Chương 1 : Chị em

Nhan Diệp Doanh ngồi bên cửa sổ nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt một dòng hồi tưởng không mấy dễ chịu đang diễn ra trong đầu như một cuốn phim quay chậm, nàng là con gái của Nhan tướng quân, tuy là con nhà võ nhưng từ nhỏ Diệp Doanh chỉ thích cầm kỳ thi họa và mục đích phấn đấu của nàng chính là trở thành một kỳ nữ nổi danh trong kinh thành. Rồi cơ duyên đưa đẩy nàng trở thành thái tử phi và nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu, thuở ban đầu Nhan Diệp Doanh còn nghĩ chàng cưới nàng chính vì yêu thương. Nhưng cuối cùng khi Nhan Diệp Dung, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng bước chân vào cung và trở thành Nhan quý phi thao túng hết tất cả mọi quyền lực trong hoàng cung. cuối cùng nàng cũng hiểu tình cảm thái tử dành cho nàng ban đầu chung quy chỉ là lừa dối, chỉ lợi dụng thân phận tiểu thư trưởng nữ của nàng để củng cố thế lực trở thành hoàng đế mà thôi.

"tỷ à! Coi bộ tỷ thật sự rất thư thái!" – Nhan Diệp Dung bước vào phòng, cắt ngang đi dòng hồi tưởng của Nhan Diệp Doanh.


"ngươi đến đây làm gì?" – Nhan Diệp Doanh giật mình, nhìn thấy dáng người mảnh mai lả lướt của Nhan Diệp Dung khiến tim nàng càng cảm thấy lạnh buốt .

"ta thấy tỷ vẫn còn rất ung dung nhỉ? Đương nhiên ta đến đây để tiễn tỷ một đoạn"

"ý ngươi là gì?" – Nhan Diệp Doanh có chút hoang mang trong ánh mắt.

"hahaha ý ta là gì? Tỷ nghĩ giờ tỷ vẫn là hoàng hậu tôn quý hay sao mà dùng giọng nói đó để nói chuyện với ta? ta sợ quá đó!" – Nhan Diệp Dung đứng trước mặt Diệp Doanh trợn mắt nói sau đó miệng nở nụ cười mỉa mai vô cùng nhức mắt.

"ngươi!" – Diệp Doanh run run đứng lên tránh né Diệp Dung.

"ta thay mặt Hoàng thượng đến đây tiễn tỷ một đoạn! ta biết sinh thời tỷ rất quý trọng gương mặt của mình hahaha nay ta sẽ giúp tỷ toại nguyện nhé!" – Nhan Diệp Dung đặt lọ thuốc lên bàn điêu ngoa nhìn Diệp Doanh đang run rẩy.

"ngươi không! Ta không tin Hoàng thượng lại đối xử với ta như vậy! không ta không tin! Ngươi chính ngươi đã làm hết tất cả chính ngươi!" – Nhan Diệp Doanh hoảng loạn né tránh.


"ha ha đến bây giờ ngươi vẫn tin Hoàng Thượng thương yêu ngươi hay sao! Ngươi ngây thơ quá! Kỳ nữ ư chẳng qua vì ngươi là con dòng chính nên được như vậy! Nếu đổi lại là ta đương nhiên còn được hơn thế. Tại vì ngươi, chính ngươi đã cướp mất mọi thứ vốn dĩ sẽ cho ta. Nếu không có ngươi Nhan phủ chỉ có một tiểu thư chính là Nhan Diệp Dung ta, cũng chính ngươi đã cướp đi người yêu của ta! Cũng chính ngươi ép ta phải làm như vậy với ngươi! Đơn giản vì sự tồn tại của ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn! Tốt nhất ngươi không nên có mặt trên đời này nữa!" – Nhan Diệp Dung cười điên loạn, âm độc nói, giọng nàng ta ma mị khiến người đối diện cảm thấy sởn cả gai ốc.

"ngươi! ta tự hỏi đã đối xử với ngươi không tốt khi nào sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! tại sao?" – Diệp Doanh hét lớn, cô quỳ rạp xuống đất yếu đuối ngã gục.

"đúng ngươi ban ơn cho ta như một kẻ bề trên thương xót! Ngươi nhu nhược đến mức đáng ghét! Ta hận ngươi hận sự có mặt của ngươi. Không phải vì ngươi ta đã trở thành con dòng chính, vì ngươi tất cả do ngươi!"

"không ngươi không được đến gần ta! ta đang mang long thai ngươi không được phạm thượng!" - Nhan Diệp Doanh sợ né tránh Nhan Diệp Dung, bàn tay vô thức đặt trên bụng mình.

Ánh mắt Nhan Diệp Dung nhìn theo cánh tay đang đặt lên bụng của nàng chán ghét, căm thù càng ra sức bắt lấy nàng. Nhan Diệp Doanh cứ lùi mãi né tránh cuối cùng bị ép ngã lên giường, Nhan Diệp Dung bóp miệng nàng và đổ thuốc vào, Nhan Diệp Doanh bị sặc nàng ho sặc sụa nhưng mọi thứ đã quá muộn, cái thứ chất nước đắng nghét đó đã chạy theo cuống họng vào bụng nàng. đau đớn ôm bụng, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt Nhan Diệp Doanh không còn khí lực chống đỡ nữa. không dừng lại ở đó Nhan Diệp Dung còn lấy thêm một lọ bột rắc lên mặt nàng.


Cảm giác nóng rát trên mặt nhanh chóng xuất hiện liền sau đó là cảm giác đau rát như lửa thiêu cháy đến từ nơi cuống họng. Diệp Doanh quằn quại dưới nền sàn đau đớn, ánh mắt kinh sợ nhìn Diệp Dung, ả chỉ cười thỏa mãn nhìn người đang đau khổ trước mặt, trong ánh mắt đó không hề tồn tại bất kỳ một loại thương xót, một chút tình cảm máu mủ nào cả.

"Nhan Diệp Doanh, phải chăng tỷ rất thích gương mặt mình, đệ nhất mỹ nhân kinh thành được! ta sẽ cho nó đi theo tỷ xuống hoàng tuyền!" – nói đoạn Diệp Dung quay đi ra bên ngoài cười vui vẻ sảng khoái để lại bên trong Diệp Doanh đang đau đớn dày vò kêu khóc cũng không xong.

"Hoàng Hậu nương nương vì đau buồn quá độ quẫn trí đã tự vẫn!"

<dr.meohoang>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương