Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
-
Quyển 6 - Chương 51-6: Đại kết cục (hạ) (6)
Độc Cô Thiên Diệp vung tay lên, lốc xoáy tử vong tiêu tán không thấy, hấp lực rối loạn kia cũng theo đó biến mất. Nàng nhìn Ngu Hành, nói: “Vì đề cao lực lượng của mình, làm hại chúng sinh, không để ý tới tính mạng của mọi người. Ngu Hành, ta không thể tha thứ cho ngươi.”
“Ha ha ha, ngươi vẫn là thành công, ngươi vẫn là thành công…” Ngu Hành nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rõ ràng đã không giống như lúc nãy nữa, biết nàng đã thành công, cười điên cuồng sau đó là thì thào nói nhỏ, tiếp theo là khóc rống lên.
Hắn cố gắng lâu như vậy, vẫn là phải thất bại sao?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành, vung tay phải lên, Ngu Hành và Cùng Kỳ liền tách ra. Nhìn Ngu Hành đang oán than và Cùng Kỳ ngã xuống đất, hỏi: “Ngu Hành, ngươi biết sai chưa?”
“Ha ha, ta sai cái gì chứ? Ta theo đuổi quyền lợi cao nhất là sai sao?” Ngu Hành giãy dụa đứng lên, cánh tay trái rỗng tuếch. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Ngươi không cho ta quyền lợi, ta tự mình theo đuổi, ta có sai sao?”
“Theo đuổi thứ gì đó bản thân muốn thì không sai, nhưng người có việc nên làm có việc không nên làm, ngươi vì đề cao thực lực của mình, hại nhiều người vô tội như vậy, trong lòng ngươi hoàn toàn không có một chút ăn năn nào sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Ha ha, mặc kệ thế nào, ta thua, thắng làm vua thua làm giặc, ta còn có thể nói gì chứ? Nhưng nếu ngươi giết ta, thế giới này cũng bị hủy diệt cùng với ta, ha ha ha ha!” Ngu Hành cười to. Nhưng cười thì cười, hai hàng lệ lại rơi xuống.
Đã từng, hắn cũng đã từng vây quanh nàng kêu tỷ tỷ. Đã từng, nàng cũng xoa đầu hắn nói cố lên. Bọn họ cũng từng sống nương tựa lẫn nhau, chống đỡ Vô Tận Hư Không và tịch mịch. Đã từng, nhiều chuyện tốt đẹp đã từng như vậy, nhưng hắn vẫn vì ghen tị và sự si mê quyền lợi, thầm oán nàng, thiết kế nàng, cướp lấy vị trí của nàng. Nay, nàng trở về, hắn hại nhiều người vô tội như vậy, có kết cục gì, trong lòng bọn họ đều hiểu được.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi nâng tay phải lên, chậm rãi nắm lại, theo động tác của nàng, Ngu Hành và Cùng Kỳ hóa thành tro tàn. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành tiêu tán ở trong không trung, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt mới rơi xuống.
Ta tự tay sáng tạo ngươi, nay lại tự tay chấm dứt ngươi, thị thị phi phi, nhân nhân quả quả, chúng ta ai có thể nói được ai đúng ai sai? Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không thể xóa đi thời gian tốt đẹp chúng ta từng ở cùng một chỗ.
Gió thổi đi nước mắt trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, xoay người nhìn người phía dưới.
“Tham kiến Thần Sáng Thế đại nhân...” Trừ mấy người Tử Tiêu ra, toàn bộ những người khác và Linh Thú đều quỳ xuống, hoan hô nói với nàng. Mộng Thiên Quân,Giản Ước Chi, Bách Lý Như Yên đều cúi đầu hành lễ với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp vung tay lên, nâng mọi người lên, gật gật đầu với bọn họ, nói: “Vất vả các ngươi, người ở những mặt biên khác, ta đưa các ngươi trở về trước.”
Tay áo nàng vung lên, một thông đạo liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, người ở những mặt biên khác tự rời khỏi Vô Gian Địa Ngục. Chờ bọn hắn đều rời đi, thông đạo mới khép lại.
Tử Tiêu đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn sầu lo trên mặt nàng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn nghĩ đến câu nói trước khi Ngu Hành chết nói ra, trong lòng nảy lên nồng đậm bất an.
“Chúng ta trở về nói sau.” Độc Cô Thiên Diệp nói, vẫy tay đưa bọn họ mang về Vương cung của Mộng Thiên Quân.
Thích Vô Song được Bách Lý Như Yên an bài ở trong phòng, lúc này đang lo lắng đi tới đi lui, đột nhiên cảm giác được một trận dao động trong không trung, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mang theo mọi người xuất hiện ở trên không Vương cung.
“Thất Nguyệt!” Thích Vô Song nhìn thấy Thất Nguyệt, kích động bay lên, bổ nhào vào trong lòng hắn, hỏi: “Thất Nguyệt, chàng đã trở lại, có bị thương chỗ nào không?”
Thất Nguyệt được người trong lòng âu yếm yêu thương nhung nhớ, một trận cao hứng, không để ý tới có nhiều người ở đây, hôn một cái trên mặt của Thích Vô Song, nói: “Ta không sao.”
Mặt Thích Vô Song đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng kia làm cho mọi người đều phá lên cười.
Đả bại Ngu Hành, Thần Sáng Thế trở về, tâm tình của bọn họ đều rất tốt. Mộng Thiên Quân phân phó Leng Keng: “Ngươi dẫn đội quân xuống đi, khao thưởng bọn họ thật tốt một chút.”
“Dạ, Vương.” Leng Keng lĩnh mệnh, mang theo đội quân đi xuống.
Độc Cô Thiên Diệp và đám Tử Tiêu cùng nhau trở về đại điện, nhìn bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, bọn họ cảm nhận được sâu sắc rằng là đã có chuyện gì xảy ra.
“Thiên Diệp, xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
“Ngu Hành, hắn dung hợp một phân thân của chính mình vào trong trụ cột thế giới.” Độc Cô Thiên Diệp chỉ nói một câu, lại dọa mọi người hoảng sợ, tâm tình thật tốt vì đại chiến thắng lợi lập tức bay ra ngoài chín tầng mây.
Thích Vô Song không tiếp xúc được đến độ cao của bọn họ, nhìn thấy trong nháy mắt sắc mặt của mọi người đều thay đổi, hỏi: “Vậy là hắn chưa chết sao?”
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: “Không phải là chưa chết, mà là hắn đã chết, phân thân của hắn cũng đã chết. Trụ cột thế giới thiếu đi một bộ phận kia của hắn, rất nhanh sẽ sụp xuống, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt!”
“Khó trách gần đây thế giới cực kỳ không ổn định, bộ dáng thông đạo mặt biên luôn sắp muốn hỏng, hóa ra là Ngu Hành giở trò quỷ.” Hắc Tử nói.
“Nghiêm trọng vậy sao? Vậy làm sao bây giờ?” Thích Vô Song hỏi.
Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt có chung nghi vấn, Độc Cô Thiên Diệp cũng đang tự hỏi bản thân mình. Nàng nhìn Tử Tiêu, nhìn thấy bi thương không thể kiềm chế trong mắt hắn, trong lòng nhất thời khó có thể quyết đoán.
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp rối rắm, trong lòng một trận khó chịu. Hắn vẫn chưa trở thành tất cả trong lòng nàng! Nhưng nếu bắt hắn phải lựa chọn, hắn cũng sẽ rối rắm giống như nàng thôi. Hắn đột nhiên sợ hãi, sợ nghe được đáp án từ trong miệng nàng, là đáp án hắn không thể chấp nhận.
“Thất Nguyệt, Hắc Tử, mang theo người chúng ta, trở về!” Tử Tiêu nhìn mâu thuẫn trong mắt Độc Cô Thiên Diệp, nói, xoay người đi ra phía ngoài.
“Nhưng…” Hắc Tử đưa tay muốn bắt lấy Tử Tiêu, nhìn bóng dáng của hắn, cái gì cũng không nói nên lời.
“Đi thôi.” Thất Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Hắc Tử, mang theo Thích Vô Song đi ra ngoài.
Hắc Tử này chưa từng yêu ai, còn không thể hiểu rõ bi thương và tuyệt vọng trong lòng Tử Tiêu…
Bởi vì trước đó đã nói về sau Giản Ước Chi sẽ đi theo Tử Tiêu, cho nên hắn cũng đi theo rời khỏi.
Tử Tiêu tiêu sái rời đi, không quay đầu lại, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng của hắn, nước mắt chảy xuống, trong lòng vẫn đau đớn như bị xé rách. Nàng muốn gọi hắn lại, chạy tới ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nàng luyến tiếc hắn, nhưng nàng không thể, tiếng gọi ở trong cổ họng làm sao cũng không gọi ra được. Lúc Tử Tiêu biến mất ở Vương cung, nàng mới khàn khàn gọi tên của hắn: “Tiêu, xin lỗi…”
Tử Tiêu rời khỏi Vương cung cũng không lập tức rời đi, đứng phía trên Vương cung ngẩng đầu nhìn trời, nghe được câu xin lỗi của Độc Cô Thiên Diệp, nước mắt trong mắt rốt cục vẫn chảy ra.
Mấy người Thất Nguyệt đứng ở phía sau hắn, nhìn trên người Tử Tiêu phát ra nồng đậm bi ai, cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng đứng cùng hắn.
Tử Tiêu hình như nghe thấy tiếng khóc của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng căng thẳng, hai tay đưa lên lau lau mặt một chút, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thất Nguyệt và Hắc Tử liếc mắt nhìn nhau, hai tay kết ấn, thông đạo đi Cửu Thiên Huyền Giới liền mở ra. Cửa thông đạo rõ ràng nhỏ hơn trước kia nhiều, có thể thấy được hiện tại thế giới là cỡ nào yếu ớt.
Tử Tiêu nhắm hai mắt lại, lắc mình vào thông đạo. Lúc tiến vào thông đạo, hai giọt lệ chảy xuống, một giọt rớt xuống trên ngói lưu ly màu đen của cung điện, rất nhanh biến mất không thấy.
Theo sau Hắc Tử và đám Thất Nguyệt cũng vào thông đạo, bọn họ vừa mới tiến vào thông đạo liền khép lại, thời gian mở ra ngắn hơn trước đây không ít.
Trong đại điện chỉ còn lại Độc Cô Thiên Diệp, Mộng Thiên Quân và Bách Lý Như Yên. Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Độc Cô Thiên Diệp, Bách Lý Như Yên đi qua, ôm lấy nàng. Há mồm ra, cái gì cũng không nói nên lời.
Trụ cột thế giới sụp xuống, cần Độc Cô Thiên Diệp phải sáng tạo ra một trụ cột thế giới lần nữa, để chống đỡ thế giới này. Ngu Hành tìm kiếm trên vạn năm mới dung nhập được phân thân của mình vào bên trong trụ cột thế giới, nhưng khi đó là lúc trụ cột thế giới đầy đủ. Hiện tại trụ cột thế giới sắp sụp xuống, nếu Độc Cô Thiên Diệp phải sáng tạo lại một trụ cột thế giới, chỉ có dùng huyết nhục của nàng…
Độc Cô Thiên Diệp tựa đầu vào trên người Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên phát hiện ra bả vai của mình rất nhanh liền ẩm ướt.
Một lát sau, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Như Yên, đưa lại năm thần khí cho ta đi.”
“Thật sự ngươi phải làm như thế sao?” Bách Lý Như Yên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nói: “Ta không có lựa chọn, nếu thế giới sụp xuống, cho nên tất cả đều có khả năng trở về thời hỗn độn. Toàn bộ sinh vật trên thế giới này đều phải chết đi. Bao gồm Vô Gian Địa Ngục, Cửu Thiên Huyền Giới, còn có những mặt biên khác. Bọn họ đều là sinh vật ta sáng tạo ra, ta không thể vứt bỏ bọn họ, hơn nữa còn thân nhân, bằng hữu, bọn họ đều là những người trong lòng ta không bỏ được. Cho nên ta chỉ có thể phụ hắn…”
Bách Lý Như Yên trầm mặc trong chốc lát, lấy năm thần khí trong thân thể mình ra. Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận thần khí, lau chùi trên thân chúng nó một cái, liên hệ giữa bọn chúng và Bách Lý Như Yên liền cắt đứt.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thần khí, nói: “Ta đi trước.”
“Thiên Diệp.” Mộng Thiên Quân nhìn nhìn, gọi Độc Cô Thiên Diệp lại.
“Sao hả?” Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn hắn hỏi.
Mộng Thiên Quân rất muốn hỏi nàng một chút có luyến tiếc mình không, nói đến bên miệng lại biến thành: “Chúng ta đi cùng ngươi.”
Bách Lý Như Yên giữ chặt tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, vung tay lên, một thông đạo xuất hiện, nàng dẫn đầu đi vào, Bách Lý Như Yên và Mộng Thiên Quân đi theo vào.
Bước ra thông đạo, bọn họ đi tới một địa phương tràn đầy tuyết trắng. Nơi này ở phía trên tất cả mặt biên, không lớn, cũng không có sinh vật nào sinh sống nơi này.
Đây là một địa phương Thần Sáng Thế tạo ra để sáng tạo ra thế giới, tất cả mặt biên đều là do nó chống đỡ nên mới có thể ổn định.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên cạnh một hồ nước, giữa hồ nước có một cây cột, một cái bị cắt đứt ở trong nước, từng đoạn nhỏ nổi lên trên mặt nước.
“Thiên Diệp…” Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt hồ, không nói gì, Bách Lý Như Yên gọi tên của nàng, dường như còn muốn làm nàng bỏ đi quyết định này, nhưng lại không tìm thấy lý do, thế cho nên gọi tên của nàng nhưng lại không biết nói cái gì.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi tầm mắt, cười cười với Bách Lý Như Yên, gọi tất cả khế ước thú của nàng ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Hỏa đi ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
“Chủ nhân…”
“Khả khả…”
Tất cả khế ước thú đều biết Độc Cô Thiên Diệp muốn làm cái gì, trong lòng đều là nồng đậm bi thương.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn đội ngũ thú của mình, nói: “Ta phải rời khỏi, không thể mang theo các ngươi. Hiện tại ta giải trừ khế ước với các ngươi, về sau các ngươi đều tự sinh sống.”
“Tỷ tỷ không cần chúng ta sao?” Lam Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Sau khi ta đi vào thế giới này, các ngươi vẫn luôn cùng ta, nếu có thể ta cũng không muốn làm như vậy. Nếu còn có kiếp sau, chúng ta lại làm đồng bọn.” Độc Cô Thiên Diệp mỉm cười nói.
Nàng đi tới bên cạnh Tiểu Hỏa, tay trái đặt trên trán Tiểu Hỏa, tay phải đặt trên trán của mình, ý niệm vừa động, hai tay đồng thời kéo ra bên ngoài, ký hiệu khế ước thuộc về nàng và Tiểu Hỏa chậm rãi đi ra từ thân thể của nàng và Tiểu Hỏa. Sau khi ký hiệu biến mất, liên hệ giữa nàng và Tiểu Hỏa cũng gián đoạn.
Nước mắt của Tiểu Hỏa giống như là bị chặt đứt rơi xuống nhanh chóng, Độc Cô Thiên Diệp đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nói: “Chúng ta khế ước sớm nhất, cho nên ngươi là thành viên sớm nhất của gia đình chúng ta. Về sau ngươi phải chiếu cố những người khác nhiều hơn, biết không?”
Tiểu Hỏa khóc gật gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp lại đi đến bên cạnh Tiểu Ngân, dùng cùng một phương pháp giải trừ khế ước giữa bọn họ. Trong phút chốc ký hiệu khế ước rời đi thân thể kia, Tiểu Ngân gọi một tiếng cuối cùng: “Chủ nhân.”
“Về sau có cơ hội đi Huyền Nguyệt đại lục nhìn xem, một nhóm người năm đó bị các ngươi huấn luyện kia hiện tại thế nào rồi, thay ta thăm hỏi Tạ gia gia và hiệu trưởng bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, nước mắt lại chảy ra. Nếu có cơ hội, nàng muốn tự mình đi thăm bọn hắn, đi thăm đám bằng hữu nàng kết bạn mênh mang sơn mạch, đi thăm Tạ gia gia bọn họ rất che chở cho nàng…
“Ta sẽ.” Tiểu Ngân gật gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp bế ôm Tiểu Ngân, đi vào trước mặt linh thú kế tiếp.
“Khả khả, người ta không muốn tách khỏi khả khả, ô ô, người ta không muốn khả khả đi, ô ô!” Tiểu Bạch Cầu vẫn không biến hóa, thân mình nho nhỏ bám vào không trung, khóc thật là thương tâm.
“Cầu Cầu phải ngoan. Chờ ta rời khỏi, ngươi có thể đi tìm Lưu Vân, không phải ngươi rất thích hắn sao?” Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu qua nói.
Tiểu Bạch Cầu ghé vào trong lòng Độc Cô Thiên Diệp khóc đến mức muốn ngạt thở, nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Người ta muốn ở cùng với khả khả, người ta không muốn tách khỏi khả khả, người ta không muốn Lưu Vân, người ta muốn khả khả, ô ô...”
“Vậy ngươi đi tìm Lưu Vân trước, nếu ta không chết, ta sẽ đi tìm ngươi được không?” Độc Cô Thiên Diệp vuốt ve Tiểu Bạch Cầu, an ủi nói.
“Thật sự?” Tiểu Bạch Cầu nâng cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ của nó lên, con mắt to nhìn Độc Cô Thiên Diệp, bên trong tất cả đều là nước mắt.
“Thật sự.” Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu lên hôn một cái, sau đó giải trừ khế ước giữa bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp giải trừ khế ước với từng linh thú của mình, cuối cùng là Phù Thương.
“Ngươi không lo lắng nữa sao?” Phù Thương ý vị thâm trường nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói.
“Có thể chứ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Có thể.” Phù Thương khẳng định nói. “Có lẽ có thể thành công đó?”
Độc Cô Thiên Diệp quay đầu nhìn nhìn một đám Linh thú khóc lóc, nhìn Phù Thương bằng ánh mắt kiên định, nói: “Được!”
...
Tử Tiêu đi vào thế giới tuyết trắng cũng không đi tới chỗ trụ cột thế giới, chỉ đứng nhìn từ đằng xa, nhìn Độc Cô Thiên Diệp thả thập đại thần khí vào trong hồ, nhìn nàng bay vào mặt hồ, hòa tan thần khí trên mặt hồ, đọng lại thành mười trụ cột, sau đó nàng bay đến trên thân Hiên Viên Kiếm, chậm rãi phóng máu của mình ra, chảy theo Hiên Viên Kiếm vào trong hồ nước, dung nhập vào bên trong mười trụ cột. Sau đó thân thể của nàng hóa thành nhiều điểm bạch quang, toàn bộ bay vào trong mười cây cột.
Làm Độc Cô Thiên Diệp huyết nhục đều dung trở ra, nguyên bản chỉ so với mặt hồ cao hơn mấy thước trụ cột toàn bộ hướng mặt trên sinh trưởng tốt, rất nhanh liền tủng trong mây đoan không thấy đầu .
Tử Tiêu nhìn mười cây cột từ đằng xa, sờ sờ chỗ ngực của mình, nói: “Tiểu Diệp Nhi, nàng liền đi như vậy, nhưng ta không oán hận dũng khí của nàng. Nàng dùng máu thịt của nàng khởi động thế giới này, lại mang theo trụ cột thế giới của ta. Nàng còn làm cho ta không thể thương tổn thân thể của chính mình, Tiểu Diệp Nhi, nàng thật tàn nhẫn…”
Khóe mắt Tử Tiêu chảy xuống một giọt lệ cuối cùng, xoay người rời khỏi thế giới băng tuyết, trong lúc rời đi, màu đen của tóc biến thành màu bạc...
Hắn tuyệt vọng rời đi, không phát hiện ra Bách Lý Như Yên bên hồ, trong tay ôm một quả trứng, bộ dáng của quả trứng giống y như lúc Phù Thương ở trong Luyện Yêu Hồ. Cho nên, lúc hắn sống giống như cái xác không hồn một ngàn năm, lúc Bách Lý Như Yên ôm một quả trứng giống như tảng đá xuất hiện, hắn không đoán được ý đồ đến của nàng.
“Ta đến đưa nàng trở về.” Bách Lý Như Yên nhìn nam tử tóc màu bạc đang nằm phơi nắng ở trong sân, nói.
Tử Tiêu nằm ở trong sân, dưới ánh mặt trời tóc màu bạc lóe ra hào quang. Hắn từng chơi cờ với nàng ở chỗ này, nói chuyện phiếm với nàng. Hiện giờ thế giới đã yên ổn lại, hắn không có một chút tâm tình đi ra ngoài nào, mỗi ngày đến viện này là chuyện duy nhất hắn thích.
Ngàn năm qua, Bách Lý Như Yên là vị khách nhân thứ nhất đến viện này. Chỉ vì nàng là đồng bọn hợp tác mà Độc Cô Thiên Diệp tâm tâm niệm niệm. Lúc nàng nói ra câu kia, hai mắt Tử Tiêu đang chợp mắt đột nhiên mở to, nhìn tảng đá trong tay nàng, vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi.
Nếu đây là mộng, xin đừng cho ta tỉnh lại.
Bách Lý Như Yên giao Đản Đản vào trên tay Tử Tiêu, nói nói mấy câu liền rời đi.
Tử Tiêu ôm Đản Đản, giống như là ôm trân bảo trên đời, khó tin nhìn nó, trong đầu vang vọng lời nói vừa nãy của Bách Lý Như Yên.
“Độc Cô Thiên Diệp nói nếu thành công, thì nói cho ngươi chuyện này. Bởi vì Thiên Diệp và Phù Thương là khế ước linh hồn, cho nên trước khi nàng rời đi liền rút ra một tia linh hồn bám vào trong linh hồn của Phù Thương. Thiếu một tia linh hồn lực, nàng dùng thế giới trước kia nàng sáng tạo ra thay thế. Nhưng sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời đi, Phù Thương cũng bị khế ước lực ước thúc, thiếu chút nữa không giữ được linh hồn. Cũng may hữu kinh vô hiểm, dưỡng một ngàn năm, rốt cục có thể tách linh hồn của hai người bọn họ ra. Hiện tại Độc Cô Thiên Diệp dưỡng hồn phách ở trong Đản Đản, chỉ cần hồn phách của nàng dưỡng tốt rồi, lại dùng biện pháp thân tử hồn lưu trọng tố thân thể khôi phục nhục thể, nàng liền có thể trở lại…”
Bách Lý Như Yên đi ra bên ngoài hoàng cung của Tử Tiêu, nhìn Mộng Thiên Quân chờ ở bên ngoài, tiến lên nói: “Đã giao cho hắn rồi. Ca, vì sao ca không giữ Thiên Diệp lại, ít nhất còn có một lần cơ hội.”
“Nàng không hy vọng lúc mình tỉnh lại người bên ngoài sẽ là Tử Tiêu. Chúng ta đi thôi.” Mộng Thiên Quân lại nhìn thoáng qua, dường như như vậy có thể xuyên phá bức tường, nhìn thấy Đản Đản trên tay Tử Tiêu, nhìn thấy linh hồn ngủ ở bên trong…
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác mình ngủ ở một địa phương rất ấm áp, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Đản Đản. “Nữ nhân ngu ngốc kia, ngươi tính ở lại trong cơ thể của ta bao lâu? Ngươi ngủ một ngàn năm, heo cũng không có ngủ như ngươi.”
Đản Đản? !
Tư tưởng nàng hỗn độn đột nhiên trở nên rõ ràng, nàng nghe được giọng nói của Đản Đản, chứng tỏ nàng sống sót!
“Đản Đản!” Độc Cô Thiên Diệp kích động gọi Đản Đản.
“Nữ nhân ngu ngốc kia, ngươi nằm mơ đều luôn nhắc tới tên người kia, hắn ở ngay bên ngoài, ngươi có muốn gặp không?” Đản Đản không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp thật sự tỉnh lại, nghĩ đến chính mình vừa mới mắng nàng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Tiêu…” Nghĩ đến Tử Tiêu ở ngay bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp cười ngọt ngào, mặc kệ chuyện Đản Đản vừa mới mắng mình.
Tử Tiêu ôm Đản Đản nằm trên ghế quý phi, từ sau khi Bách Lý Như Yên đưa nó trở về, hắn liền vẫn ôm nó. Đột nhiên, hắn cảm giác được bên trong Đản Đản truyền đến một trận dao động, tiếp theo một cái linh hồn nổi lơ lửng xuất hiện ở trước mặt hắn, tươi cười nhìn hắn.
“Tiêu, ta đã trở về...”
“Ha ha ha, ngươi vẫn là thành công, ngươi vẫn là thành công…” Ngu Hành nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rõ ràng đã không giống như lúc nãy nữa, biết nàng đã thành công, cười điên cuồng sau đó là thì thào nói nhỏ, tiếp theo là khóc rống lên.
Hắn cố gắng lâu như vậy, vẫn là phải thất bại sao?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành, vung tay phải lên, Ngu Hành và Cùng Kỳ liền tách ra. Nhìn Ngu Hành đang oán than và Cùng Kỳ ngã xuống đất, hỏi: “Ngu Hành, ngươi biết sai chưa?”
“Ha ha, ta sai cái gì chứ? Ta theo đuổi quyền lợi cao nhất là sai sao?” Ngu Hành giãy dụa đứng lên, cánh tay trái rỗng tuếch. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Ngươi không cho ta quyền lợi, ta tự mình theo đuổi, ta có sai sao?”
“Theo đuổi thứ gì đó bản thân muốn thì không sai, nhưng người có việc nên làm có việc không nên làm, ngươi vì đề cao thực lực của mình, hại nhiều người vô tội như vậy, trong lòng ngươi hoàn toàn không có một chút ăn năn nào sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Ha ha, mặc kệ thế nào, ta thua, thắng làm vua thua làm giặc, ta còn có thể nói gì chứ? Nhưng nếu ngươi giết ta, thế giới này cũng bị hủy diệt cùng với ta, ha ha ha ha!” Ngu Hành cười to. Nhưng cười thì cười, hai hàng lệ lại rơi xuống.
Đã từng, hắn cũng đã từng vây quanh nàng kêu tỷ tỷ. Đã từng, nàng cũng xoa đầu hắn nói cố lên. Bọn họ cũng từng sống nương tựa lẫn nhau, chống đỡ Vô Tận Hư Không và tịch mịch. Đã từng, nhiều chuyện tốt đẹp đã từng như vậy, nhưng hắn vẫn vì ghen tị và sự si mê quyền lợi, thầm oán nàng, thiết kế nàng, cướp lấy vị trí của nàng. Nay, nàng trở về, hắn hại nhiều người vô tội như vậy, có kết cục gì, trong lòng bọn họ đều hiểu được.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi nâng tay phải lên, chậm rãi nắm lại, theo động tác của nàng, Ngu Hành và Cùng Kỳ hóa thành tro tàn. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành tiêu tán ở trong không trung, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt mới rơi xuống.
Ta tự tay sáng tạo ngươi, nay lại tự tay chấm dứt ngươi, thị thị phi phi, nhân nhân quả quả, chúng ta ai có thể nói được ai đúng ai sai? Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không thể xóa đi thời gian tốt đẹp chúng ta từng ở cùng một chỗ.
Gió thổi đi nước mắt trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, xoay người nhìn người phía dưới.
“Tham kiến Thần Sáng Thế đại nhân...” Trừ mấy người Tử Tiêu ra, toàn bộ những người khác và Linh Thú đều quỳ xuống, hoan hô nói với nàng. Mộng Thiên Quân,Giản Ước Chi, Bách Lý Như Yên đều cúi đầu hành lễ với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp vung tay lên, nâng mọi người lên, gật gật đầu với bọn họ, nói: “Vất vả các ngươi, người ở những mặt biên khác, ta đưa các ngươi trở về trước.”
Tay áo nàng vung lên, một thông đạo liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, người ở những mặt biên khác tự rời khỏi Vô Gian Địa Ngục. Chờ bọn hắn đều rời đi, thông đạo mới khép lại.
Tử Tiêu đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn sầu lo trên mặt nàng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn nghĩ đến câu nói trước khi Ngu Hành chết nói ra, trong lòng nảy lên nồng đậm bất an.
“Chúng ta trở về nói sau.” Độc Cô Thiên Diệp nói, vẫy tay đưa bọn họ mang về Vương cung của Mộng Thiên Quân.
Thích Vô Song được Bách Lý Như Yên an bài ở trong phòng, lúc này đang lo lắng đi tới đi lui, đột nhiên cảm giác được một trận dao động trong không trung, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mang theo mọi người xuất hiện ở trên không Vương cung.
“Thất Nguyệt!” Thích Vô Song nhìn thấy Thất Nguyệt, kích động bay lên, bổ nhào vào trong lòng hắn, hỏi: “Thất Nguyệt, chàng đã trở lại, có bị thương chỗ nào không?”
Thất Nguyệt được người trong lòng âu yếm yêu thương nhung nhớ, một trận cao hứng, không để ý tới có nhiều người ở đây, hôn một cái trên mặt của Thích Vô Song, nói: “Ta không sao.”
Mặt Thích Vô Song đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng kia làm cho mọi người đều phá lên cười.
Đả bại Ngu Hành, Thần Sáng Thế trở về, tâm tình của bọn họ đều rất tốt. Mộng Thiên Quân phân phó Leng Keng: “Ngươi dẫn đội quân xuống đi, khao thưởng bọn họ thật tốt một chút.”
“Dạ, Vương.” Leng Keng lĩnh mệnh, mang theo đội quân đi xuống.
Độc Cô Thiên Diệp và đám Tử Tiêu cùng nhau trở về đại điện, nhìn bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, bọn họ cảm nhận được sâu sắc rằng là đã có chuyện gì xảy ra.
“Thiên Diệp, xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
“Ngu Hành, hắn dung hợp một phân thân của chính mình vào trong trụ cột thế giới.” Độc Cô Thiên Diệp chỉ nói một câu, lại dọa mọi người hoảng sợ, tâm tình thật tốt vì đại chiến thắng lợi lập tức bay ra ngoài chín tầng mây.
Thích Vô Song không tiếp xúc được đến độ cao của bọn họ, nhìn thấy trong nháy mắt sắc mặt của mọi người đều thay đổi, hỏi: “Vậy là hắn chưa chết sao?”
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: “Không phải là chưa chết, mà là hắn đã chết, phân thân của hắn cũng đã chết. Trụ cột thế giới thiếu đi một bộ phận kia của hắn, rất nhanh sẽ sụp xuống, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt!”
“Khó trách gần đây thế giới cực kỳ không ổn định, bộ dáng thông đạo mặt biên luôn sắp muốn hỏng, hóa ra là Ngu Hành giở trò quỷ.” Hắc Tử nói.
“Nghiêm trọng vậy sao? Vậy làm sao bây giờ?” Thích Vô Song hỏi.
Làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người đều nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt có chung nghi vấn, Độc Cô Thiên Diệp cũng đang tự hỏi bản thân mình. Nàng nhìn Tử Tiêu, nhìn thấy bi thương không thể kiềm chế trong mắt hắn, trong lòng nhất thời khó có thể quyết đoán.
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp rối rắm, trong lòng một trận khó chịu. Hắn vẫn chưa trở thành tất cả trong lòng nàng! Nhưng nếu bắt hắn phải lựa chọn, hắn cũng sẽ rối rắm giống như nàng thôi. Hắn đột nhiên sợ hãi, sợ nghe được đáp án từ trong miệng nàng, là đáp án hắn không thể chấp nhận.
“Thất Nguyệt, Hắc Tử, mang theo người chúng ta, trở về!” Tử Tiêu nhìn mâu thuẫn trong mắt Độc Cô Thiên Diệp, nói, xoay người đi ra phía ngoài.
“Nhưng…” Hắc Tử đưa tay muốn bắt lấy Tử Tiêu, nhìn bóng dáng của hắn, cái gì cũng không nói nên lời.
“Đi thôi.” Thất Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Hắc Tử, mang theo Thích Vô Song đi ra ngoài.
Hắc Tử này chưa từng yêu ai, còn không thể hiểu rõ bi thương và tuyệt vọng trong lòng Tử Tiêu…
Bởi vì trước đó đã nói về sau Giản Ước Chi sẽ đi theo Tử Tiêu, cho nên hắn cũng đi theo rời khỏi.
Tử Tiêu tiêu sái rời đi, không quay đầu lại, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng của hắn, nước mắt chảy xuống, trong lòng vẫn đau đớn như bị xé rách. Nàng muốn gọi hắn lại, chạy tới ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nàng luyến tiếc hắn, nhưng nàng không thể, tiếng gọi ở trong cổ họng làm sao cũng không gọi ra được. Lúc Tử Tiêu biến mất ở Vương cung, nàng mới khàn khàn gọi tên của hắn: “Tiêu, xin lỗi…”
Tử Tiêu rời khỏi Vương cung cũng không lập tức rời đi, đứng phía trên Vương cung ngẩng đầu nhìn trời, nghe được câu xin lỗi của Độc Cô Thiên Diệp, nước mắt trong mắt rốt cục vẫn chảy ra.
Mấy người Thất Nguyệt đứng ở phía sau hắn, nhìn trên người Tử Tiêu phát ra nồng đậm bi ai, cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng đứng cùng hắn.
Tử Tiêu hình như nghe thấy tiếng khóc của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng căng thẳng, hai tay đưa lên lau lau mặt một chút, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thất Nguyệt và Hắc Tử liếc mắt nhìn nhau, hai tay kết ấn, thông đạo đi Cửu Thiên Huyền Giới liền mở ra. Cửa thông đạo rõ ràng nhỏ hơn trước kia nhiều, có thể thấy được hiện tại thế giới là cỡ nào yếu ớt.
Tử Tiêu nhắm hai mắt lại, lắc mình vào thông đạo. Lúc tiến vào thông đạo, hai giọt lệ chảy xuống, một giọt rớt xuống trên ngói lưu ly màu đen của cung điện, rất nhanh biến mất không thấy.
Theo sau Hắc Tử và đám Thất Nguyệt cũng vào thông đạo, bọn họ vừa mới tiến vào thông đạo liền khép lại, thời gian mở ra ngắn hơn trước đây không ít.
Trong đại điện chỉ còn lại Độc Cô Thiên Diệp, Mộng Thiên Quân và Bách Lý Như Yên. Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Độc Cô Thiên Diệp, Bách Lý Như Yên đi qua, ôm lấy nàng. Há mồm ra, cái gì cũng không nói nên lời.
Trụ cột thế giới sụp xuống, cần Độc Cô Thiên Diệp phải sáng tạo ra một trụ cột thế giới lần nữa, để chống đỡ thế giới này. Ngu Hành tìm kiếm trên vạn năm mới dung nhập được phân thân của mình vào bên trong trụ cột thế giới, nhưng khi đó là lúc trụ cột thế giới đầy đủ. Hiện tại trụ cột thế giới sắp sụp xuống, nếu Độc Cô Thiên Diệp phải sáng tạo lại một trụ cột thế giới, chỉ có dùng huyết nhục của nàng…
Độc Cô Thiên Diệp tựa đầu vào trên người Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên phát hiện ra bả vai của mình rất nhanh liền ẩm ướt.
Một lát sau, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Như Yên, đưa lại năm thần khí cho ta đi.”
“Thật sự ngươi phải làm như thế sao?” Bách Lý Như Yên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu lên, nói: “Ta không có lựa chọn, nếu thế giới sụp xuống, cho nên tất cả đều có khả năng trở về thời hỗn độn. Toàn bộ sinh vật trên thế giới này đều phải chết đi. Bao gồm Vô Gian Địa Ngục, Cửu Thiên Huyền Giới, còn có những mặt biên khác. Bọn họ đều là sinh vật ta sáng tạo ra, ta không thể vứt bỏ bọn họ, hơn nữa còn thân nhân, bằng hữu, bọn họ đều là những người trong lòng ta không bỏ được. Cho nên ta chỉ có thể phụ hắn…”
Bách Lý Như Yên trầm mặc trong chốc lát, lấy năm thần khí trong thân thể mình ra. Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận thần khí, lau chùi trên thân chúng nó một cái, liên hệ giữa bọn chúng và Bách Lý Như Yên liền cắt đứt.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thần khí, nói: “Ta đi trước.”
“Thiên Diệp.” Mộng Thiên Quân nhìn nhìn, gọi Độc Cô Thiên Diệp lại.
“Sao hả?” Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn hắn hỏi.
Mộng Thiên Quân rất muốn hỏi nàng một chút có luyến tiếc mình không, nói đến bên miệng lại biến thành: “Chúng ta đi cùng ngươi.”
Bách Lý Như Yên giữ chặt tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, vung tay lên, một thông đạo xuất hiện, nàng dẫn đầu đi vào, Bách Lý Như Yên và Mộng Thiên Quân đi theo vào.
Bước ra thông đạo, bọn họ đi tới một địa phương tràn đầy tuyết trắng. Nơi này ở phía trên tất cả mặt biên, không lớn, cũng không có sinh vật nào sinh sống nơi này.
Đây là một địa phương Thần Sáng Thế tạo ra để sáng tạo ra thế giới, tất cả mặt biên đều là do nó chống đỡ nên mới có thể ổn định.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên cạnh một hồ nước, giữa hồ nước có một cây cột, một cái bị cắt đứt ở trong nước, từng đoạn nhỏ nổi lên trên mặt nước.
“Thiên Diệp…” Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt hồ, không nói gì, Bách Lý Như Yên gọi tên của nàng, dường như còn muốn làm nàng bỏ đi quyết định này, nhưng lại không tìm thấy lý do, thế cho nên gọi tên của nàng nhưng lại không biết nói cái gì.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi tầm mắt, cười cười với Bách Lý Như Yên, gọi tất cả khế ước thú của nàng ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Hỏa đi ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
“Chủ nhân…”
“Khả khả…”
Tất cả khế ước thú đều biết Độc Cô Thiên Diệp muốn làm cái gì, trong lòng đều là nồng đậm bi thương.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn đội ngũ thú của mình, nói: “Ta phải rời khỏi, không thể mang theo các ngươi. Hiện tại ta giải trừ khế ước với các ngươi, về sau các ngươi đều tự sinh sống.”
“Tỷ tỷ không cần chúng ta sao?” Lam Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Sau khi ta đi vào thế giới này, các ngươi vẫn luôn cùng ta, nếu có thể ta cũng không muốn làm như vậy. Nếu còn có kiếp sau, chúng ta lại làm đồng bọn.” Độc Cô Thiên Diệp mỉm cười nói.
Nàng đi tới bên cạnh Tiểu Hỏa, tay trái đặt trên trán Tiểu Hỏa, tay phải đặt trên trán của mình, ý niệm vừa động, hai tay đồng thời kéo ra bên ngoài, ký hiệu khế ước thuộc về nàng và Tiểu Hỏa chậm rãi đi ra từ thân thể của nàng và Tiểu Hỏa. Sau khi ký hiệu biến mất, liên hệ giữa nàng và Tiểu Hỏa cũng gián đoạn.
Nước mắt của Tiểu Hỏa giống như là bị chặt đứt rơi xuống nhanh chóng, Độc Cô Thiên Diệp đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nói: “Chúng ta khế ước sớm nhất, cho nên ngươi là thành viên sớm nhất của gia đình chúng ta. Về sau ngươi phải chiếu cố những người khác nhiều hơn, biết không?”
Tiểu Hỏa khóc gật gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp lại đi đến bên cạnh Tiểu Ngân, dùng cùng một phương pháp giải trừ khế ước giữa bọn họ. Trong phút chốc ký hiệu khế ước rời đi thân thể kia, Tiểu Ngân gọi một tiếng cuối cùng: “Chủ nhân.”
“Về sau có cơ hội đi Huyền Nguyệt đại lục nhìn xem, một nhóm người năm đó bị các ngươi huấn luyện kia hiện tại thế nào rồi, thay ta thăm hỏi Tạ gia gia và hiệu trưởng bọn họ.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, nước mắt lại chảy ra. Nếu có cơ hội, nàng muốn tự mình đi thăm bọn hắn, đi thăm đám bằng hữu nàng kết bạn mênh mang sơn mạch, đi thăm Tạ gia gia bọn họ rất che chở cho nàng…
“Ta sẽ.” Tiểu Ngân gật gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp bế ôm Tiểu Ngân, đi vào trước mặt linh thú kế tiếp.
“Khả khả, người ta không muốn tách khỏi khả khả, ô ô, người ta không muốn khả khả đi, ô ô!” Tiểu Bạch Cầu vẫn không biến hóa, thân mình nho nhỏ bám vào không trung, khóc thật là thương tâm.
“Cầu Cầu phải ngoan. Chờ ta rời khỏi, ngươi có thể đi tìm Lưu Vân, không phải ngươi rất thích hắn sao?” Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu qua nói.
Tiểu Bạch Cầu ghé vào trong lòng Độc Cô Thiên Diệp khóc đến mức muốn ngạt thở, nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Người ta muốn ở cùng với khả khả, người ta không muốn tách khỏi khả khả, người ta không muốn Lưu Vân, người ta muốn khả khả, ô ô...”
“Vậy ngươi đi tìm Lưu Vân trước, nếu ta không chết, ta sẽ đi tìm ngươi được không?” Độc Cô Thiên Diệp vuốt ve Tiểu Bạch Cầu, an ủi nói.
“Thật sự?” Tiểu Bạch Cầu nâng cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ của nó lên, con mắt to nhìn Độc Cô Thiên Diệp, bên trong tất cả đều là nước mắt.
“Thật sự.” Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu lên hôn một cái, sau đó giải trừ khế ước giữa bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp giải trừ khế ước với từng linh thú của mình, cuối cùng là Phù Thương.
“Ngươi không lo lắng nữa sao?” Phù Thương ý vị thâm trường nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói.
“Có thể chứ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Có thể.” Phù Thương khẳng định nói. “Có lẽ có thể thành công đó?”
Độc Cô Thiên Diệp quay đầu nhìn nhìn một đám Linh thú khóc lóc, nhìn Phù Thương bằng ánh mắt kiên định, nói: “Được!”
...
Tử Tiêu đi vào thế giới tuyết trắng cũng không đi tới chỗ trụ cột thế giới, chỉ đứng nhìn từ đằng xa, nhìn Độc Cô Thiên Diệp thả thập đại thần khí vào trong hồ, nhìn nàng bay vào mặt hồ, hòa tan thần khí trên mặt hồ, đọng lại thành mười trụ cột, sau đó nàng bay đến trên thân Hiên Viên Kiếm, chậm rãi phóng máu của mình ra, chảy theo Hiên Viên Kiếm vào trong hồ nước, dung nhập vào bên trong mười trụ cột. Sau đó thân thể của nàng hóa thành nhiều điểm bạch quang, toàn bộ bay vào trong mười cây cột.
Làm Độc Cô Thiên Diệp huyết nhục đều dung trở ra, nguyên bản chỉ so với mặt hồ cao hơn mấy thước trụ cột toàn bộ hướng mặt trên sinh trưởng tốt, rất nhanh liền tủng trong mây đoan không thấy đầu .
Tử Tiêu nhìn mười cây cột từ đằng xa, sờ sờ chỗ ngực của mình, nói: “Tiểu Diệp Nhi, nàng liền đi như vậy, nhưng ta không oán hận dũng khí của nàng. Nàng dùng máu thịt của nàng khởi động thế giới này, lại mang theo trụ cột thế giới của ta. Nàng còn làm cho ta không thể thương tổn thân thể của chính mình, Tiểu Diệp Nhi, nàng thật tàn nhẫn…”
Khóe mắt Tử Tiêu chảy xuống một giọt lệ cuối cùng, xoay người rời khỏi thế giới băng tuyết, trong lúc rời đi, màu đen của tóc biến thành màu bạc...
Hắn tuyệt vọng rời đi, không phát hiện ra Bách Lý Như Yên bên hồ, trong tay ôm một quả trứng, bộ dáng của quả trứng giống y như lúc Phù Thương ở trong Luyện Yêu Hồ. Cho nên, lúc hắn sống giống như cái xác không hồn một ngàn năm, lúc Bách Lý Như Yên ôm một quả trứng giống như tảng đá xuất hiện, hắn không đoán được ý đồ đến của nàng.
“Ta đến đưa nàng trở về.” Bách Lý Như Yên nhìn nam tử tóc màu bạc đang nằm phơi nắng ở trong sân, nói.
Tử Tiêu nằm ở trong sân, dưới ánh mặt trời tóc màu bạc lóe ra hào quang. Hắn từng chơi cờ với nàng ở chỗ này, nói chuyện phiếm với nàng. Hiện giờ thế giới đã yên ổn lại, hắn không có một chút tâm tình đi ra ngoài nào, mỗi ngày đến viện này là chuyện duy nhất hắn thích.
Ngàn năm qua, Bách Lý Như Yên là vị khách nhân thứ nhất đến viện này. Chỉ vì nàng là đồng bọn hợp tác mà Độc Cô Thiên Diệp tâm tâm niệm niệm. Lúc nàng nói ra câu kia, hai mắt Tử Tiêu đang chợp mắt đột nhiên mở to, nhìn tảng đá trong tay nàng, vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi.
Nếu đây là mộng, xin đừng cho ta tỉnh lại.
Bách Lý Như Yên giao Đản Đản vào trên tay Tử Tiêu, nói nói mấy câu liền rời đi.
Tử Tiêu ôm Đản Đản, giống như là ôm trân bảo trên đời, khó tin nhìn nó, trong đầu vang vọng lời nói vừa nãy của Bách Lý Như Yên.
“Độc Cô Thiên Diệp nói nếu thành công, thì nói cho ngươi chuyện này. Bởi vì Thiên Diệp và Phù Thương là khế ước linh hồn, cho nên trước khi nàng rời đi liền rút ra một tia linh hồn bám vào trong linh hồn của Phù Thương. Thiếu một tia linh hồn lực, nàng dùng thế giới trước kia nàng sáng tạo ra thay thế. Nhưng sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời đi, Phù Thương cũng bị khế ước lực ước thúc, thiếu chút nữa không giữ được linh hồn. Cũng may hữu kinh vô hiểm, dưỡng một ngàn năm, rốt cục có thể tách linh hồn của hai người bọn họ ra. Hiện tại Độc Cô Thiên Diệp dưỡng hồn phách ở trong Đản Đản, chỉ cần hồn phách của nàng dưỡng tốt rồi, lại dùng biện pháp thân tử hồn lưu trọng tố thân thể khôi phục nhục thể, nàng liền có thể trở lại…”
Bách Lý Như Yên đi ra bên ngoài hoàng cung của Tử Tiêu, nhìn Mộng Thiên Quân chờ ở bên ngoài, tiến lên nói: “Đã giao cho hắn rồi. Ca, vì sao ca không giữ Thiên Diệp lại, ít nhất còn có một lần cơ hội.”
“Nàng không hy vọng lúc mình tỉnh lại người bên ngoài sẽ là Tử Tiêu. Chúng ta đi thôi.” Mộng Thiên Quân lại nhìn thoáng qua, dường như như vậy có thể xuyên phá bức tường, nhìn thấy Đản Đản trên tay Tử Tiêu, nhìn thấy linh hồn ngủ ở bên trong…
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác mình ngủ ở một địa phương rất ấm áp, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Đản Đản. “Nữ nhân ngu ngốc kia, ngươi tính ở lại trong cơ thể của ta bao lâu? Ngươi ngủ một ngàn năm, heo cũng không có ngủ như ngươi.”
Đản Đản? !
Tư tưởng nàng hỗn độn đột nhiên trở nên rõ ràng, nàng nghe được giọng nói của Đản Đản, chứng tỏ nàng sống sót!
“Đản Đản!” Độc Cô Thiên Diệp kích động gọi Đản Đản.
“Nữ nhân ngu ngốc kia, ngươi nằm mơ đều luôn nhắc tới tên người kia, hắn ở ngay bên ngoài, ngươi có muốn gặp không?” Đản Đản không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp thật sự tỉnh lại, nghĩ đến chính mình vừa mới mắng nàng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Tiêu…” Nghĩ đến Tử Tiêu ở ngay bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp cười ngọt ngào, mặc kệ chuyện Đản Đản vừa mới mắng mình.
Tử Tiêu ôm Đản Đản nằm trên ghế quý phi, từ sau khi Bách Lý Như Yên đưa nó trở về, hắn liền vẫn ôm nó. Đột nhiên, hắn cảm giác được bên trong Đản Đản truyền đến một trận dao động, tiếp theo một cái linh hồn nổi lơ lửng xuất hiện ở trước mặt hắn, tươi cười nhìn hắn.
“Tiêu, ta đã trở về...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook