"Ưm ưm."
Trong xe, Lương Khê từ từ mở mắt, phía trên là chiếc cằm của người nào đó…
Đúng rồi, hôm qua sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tâm tình không tốt liền phóng xe ra bờ biển.

Một lát sau, Lương Khê nhận được rất nhiều cuộc gọi của Triệu Ảnh Quân, sợ đối phương lo lắng liền gửi tin nhắn cho anh, nào ngờ anh sau khi biết tin, không nhiều lời liền xuất hiện bên cạnh cậu.
Nếu nói không cảm động… thì là giả.
Có điều, tính từ khoảng thời gian gặp gỡ đến khi sống chung với nhau, thực tế mới chỉ vỏn vẹn vài ngày.

Nhưng nhìn góc độ nào, Lương Khê cứ có cảm giác quen thuộc từ lâu, giống như trong quá khứ đã từng, hiện tại lại bị cậu lãng quên mất.
Gối đầu trên đùi anh cả đêm, ắt hẳn lúc này đã tê đến mất cảm giác.

Lương Khê ngẩng đầu, nheo mắt nhìn kỹ, dưới cằm Triệu Ảnh Quân đã mọc lúng phúng râu, chắc mỗi buổi sáng anh đều dành thời gian cạo sạch, nên bình thường cậu không để ý đến.
Mới qua một đêm, Triệu Ảnh Quân cứ như lớn hơn năm tuổi vậy, thậm chí còn ra dáng chững chạc hơn cả Lương Khê.

Cậu không phục bĩu môi, gượng thân mình muốn ngồi dậy, không biết cố ý hay vô tình, Triệu Ảnh Quân cùng lúc khom lưng, môi chạm môi với cậu.
Lương Khê thất kinh, trừng to hai mắt, dừng luôn cả động tác kế tiếp, cậu cũng không biết đối phương đã tỉnh hay chưa? Chỉ có thể dùng tay vỗ vỗ lưng Triệu Ảnh Quân, dùng cách này đánh thức anh.

"Ưm" Triệu Ảnh Quân bị động tác Lương Khê gọi dậy, anh mở hai mắt, thấy cậu gương mặt đã đỏ như quả cà chua chín, không biết vì ngượng hay khó thở, anh ngóc đầu lên, tách môi cả hai ra.
Lương Khê nhanh chóng ngồi dậy, hoảng loạn nhìn cửa kính, giả vờ ngắm cảnh vật bên ngoài, trái tim đã loạn như cào cào.

"Xin… xin lỗi." Triệu Ảnh Quân tỏ vẻ khó xử, nhưng Lương Khê không hề hay biết, khóe miệng anh đang nhếch lên.
"Về, về thôi." Lương Khê mở miệng.
"Được." Quả nhiên chân đã tê hết cảm giác, Triệu Ảnh Quân không dám để Lương Khê nhận ra, hiếm lắm mới có dịp cậu chủ động dựa vào anh, nếu cậu biết sau này sẽ không được "ăn tàu hủ" như vậy nữa.

Nhưng Triệu Ảnh Quân đâu ngờ, Lương Khê đã đoán ra từ trước, cậu không nói chỉ vì muốn xem anh sẽ chịu được đến bao giờ.
Lắc lắc chân vài cái, cảm thấy không vấn đề gì, Triệu Ảnh Quân mới vặn khóa xe, chuẩn bị lái về thành phố.

Lúc này mới là có vấn đề, tiếng động cơ "rừ rừ" cả buổi, thậm chí Triệu Ảnh Quân còn hình dung ra bánh xe đang chà xát trên đất, xẹt ra tia lửa.
Người lái xe mỗi lần đi ngang qua, đều ngoái đầu nhìn, che miệng cười khẽ.
Lương Khê nhăn mày, dường như đã nhận ra vấn đề gì đó: "Chúng ta xuống xem sao.”
Triệu Ảnh Quân gật đầu.
Hai người bước xuống xe, nhìn quanh một vòng, má nó… Kẻ nào tháo mất bánh xe trước rồi?
Khóe môi Lương Khê không khỏi giật giật, bé cưng của cậu.
Khác với Lương Khê, Triệu Ảnh Quân nhìn từ đầu đến cuối đoạn đường, một cái quán ăn còn chả có, đừng nói đến chuyện tìm thấy một gara sửa xe.
"Ảnh Quân, điện thoại cậu còn pin không?" Lương Khê do dự hỏi.
Triệu Ảnh Quân lúc này mới sực nhớ tới, vừa mở màn hình điện thoại pin hiển thị còn 1%, không quá ba giây liền tắt ngủm, màn hình tối đen như mực.
Anh nhìn cậu.
Cậu nhìn anh.
Không hẹn mà nhìn trời, ngài thật biết trêu người a!
*** *** ***
"Kính coong! Kính coong! Kính coong!" Chuông cửa vang liên hồi, không có ý dừng lại, giống như người bấm nó hiện tại không có kiên nhẫn.
Người đàn ông cao ráo, mặc áo khoác dài tới đầu gối, đầu đội mũ len, đeo kính râm, che khẩu trang kín mặt, dù rất nóng nhưng để không lộ mặt trước công chúng, Trì Viễn chỉ đành gắng gượng.

Trì Viễn đã đứng trước cửa nhà Lương Khê cả tiếng đồng hồ, hàng xóm xung quanh đều nhìn hắn chăm chăm, nếu còn đứng đây, lạng quạng hắn sẽ bị nghi ngờ thành ăn trộm mất.
Tối hôm đó sau khi trộm lấy đĩa CD ở nhà Lương Khê, hắn phải mất một thời gian mới tìm được máy phát đĩa.


Mặc dù chất lượng hình ảnh không được tốt như hiện tại, nhưng vẫn nhìn ra người bên trong khước phim là Lương Khê, diễn xuất của cậu xuất thần đến mức không nhìn ra được là hiện thực hay chỉ là một bộ phim.

Một người tài giỏi đến thế, vì cớ gì lại rời khỏi ngành giải trí, nguyện ý trở thành quản lý của Thẩm Tác, thậm chí chấp nhận mang danh tình nhân của Thẩm Đông Quân.
Trì Viễn thật sự muốn biết.
"Anh ấy đi đâu rồi?" Trì Viễn nhăn mày, chờ thế này cũng không phải cách.
Lúc này, một chiếc xe BMW cũng vừa vặn đậu trước cửa nhà Lương Khê, một người đàn ông mặc đồ vest sang trọng bước xuống.

Cậu lướt qua Trì Viễn, bấm chuông.
"Kính coong!"
Không ai mở cửa.
"Kính coong!"
Không hồi âm.
"Kính coong!"
Cánh cửa trước mặt vẫn không chút phản ứng.
"Ảnh Quân! Mau mở cửa!" Đến phiên cậu điên cuồng đập cửa.
Trì Viễn ngỡ ngàng, hình như người này mới vừa gọi tên "Ảnh Quân".
Ảnh Quân là ai? Đây rõ ràng là nhà của Lương Khê mà.
"A, anh gì ơi cho tôi hỏi?"
"Hỏi cái gì?" Cao Tuấn bực bội quay đầu.
Ngày hôm qua sau khi rời khỏi Triệu gia, Triệu Ảnh Quân liền đem một đống giấy tờ vứt cho cậu, nói gì mà muốn mở một công ty giải trí.


Nực cười hơn là anh muốn đem toàn bộ quyền điều hành giao cho Lương Khê, vì không muốn lộ mặt, nên nhờ cậu giúp đỡ.
Yêu đến mức này, ngoài tên điên Triệu Ảnh Quân, còn ai có thể bệnh đến vậy!
Trì Viễn cũng vì thái độ của đối phương mà tức giận: "Anh vừa gọi người trong nhà là Ảnh Quân?"
"Đúng vậy." Cao Tuấn nói.
"Nhưng… đây là người quen của tôi, anh ấy tên Lương Khê mà." Trì Viễn gấp rút phản bác.
Cao Tuấn dù không nhìn thấy mặt mũi người đối diện, nhưng chỉ từ giọng nói khẩn trương mà đoán được… Tên trước mặt có quan hệ với Lương Khê, suy nghĩ lại vẫn là người trong lòng của bạn thân, cậu không khách khí mà nói: "Lương Khê là người yêu của Ảnh Quân."
"Nói láo." Trì Viễn hét lên, hiển nhiên xem lời của cậu là nói bừa.
"Mặc kệ cậu." Cao Tuấn liếc mắt xem thường, đoán ra Triệu Ảnh Quân không ở trong, chỉ đành quay về.
"Khoan đã." Thế nhưng Trì Viễn không hề có ý định để Cao Tuấn đi, níu tay cậu lại.
"Muốn đánh nhau à?." Cao Tuấn lầm tưởng Trì Viễn muốn sinh sự, cả hai lời qua tiếng lại, sau lại thành đánh nhau.
Hàng xóm bu quanh xem náo nhiệt, không hề có ý định can dự vào, vài người còn dùng điện thoại phát trực tiếp.

Sau cùng, bọn họ bị cảnh sát tuần tra đi ngang thấy được, áp giải về đồn.
Ngày mai trên hot search liền bùng nổ tin tức "hai người đàn ông đánh nhau tranh giành nhân tình, kết cục bị bắt về đồn sau đó"..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương