoan… không khóc nữa, tôi đỡ em nằm xuống “
Tiểu Ly không đáp lại mặc cho hắn đặt mình xuống giường ,sau đó hắn đi vào phòng bếp một lúc ,rồi quay trở ra với một bát cháo cùng một ly sữa nóng trên tay, khẽ gọi Tiểu Ly nhưng dường như cô gái nhỏ đã chìm vào giấc ngủ sâu , hắn bèn đặt mọi thứ trên tay xuống chiếc bàn nhỏ rồi trở lại kéo chăn đắp cho cô, …
Ninh Dư Hạo ngồi bên cạnh ngắm nhìn người con gái thật lâu, cuối cùng không dấu được niềm hạnh phúc mà khẽ cười tươi tắn, bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ly rồi từ từ di chuyển xuống chiếc bụng to lớn mà thầm thì với đứa trẻ trong bụng như cảm nhận được tất cả được những điều hạnh phúc vô bờ bến nhất trong cuộc đời của hắn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương