Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi
-
Chương 22
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì có chút liên quan đến nội dung truyện, nên bổ sung thêm đoạn ngoài lề này…
Bên ngoài vẫn bình thường. . . Nhà của tôi ở tầng sáu, không xem là cao, nhưng cũng sẽ không quá thấp để có người rình ngoài cửa sổ.
“Là có người mà.” Nó vẫn chắc nịch, lắc lắc người, chui ra khỏi lòng tôi.
Tôi bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, xốc rèm cửa sổ lên: “Em xem có hay không…”
Lặng im.
Sau đó, nó “A!” lên, tôi vẫn không thể động đậy như cũ.
Nguyên nhân là do tôi bị con biến dị ngoài cửa sổ hù cho chết đứng: đó là một gương mặt không phải của người, toàn thân màu xanh dương, cặp mắt to bè, như một khối kẹo cao su dính cứng ngắc vào cửa sổ.
“Trần… ” Nó cất tiếng nho nhỏ, “Cho ổng vào được không?”
Tôi ép mình dời ánh mắt khỏi con biến dị trên cửa sổ, đơ mặt hỏi nó: “Em quen nó hả?”
Nó thẹn thùng gật đầu: “Ổng là đại sứ ngoại giao ở hành tinh Tasi bọn em đó…”
.
.
“Ôi, người chính là Hita mà nhị hoàng tử điện hạ của chúng tôi đã chọn sao?” Sinh vật đó nhiệt tình vươn xúc tu ôm lấy chiếc đèn trang trí của tôi.
Nó xấu hổ nhìn tôi giải thích: “Anh thông cảm, mắt của Lý Khoa Lạp Mã đại nhân không được tốt cho lắm.”
Tôi gật đầu thấu hiểu, tiến lên vài bước, gỡ đại sứ ngoại giao ra khỏi chiếc đèn đáng thương.
Vị đại sứ ngoại giao ngoài hành tinh híp mắt uốn lượn vài vòng, rốt cục cũng tìm được phương hướng, cầm lấy tay tôi: “Hỡi đại nhân Hita đáng kính, xin hãy cho phép tôi – Tây Đạt Nhĩ Phan Kỳ * Lạp Cổ Lạp Đức Tư * Lý Khoa Lạp Mã – đại diện toàn thể thần dân Tasi kính chào người! Ôi, vẻ kiều diễm của người khiến tôi không tài nào mở được hai mắt, hoàng tử điện hạ của chúng tôi phải thật vô cùng may mắn mới có thể gặp gỡ được một vị Hita vừa hiền thục lại quyến rũ như người!”
Tôi mặt không biểu cảm quay đầu lại hỏi nó: “Này mà gọi là mắt ‘không được tốt cho lắm’ à?”
Nó cười gượng hai tiếng, cúi đầu trợn mắt kéo lão đại thần đến qua bên: “Bác Lý Khoa Lạp Mã ơi, Trần là nam đó.”
“Ngài nói cái gì? !” Lão đại thần quát ra mười phần nội công, xúc tu múa loạn trên đỉnh đầu, ánh sáng đỏ chói loà trên người, “Điện hạ của tôi ơi! Ngài vừa nói chuyện kinh khủng gì thế? Lão thần lớn tuổi rồi, thân thể suy yếu, không chịu nổi màn đùa giỡn này đâu!”
Tôi im lặng đánh giá ngài đại sứ ngoại giao “thân thể suy yếu” còn to cao hơn cả tôi, không biết phải nói gì.
Nó cũng không tỏ ra khó xử, vẻ mặt không thèm quan tâm, nắm tay tôi: “Hai lão điên đâu có bảo cháu nhất định phải tìm Hita khác phái đâu, cháu chọn Trần làm Hita thì có sao?”
“Thế nhưng… ” Lão như sắp khóc, vặn vẹo chùm xúc tu vừa thô vừa to, “Ngài bây giờ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế có triển vọng nhất a! Tại sao lại có thể tìm một Hita không thể sinh sản được như vậy chứ? Ngài đang tự hủy tương lai của chính mình đấy!”
“Bác Lý Khoa Lạp Mã…” Nó mỉm cười, mắt to cong cong, “Người ta không biết, nhưng bác sao lại không biết? Cháu căn bản không muốn ngôi vị hoàng đế kia… Hơn nữa, hai lão điên không phải vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm người đầu tiên thừa hưởng ngôi vị kia sao~ ? Không tới lượt cháu đâu ~ “
Lão đại thần nói không nên lời, gục đầu, lo lắng chà xát xúc tu.
Nó nhún nhún vai, trở lại bên cạnh tôi, ôm cánh tay tôi, cọ cọ như khoe khoang: “Dù sao thì Trần là Hita của cháu rồi, nếu hai lão điên không đồng ý, cháu sẽ dẫn anh ấy bỏ trốn!”
Đại sứ ngoại giao đáng thương run rẩy, thân hình thu nhỏ lại một vòng, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi ~ Giờ đã không sao cả rồi ~” Nó gật đầu hài lòng, “Khi nào thì chúng ta có thể quay về Tasi?”
Lão đại thần run kịch liệt hơn, thân thể nhanh chóng teo lại, cho đến khi bằng cỡ quả tennis mới dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nó ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chọt chọt đại sứ ngoại giao đang run bần bật.
Lão đại thần ngẩng quả đầu bóng nhoáng lên, nước mắt lưng tròng: “Phi thuyền của thần hỏng rồi, tạm thời không trở về được.”
======== Dấu phân cách đại biểu ngoài lề ========
(Phi thuyền của đại sứ ngoại giao phiêu diêu quanh quẩn dưới bầu trời đêm phố thị.)
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Dưới trời bầu sao xa lạ tôi đi tìm ~ Hoàng tử điện hạ thân yêu của tôi ơi, ngài đến tột cùng ở nơi nào ~
( Nhân công trí năng: Ơ đậu xanh rau má! Các anh em! Mau đề phòng! Mau chạy đến phi thuyền gần nhất! Lão già kia lại hát nữa rồi! )
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Ngài cũng biết ~ có một tấm lòng chân thành đang thổn thức vì ngài ~
( Phi thuyền lắc lư: Báo động, báo động, biên độ của phi thuyền đã vượt khỏi ngưỡng an toàn! Kích hoạt hệ thống tự phát nổ! Tiến hành đếm ngược thời gian! )
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Điện hạ của tôi ơi ~ Tôi sẽ luôn bên cạnh người, dù phải từ bỏ sinh mạng này ~ tôi cũng sẽ mãi mãi đi theo ngài ~
(BÙM! )
“Tía má ơi, bên ngoài có cháy ~ “
Bên ngoài vẫn bình thường. . . Nhà của tôi ở tầng sáu, không xem là cao, nhưng cũng sẽ không quá thấp để có người rình ngoài cửa sổ.
“Là có người mà.” Nó vẫn chắc nịch, lắc lắc người, chui ra khỏi lòng tôi.
Tôi bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, xốc rèm cửa sổ lên: “Em xem có hay không…”
Lặng im.
Sau đó, nó “A!” lên, tôi vẫn không thể động đậy như cũ.
Nguyên nhân là do tôi bị con biến dị ngoài cửa sổ hù cho chết đứng: đó là một gương mặt không phải của người, toàn thân màu xanh dương, cặp mắt to bè, như một khối kẹo cao su dính cứng ngắc vào cửa sổ.
“Trần… ” Nó cất tiếng nho nhỏ, “Cho ổng vào được không?”
Tôi ép mình dời ánh mắt khỏi con biến dị trên cửa sổ, đơ mặt hỏi nó: “Em quen nó hả?”
Nó thẹn thùng gật đầu: “Ổng là đại sứ ngoại giao ở hành tinh Tasi bọn em đó…”
.
.
“Ôi, người chính là Hita mà nhị hoàng tử điện hạ của chúng tôi đã chọn sao?” Sinh vật đó nhiệt tình vươn xúc tu ôm lấy chiếc đèn trang trí của tôi.
Nó xấu hổ nhìn tôi giải thích: “Anh thông cảm, mắt của Lý Khoa Lạp Mã đại nhân không được tốt cho lắm.”
Tôi gật đầu thấu hiểu, tiến lên vài bước, gỡ đại sứ ngoại giao ra khỏi chiếc đèn đáng thương.
Vị đại sứ ngoại giao ngoài hành tinh híp mắt uốn lượn vài vòng, rốt cục cũng tìm được phương hướng, cầm lấy tay tôi: “Hỡi đại nhân Hita đáng kính, xin hãy cho phép tôi – Tây Đạt Nhĩ Phan Kỳ * Lạp Cổ Lạp Đức Tư * Lý Khoa Lạp Mã – đại diện toàn thể thần dân Tasi kính chào người! Ôi, vẻ kiều diễm của người khiến tôi không tài nào mở được hai mắt, hoàng tử điện hạ của chúng tôi phải thật vô cùng may mắn mới có thể gặp gỡ được một vị Hita vừa hiền thục lại quyến rũ như người!”
Tôi mặt không biểu cảm quay đầu lại hỏi nó: “Này mà gọi là mắt ‘không được tốt cho lắm’ à?”
Nó cười gượng hai tiếng, cúi đầu trợn mắt kéo lão đại thần đến qua bên: “Bác Lý Khoa Lạp Mã ơi, Trần là nam đó.”
“Ngài nói cái gì? !” Lão đại thần quát ra mười phần nội công, xúc tu múa loạn trên đỉnh đầu, ánh sáng đỏ chói loà trên người, “Điện hạ của tôi ơi! Ngài vừa nói chuyện kinh khủng gì thế? Lão thần lớn tuổi rồi, thân thể suy yếu, không chịu nổi màn đùa giỡn này đâu!”
Tôi im lặng đánh giá ngài đại sứ ngoại giao “thân thể suy yếu” còn to cao hơn cả tôi, không biết phải nói gì.
Nó cũng không tỏ ra khó xử, vẻ mặt không thèm quan tâm, nắm tay tôi: “Hai lão điên đâu có bảo cháu nhất định phải tìm Hita khác phái đâu, cháu chọn Trần làm Hita thì có sao?”
“Thế nhưng… ” Lão như sắp khóc, vặn vẹo chùm xúc tu vừa thô vừa to, “Ngài bây giờ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế có triển vọng nhất a! Tại sao lại có thể tìm một Hita không thể sinh sản được như vậy chứ? Ngài đang tự hủy tương lai của chính mình đấy!”
“Bác Lý Khoa Lạp Mã…” Nó mỉm cười, mắt to cong cong, “Người ta không biết, nhưng bác sao lại không biết? Cháu căn bản không muốn ngôi vị hoàng đế kia… Hơn nữa, hai lão điên không phải vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm người đầu tiên thừa hưởng ngôi vị kia sao~ ? Không tới lượt cháu đâu ~ “
Lão đại thần nói không nên lời, gục đầu, lo lắng chà xát xúc tu.
Nó nhún nhún vai, trở lại bên cạnh tôi, ôm cánh tay tôi, cọ cọ như khoe khoang: “Dù sao thì Trần là Hita của cháu rồi, nếu hai lão điên không đồng ý, cháu sẽ dẫn anh ấy bỏ trốn!”
Đại sứ ngoại giao đáng thương run rẩy, thân hình thu nhỏ lại một vòng, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi ~ Giờ đã không sao cả rồi ~” Nó gật đầu hài lòng, “Khi nào thì chúng ta có thể quay về Tasi?”
Lão đại thần run kịch liệt hơn, thân thể nhanh chóng teo lại, cho đến khi bằng cỡ quả tennis mới dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nó ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chọt chọt đại sứ ngoại giao đang run bần bật.
Lão đại thần ngẩng quả đầu bóng nhoáng lên, nước mắt lưng tròng: “Phi thuyền của thần hỏng rồi, tạm thời không trở về được.”
======== Dấu phân cách đại biểu ngoài lề ========
(Phi thuyền của đại sứ ngoại giao phiêu diêu quanh quẩn dưới bầu trời đêm phố thị.)
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Dưới trời bầu sao xa lạ tôi đi tìm ~ Hoàng tử điện hạ thân yêu của tôi ơi, ngài đến tột cùng ở nơi nào ~
( Nhân công trí năng: Ơ đậu xanh rau má! Các anh em! Mau đề phòng! Mau chạy đến phi thuyền gần nhất! Lão già kia lại hát nữa rồi! )
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Ngài cũng biết ~ có một tấm lòng chân thành đang thổn thức vì ngài ~
( Phi thuyền lắc lư: Báo động, báo động, biên độ của phi thuyền đã vượt khỏi ngưỡng an toàn! Kích hoạt hệ thống tự phát nổ! Tiến hành đếm ngược thời gian! )
Đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): Điện hạ của tôi ơi ~ Tôi sẽ luôn bên cạnh người, dù phải từ bỏ sinh mạng này ~ tôi cũng sẽ mãi mãi đi theo ngài ~
(BÙM! )
“Tía má ơi, bên ngoài có cháy ~ “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook