Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!
-
Chương 72: Đến buổi tiệc
- Kha Luân anh ăn nhiều vào, nhìn anh ốm hơn lúc trước rồi đó!
Hôm nay chính là ngày mà cả ba người phải đi dự tiệc, nhưng Kha Luân lại cứ im im không tiết lộ là buổi tiệc gì, như thế nào cho hai cô gái biết cả.
Cũng chính vì buổi tiệc này mà Kha Luân đã phải xin nghỉ hết một ngày ở nhà mặc dù bảy giờ tối mới là thời gian diễn ra buổi tiệc.
Hiện tại hai người Kha Luân và Hương Diên đang cùng nhau dùng bữa trưa tại nhà mà không có sự hiện diện của Chu Hạ. Không phải là anh không cho cô ăn chung bàn mà là Chu Hạ đã chủ động từ chối ý tốt này của Kha Luân. Vì một số lý do khó nói nên Chu Hạ đã chọn sẽ dùng bữa ngay tại phòng ngủ với A Tình.
- Nhà thiết kế đã gửi váy dạ hội đến rồi ạ.
Trong suốt quá trình dùng bữa Kha Luân không ừ hử tiếng nào với Hương Diên, nhiều lúc cô ta đặt câu hỏi thì anh chỉ gật đầu hoặc lắc đầu mà thôi, vì thói quen của Kha Luân là khi ăn sẽ hạn chế nói chuyện, trừ một vài trường hợp ngoại lệ mà thôi.
Vào lúc bữa ăn vừa kết thúc, Kha Luân vừa buông nĩa thì người giúp việc từ bên ngoài chạy vào, trên tay còn bê theo hai chiếc hộp hình chữ nhật có in hẳn logo của một thương hiệu nổi tiếng.
- Anh mua cho em tận hai chiếc váy luôn sao? Ôi thật là hạnh phúc quá đi mất.
Hương Diên nhìn thấy có đến tận hai chiếc hộp thì ánh mắt liền sáng loé hết cả lên. Cô ta nhảy tưng tưng tại chỗ, cuốn quýt, vui mừng cảm ơn Kha Luân.
- Không, em chỉ có một.
Hương Diên vừa được đưa lên tám tầng mây thì đã nhanh chóng rớt cái đụi xuống đất bởi câu nói phũ phàng của Kha Luân. Đã thế Kha Luân còn cầm một trong hai chiếc đi về hướng phòng của A Tình, cũng là nơi Chu Hạ đang ở khiến Hương Diên tức giận, ganh tị siết chặt nắm đấm, đến nỗi những miếng móng tay giả đâm vào lòng bàn tay mà cô ta vẫn bình thản, không hề có sự thay đổi trên nét mặt.
- Chu Hạ mày được lắm, tối nay tao sẽ cho mày tàn đời! Đến lúc đó để xem anh Kha Luân còn để tâm đến một con nhỏ dơ bẩn như mày không?
[...]
- Cậu chủ tìm em có việc gì sao?
Kha Luân đi tới tận cửa phòng rồi nhưng anh lại không đích thân gõ cửa mà sai người gọi A Tình ra ngoài này.
- Tối nay cô sẽ đi cùng Chu Hạ. Bây giờ thì mang cái này vào cho Chu Hạ và nhớ tìm cái cớ nào hợp lý không liên quan đến tôi.
Kha Luân đặt hộp váy lên trên tay A Tình rồi xoay người rời đi. Trong khi cô bé vẫn còn ngơ ngơ không hiểu gì cả. Mãi cho đến một lúc sau...
- Chị Hạ ơi, em được đi dự tiệc cùng chị rồi nè, mừng quá đi à. Đây là lần đầu tiên em được tham dự một buổi tiệc đó chị.
A Tình na hộp váy trên tay mà nhảy chân sáo thật nhanh vào trong phòng rồi ngay lập tức sà vào lòng Chu Hạ. Sở dĩ cô bé này có phản ứng mạnh như vậy là vì từ nhỏ đến lớn chưa hề biết mùi đám tiệc là gì, quá khứ cả hiện tại đều bị chôn vùi, làm công, làm mướn cho tư bản kiếm từng bữa cơm qua ngày. Nghĩ lại thì cũng thật tội nghiệp cho cô bé, dù ở trong hoàn cảnh như thế nào thì A Tình cũng lạc quan, vô lo vô nghĩ.
- À...váy của chị này.
Đợi ôm xong thì A Tình mới sực nhớ đến chiếc váy mà Kha Luân giao cho mình, Chu Hạ nhận lấy nó rồi cẩn thận mở ra, vừa mở vừa thắc mắc hỏi.
- Em lấy ở đâu ra thế?
- Cậu chủ bảo cô Hương Diên chọn dư nên mới đưa cho chị đấy ạ.
Kha Luân đã dặn là không được nói bất cứ điều gì liên quan đến anh nhưng chuyện này khó quá à, lần trước còn được nhưng lần này A Tình vắt óc cũng chẳng thể suy nghĩ ra nên chỉ có thể nói đại như vậy thôi, chứ A Tình làm gì có tiền mà nói là mình mua tặng được chứ.
- Ở đây có tận hai chiếc nè em.
Mẫu mã bên ngoài đã đẹp thì bên trong lại càng xuất sắc hơn nhưng đây chỉ là do Chu Hạ tự cảm nhận chứ người khác thì cô không biết. Đây là một mẫu váy đơn giản bằng lụa mềm hai lớp chắc chắn có cổ khá kín đáo và chỉ dài qua đầu gối một tí rất thuận tiện cho việc đi lại, vì dù gì Chu Hạ cũng chẳng thành thạo việc đi trên giày cao gót cho lắm. Nên với mẫu dạ hội cách tân này cô có thể kết hợp với giày búp bê đế thấp hoặc bằng cũng rất đẹp.
Tuy là mặc đồ bính nhưng vừa giơ chiếc váy lên thì Chu Hạ đã chắc chắn rằng nó sẽ vừa vặn với cơ thể của mình. Và đặc biệt hơn là có đến tận hai chiếc đủ cho cả cô và cả A Tình.
[...]
Sáu giờ tối.
- Đẹp ghê, thêm một chút son đỏ nữa là tuyệt cà là vời!!
Còn một tiếng đồng hồ nữa là cả bốn người sẽ phải lên xe để đi tới buổi tiệc rồi. A Tình vì quá nôn nao nên đã thay quần áo từ sớm, và đã đứng trước gương ngắm nhìn bản thân từ khá lâu rồi. A Tình không có đồ để trang điểm, chỉ có mỗi một cây son mà dì Hoan tặng vào sinh nhật năm trước mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi vì da mặt của cô bé đã đẹp sẵn.
- Hớ...cậu chủ vào đây có việc gì không ạ?
Xoay qua xoay lại thì A Tình lại thấy Kha Luân đã đứng khoanh tay chình ình ngay trước cửa ra vào. A Tình vừa quê vừa xấu hổ, vội khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cuối đầu chào Kha Luân.
- A Tình ơi...em vào đây giúp chị đi, chị không với tới khóa kéo.
Giọng nói của Chu Hạ từ trong phòng tắm vọng ra. Làm cô bé lúng túng không biết phải nên làm thế nào khi anh đang có mặt ở đây.
- Ra ngoài.
Kha Luân bước sâu vào bên trong, anh cướp cây son trên tay A Tình rồi đuổi cô bé ra ngoài. Còn mình thì lại đi về hướng mà giọng nói thanh thoát, trong trẻo ấy phát ra.
Cạch.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh là bóng lưng mảnh khảnh cùng hai cánh xương bướm vô cùng quyến rũ, Kha Luân tiến đến đưa chóp mũi của mình lại gần với hõm cổ của cô mà hưởng thụ hương thơm tự nhiên ấy.
- Em đừng có mà biến thái như thế, nhanh kéo lên cho chị đi.
Chu Hạ đến nước này mà vẫn chưa hay biết chuyện gì, cô cứ nghĩ là nhóc con kia lại giở trò chọc ghẹo mình nên đã nói ra những lời càm ràm với anh.
Xoẹt!
- Chị cảm ơn...Áaaa, sao lại là anh?
Thay quần áo xong rồi thì cũng phải chỉnh chu lại tóc tai của mình chứ. Nhưng khi Chu Hạ xoay đầu thì mới nhận ra người ở trong này cùng mình nãy giờ là một người đàn ông. Chu Hạ như con châu chấu búng một phát đã kéo dài được khoảng cách với anh.
- Nhàm chán.
Kha Luân làm ra vẻ mặt cứ như là anh ta bị ép phải làm chuyện này vậy đó. Rõ ràng là ban nãy còn dở trò dê xồm với cô vậy mà mới đó đã lật mặt rồi. Kha Luân đặt cây son vào trong lòng bàn tay của Chu Hạ rồi đút hai tay vào túi quần và đi ra bên ngoài.
- Hmm...người gì mà kì cục quá đi à!!
[...]
- Đây...đây là Mặc Gia mà?
Hiện tại thì cả bốn người đã có mặt tại Mặc Gia - nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật. Trong quá trình ngồi trên xe và quan sát khung cảnh xung quanh thì Chu Hạ đã cảm thấy nghi nghi rồi, nhưng lại không dám chắc vì cô chưa bao giờ đến nhà chính của Mặc Cảnh cả. Ngôi biệt thự mà cô trú ngụ trước kia chỉ là một trong những căn nhỏ lẻ thuộc sở hữu của họ mà thôi.
Mặc kệ cho Chu Hạ có thắc mắc hay hỏi gì thì Kha Luân cũng không màng đáp lại, anh bỏ hết tất cả ở ngoài tai mà bước xuống xe rồi đi qua mở cửa dìu dắt Hương Diên với bộ váy dạ hội ôm sát đến chật cứng chỉ để phô trọn ra những đường cong cơ thể của mình. Còn Chu Hạ và A Tình phải tự mình trèo xuống xe.
- Aa...em xin lỗi, Diên Diên không cố ý đâu.
Hương Diên không biết là cô ta cố tình hay vô ý đây nữa nhưng khi Chu Hạ vừa ló dạng ra bên ngoài thì cũng đúng lúc Hương Diên bất cẩn ngã vào vòng tay của Kha Luân. Khiến lớp áo vest trắng được khoác bên ngoài của anh phải dính một dấu son môi đỏ chót.
- Không sao, chúng ta vào thôi.
Kha Luân để Hương Diên khoác tay mình đi vào bên trong, hai người con gái còn lại cứ như bị bọn họ cho ra rìa, nhưng đã đến đây rồi muốn về cũng chẳng được. Chu Hạ và A Tình chỉ biết cũng nắm tay nhau bước vội theo sau cặp đôi ấy.
- Ơ... không ngờ anh bạn của tôi lại cao siêu như vậy.
Lý Thiên Hạo và Tử Phong cũng được mời tới đây, nhưng bên cạnh bọn họ chẳng có một cô gái nào cả. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra mà. Thấy vậy nên tên họ Lý kia đã lên tiếng chọc ghẹo anh.
- Hương Diên dạo này em khỏe chứ?
Kha Luân mang theo Hương Diên đến ngồi vào bàn. Cô ta tỏ ra khép nép, ngại ngùng sau lưng Kha Luân như một thiếu nữ e thẹn nhưng thực chất là đang vui sướng trong lòng vì ở đây có quá nhiều con mồi ngon, béo bở.
- Dạ nhờ có anh ấy chăm sóc tận tình nên em khỏe lắm ạ.
Trong khi hai người họ được ngồi thì Chu Hạ và A Tình phải đứng sau lưng ghế, dù được mặc đồ đẹp nhưng như vậy cũng có khác nào người hầu đâu chứ.
- Hạ Hạ và em này không cần đứng đây đâu. Xung quanh đây có rất nhiều bánh ngọt, cứ thoải mái đi dạo và lấp đầy cái bụng của mình trước đi.
Thiên Hạo thật đúng chuẩn là một người đàn ông tâm lý, anh là người có tiếng nói ở đây nếu như Kha Luân bật lại thì sẽ rất mất lòng nhau.
Anh ta cảm thấy tội nghiệp thay cho Chu Hạ nên đã nói với cô đi kiếm chút gì đó bỏ bụng để không phải chứng kiến cảnh này. Còn Tử Phong thì nãy giờ đang bận quan sát, thăm dò cô gái tên Hương Diên nên không để ý.
- Chúng ta đi thôi!
Chu Hạ cũng chẳng muốn ở lại đây làm bóng đèn làm gì, cô kéo tay A Tình rời đi. Nhưng còn chưa đi được nửa bước thì đã bị Kha Luân gọi về, rồi anh thì thầm cái gì đấy vào mang tai Chu Hạ khiến nét mặt của cô nhanh chóng biến sắc.
Hôm nay chính là ngày mà cả ba người phải đi dự tiệc, nhưng Kha Luân lại cứ im im không tiết lộ là buổi tiệc gì, như thế nào cho hai cô gái biết cả.
Cũng chính vì buổi tiệc này mà Kha Luân đã phải xin nghỉ hết một ngày ở nhà mặc dù bảy giờ tối mới là thời gian diễn ra buổi tiệc.
Hiện tại hai người Kha Luân và Hương Diên đang cùng nhau dùng bữa trưa tại nhà mà không có sự hiện diện của Chu Hạ. Không phải là anh không cho cô ăn chung bàn mà là Chu Hạ đã chủ động từ chối ý tốt này của Kha Luân. Vì một số lý do khó nói nên Chu Hạ đã chọn sẽ dùng bữa ngay tại phòng ngủ với A Tình.
- Nhà thiết kế đã gửi váy dạ hội đến rồi ạ.
Trong suốt quá trình dùng bữa Kha Luân không ừ hử tiếng nào với Hương Diên, nhiều lúc cô ta đặt câu hỏi thì anh chỉ gật đầu hoặc lắc đầu mà thôi, vì thói quen của Kha Luân là khi ăn sẽ hạn chế nói chuyện, trừ một vài trường hợp ngoại lệ mà thôi.
Vào lúc bữa ăn vừa kết thúc, Kha Luân vừa buông nĩa thì người giúp việc từ bên ngoài chạy vào, trên tay còn bê theo hai chiếc hộp hình chữ nhật có in hẳn logo của một thương hiệu nổi tiếng.
- Anh mua cho em tận hai chiếc váy luôn sao? Ôi thật là hạnh phúc quá đi mất.
Hương Diên nhìn thấy có đến tận hai chiếc hộp thì ánh mắt liền sáng loé hết cả lên. Cô ta nhảy tưng tưng tại chỗ, cuốn quýt, vui mừng cảm ơn Kha Luân.
- Không, em chỉ có một.
Hương Diên vừa được đưa lên tám tầng mây thì đã nhanh chóng rớt cái đụi xuống đất bởi câu nói phũ phàng của Kha Luân. Đã thế Kha Luân còn cầm một trong hai chiếc đi về hướng phòng của A Tình, cũng là nơi Chu Hạ đang ở khiến Hương Diên tức giận, ganh tị siết chặt nắm đấm, đến nỗi những miếng móng tay giả đâm vào lòng bàn tay mà cô ta vẫn bình thản, không hề có sự thay đổi trên nét mặt.
- Chu Hạ mày được lắm, tối nay tao sẽ cho mày tàn đời! Đến lúc đó để xem anh Kha Luân còn để tâm đến một con nhỏ dơ bẩn như mày không?
[...]
- Cậu chủ tìm em có việc gì sao?
Kha Luân đi tới tận cửa phòng rồi nhưng anh lại không đích thân gõ cửa mà sai người gọi A Tình ra ngoài này.
- Tối nay cô sẽ đi cùng Chu Hạ. Bây giờ thì mang cái này vào cho Chu Hạ và nhớ tìm cái cớ nào hợp lý không liên quan đến tôi.
Kha Luân đặt hộp váy lên trên tay A Tình rồi xoay người rời đi. Trong khi cô bé vẫn còn ngơ ngơ không hiểu gì cả. Mãi cho đến một lúc sau...
- Chị Hạ ơi, em được đi dự tiệc cùng chị rồi nè, mừng quá đi à. Đây là lần đầu tiên em được tham dự một buổi tiệc đó chị.
A Tình na hộp váy trên tay mà nhảy chân sáo thật nhanh vào trong phòng rồi ngay lập tức sà vào lòng Chu Hạ. Sở dĩ cô bé này có phản ứng mạnh như vậy là vì từ nhỏ đến lớn chưa hề biết mùi đám tiệc là gì, quá khứ cả hiện tại đều bị chôn vùi, làm công, làm mướn cho tư bản kiếm từng bữa cơm qua ngày. Nghĩ lại thì cũng thật tội nghiệp cho cô bé, dù ở trong hoàn cảnh như thế nào thì A Tình cũng lạc quan, vô lo vô nghĩ.
- À...váy của chị này.
Đợi ôm xong thì A Tình mới sực nhớ đến chiếc váy mà Kha Luân giao cho mình, Chu Hạ nhận lấy nó rồi cẩn thận mở ra, vừa mở vừa thắc mắc hỏi.
- Em lấy ở đâu ra thế?
- Cậu chủ bảo cô Hương Diên chọn dư nên mới đưa cho chị đấy ạ.
Kha Luân đã dặn là không được nói bất cứ điều gì liên quan đến anh nhưng chuyện này khó quá à, lần trước còn được nhưng lần này A Tình vắt óc cũng chẳng thể suy nghĩ ra nên chỉ có thể nói đại như vậy thôi, chứ A Tình làm gì có tiền mà nói là mình mua tặng được chứ.
- Ở đây có tận hai chiếc nè em.
Mẫu mã bên ngoài đã đẹp thì bên trong lại càng xuất sắc hơn nhưng đây chỉ là do Chu Hạ tự cảm nhận chứ người khác thì cô không biết. Đây là một mẫu váy đơn giản bằng lụa mềm hai lớp chắc chắn có cổ khá kín đáo và chỉ dài qua đầu gối một tí rất thuận tiện cho việc đi lại, vì dù gì Chu Hạ cũng chẳng thành thạo việc đi trên giày cao gót cho lắm. Nên với mẫu dạ hội cách tân này cô có thể kết hợp với giày búp bê đế thấp hoặc bằng cũng rất đẹp.
Tuy là mặc đồ bính nhưng vừa giơ chiếc váy lên thì Chu Hạ đã chắc chắn rằng nó sẽ vừa vặn với cơ thể của mình. Và đặc biệt hơn là có đến tận hai chiếc đủ cho cả cô và cả A Tình.
[...]
Sáu giờ tối.
- Đẹp ghê, thêm một chút son đỏ nữa là tuyệt cà là vời!!
Còn một tiếng đồng hồ nữa là cả bốn người sẽ phải lên xe để đi tới buổi tiệc rồi. A Tình vì quá nôn nao nên đã thay quần áo từ sớm, và đã đứng trước gương ngắm nhìn bản thân từ khá lâu rồi. A Tình không có đồ để trang điểm, chỉ có mỗi một cây son mà dì Hoan tặng vào sinh nhật năm trước mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi vì da mặt của cô bé đã đẹp sẵn.
- Hớ...cậu chủ vào đây có việc gì không ạ?
Xoay qua xoay lại thì A Tình lại thấy Kha Luân đã đứng khoanh tay chình ình ngay trước cửa ra vào. A Tình vừa quê vừa xấu hổ, vội khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cuối đầu chào Kha Luân.
- A Tình ơi...em vào đây giúp chị đi, chị không với tới khóa kéo.
Giọng nói của Chu Hạ từ trong phòng tắm vọng ra. Làm cô bé lúng túng không biết phải nên làm thế nào khi anh đang có mặt ở đây.
- Ra ngoài.
Kha Luân bước sâu vào bên trong, anh cướp cây son trên tay A Tình rồi đuổi cô bé ra ngoài. Còn mình thì lại đi về hướng mà giọng nói thanh thoát, trong trẻo ấy phát ra.
Cạch.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh là bóng lưng mảnh khảnh cùng hai cánh xương bướm vô cùng quyến rũ, Kha Luân tiến đến đưa chóp mũi của mình lại gần với hõm cổ của cô mà hưởng thụ hương thơm tự nhiên ấy.
- Em đừng có mà biến thái như thế, nhanh kéo lên cho chị đi.
Chu Hạ đến nước này mà vẫn chưa hay biết chuyện gì, cô cứ nghĩ là nhóc con kia lại giở trò chọc ghẹo mình nên đã nói ra những lời càm ràm với anh.
Xoẹt!
- Chị cảm ơn...Áaaa, sao lại là anh?
Thay quần áo xong rồi thì cũng phải chỉnh chu lại tóc tai của mình chứ. Nhưng khi Chu Hạ xoay đầu thì mới nhận ra người ở trong này cùng mình nãy giờ là một người đàn ông. Chu Hạ như con châu chấu búng một phát đã kéo dài được khoảng cách với anh.
- Nhàm chán.
Kha Luân làm ra vẻ mặt cứ như là anh ta bị ép phải làm chuyện này vậy đó. Rõ ràng là ban nãy còn dở trò dê xồm với cô vậy mà mới đó đã lật mặt rồi. Kha Luân đặt cây son vào trong lòng bàn tay của Chu Hạ rồi đút hai tay vào túi quần và đi ra bên ngoài.
- Hmm...người gì mà kì cục quá đi à!!
[...]
- Đây...đây là Mặc Gia mà?
Hiện tại thì cả bốn người đã có mặt tại Mặc Gia - nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật. Trong quá trình ngồi trên xe và quan sát khung cảnh xung quanh thì Chu Hạ đã cảm thấy nghi nghi rồi, nhưng lại không dám chắc vì cô chưa bao giờ đến nhà chính của Mặc Cảnh cả. Ngôi biệt thự mà cô trú ngụ trước kia chỉ là một trong những căn nhỏ lẻ thuộc sở hữu của họ mà thôi.
Mặc kệ cho Chu Hạ có thắc mắc hay hỏi gì thì Kha Luân cũng không màng đáp lại, anh bỏ hết tất cả ở ngoài tai mà bước xuống xe rồi đi qua mở cửa dìu dắt Hương Diên với bộ váy dạ hội ôm sát đến chật cứng chỉ để phô trọn ra những đường cong cơ thể của mình. Còn Chu Hạ và A Tình phải tự mình trèo xuống xe.
- Aa...em xin lỗi, Diên Diên không cố ý đâu.
Hương Diên không biết là cô ta cố tình hay vô ý đây nữa nhưng khi Chu Hạ vừa ló dạng ra bên ngoài thì cũng đúng lúc Hương Diên bất cẩn ngã vào vòng tay của Kha Luân. Khiến lớp áo vest trắng được khoác bên ngoài của anh phải dính một dấu son môi đỏ chót.
- Không sao, chúng ta vào thôi.
Kha Luân để Hương Diên khoác tay mình đi vào bên trong, hai người con gái còn lại cứ như bị bọn họ cho ra rìa, nhưng đã đến đây rồi muốn về cũng chẳng được. Chu Hạ và A Tình chỉ biết cũng nắm tay nhau bước vội theo sau cặp đôi ấy.
- Ơ... không ngờ anh bạn của tôi lại cao siêu như vậy.
Lý Thiên Hạo và Tử Phong cũng được mời tới đây, nhưng bên cạnh bọn họ chẳng có một cô gái nào cả. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra mà. Thấy vậy nên tên họ Lý kia đã lên tiếng chọc ghẹo anh.
- Hương Diên dạo này em khỏe chứ?
Kha Luân mang theo Hương Diên đến ngồi vào bàn. Cô ta tỏ ra khép nép, ngại ngùng sau lưng Kha Luân như một thiếu nữ e thẹn nhưng thực chất là đang vui sướng trong lòng vì ở đây có quá nhiều con mồi ngon, béo bở.
- Dạ nhờ có anh ấy chăm sóc tận tình nên em khỏe lắm ạ.
Trong khi hai người họ được ngồi thì Chu Hạ và A Tình phải đứng sau lưng ghế, dù được mặc đồ đẹp nhưng như vậy cũng có khác nào người hầu đâu chứ.
- Hạ Hạ và em này không cần đứng đây đâu. Xung quanh đây có rất nhiều bánh ngọt, cứ thoải mái đi dạo và lấp đầy cái bụng của mình trước đi.
Thiên Hạo thật đúng chuẩn là một người đàn ông tâm lý, anh là người có tiếng nói ở đây nếu như Kha Luân bật lại thì sẽ rất mất lòng nhau.
Anh ta cảm thấy tội nghiệp thay cho Chu Hạ nên đã nói với cô đi kiếm chút gì đó bỏ bụng để không phải chứng kiến cảnh này. Còn Tử Phong thì nãy giờ đang bận quan sát, thăm dò cô gái tên Hương Diên nên không để ý.
- Chúng ta đi thôi!
Chu Hạ cũng chẳng muốn ở lại đây làm bóng đèn làm gì, cô kéo tay A Tình rời đi. Nhưng còn chưa đi được nửa bước thì đã bị Kha Luân gọi về, rồi anh thì thầm cái gì đấy vào mang tai Chu Hạ khiến nét mặt của cô nhanh chóng biến sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook