Chương 33: Ai biểu anh giành ăn với tôi!
Hai chén cháo được phục vụ bưng đến, Ngải Tuyết đang định lấy ăn lại bị Mộ Dung Kiệt kéo về chỗ mình.
“Anh làm gì thế?” Ngải Tuyết khó chịu trừng mắt liếc anh một cái.
Mộ Dung Kiệt không quan tâm lời cô nói, đưa muỗng cháo đến khóe miệng.
“Anh giành ăn với tôi!” Ngải Tuyết tức giận nhảy dựng lên.
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết như thế, trong lòng không khỏi bị giật mình theo.
“Đáng chết, em có thể ngồi yên được không, trong bụng còn có bảo bảo đó!” Hung hăng lườm cô một cái.
“Ai biểu anh giành ăn với tôi!” Ngải Tuyết chu mỏ uất ức nói.
Mộ Dung Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đem muỗng cháo đặt tại khóe miệng, nhẹ nhàng thổi.
Đến khi cháo nguội mới đưa đến miệng của Ngải Tuyết.
“Mở miệng! ! !”
Ngải Tuyết biết mình trách lầm anh, trong lòng hối hận chửi mình”Mày là đồ ham ăn, mất mặt quá đi!”
Ngải Tuyết nhỏ tiếng xin lỗi”Chuyện lúc nãy, tôi không cố ý!”
“Ăn đi!” Rõ ràng rất quan tâm đến cô, sao giọng điệu lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.
Vừa há miệng cháo đã đầy trong khoang miệng nhưng nuốt xuống, liền cảm giác trong dạ dày một hồi sôi trào.
“Ngô.

.

.

.

.


.

Nôn.

.

.

.

.

.

!” Vội vàng che miệng chạy đến phòng vệ sinh.
Mộ Dung Kiệt ngây người, lập tức chạy theo tới phòng vệ sinh.
“Ăn rồi sao lại nôn ra, khó chịu à!” Lo lắng hỏi không ngừng.
Nôn ọe một hồi, quay lại khoát tay anh dìu ra ngoài.
Khó chịu che ngực, đôi môi khô khốc.
Súc miệng, cảm giác tốt hơn nhiều.
“Gọi các quản lí tới đây!” Đáng chết, nhất định là cháo có vấn đề.
“Mộ Dung thiếu gia, có gì không hài lòng sao?” Quản lí Trương vội vàng chạy tới, mồ hôi cũng không kịp lau.
“Cháo của các người có vấn đề, cô ấy ăn liền nôn ra hết!” Tiếng nói lạnh lùng vang bên tai quản lí.
Ngải Tuyết mời rời khỏi vệ sinh chỉ nghe thấy Mộ Dung Kiệt không ngừng lớn tiếng, chửi người đàn ông trước mặt.
Đi tới kéo vạt áo của Mộ Dung Kiệt, ý bảo anh cúi thấp đầu xuống, nói vài câu bên lỗ tai anh.
Mộ Dung Kiệt vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt.
Rồi quay đầu bảo họ rời đi.
Quản lí có chút ngượng ngùng nhìn Ngải Tuyết cúi đầu cười tỏ ý xin lỗi cô.
“Tôi không biết khi có thai phụ nữ sẽ ốm nghén!” Thật ra, anh cũng chưa từng nghĩ làm phụ nữ có thai lại cực khổ như vậy.
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt có chút kinh ngạc không biết nên nói gì.
“Kiệt, anh xấu hổ vẫn rất đẹp trai a!” Ngải Tuyết trêu ghẹo Mộ Dung Kiệt.
“Mắt em nhìn chỗ nào mà thấy tôi xấu hổ?”.

Anh tức giận trừng mắt với cô.

Chương 34: Đâu mới là con người thật của anh? “Cả hai mắt tôi nhìn thấy!” Ngải Tuyết cười nói ngược lại.
“Nha đầu ngốc, lâu rồi tôi không chỉnh đốn em thì phải!” Vừa nói liền cõng cô trên lưng rời khỏi nhà hàng.
“Á, Mộ Dung Kiệt, thả tôi xuống!” Ngải Tuyết sợ hãi kêu lên.
“Không thả, cũng không muốn thả cho nên em hãy an phận đi đừng quấy nữa!” Cô dám cười nhạo anh, được lắm.
“Thả tôi xuống, anh.

.


.

.

.

.

Nôn.

.

.

.

.

.” Trực giác làm Ngải Tuyết ý thức được trong dạ dày một lần nữa lại sôi trào mãnh liệt.
Mộ Dung Kiệt cảm thấy có cái gì không đúng, thả cô xuống, ôm bờ vai cô.
“Sao thế? Lại muốn nôn sao?”
Ngải Tuyết vừa được đặt chân xuống đất, nhịn không được nôn đầy vào quần áo của Mộ Dung Kiệt.
Gần nửa ngày cũng không có tiếng động nào vang lên.
Ngải Tuyết ngẩng đầu định nói xin lỗi với anh.
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ngây người, bất động, trên người anh khắp nơi đều là tác phẩm do Ngải Tuyết tạo nên.
Mặt Ngải Tuyết từ sắc xanh đổi sang đỏ, vội lấy khăn giấy lau giúp anh.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không nhịn được.

.


.

.

.

.” Ngải Tuyết không dám nhìn anh.
Mộ Dung Kiệt một phát bắt được cổ tay Ngải Tuyết, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch cả lên.
Cô cũng không quên, ba tháng trước, chính anh đã nắm tay cô như lúc này, thiếu chút nữa xương muốn nứt làm đôi, bây giờ nhớ tới cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Mộ Dung Kiệt nắm tay cô, trực tiếp nhét cô vào xe, khởi động xe lập tức chạy tới bệnh viện tư nhân của Mộ gia.
” Mộ Dung Kiệt, anh chở tôi đi đâu thế?” Da đầu Ngải Tuyết có chút tê dại.
Mộ Dung Kiệt quay đầu nhìn Ngải Tuyết một cái, thấy mặt cô hoảng sợ nhìn mình, tâm trạng có chút khó chịu.
“Đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho em, Ngải Tuyết, em rất sợ tôi sao?” Anh hi vọng mọi người phải kính sợ anh, nhưng riêng nha đầu này anh không mong như thế.
Ngải Tuyết không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại hỏi như vậy, có chút bất ngờ không biết nên trả lời thế nào cho vừa ý anh.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày với biểu hiện của cô, nha đầu này, quả nhiên là rất sợ anh.
Ngải Tuyết cúi đầu, mắt nhìn mũi chân của mình.
Đôi lông mi thon dài bao phủ trên đôi mắt trong sáng của cô, không biết cô đang nghĩ cái gì….
Một hồi lâu, ánh mắt tựa như muốn trốn tránh.
“Tôi có thể hỏi hỏi anh một câu được không?”
“Ừ!” Mộ Dung Kiệt dừng xe lại, nhìn thẳng vào cô.
Ngải Tuyết có chút khẩn trương, nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
“Đâu mới là con người thật của anh?” Cô biết anh là người đứng đầu của tập đoàn Mộ Dung, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo cô biết, anh còn có thân phận khác ở trong xã hội đen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương