Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá
-
Chương 14: Sổ đỏ của queen
- Osin không công miễn phí!!.
.
.
“Bụp!”
- Thằng điên! Đừng ỷ quyền rồi ăn hiếp bắt nạt bàn bè nhá! Chị đây không làm! - Nhi sút một cú đấm bay thẳng vào bụng Dương, do quá bất ngờ và tốc độ nhanh như gió của Bảo Bảo nên Dương lụi người ra phía sau, cậu ta hóp bụng nhăn mặt, hàng mi khẽ cau lại thoáng nét khổ sở.
Sau vài phút dưỡng thần, Dương có vẻ đã trở lại bình thường, quả không hổ danh Lục Ân Bảo Bảo, tay sát thủ bí ẩn thần sầu, đến cả Dương cũng khó có thể né được cú đòn đó. Dương lấy lại phong độ, cậu khẽ nâng khóe môi tạo thành nụ cười nửa vầng khuyết.
- Tùy cậu thôi! Nhưng nếu cậu không muốn, khu A đang chào đón cậu đến trực nhật để bầu bạn đấy!
- Ý cậu là tôi phải trực nhật toàn bộ khu A sao? - Bảo Bảo vặn hỏi, khu A là khu chính diện của toàn trường, rộng thênh thang mênh mông như dòng sông, con nào đến đó mà trực nhật xong chắc chắn cũng phải tiều tụy tàn tạ, người chả ra người, ma chả ra ma.
- Đúng thế cô bạn thân của tôi!
- Này Dương, nhìn tôi thế này... - Bảo Bảo quơ tay xuống dưới, rồi nhanh chóng làm bộ thảm thương - ... sao cậu nỡ để thân hình nhỏ bé này trực nhật hết cái khu A rộng lớn đó chứ?
- Tôi... thích! - Thằng cha cờ hó Dương nhún vai thản nhiên đáp khiến Bảo Bảo nhanh chóng xuống sắc, nó mất hứng bởi câu nói đầy thờ ơ cụt ngủn. Bạn thân đấy! Thằng cha Dương suốt ngày ăn hiếp nó chứ bạn thân khỉ mốc gì! Thật khổ cho đời Bảo Bảo.
Nó cắn môi giữ nét điềm tĩnh, cho cơn máu điên tiết chìm xuống dần, Bảo Bảo thổi một hơi cái phù, nó sung mãn lên tiếng.
- Thích thì trực nhật! Chả sao!
Câu nói vừa ngớt cũng chính là lúc Bảo Bảo cất bước ra ngoài, khu A chứ gì? Có quái gì đâu mà phải sợ? Trực nhật thì trực nhật! Bảo Bảo hùng dũng lướt qua người Dương, không quên để lại cái lườm sắc bén mang nỗi niềm ân hận chĩa thẳng người cậu. Dương phía sau thờ ơ nhìn, cậu khẽ mỉm cười, hàng mi bỗng chốc cong lên tạo thành hình trăng lưỡi liềm đầy đáng yêu “Lục Ân Bảo Bảo... tính cậu chẳng thay đổi chút nào! Để xem...“.
...
- Quyết định sao? - Dương thờ ơ đưa đôi mắt đầy giễu cợt hỏi nó, Bảo Bảo đang đứng phía trước mặt cậu, vầng trán tối xầm lại, nó đã đến khu A và thật không như mong đợi. “Trực cái quái quỷ gì cơ chứ?” thật sự mà nói đến nơi nó mới ngộ ra cái khu A còn rộng hơn gấp mấy lần trong suy nghĩ của nó. Đã thế, lá cây chất chứa rải rác cả đống, thế thì Bảo Bảo sẽ phải ngỏm trước khi nó hoàn thành xong công việc trực nhật. Thật điên rồ!
- Thật ra tôi chỉ muốn giúp cậu thôi, thay cho việc trực nhật thì làm osin không công cho tôi! Đấy!! Thằng bạn thân của cậu tốt đến vậy mà. - Dương đi lòng vòng huyên thuyên đủ điều, lại còn tự sướng cho rằng mình tốt, muốn bắt Bảo Bảo làm theo ý mình thì đúng hơn.
- Tốt! - Bảo Bảo trề môi đau lòng gật đầu, bạn thân nó bị tự sướng!!!
- Trực nhật? Osin? - Cậu ta đưa ra hai điều kiện khiến nó cũng phải nhức đầu nhức óc. Nó nhíu mày hồi lâu, ngẫm nghĩ... Thôi thì làm osin chút nhể? Cũng chẳng có chuyện gì để cậu ta bắt nó làm cả. Vẫn đỡ hơn cái vụ phải cong mông ra, dồn công lực vào hai tay để QUÉT!!! Cái khu A rộng chà bá kia.
- Vâng! Osin thưa cậu chủ? Nhể? - Bảo Bảo nở nụ cười đầy chất thánh thiện, thêm cái từ “cậu chủ” đó nữa thì ai đó nghe quả thật đắc ý, Dương vẻ mặt hài lòng cười tươi hơn hoa...
“Bốp!”
- Lục Ân Bảo Bảo!!
- Im đê cậu chủ!! Tôi ngứa tay thôi.
------
- A LÔ!!!!!!!! - Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên chấn động chốn học đường, âm thanh quái lạ này đã khiến toàn học sinh trong trường đều nhíu mi bịt tai cau có.
- Chuyện gì đây?
- Hình như đây là giọng nói của Lục Ân Bảo Bảo mà.
- Con nhỏ chết tiệt nào vậy?
Chính xác, cái âm thanh cộng tiếng hét quái đảng đấy được phát ra từ phòng phát loa. Lục Ân Bảo Bảo rút mạnh dây loa, bật âm thanh hết cỡ, tiếng ròe micro vang đến chói tai, nghe như muốn nổ đầu. Bảo Bảo đập tay bụp bụp vào micro, cất giọng tuyên bố câu nói đầy bá đạo.
- Chị đây chính thức tuyên bố, Trương Phương Uyên!!! Học lớp nào tao chưa cập nhật... từ nay chính thức lọt vào sổ đỏ của Queen. Hết!
.
.
.
- Sổ đỏ của Queen kìa!
- Trương Phương Uyên chẳng phải tiểu thư đài các tập đoàn Trương sao?
- Đáng sợ quá!
- Hình như Lục Ân Bảo Bảo với Phương Uyên có xích mích gì đó mày ạ!
“Dân chúng” xì xào bàn tán ngày một rộ hơn, đa số là những câu hỏi thắc mắc khi tiểu thư danh giá Phương Uyên lại dính dáng đến cô nàng siêu quậy Bảo Bảo. Có phải kịch hay không đây?
Khi tin thông báo của Bảo Bảo lan truyền đến tai thầy cô cũng chính là lúc mặt ông thầy bà cô nào cũng thoáng nét tức giận. Lại con bé Bảo Bảo, chuyên gia quậy phá. Làm toàn trưởng lộn xộn náo loạn hết cả lên. Vừa bị bắt lên phong hội trưởng giờ lại tìm cách gây rối, trị không nổi.
Phương Uyên ngồi bên trong lớp, thoáng chút giật mình sau khi Bảo Bảo tuôn ra câu nói táo bạo đầy trắng trợn. “Sổ đỏ của Queen” vậy ra Lục Ân Bảo Bảo chính là người lập ra Queen trong trường. Những thằng con nào bị lọt vào mắt xanh của nó, sẽ chính thức có tên trong dang sách “sổ đỏ của Queen”, sống không yên, chết cũng không yên. Sắc thái ngạc nhiên của Uyên đã dần thay đổi, đôi mắt cô ta đanh lại đầy chua ngoa, vầng trán xám xịt nhiệm màu.
Bọn bạn trong lớp bắt đầu bàn tán về Phương Uyên, nhưng chẳng ai dám nói xấu gì cô ta, bởi ai cũng biết địa vị và quyền thế có sức mạnh đến cỡ nào?! Phương Uyên cúi gằm mặt, để mái tóc che đi phần nào đôi mắt đang phẫn nộ. Cô nắm chặt tay, từng móng tay cứ thế đâm mạnh vào da thịt cô, nhưng Phương Uyên không màng đến điều đó, cô ta đang nghĩ đến Bảo Bảo, khóe môi Phương Uyên khẽ nhếch lên, cô ta chậc lưỡi đầy cay nghiệt.
- Con đó... Lục Ân... Bảo Bảo!! Khốn khiếp!!
Con nhỏ Phương Uyên thì đang giận dữ đến đen mặt, còn Bảo Bảo, nó thỏa sức cười hả hả, ung dung tự đắc thầm thán phục mình. Tại sao ông trời lại cho ra được một tuyệt sắc giai nhân giỏi toàn diện như nó thế này? Đã giỏi lại còn oai nữa, quả không hổ danh người lập ra Queen!
- Cậu cũng lắm trò nhỉ? - Vương Thiên đứng cách xa đó mấy chục mét, lưng tựa tường, không nhìn về phía nó nhưng vẫn cất giọng lên hỏi.
- Ồ... ồ... Hàn... Vương Thiên!! Anh chàng lạnh lùng đẹp trai!! - Bảo Bảo miệng cười toe toét nói lời châm chọc đối phương. - Cậu làm gì ở đây?
- Tình cờ.
- Thật? Hay là cậu bị tôi mê hoặc rồi? Theo dõi lấy tôi!!
- Cậu nghĩ loại người như cậu được tôi theo đuổi? - Vương Thiên khẽ nhíu mày - Quá tự tin rồi đấy.
- Nếu được thì cậu đừng tự dối lòng, cứ nói thẳng ra đi, ngại cái gì?!
Thiên không nói gì nữa, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay gót bước đi. Mặt Bảo Bảo méo xệch, khóe môi giật giật, giống như kiểu cậu ta đang kinh thường nó thế nhể? Đang nói chuyện mà dửng dưng bỏ đi như thế! Thằng cha bất lịch sự!
-----
Màn đêm buông rèm, ánh Mặt Trời khuất dần phía sau từng dãy núi, nhường chỗ cho một bầu trời đen tối len lỏi ngàn ánh sao. Tại biệt thự Lục Ân, không khí đã không còn như thường ngày, khắp nơi đã bị bủa vây bởi âm tà sặc mùi hắc ám. Thằng cha Dương được nước làm tới, chuyện nó đang làm osin cho cậu, nghĩ lại nó mới cảm thấy hối hận. Thà đi quét rác đến chết còn hơn bị Dương cờ hó hành hạ thế này? Cậu ta sai nó làm chuyện lung tung hết lần này đến lần khác, Bảo Bảo chỉ biết ngậm ngùi nghe theo trong sự hận thù máu lửa.
- Chị Bảo Bảo... hôm nay chị lạ vậy? Nghe lời anh Dương răm rắp. - Gen cảm thấy có một sự bất thường không hề nhỏ.
- Im đê!! - nó đốp lại ngay tức khắc.
- Rót trà... nhanh.
Dương từ từ nhàn hạ lên tiếng, Bảo Bảo đỏ mặt giận giữ, họng đông cứng không nói nên lời. Nhóc Gen thì trố mắt nhìn, lại vô cùng ngạc nhiên khi chị Bảo Bảo đáng sợ hằng ngày đã không còn, thay vào đó là sự ngoan ngoãn nghe lời như chủ tớ.
Đến lúc này đã không thể nào diễn tả nổi tâm trạng nó nữa rồi, cực kì xấu, cực kì tệ hại! Mặt nó đanh lại, xa xầm tối mịt. Bảo Bảo nghiến răng ken két, hận không thể nào nhào đến để cào cho nát cái mặt của thằng cha Dương, nhìn đã không ưa nổi.
“Tính... tinh...”
Tiếng chuông biệt thự vang lên đều đặn, Cả ba gương mặt trong nhà đều lần lượt ngó đầu ra ngoài, Dương khẽ liếc Bảo Bảo, ngụ ý ra mở cổng. Bảo Bảo gườm gườm lại Dương rồi cũng thù lù bước đi.
Cánh cổng đồ sộ hé mở, Bảo Bảo uể oải ngước nhìn vị khách.
- Cậu! - Mắt nó trợn ngược, gương mặt bất ngờ được biểu lộ rõ ra sự ngạc nhiên, nó trố mắt nhìn vị khách không mời mà mới. Tay Bảo Bảo giơ lên chỉ chỉ, miệng không ngừng lắp bắp thành tiếng - Cậu... cậu... sao cậu lại ở đây?
.
.
“Bụp!”
- Thằng điên! Đừng ỷ quyền rồi ăn hiếp bắt nạt bàn bè nhá! Chị đây không làm! - Nhi sút một cú đấm bay thẳng vào bụng Dương, do quá bất ngờ và tốc độ nhanh như gió của Bảo Bảo nên Dương lụi người ra phía sau, cậu ta hóp bụng nhăn mặt, hàng mi khẽ cau lại thoáng nét khổ sở.
Sau vài phút dưỡng thần, Dương có vẻ đã trở lại bình thường, quả không hổ danh Lục Ân Bảo Bảo, tay sát thủ bí ẩn thần sầu, đến cả Dương cũng khó có thể né được cú đòn đó. Dương lấy lại phong độ, cậu khẽ nâng khóe môi tạo thành nụ cười nửa vầng khuyết.
- Tùy cậu thôi! Nhưng nếu cậu không muốn, khu A đang chào đón cậu đến trực nhật để bầu bạn đấy!
- Ý cậu là tôi phải trực nhật toàn bộ khu A sao? - Bảo Bảo vặn hỏi, khu A là khu chính diện của toàn trường, rộng thênh thang mênh mông như dòng sông, con nào đến đó mà trực nhật xong chắc chắn cũng phải tiều tụy tàn tạ, người chả ra người, ma chả ra ma.
- Đúng thế cô bạn thân của tôi!
- Này Dương, nhìn tôi thế này... - Bảo Bảo quơ tay xuống dưới, rồi nhanh chóng làm bộ thảm thương - ... sao cậu nỡ để thân hình nhỏ bé này trực nhật hết cái khu A rộng lớn đó chứ?
- Tôi... thích! - Thằng cha cờ hó Dương nhún vai thản nhiên đáp khiến Bảo Bảo nhanh chóng xuống sắc, nó mất hứng bởi câu nói đầy thờ ơ cụt ngủn. Bạn thân đấy! Thằng cha Dương suốt ngày ăn hiếp nó chứ bạn thân khỉ mốc gì! Thật khổ cho đời Bảo Bảo.
Nó cắn môi giữ nét điềm tĩnh, cho cơn máu điên tiết chìm xuống dần, Bảo Bảo thổi một hơi cái phù, nó sung mãn lên tiếng.
- Thích thì trực nhật! Chả sao!
Câu nói vừa ngớt cũng chính là lúc Bảo Bảo cất bước ra ngoài, khu A chứ gì? Có quái gì đâu mà phải sợ? Trực nhật thì trực nhật! Bảo Bảo hùng dũng lướt qua người Dương, không quên để lại cái lườm sắc bén mang nỗi niềm ân hận chĩa thẳng người cậu. Dương phía sau thờ ơ nhìn, cậu khẽ mỉm cười, hàng mi bỗng chốc cong lên tạo thành hình trăng lưỡi liềm đầy đáng yêu “Lục Ân Bảo Bảo... tính cậu chẳng thay đổi chút nào! Để xem...“.
...
- Quyết định sao? - Dương thờ ơ đưa đôi mắt đầy giễu cợt hỏi nó, Bảo Bảo đang đứng phía trước mặt cậu, vầng trán tối xầm lại, nó đã đến khu A và thật không như mong đợi. “Trực cái quái quỷ gì cơ chứ?” thật sự mà nói đến nơi nó mới ngộ ra cái khu A còn rộng hơn gấp mấy lần trong suy nghĩ của nó. Đã thế, lá cây chất chứa rải rác cả đống, thế thì Bảo Bảo sẽ phải ngỏm trước khi nó hoàn thành xong công việc trực nhật. Thật điên rồ!
- Thật ra tôi chỉ muốn giúp cậu thôi, thay cho việc trực nhật thì làm osin không công cho tôi! Đấy!! Thằng bạn thân của cậu tốt đến vậy mà. - Dương đi lòng vòng huyên thuyên đủ điều, lại còn tự sướng cho rằng mình tốt, muốn bắt Bảo Bảo làm theo ý mình thì đúng hơn.
- Tốt! - Bảo Bảo trề môi đau lòng gật đầu, bạn thân nó bị tự sướng!!!
- Trực nhật? Osin? - Cậu ta đưa ra hai điều kiện khiến nó cũng phải nhức đầu nhức óc. Nó nhíu mày hồi lâu, ngẫm nghĩ... Thôi thì làm osin chút nhể? Cũng chẳng có chuyện gì để cậu ta bắt nó làm cả. Vẫn đỡ hơn cái vụ phải cong mông ra, dồn công lực vào hai tay để QUÉT!!! Cái khu A rộng chà bá kia.
- Vâng! Osin thưa cậu chủ? Nhể? - Bảo Bảo nở nụ cười đầy chất thánh thiện, thêm cái từ “cậu chủ” đó nữa thì ai đó nghe quả thật đắc ý, Dương vẻ mặt hài lòng cười tươi hơn hoa...
“Bốp!”
- Lục Ân Bảo Bảo!!
- Im đê cậu chủ!! Tôi ngứa tay thôi.
------
- A LÔ!!!!!!!! - Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên chấn động chốn học đường, âm thanh quái lạ này đã khiến toàn học sinh trong trường đều nhíu mi bịt tai cau có.
- Chuyện gì đây?
- Hình như đây là giọng nói của Lục Ân Bảo Bảo mà.
- Con nhỏ chết tiệt nào vậy?
Chính xác, cái âm thanh cộng tiếng hét quái đảng đấy được phát ra từ phòng phát loa. Lục Ân Bảo Bảo rút mạnh dây loa, bật âm thanh hết cỡ, tiếng ròe micro vang đến chói tai, nghe như muốn nổ đầu. Bảo Bảo đập tay bụp bụp vào micro, cất giọng tuyên bố câu nói đầy bá đạo.
- Chị đây chính thức tuyên bố, Trương Phương Uyên!!! Học lớp nào tao chưa cập nhật... từ nay chính thức lọt vào sổ đỏ của Queen. Hết!
.
.
.
- Sổ đỏ của Queen kìa!
- Trương Phương Uyên chẳng phải tiểu thư đài các tập đoàn Trương sao?
- Đáng sợ quá!
- Hình như Lục Ân Bảo Bảo với Phương Uyên có xích mích gì đó mày ạ!
“Dân chúng” xì xào bàn tán ngày một rộ hơn, đa số là những câu hỏi thắc mắc khi tiểu thư danh giá Phương Uyên lại dính dáng đến cô nàng siêu quậy Bảo Bảo. Có phải kịch hay không đây?
Khi tin thông báo của Bảo Bảo lan truyền đến tai thầy cô cũng chính là lúc mặt ông thầy bà cô nào cũng thoáng nét tức giận. Lại con bé Bảo Bảo, chuyên gia quậy phá. Làm toàn trưởng lộn xộn náo loạn hết cả lên. Vừa bị bắt lên phong hội trưởng giờ lại tìm cách gây rối, trị không nổi.
Phương Uyên ngồi bên trong lớp, thoáng chút giật mình sau khi Bảo Bảo tuôn ra câu nói táo bạo đầy trắng trợn. “Sổ đỏ của Queen” vậy ra Lục Ân Bảo Bảo chính là người lập ra Queen trong trường. Những thằng con nào bị lọt vào mắt xanh của nó, sẽ chính thức có tên trong dang sách “sổ đỏ của Queen”, sống không yên, chết cũng không yên. Sắc thái ngạc nhiên của Uyên đã dần thay đổi, đôi mắt cô ta đanh lại đầy chua ngoa, vầng trán xám xịt nhiệm màu.
Bọn bạn trong lớp bắt đầu bàn tán về Phương Uyên, nhưng chẳng ai dám nói xấu gì cô ta, bởi ai cũng biết địa vị và quyền thế có sức mạnh đến cỡ nào?! Phương Uyên cúi gằm mặt, để mái tóc che đi phần nào đôi mắt đang phẫn nộ. Cô nắm chặt tay, từng móng tay cứ thế đâm mạnh vào da thịt cô, nhưng Phương Uyên không màng đến điều đó, cô ta đang nghĩ đến Bảo Bảo, khóe môi Phương Uyên khẽ nhếch lên, cô ta chậc lưỡi đầy cay nghiệt.
- Con đó... Lục Ân... Bảo Bảo!! Khốn khiếp!!
Con nhỏ Phương Uyên thì đang giận dữ đến đen mặt, còn Bảo Bảo, nó thỏa sức cười hả hả, ung dung tự đắc thầm thán phục mình. Tại sao ông trời lại cho ra được một tuyệt sắc giai nhân giỏi toàn diện như nó thế này? Đã giỏi lại còn oai nữa, quả không hổ danh người lập ra Queen!
- Cậu cũng lắm trò nhỉ? - Vương Thiên đứng cách xa đó mấy chục mét, lưng tựa tường, không nhìn về phía nó nhưng vẫn cất giọng lên hỏi.
- Ồ... ồ... Hàn... Vương Thiên!! Anh chàng lạnh lùng đẹp trai!! - Bảo Bảo miệng cười toe toét nói lời châm chọc đối phương. - Cậu làm gì ở đây?
- Tình cờ.
- Thật? Hay là cậu bị tôi mê hoặc rồi? Theo dõi lấy tôi!!
- Cậu nghĩ loại người như cậu được tôi theo đuổi? - Vương Thiên khẽ nhíu mày - Quá tự tin rồi đấy.
- Nếu được thì cậu đừng tự dối lòng, cứ nói thẳng ra đi, ngại cái gì?!
Thiên không nói gì nữa, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay gót bước đi. Mặt Bảo Bảo méo xệch, khóe môi giật giật, giống như kiểu cậu ta đang kinh thường nó thế nhể? Đang nói chuyện mà dửng dưng bỏ đi như thế! Thằng cha bất lịch sự!
-----
Màn đêm buông rèm, ánh Mặt Trời khuất dần phía sau từng dãy núi, nhường chỗ cho một bầu trời đen tối len lỏi ngàn ánh sao. Tại biệt thự Lục Ân, không khí đã không còn như thường ngày, khắp nơi đã bị bủa vây bởi âm tà sặc mùi hắc ám. Thằng cha Dương được nước làm tới, chuyện nó đang làm osin cho cậu, nghĩ lại nó mới cảm thấy hối hận. Thà đi quét rác đến chết còn hơn bị Dương cờ hó hành hạ thế này? Cậu ta sai nó làm chuyện lung tung hết lần này đến lần khác, Bảo Bảo chỉ biết ngậm ngùi nghe theo trong sự hận thù máu lửa.
- Chị Bảo Bảo... hôm nay chị lạ vậy? Nghe lời anh Dương răm rắp. - Gen cảm thấy có một sự bất thường không hề nhỏ.
- Im đê!! - nó đốp lại ngay tức khắc.
- Rót trà... nhanh.
Dương từ từ nhàn hạ lên tiếng, Bảo Bảo đỏ mặt giận giữ, họng đông cứng không nói nên lời. Nhóc Gen thì trố mắt nhìn, lại vô cùng ngạc nhiên khi chị Bảo Bảo đáng sợ hằng ngày đã không còn, thay vào đó là sự ngoan ngoãn nghe lời như chủ tớ.
Đến lúc này đã không thể nào diễn tả nổi tâm trạng nó nữa rồi, cực kì xấu, cực kì tệ hại! Mặt nó đanh lại, xa xầm tối mịt. Bảo Bảo nghiến răng ken két, hận không thể nào nhào đến để cào cho nát cái mặt của thằng cha Dương, nhìn đã không ưa nổi.
“Tính... tinh...”
Tiếng chuông biệt thự vang lên đều đặn, Cả ba gương mặt trong nhà đều lần lượt ngó đầu ra ngoài, Dương khẽ liếc Bảo Bảo, ngụ ý ra mở cổng. Bảo Bảo gườm gườm lại Dương rồi cũng thù lù bước đi.
Cánh cổng đồ sộ hé mở, Bảo Bảo uể oải ngước nhìn vị khách.
- Cậu! - Mắt nó trợn ngược, gương mặt bất ngờ được biểu lộ rõ ra sự ngạc nhiên, nó trố mắt nhìn vị khách không mời mà mới. Tay Bảo Bảo giơ lên chỉ chỉ, miệng không ngừng lắp bắp thành tiếng - Cậu... cậu... sao cậu lại ở đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook