Tiểu Tình Nhân Yêu Nghiệt
-
11: Báo Tin
-“ Tiểu Ly sao em lại ở đây “
Giọng nói của Ngô Thừa Hoắc sốt ruột vang lên tỏ vẻ lo lắng, Đàm Tiểu Ly cũng vì thế mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đáp lại.
-“ A Mặc em đến đây là muốn báo cho anh một tin”
Vừa nghe Tiểu Ly nói, xắc mặt Ngô Thừa Hoắc có vẻ trầm lại nhưng cũng rất nhanh mà lấy lại nét phong trần ,cương nghị trên khuôn mặt của mình, hắn ta liền mỉm cười trả lời cô.
-“ Em muốn báo tin gì cho anh cũng được nhưng để sau đi , để anh đưa em đi thay đồ được không?,quần áo em đã ướt hết rồi “
-“ Không được, em không có nhiều thời gian ở đây.
Em hỏi anh có phải anh có làm ăn với Ninh Dư Hạo không, nếu có anh hãy thận trọng trong mọi việc sắp tới, bọn họ hình như đang muốn giăng bẫy anh “
Đàm Tiểu Ly như gằn giọng mà nói với hắn ta , cảm giác được từng lời nói, ánh mắt và cử chỉ của cô đều có sự lo lắng và sợ hãi khiến cho người đàn ông đối diện mang một nỗi trầm tư, thấy thân thể cô run bần bật hắn vội vã cởi chiếc áo vest màu xám xọc đang mặc trên người rồi khoác lên cho cô.
-“ Cảm ơn em đã lo lắng cho anh , anh nhất định sẽ cẩn trọng, còn bây giờ thì mau theo anh”
Nói rồi, hắn kéo tay Tiểu Ly định đưa cô đi thay đồ nhưng đã bị cô giật phăng ra.
-“ Em phải đi rồi, anh nhớ phải thật cẩn thận ”
-“ Em còn muốn đi đâu, ở lại đây, có anh bất kể là ai cũng sẽ không làm gì được em “
Đàm Tiểu Ly như cảm nhận được một sự ấm áp vô bờ bến sau khi nghe câu nói của Ngô Thừa Hoắc nhưng rất nhanh nó đã biến thành một tảng băng chua sót và cay đắng.
Cô muốn chứ, rất muốn ở bên cạnh A Mặc của cô, ngày cô gặp lại A Mặc cô đã chờ rất lâu rồi nhưng thật trớ trêu cô lại bị ràng buộc bởi Ninh Dư Hạo hắn uy hiếp cô không cho cô một lối thoát, ngay cả thân thể của cô…nghĩ đến đây những giọt nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên má của Đàm Tiểu Ly, cô liền vội vàng quay người rời đi.
-“ Mau dừng lại cho anh “
Ngô Thừa Hoắc thấy cô rời đi thì liền níu tay lại, hắn biết cô đang khóc trong thân tâm cũng đau lòng theo,thấy cô không trả lời hắn biết nên buông tay cô rồi, chắc chắn cô có lý do nên mới làm như vậy , nếu hắn tìm cô sớm hơn một chút liệu cô có ở bên hắn không.
-“ Em cũng phải giữ gìn sức khỏe , đợi anh “
Hắn dặn dò Đàm Tiểu Ly nhìn bóng dáng cô cứ xa dần ,xa dần thì liền thở dài một hơi, hắn rút điện thoại ra lệnh cho thuộc hạ đưa cô trở về an toàn rồi nhanh chóng quay trở vào trong tiếp khách,
***
Trong căn phòng rộng lớn, được trang trí theo phong cách cổ xưa nhưng vẫn toát lên sự sang trọng tinh tế.
Ngô Thừa Đinh khoảng chừng đã tám mươi tuổi đang ngồi chủ trì trên chiếc ghế gỗ thời nhà Thanh , bên cạnh là Ninh Dư Hạo và hai thuộc hạ đứng kế bên hắn.
-“Ninh tiên sinh cứ nói đùa ,chúng ta hợp tác làm ăn bao lâu nay lẽ nào ngài không biết Ngô Gia tôi thế nào, chỉ xin ngài nương tay giúp đỡ “
-“ Hợp tác làm ăn“ Lý Trung cất giọng tỏ vẻ khinh miệt.
Sau khi nghe Lý Trung nói ,ông ta lộ rõ vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng liền vội vàng chống gậy đứng dậy,
-“ Lý tiên sinh , tôi không hiểu ý ngài lắm “
Lý Trung liền mỉm cười nhẹ nhàng, tiến về phía ông ta vẻ mặt lạnh lùng,nghiêm nghị đáp lời.
-“ Hahaha.
.
Ngô lão gia không cần phải hoảng sợ,hôm nay ông chủ Ninh đến đây là để chúc thọ Ngô lão gia, mong ông bách niên giai lão “.
Ngô Thừa Đinh nghe vậy thì hiểu ý trong lòng không khỏi phập phùng lo sợ , Ninh Dư Hạo là người như thế nào ông ta rõ hơn ai hết, chưa kịp trả lời từ xa đã vọng đến tiếng vỗ tay cùng tiếng cười lớn,
-“ Ha ha ha … quả nhiên là người bên cạnh của ông chủ Ninh , chúc rất hay”
Ngô Thừa Hoắc tươi cười tiến về phía bọn họ, gương mặt dần trở nên sắc lạnh, hắn ta nhìn Ninh Dư Hạo cười khẩy rồi nói thêm.
-“ Thật cảm ơn lời chúc và sự góp mặt của hai vị cùng ông chủ Ninh đây.
Nhưng sắp tới chỉ e chúng tôi không thể tương trợ với ông chủ Ninh được nữa! ”
-“ Câm miệng “ Ngô Thừa Đinh cảm nhận được con trai mình sẽ nói ra những gì tiếp theo, ông ta liền gồng sức mà quát nạt, sau đó liền nở một nụ cười đầy sự nịnh bợ tiến đến chỗ Ninh Dư Hạo.
-“ Ninh tiên sinh, thứ lỗi con trai tôi còn nhỏ tuổi nên hồ đồ ngài không cần để ý nó ,.
.
chúng tôi rất mong…”
-“ Ha ha ha …”
Ninh Dư Hạo bất chợt cười phá lên khiến cho Ngô Thừa Đinh gượng gạo không nói thêm được một lời nào, Nụ cười điên đảo nhưng lại vô cùng ma mị cứ như cảm giác được sự lạnh lùng, nhẫn tâm của hắn vậy ,
-“ Như tôi đã nói với ông , không cần nói thêm…”
Nói rồi, Ninh Dư Hạo liền quay người rời đi cùng Tư Minh và Lý Trung, để lại Ngô Thừa Hoắc hắn còn đang cau mày không hiểu chuyện gì quay người về hướng của cha mình mà chất vấn.
-“ Cha , tại sao cha lại phải ngăn con rồi nịnh bợ hắn chứ , cho dù thế lực của chúng ta không bằng hắn cũng không cần thiết phải làm như thế “
-“ Ngô Thừa Hoắc, mày quả thật là ngu dốt làm việc gì thì làm cho dứt, không được để chúng nắm bắt được điểm yếu, mày có biết lô hàng tối nay mày cùng Kiến Bang thông đồng cướp hàng đã bị bọn cớm sờ gáy rồi không , mày có biết rằng bọn chúng sẵn sàng bỏ lô hàng giá trị 10 triệu đô này chỉ để chơi chúng ta không, ta còn đang định nhờ hắn,giờ thì gay to rồi.
.
”
-“ Không, không thể như thế được “
Ngô Thừa Hoắc khuôn mặt bỗng tái nhợt đi,hắn thật không ngờ Ninh Dư Hạo lại có thể cáo già như vậy, hôm nay hắn ta đến đây chính là để cười nhạo và cả cảnh cáo Ngô Gia sao, bàn tay Ngô Thừa Hoắc theo cơn tức giận mà cuộn thành nắm đấm, hắn tự nhủ rằng chắc chắn sẽ có một ngày hắn sẽ tự tay mà giết chết Ninh Dư Hạo.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook