Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
-
Quyển 6 - Chương 51-1: Đại kết cục (hạ) (1)
Đại đao xẹt qua không trung, ánh sáng phản xạ thoảng qua làm lóa mắt mọi người. Ám vệ trên đài cao nhắm hai mắt lại không dám nhìn chuyện phía dưới, Hác Bằng Du lại mỉm cười, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ chém xuống. Nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ trở thành đồ chơi cho nam nhân toàn thành và mất đi tôn nghiêm nam nhân, hắn tình nguyện lựa chọn chuyện thứ hai.
Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn nhìn Hác Bằng Du, trong mắt hắn không có tức giận, không có oán hận, chỉ có tràn đầy đau lòng, cho dù nàng thật sự phế hắn, giết hắn, hắn cũng sẽ không nói một chữ không!
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Nam Cung Phỉ Phỉ nói chém là chém, muốn lắc mình bay đi ngăn cản, vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Nam Cung Phỉ Phỉ hạ xuống...
“Chặt bỏ đi! Chặt bỏ đi!” Người vây xem phía sau không ngừng kêu gào.
Nhìn thấy đao cách Hác Bằng Du càng ngày càng gần, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nhắm hai mắt lại. Nghĩ lát nữa phải dùng biện pháp rút lui thời gian, làm cho thời gian lùi về, sau đó sớm đi ra ngoài ngăn cản bi kịch xảy ra.
“Loảng xoảng lang!”
Không có tiếng thét đau đớn, mà là tiếng xích sắt bị chém đứt. Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, nhìn thấy trên đài cao là hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam Cung Phỉ Phỉ chém mấy đao nữa, chém đứt xích sắt trên người Hác Bằng Du. Vừa được tự do, thân thể Hác Bằng Du mềm xuống, thương trên người tích làm cho hắn ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. Mắt thấy sẽ té trên mặt đất, Nam Cung Phỉ Phỉ tiến lên một tay đỡ lấy hắn, cho hắn tựa vào trên người mình.
“Phỉ Phỉ...” Đầu Hác Bằng Du tựa vào vai Nam Cung Phỉ Phỉ, hô tên của nàng.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, làm hắn bật cười ha ha, tiếp theo là kêu rên đau đớn, thở dốc vài cái, tiếp tục: “Phỉ Phỉ...”
“Có ta.” Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn hắn.
“Phỉ Phỉ...” Hác Bằng Du vẫn kêu.
“ Chàng gọi ta làm gì?” Nam Cung Phỉ Phỉ thấy Hác Bằng Du kêu mình lại không nói lời nào, trừng hắn.
“Phỉ Phỉ, ta đã lâu không có kêu tên của nàng.” Hác Bằng Du nói, “Mỗi lần nhớ nàng, ta không dám kêu tên của nàng, bởi vì ta biết ta gọi cũng không có ai trả lời. Vô số lần trong mộng, ta nhìn thấy nàng bị quy tắc thiên địa kéo vào trong hắc động, ta gọi nàng, nàng không trả lời, chỉ nhìn ta rơi lệ... Phỉ Phỉ... Khụ khụ... Phỉ Phỉ...”
Nước mắt Nam Cung Phỉ Phỉ lại vỡ đê, trả lời: “Ta ở, ta ở, ta ở...”
Hác Bằng Du cố hết sức nâng tay lên, muốn sờ mặt Nam Cung Phỉ Phỉ, nhưng thương tích quá nặng, bàn tay đến một nửa đã rơi xuống, Nam Cung Phỉ Phỉ vươn tay, cầm tay hắn, đặt lên mặt mình, nói: “Đứa ngốc, không phải ta bảo chàng đi sao? Chàng lại quay lại làm gì? Nơi này vào được không ra được chàng không biết sao?”
“Ta biết, khi ta biết người đi vào còn có cơ hội còn sống, ta đã ngồi không yên. Nghĩ đến nàng chịu khổ ở đây, sao ta có thể không đến? Nếu thật sự không ra được, chúng ta cũng còn cùng một chỗ không phải sao?” Hác Bằng Du nói.
“Nhưng ta đã không sạch sẽ , ta...” Nam Cung Phỉ Phỉ nghĩ đến việc mình đã bị Kiều Hoàng cưỡng bức, trong lòng đau một trận.
“Hư...” Hác Bằng Du đánh gãy lời của nàng, nói: “Mặc kệ nàng thành dáng vẻ gì, đều là Phỉ Phỉ của ta, vĩnh viễn cũng là...”
Nam Cung Phỉ Phỉ cảm khái nhìn Hác Bằng Du, nở nụ cười chua sót. Hắn không ngại, nhưng nàng để ý !
Dưới đài cao, tất cả mọi người bị chuyển biến này làm ngẩn người. Đao của nàng rõ ràng là chém tới hạ thân hắn, sao lại biến thành xích sắt9 bị chém đứt ? Còn tại trên đài cao ngươi nông* ta nông! [chỉ sự thân thiết]
“Nam Cung Phỉ Phỉ, ngươi đang làm cái gì? !” Ngọc Hương luôn luôn chờ xem Nam Cung Phỉ Phỉ giơ đao chém tình nhân, không nghĩ tới lại thành một màn như vậy, nhìn người trên đài cao thét to.
“Ta đang làm gì, không phải ngươi nhìn thấy sao?” Nam Cung Phỉ Phỉ đỡ Hác Bằng Du nhìn người phía dưới, nói, “Như vậy rõ ràng là ngươi nhìn không thấy, chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngươi thật sự chỉ tập trung trên ngực ngươi sao? !”
“Ngươi!” Ngọc Hương nghe Nam Cung Phỉ Phỉ mắng mình không có chỉ số thông minh, tức giơ chân. Nàng vẫn luôn muốn trừ bỏ Nam Cung Phỉ Phỉ, độc bá sự sủng ái của Kiều Hoàng, để mình ở địa ngục Vô Gian có thể sống tốt, nhưng mỗi lần thiết kế đều bị nàng tránh thoát. Hôm nay nàng muốn Nam Cung Phỉ Phỉ vĩnh viễn biến mất! Nàng đi ra phía sau Kiều Hoàng, hai tay cầm vai hắn, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Ngươi tính phản bội vương hả ? Kết cục kẻ phản bội, không cần ta nhắc nhở ngươi chứ? Nhưng cho dù bây giờ ngươi quay đầu, vương cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Kiều Hoàng nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, trên mặt nhìn không ra gì biểu tình.”Ngươi quay về, có thể bảo mệnh, tuy rằng sau này sẽ là đồ chơi của nam nhân Hoàng thành! Tiếp tục, các ngươi chỉ có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng.”
Nam Cung Phỉ Phỉ hiểu rõ bản tính Kiều Hoàng, biết mình bước ra một bước kia thì không có khả năng quay đầu.”Ngươi đã nói như vậy, ta còn về sao? Cho dù chết, ta cũng sẽ không về !”
“Không biết sống chết!” Kiều Hoàng thấy Nam Cung Phỉ Phỉ ngay cả một giây do dự cũng không có, sâu kín nói.
Hác Bằng Du bước ra phía trước, bảo vệ Nam Cung Phỉ Phỉ ở phía sau, nhìn Kiều Hoàng.
Kiều Hoàng dựa vào ghế, nói: “Ngươi là nam nhân tốt. Đáng tiếc ngươi mơ ước nữ nhân của ta. Tuy rằng là người đàn bà dâm đãng phản bội ta, vẫn là của ta.”
“Phỉ Phỉ là của ta! Cho dù ngươi từng chiếm được nàng, ngươi cũng không có khả năng có được lòng của nàng!” Hác Bằng Du kiên định nói.
“Phải không? Ngươi thật sự không quan tâm thân thể của nàng bị ta nhìn hết sao? Không quan tâm nàng thở gấp dưới thân ta thế nào sao?” Kiều Hoàng nói, “Nếu ngươi thật sự không ngại, ta sẽ giúp người cho trót, cho các ngươi làm một đôi uyên ương bỏ mạng!”
Kiều Hoàng phất phất tay, một đám đại hán bay tới trên đài cao, vây quanh Hác Bằng Du và Nam Cung Phỉ Phỉ.
Hác Bằng Du lấy đan dược ra ăn vào, hai tay che chở Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Phỉ Phỉ, lát nữa ta ngăn cản bọn họ, nàng đi thả những người khác. Bọn họ là người Mộng vương phái đến bảo vệ ta, cùng ta không thân chẳng quen, không thể cho bọn họ đã đánh mất tánh mạng. Sau đó nàng đi cùng bọn họ, có Mộng vương hỗ trợ, chắc chắn có thể rời khỏi nơi này .”
“Vậy còn chàng?” Nam Cung Phỉ Phỉ đứng bên cạnh nàng hỏi.
“Ta sẽ đi khỏi, sẽ đi tìm nàng, được không?” Hác Bằng Du xoay người, hôn lên trán nàng, nói.
“Không cần!” Nam Cung Phỉ Phỉ lắc đầu, kiên định nói: “Ta muốn đi cùng chàng! Chàng sống, ta sống; chàng chết, ta chết!”
Nhiều người như vậy cùng vây công, hắn chỉ có một người, căn bản không có khả năng còn sống! Mặc dù chết, nàng cũng muốn chết cùng một chỗ với hắn!
Hác Bằng Du nhìn thấy kiên trì trong mắt nàng, cầm tay nàng, gật đầu nói: “ Được. Cho dù chết chúng ta cũng chết cùng một chỗ!”
Ngọc Hương nhìn Hác Bằng Du và Nam Cung Phỉ Phỉ sinh tử không rời, trong lòng có một trận phiền chán không biết tới từ đâu, quát với người trên đài: “Các ngươi còn thất thần làm cái gì? Bọn họ đã chuẩn bị chết xong rồi, các ngươi còn không lên? !”
Người trên đài cao bị Ngọc Hương rống, hai tay kết ấn chuẩn bị triệu hồi quỷ sủng của mình, từ trên trời đột nhiên bay tới một con rồng lửa, người trên đài chỉ cảm thấy một trận nóng rực, đã biến thành tro tàn bay lượn trong gió.
“Ai? !” Ngọc Hương chuyển lại hô to với đám người phía sau. Mắt thấy sẽ trừ bỏ tiện nhân Nam Cung Phỉ Phỉ này, ai quấy rối ở đây?
Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu, tiểu Hỏa và ám vệ từ chỗ ẩn thân bay ra, bay qua đỉnh đầu mọi người, rơi xuống trên đài cao, xoay người nhìn Ngọc Hương dưới đài: “Tang phu nhân, đã lâu không gặp!”
Người dưới đài nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp dung nhan tuyệt sắc, nhất thời hai mắt sáng lên, không ít người chảy cả nước miếng. Nghe thấy giọng nói của nàng, thấy xương cốt của mình nhũn ra.
Địa ngục Vô Gian vốn ít nữ nhân, cho dù có cũng không tới phiên bọn họ. Lúc trước thấy Ngọc Hương đã làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào, giờ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời cảm thấy Ngọc Hương chỉ là cỏ nhỏ bên cạnh hoa tươi, hoàn toàn không có cảm giác nàng tồn tại .
Ngọc Hương nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, đầu tiên là bị quang hoa của nàng chấn động, tiếp theo là bị lời của nàng làm cả kinh, theo bản năng hỏi: “Ngươi là ai?”
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: “Đương nhiên là ngươi có quen chứ, Tang phu nhân.”
Tiểu Hỏa và ám vệ đi lên thì trực tiếp cứu ám vệ xuống dưới, cho bọn hắn dùng đan dược, đỡ bọn họ đi tới sau Độc Cô Thiên Diệp.
“Không có khả năng, ta không biết ngươi!” Ngọc Hương nghĩ nghĩ, thật sự không nhớ rõ Độc Cô Thiên Diệp. Trước kia nàng sống ở Diệp thành hơn nửa cuộc đời, nếu thật sự gặp người xuất chúng như vậy, nàng không có khả năng không có ấn tượng.
“Phải không ? Có lẽ là ta không có nói cho ngươi ta còn có tên là Bách Lý Tà!” Độc Cô Thiên Diệp nói, nàng tin tưởng, đối với tên này, Ngọc Hương chắc chắn sẽ “Khắc sâu trong lòng” !
Quả nhiên, nghe thấy ba chữ Bách Lý Tà, phản ứng của Ngọc Hương rất lớn, lui ra sau hai bước, nói: “Ngươi, ngươi là Bách Lý Tà? Ngươi không phải nam sao?”
“Ta là nữ nhân hàng thật giá thật.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Không nghĩ tới Tang phu nhân tới địa ngục Vô Gian thì sống càng thêm dễ chịu !”
Kiều Hoàng thấy phản ứng của Ngọc Hương lớn như vậy, hỏi: “Bách Lý Tà là ai? Ngọc Hương ngươi quen sao?”
“Chính là nàng! Chính là nàng!” Ngọc Hương chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Là nàng thiết kế ta! Nàng thiết kế ta thề, làm ta vi phạm lời thề, mới bị đánh tới địa ngục Vô Gian !”
“Nếu không ngươi có tâm tư khác, sao có thể bị ta thiết kế?” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Tiểu sư muội!” Hác Bằng Du đã làm tốt chuẩn bị tử vong, lúc nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện thì biết hôm nay hắn có thể an toàn rời khỏi.
Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Hác Bằng Du một cái, lạnh lùng nói: “Sư huynh thật ra rất lợi hại, một mình dám sấm mười tám tầng địa ngục!”
“Ngạch, không phải ta nóng vội sao.” Hác Bằng Du nghe giọng điệu Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện, biết nàng tức giận.
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn Hác Bằng Du hỏi: “Du du, bọn họ là?”
“Tiểu sư muội, còn có muội phu. Quay lại ta giới thiệu cho nàng.” Hác Bằng Du nói. Tiểu Hỏa cho hắn đan dược chữa thương, tuy rằng không lập tức khỏi, nhưng là nhìn qua đã rất tốt.
Kiều Hoàng nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, quăng Ngọc Hương qua một bên, nói: “Các ngươi đến cướp phạm nhân hả? Mỹ nhân làm gì đi cùng một tiểu bạch kiểm chứ? Không bằng theo ta đi, ta bảo đảm nàng ở ta nơi này ăn sung mặc sướng, thế nào?”
“Tiểu bạch kiểm?” Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói Kiều Hoàng, nhìn Tử Tiêu một cái, gật gật đầu, nói: “ Quả thực giống tiểu bạch kiểm.”
Mặt Tử Tiêu nhất thời đen, ánh mắt nhìn Kiều Hoàng lạnh như băng. Ở trong mắt hắn, Kiều Hoàng đã là người chết. Người mơ ước Độc Cô Thiên Diệp lần trước là ai nhỉ? Hắn híp mắt nghĩ nghĩ, hình như là trận đấu luyện đan sư Vũ Linh đại lục Sa Nham, nhưng cuối cùng giống như chết rất thảm. Hắn càng nhìn Kiều Hoàng, càng cảm thấy hắn và Sa Nham là một loại !
“Thế nào? Nếu nàng theo ta, ta sẽ thả hai người bọn họ, Phỉ Phỉ ta cũng cho đi. Như thế nào?” Kiều Hoàng thấy Độc Cô Thiên Diệp không lập tức phản đối, tiếp tục nói. Hắn đã nhìn ra, nàng và Hác Bằng Du quan hệ không tệ, nếu nàng nguyện ý đi theo hắn, thả bọn họ hắn cũng không chịu thiệt!
“Có câu không biết Kiều Hoàng Quỷ Vương ngươi nghe qua chưa.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Nói cái gì?” Kiều Hoàng hỏi.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không dùng nước tiểu soi dáng vẻ của ngươi hả?” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn thấy sắc mặt Kiều Hoàng nhất thời thay đổi, “Ngươi đả thương sư huynh ta, còn muốn bắt nữ tử hắn yêu thương phế hắn, ngươi cảm thấy ta sẽ đi theo ngươi sao?”
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Bắt ngươi, ta có biện pháp ép ngươi cúi đầu! Người tới, lên cho ta!” Kiều Hoàng luôn luôn là người cao nhất trong tầng mười tám của địa ngục này, giờ bị Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, cơn tức cũng dâng lên. Nhìn thấy thị vệ bay lên đài cao, quát bọn họ: “ Giữ nữ tử áo trắng lại, những người khác giết!”
“ Muốn giết chúng ta cũng phải nhìn xem có bản lĩnh đó không!” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn đám người ùa lên, gọi chúng thú còn có bọn Giản Ước Chi ra.
Đám thị vệ thấy bọn họ chỉ có ba người, còn có tin tưởng bắt bọn họ, hiện tại đột nhiên toát ra nhiều cao cấp linh thú và người như vậy, bóng dáng bọn họ bay lên lập tức cố định giữa không trung.
Bởi vì bọn họ đều luyện tập tử khí, cho nên Độc Cô Thiên Diệp dùng linh thú hỏa hệ và lôi hệ, vừa vặn khắc chế bọn họ gắt gao. Không ít người còn không lên lượt nào thân thể đã bị thiêu thành tro tàn, hoặc là bị chém nát!
Kiều Hoàng nhìn thấy thị vệ liên tục bại lui, bay lên đài cao, muốn tự tay bắt lấy Độc Cô Thiên Diệp. Tử Tiêu nhìn động tác của hắn, phi thân ngăn hắn giữa không trung.
Tuy rằng Kiều Hoàng là kẻ thực lực mạnh nhất của tầng mười tám, nhưng hắn không được Hắc Ám Linh Châu nhận chủ, thậm chí ngay cả chút lực lượng hắc ám nhỏ tí tẹo cũng phải tiêu hóa thật lâu, cho nên không coi là lợi hại. Huống chi đối thủ của hắn là Tử Tiêu, cho nên cả trậng chiến cơ hồ là hắn chịu ngược, bị Tử Tiêu đá lên đá xuống, làm mặt mũi bầm dập.
Nam Cung Phỉ Phỉ đi ra sau Hác Bằng Du, nhặt đại đao nàng ném xuống đất lên, bay tới chỗ Ngọc Hương. Ngọc Hương ỷ vào mình trên giường chiếm được niềm vui của Kiều Hoàng, năm lần bảy lượt muốn trừ bỏ nàng, hôm nay lại bắt nàng giết Hác Bằng Du, nhìn thấy nàng muốn chạy trốn, nàng đuổi theo.
Ngọc Hương vốn đến từ đại lục Huyền Nguyệt, thực lực rất thấp, chỉ vì thông đồng với Kiều Hoàng mới có thể sinh tồn ở đây. Mà Nam Cung Phỉ Phỉ là tiểu thư gia tộc lánh đời của đại lục Vũ Linh, thiên phú cực tốt, thực lực cao hơn Ngọc Hương rất nhiều. Có thể nói, nàng không cần tốn nhiều sức đã giải quyết Ngọc Hương.
Ngọc Hương quỳ rạp trên mặt đất, vừa vặn thấy được Độc Cô Thiên Diệp trong chiến đấu, khi nàng nằm úp sấp xuống nàng còn đang suy nghĩ, vì sao gặp Độc Cô Thiên Diệp, vận mệnh của nàng sẽ đại biến chứ ? Máu tươi làm mặt nhiễm hồng, nàng không nghĩ ra đáp án đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại trong vũng máu.
Mọi người đã thật lâu không chiến đấu, khó có được cơ hội, đều phấn khởi như uống máu gà, thị vệ bị đánh ngã rất nhanh. Không ít người đến viện trợ thị vệ nhìn thấy bộ dáng bọn họ, sợ tới mức trực tiếp chạy mất.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kiều Hoàng bị Tử Tiêu đánh cho ngũ quan cũng sắp nhìn không ra, nói với hắn: “Tử Tiêu, chúng ta đi thôi. Bọn sư huynh cần chữa thương.”
“Hừ! Phế vật vô dụng! Chỉ bằng ngươi cũng dám tiếu tưởng tiểu Diệp nhi!” Tử Tiêu lại đạp một cước trên người Kiều Hoàng mới bỏ qua, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp nói: “Tiện nghi hắn !”
“Tiểu Hỏa.” Độc Cô Thiên Diệp thấy vật chặn đường đều bị giải quyết, thu chúng thú vào Luyện Yêu Hồ, mang bọn Hác Bằng Du bay lên. Tiểu Hỏa phun hỏa diễm với những thị vệ hoàng thành còn muốn bay lên, dọa bọn họ lui ra phía sau.
“Vương!” Chờ bọn Độc Cô Thiên Diệp đi rồi, thị vệ chạy tới nâng Kiều Hoàng dậy, nhìn thấy mặt mũi hắn bầm dập, nhịn không được buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra.
“Tê...” Kiều Hoàng được thị vệ nâng lên, làm đau miệng vết thương trên người, đau đến hắn nhe răng. Nhìn thấy thị vệ còn tốt hơn mình, một cước đá lên, quát: “Cút!”
Thị vệ bị đá văng, Kiều Hoàng thấy Ngọc Hương nằm chết không nhắm mắt, nghĩ đến Nam Cung Phỉ Phỉ bị cứu đi, thiếu chút nữa một hơi thở không được, bởi vì động tác quá lớn, thương tích cả người đều kêu gào.
“Cư nhiên dám mắng ta là phế vật! Tiểu bạch kiểm, chúng ta nhìn xem, ta nhất định phải đoạt mỹ nhân bên cạnh ngươi về!” Nói xong hắn bay ra ngoài thành. Hắn muốn đi lấy Hắc Ám Linh Châu đối phó bọn họ, rửa sạch sỉ nhục hôm nay!
Đến giờ, hắn nhớ mãi không quên vẫn là mỹ nhân như cũ. Nếu để Độc Cô Thiên Diệp biết ý tưởng của hắn trong nhất định sẽ tặng kèm một câu chó không đổi được tính ăn phân!
Kiều Hoàng một lòng muốn báo thù không phát hiện không khí phía sau hắn có một trận dao động khác thường.
Độc Cô Thiên Diệp đưa bọn Hác Bằng Du đến một ngọn núi cách đó không xa, giữa sườn núi vừa vặn có một sơn động, bọn họ đi xuống từ trên người tiểu Hỏa, né vào rất nhanh.
Trở ra, Hác Bằng Du phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Phỉ Phỉ sợ tới mức giật mình, nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Du Du, chàng thế nào ?”
Độc Cô Thiên Diệp đi vào, liếc máu tươi một cái, cho hắn một viên đan dược, nói: “Ngươi yên tâm, không chết được!”
Nam Cung Phỉ Phỉ thấy Độc Cô Thiên Diệp, đứng dậy hành lễ, nói: “Hôm nay đa tạ các ngươi cứu giúp, bằng không ta và Du Du còn có ám vệ sẽ...”
Độc Cô Thiên Diệp đỡ Nam Cung Phỉ Phỉ một chút, nói: “Cảm tạ cái gì, mặc dù có người làm việc không để ý hậu quả, làm tiểu sư muội, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu phải không?”
“Tiểu sư muội...” Hác Bằng Du nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sâu kín hô. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp tức giận, tình huống hôm nay quả thực có vẻ nguy hiểm, nếu không có các nàng cứu viện, tánh mạng mọi người đều mấy trên đài cao ! Nhưng hắn lại không hối hận, muốn hắn trơ mắt nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ bị nhục nhã như vậy, hắn tình nguyện hôm nay chết cùng nàng!
Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy dáng vẻ Hác Bằng Du, thì biết suy nghĩ của hắn. Thở dài một hơi, nói: “Huynh đó! Nếu huynh thật sự để mạng lại đây, huynh bảo sư phó làm sao bây giờ? Lão nhân gia sẽ thương tâm bao nhiêu? Ta không phải nói huynh cứu người là không đúng, nhưng là không có kế hoạch như vậy, chẳng những không cứu được người, còn liên lụy người khác cùng mất mạng với huynh! Ngươi nhẫn tâm nhìn Phỉ Phỉ cô nương cùng chết với huynh? Những ám vệ cùng huynh không thân chẳng quen, bởi vì huynh mà đánh mất tánh mạng, trong lòng huynh không áy náy chút nào hả ? !”
“Ta...” Hác Bằng Du bị Độc Cô Thiên Diệp một chút nói, trong lòng cũng hiểu được thực xin lỗi những ám vệ này. Hắn có thể cùng chết với Nam Cung Phỉ Phỉ, cũng không thể lôi kéo người khác cùng nhau. Hắn giãy dụa đứng lên, hành đại lễ với mấy ám vệ, nói: “Hôm nay Bằng Du lỗ mãng, hại các vị cùng ta chịu khổ, trong lòng Bằng Du hổ thẹn!”
“Công tử nghiêm trọng ! Chúng ta phụng lệnh Vương bảo hộ ngươi, tự nhiên cùng ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện, chúng ta cũng không mặt mũi về gặp vương.” Một ám vệ trả lời.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói Hác Bằng Du, ở một bên không có xen mồm. Nàng có thể hiểu tâm trạng Hác Bằng Du, nếu nàng biết Hác Bằng Du đang chịu khổ, nàng cũng sẽ liều lĩnh đi cứu nàng, nhưng là hành động hôm nay của hắn thật sự rất lỗ mãng, lý trí nàng cũng không đồng ý.
“Khụ khụ...” Hác Bằng Du một phen động tác, làm cho hắn lại bắt đầu ho khan, phun ra không ít máu tươi.
“Du Du!” Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thấy hắn hộc máu, khóc hỏi, “Du Du, chàng thế nào? Sao lại còn hộc máu, chàng đừng làm ta sợ mà!”
Hác Bằng Du dùng tay lau lệ của nàng, lại làm máu tươi dính lên mặt nàng. Nhìn hai mắt nàng sáng ngời, hắn cười cười, chậm rãi nói: “Nếu ta chết, nàng đi theo tiểu sư muội rời khỏi. Làm lại cược sống, nàng sẽ có cuộc sống mưới, có hạnh phúc thuộc về nàng, khụ khụ...”
Nam Cung Phỉ Phỉ không ngừng lắc đầu, nói: “Không chịu, không muốn...”
Hác Bằng Du nhìn nàng, trong mắt là không cam và đau lòng: “ Nàng hạnh phúc, ta mới có thể yên tâm đi...”
Tay Hác Bằng Du chậm rãi rơi xuống, dọa Nam Cung Phỉ Phỉ mở to hai mắt, nháy mắt giống như rơi vào hầm băng. Giữ chặt tay hắn đưa lên mặt mình, khóc hô: “Không cần, không cần, Du Du, đừng đi mà! Chàng đi rồi ta làm sao bây giờ? Không cần, Du Du, đừng đi, đừng mà... Chàng đi rồi, ai tới cho ta hạnh phúc? Không có chàng, sao ta còn có thể hạng phúc? Chỉ cần, chỉ cần chàng về, cái gì ta cũng đồng ý với chàng! Được không? Du Du! Du Du! Chàng chờ ta, chúng ta từng nói, mặc kệ ở đâu, chúng ta cũng phải cùng một chỗ !”
Nam Cung Phỉ Phỉ càng nói càng thương tâm, nước mắt như chuỗi trân châu đứt mà rơi xuống. Ám vệ thấy nàng thương tâm muốn chết cũng không đành lòng, có người thậm chí xoay người không nhìn bọn họ.
“Du Du, chàng chờ ta!” Nam Cung Phỉ Phỉ nói xong, lấy một thanh chủy thủ ra đâm tới ngực mình.
“Leng keng!” Độc Cô Thiên Diệp phía sau nhìn thấy động tác Nam Cung Phỉ Phỉ, đánh ra một luồng linh lực đánh rơi chủy thủ.
Nặng nề thở dài, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thật không biết nói gì. Không phải nàng vừa mới nói Hác Bằng Du sẽ không chết sao? Vì sao Nam Cung Phỉ Phỉ lại khóc đau lòng như vậy, còn muốn tự tử?
“Nếu ngươi chết, chờ hắn tỉnh lại phỏng chừng sẽ học ngươi !” Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, tan rã hai mắt chậm rãi có tiêu cự, vẻ mặt kỳ ảo nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Du Du có thể sống lại sao?”
Mồ hôi….
“Hắn vốn không có chết mà!” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Chỉ là thương thế quá nặng, dược lực đan dược quá mạnh, tạm thời đình chỉ tim đập mà thôi.”
Quả nhiên, không đến thời gian hai phút, Hác Bằng Du đột nhiên ho khan hai cái, phun ra càng nhiều máu tươi, hai mắt chậm rãi mở, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ nước mắt ràn rụa, dư quang nhìn thấy chủy thủ, yếu ớt nói: “Vừa nãy mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói, chỉ cần ta về, cái gì cũng đồng ý với ta.”
Nam Cung Phỉ Phỉ gật gật đầu, bộ dáng Lê Hoa mang vũ kia thật là làm cho người ta thương tiếc. Tay Hác Bằng Du kéo nàng, cho nàng ghé vào ngực mình, nói: “Phỉ Phỉ, ta muốn nàng còn sống, sống thật tốt, sống hạnh phúc.”
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy nhịp tim của hắn, đột nhiên cảm thấy vấn đề lúc trước mình rối rắm đều không phải là vấn đề. Nàng gật gật đầu, nói: “Chỉ cần có chàng, cái gì cũng có thể.”
Độc Cô Thiên Diệp cho những người khác một ánh mắt, mọi người đều lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi tiểu Hỏa hỏi Độc Cô Thiên Diệp: “Tỷ tỷ, vừa nãy tỷ cố ý hả?”
“Đúng vậy!” Độc Cô Thiên Diệp thừa nhận rõ ràng.
“Tỷ tỷ hư quá!” Tiểu hỏa cười nói.
“ Ừ, có một chút.” Tử Tiêu nói. Trong lòng mấy ám vệ đồng ý lời nói của tiểu Hỏa, nhưng bọn họ không dám nói ra.
Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Ta là vì tốt cho bọn họ! Lúc trước đã nhìn ra, Nam Cung Phỉ Phỉ là một nữ tử cương liệt, những đau khổ nàng chịu trong địa ngục làm cho trong lòng nàng có nút thắt. Mở không ra nút thắt này, hai người bọn họ sẽ không thể đi đến với nhau. Mà biện pháp hữu hiệu nhất, là ta cho bọn họ trải qua sinh ly tử biệt, nhận ra đến ý tưởng trong đáy lòng mình.”
“Nhưng biện pháp này cũng quá...” Tiểu Hỏa không biết dùng từ ngữ gì hình dung. Nói tốt, làm cho Nam Cung Phỉ Phỉ thương tâm như vậy; nói không tốt, lại thật sự mở ra nút thắt trong lòng nàng.
Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn nhìn Hác Bằng Du, trong mắt hắn không có tức giận, không có oán hận, chỉ có tràn đầy đau lòng, cho dù nàng thật sự phế hắn, giết hắn, hắn cũng sẽ không nói một chữ không!
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Nam Cung Phỉ Phỉ nói chém là chém, muốn lắc mình bay đi ngăn cản, vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Nam Cung Phỉ Phỉ hạ xuống...
“Chặt bỏ đi! Chặt bỏ đi!” Người vây xem phía sau không ngừng kêu gào.
Nhìn thấy đao cách Hác Bằng Du càng ngày càng gần, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nhắm hai mắt lại. Nghĩ lát nữa phải dùng biện pháp rút lui thời gian, làm cho thời gian lùi về, sau đó sớm đi ra ngoài ngăn cản bi kịch xảy ra.
“Loảng xoảng lang!”
Không có tiếng thét đau đớn, mà là tiếng xích sắt bị chém đứt. Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, nhìn thấy trên đài cao là hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam Cung Phỉ Phỉ chém mấy đao nữa, chém đứt xích sắt trên người Hác Bằng Du. Vừa được tự do, thân thể Hác Bằng Du mềm xuống, thương trên người tích làm cho hắn ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. Mắt thấy sẽ té trên mặt đất, Nam Cung Phỉ Phỉ tiến lên một tay đỡ lấy hắn, cho hắn tựa vào trên người mình.
“Phỉ Phỉ...” Đầu Hác Bằng Du tựa vào vai Nam Cung Phỉ Phỉ, hô tên của nàng.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, làm hắn bật cười ha ha, tiếp theo là kêu rên đau đớn, thở dốc vài cái, tiếp tục: “Phỉ Phỉ...”
“Có ta.” Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn hắn.
“Phỉ Phỉ...” Hác Bằng Du vẫn kêu.
“ Chàng gọi ta làm gì?” Nam Cung Phỉ Phỉ thấy Hác Bằng Du kêu mình lại không nói lời nào, trừng hắn.
“Phỉ Phỉ, ta đã lâu không có kêu tên của nàng.” Hác Bằng Du nói, “Mỗi lần nhớ nàng, ta không dám kêu tên của nàng, bởi vì ta biết ta gọi cũng không có ai trả lời. Vô số lần trong mộng, ta nhìn thấy nàng bị quy tắc thiên địa kéo vào trong hắc động, ta gọi nàng, nàng không trả lời, chỉ nhìn ta rơi lệ... Phỉ Phỉ... Khụ khụ... Phỉ Phỉ...”
Nước mắt Nam Cung Phỉ Phỉ lại vỡ đê, trả lời: “Ta ở, ta ở, ta ở...”
Hác Bằng Du cố hết sức nâng tay lên, muốn sờ mặt Nam Cung Phỉ Phỉ, nhưng thương tích quá nặng, bàn tay đến một nửa đã rơi xuống, Nam Cung Phỉ Phỉ vươn tay, cầm tay hắn, đặt lên mặt mình, nói: “Đứa ngốc, không phải ta bảo chàng đi sao? Chàng lại quay lại làm gì? Nơi này vào được không ra được chàng không biết sao?”
“Ta biết, khi ta biết người đi vào còn có cơ hội còn sống, ta đã ngồi không yên. Nghĩ đến nàng chịu khổ ở đây, sao ta có thể không đến? Nếu thật sự không ra được, chúng ta cũng còn cùng một chỗ không phải sao?” Hác Bằng Du nói.
“Nhưng ta đã không sạch sẽ , ta...” Nam Cung Phỉ Phỉ nghĩ đến việc mình đã bị Kiều Hoàng cưỡng bức, trong lòng đau một trận.
“Hư...” Hác Bằng Du đánh gãy lời của nàng, nói: “Mặc kệ nàng thành dáng vẻ gì, đều là Phỉ Phỉ của ta, vĩnh viễn cũng là...”
Nam Cung Phỉ Phỉ cảm khái nhìn Hác Bằng Du, nở nụ cười chua sót. Hắn không ngại, nhưng nàng để ý !
Dưới đài cao, tất cả mọi người bị chuyển biến này làm ngẩn người. Đao của nàng rõ ràng là chém tới hạ thân hắn, sao lại biến thành xích sắt9 bị chém đứt ? Còn tại trên đài cao ngươi nông* ta nông! [chỉ sự thân thiết]
“Nam Cung Phỉ Phỉ, ngươi đang làm cái gì? !” Ngọc Hương luôn luôn chờ xem Nam Cung Phỉ Phỉ giơ đao chém tình nhân, không nghĩ tới lại thành một màn như vậy, nhìn người trên đài cao thét to.
“Ta đang làm gì, không phải ngươi nhìn thấy sao?” Nam Cung Phỉ Phỉ đỡ Hác Bằng Du nhìn người phía dưới, nói, “Như vậy rõ ràng là ngươi nhìn không thấy, chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngươi thật sự chỉ tập trung trên ngực ngươi sao? !”
“Ngươi!” Ngọc Hương nghe Nam Cung Phỉ Phỉ mắng mình không có chỉ số thông minh, tức giơ chân. Nàng vẫn luôn muốn trừ bỏ Nam Cung Phỉ Phỉ, độc bá sự sủng ái của Kiều Hoàng, để mình ở địa ngục Vô Gian có thể sống tốt, nhưng mỗi lần thiết kế đều bị nàng tránh thoát. Hôm nay nàng muốn Nam Cung Phỉ Phỉ vĩnh viễn biến mất! Nàng đi ra phía sau Kiều Hoàng, hai tay cầm vai hắn, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Ngươi tính phản bội vương hả ? Kết cục kẻ phản bội, không cần ta nhắc nhở ngươi chứ? Nhưng cho dù bây giờ ngươi quay đầu, vương cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Kiều Hoàng nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, trên mặt nhìn không ra gì biểu tình.”Ngươi quay về, có thể bảo mệnh, tuy rằng sau này sẽ là đồ chơi của nam nhân Hoàng thành! Tiếp tục, các ngươi chỉ có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng.”
Nam Cung Phỉ Phỉ hiểu rõ bản tính Kiều Hoàng, biết mình bước ra một bước kia thì không có khả năng quay đầu.”Ngươi đã nói như vậy, ta còn về sao? Cho dù chết, ta cũng sẽ không về !”
“Không biết sống chết!” Kiều Hoàng thấy Nam Cung Phỉ Phỉ ngay cả một giây do dự cũng không có, sâu kín nói.
Hác Bằng Du bước ra phía trước, bảo vệ Nam Cung Phỉ Phỉ ở phía sau, nhìn Kiều Hoàng.
Kiều Hoàng dựa vào ghế, nói: “Ngươi là nam nhân tốt. Đáng tiếc ngươi mơ ước nữ nhân của ta. Tuy rằng là người đàn bà dâm đãng phản bội ta, vẫn là của ta.”
“Phỉ Phỉ là của ta! Cho dù ngươi từng chiếm được nàng, ngươi cũng không có khả năng có được lòng của nàng!” Hác Bằng Du kiên định nói.
“Phải không? Ngươi thật sự không quan tâm thân thể của nàng bị ta nhìn hết sao? Không quan tâm nàng thở gấp dưới thân ta thế nào sao?” Kiều Hoàng nói, “Nếu ngươi thật sự không ngại, ta sẽ giúp người cho trót, cho các ngươi làm một đôi uyên ương bỏ mạng!”
Kiều Hoàng phất phất tay, một đám đại hán bay tới trên đài cao, vây quanh Hác Bằng Du và Nam Cung Phỉ Phỉ.
Hác Bằng Du lấy đan dược ra ăn vào, hai tay che chở Nam Cung Phỉ Phỉ, nói: “Phỉ Phỉ, lát nữa ta ngăn cản bọn họ, nàng đi thả những người khác. Bọn họ là người Mộng vương phái đến bảo vệ ta, cùng ta không thân chẳng quen, không thể cho bọn họ đã đánh mất tánh mạng. Sau đó nàng đi cùng bọn họ, có Mộng vương hỗ trợ, chắc chắn có thể rời khỏi nơi này .”
“Vậy còn chàng?” Nam Cung Phỉ Phỉ đứng bên cạnh nàng hỏi.
“Ta sẽ đi khỏi, sẽ đi tìm nàng, được không?” Hác Bằng Du xoay người, hôn lên trán nàng, nói.
“Không cần!” Nam Cung Phỉ Phỉ lắc đầu, kiên định nói: “Ta muốn đi cùng chàng! Chàng sống, ta sống; chàng chết, ta chết!”
Nhiều người như vậy cùng vây công, hắn chỉ có một người, căn bản không có khả năng còn sống! Mặc dù chết, nàng cũng muốn chết cùng một chỗ với hắn!
Hác Bằng Du nhìn thấy kiên trì trong mắt nàng, cầm tay nàng, gật đầu nói: “ Được. Cho dù chết chúng ta cũng chết cùng một chỗ!”
Ngọc Hương nhìn Hác Bằng Du và Nam Cung Phỉ Phỉ sinh tử không rời, trong lòng có một trận phiền chán không biết tới từ đâu, quát với người trên đài: “Các ngươi còn thất thần làm cái gì? Bọn họ đã chuẩn bị chết xong rồi, các ngươi còn không lên? !”
Người trên đài cao bị Ngọc Hương rống, hai tay kết ấn chuẩn bị triệu hồi quỷ sủng của mình, từ trên trời đột nhiên bay tới một con rồng lửa, người trên đài chỉ cảm thấy một trận nóng rực, đã biến thành tro tàn bay lượn trong gió.
“Ai? !” Ngọc Hương chuyển lại hô to với đám người phía sau. Mắt thấy sẽ trừ bỏ tiện nhân Nam Cung Phỉ Phỉ này, ai quấy rối ở đây?
Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu, tiểu Hỏa và ám vệ từ chỗ ẩn thân bay ra, bay qua đỉnh đầu mọi người, rơi xuống trên đài cao, xoay người nhìn Ngọc Hương dưới đài: “Tang phu nhân, đã lâu không gặp!”
Người dưới đài nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp dung nhan tuyệt sắc, nhất thời hai mắt sáng lên, không ít người chảy cả nước miếng. Nghe thấy giọng nói của nàng, thấy xương cốt của mình nhũn ra.
Địa ngục Vô Gian vốn ít nữ nhân, cho dù có cũng không tới phiên bọn họ. Lúc trước thấy Ngọc Hương đã làm cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào, giờ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời cảm thấy Ngọc Hương chỉ là cỏ nhỏ bên cạnh hoa tươi, hoàn toàn không có cảm giác nàng tồn tại .
Ngọc Hương nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, đầu tiên là bị quang hoa của nàng chấn động, tiếp theo là bị lời của nàng làm cả kinh, theo bản năng hỏi: “Ngươi là ai?”
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: “Đương nhiên là ngươi có quen chứ, Tang phu nhân.”
Tiểu Hỏa và ám vệ đi lên thì trực tiếp cứu ám vệ xuống dưới, cho bọn hắn dùng đan dược, đỡ bọn họ đi tới sau Độc Cô Thiên Diệp.
“Không có khả năng, ta không biết ngươi!” Ngọc Hương nghĩ nghĩ, thật sự không nhớ rõ Độc Cô Thiên Diệp. Trước kia nàng sống ở Diệp thành hơn nửa cuộc đời, nếu thật sự gặp người xuất chúng như vậy, nàng không có khả năng không có ấn tượng.
“Phải không ? Có lẽ là ta không có nói cho ngươi ta còn có tên là Bách Lý Tà!” Độc Cô Thiên Diệp nói, nàng tin tưởng, đối với tên này, Ngọc Hương chắc chắn sẽ “Khắc sâu trong lòng” !
Quả nhiên, nghe thấy ba chữ Bách Lý Tà, phản ứng của Ngọc Hương rất lớn, lui ra sau hai bước, nói: “Ngươi, ngươi là Bách Lý Tà? Ngươi không phải nam sao?”
“Ta là nữ nhân hàng thật giá thật.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Không nghĩ tới Tang phu nhân tới địa ngục Vô Gian thì sống càng thêm dễ chịu !”
Kiều Hoàng thấy phản ứng của Ngọc Hương lớn như vậy, hỏi: “Bách Lý Tà là ai? Ngọc Hương ngươi quen sao?”
“Chính là nàng! Chính là nàng!” Ngọc Hương chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Là nàng thiết kế ta! Nàng thiết kế ta thề, làm ta vi phạm lời thề, mới bị đánh tới địa ngục Vô Gian !”
“Nếu không ngươi có tâm tư khác, sao có thể bị ta thiết kế?” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Tiểu sư muội!” Hác Bằng Du đã làm tốt chuẩn bị tử vong, lúc nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện thì biết hôm nay hắn có thể an toàn rời khỏi.
Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Hác Bằng Du một cái, lạnh lùng nói: “Sư huynh thật ra rất lợi hại, một mình dám sấm mười tám tầng địa ngục!”
“Ngạch, không phải ta nóng vội sao.” Hác Bằng Du nghe giọng điệu Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện, biết nàng tức giận.
Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn Hác Bằng Du hỏi: “Du du, bọn họ là?”
“Tiểu sư muội, còn có muội phu. Quay lại ta giới thiệu cho nàng.” Hác Bằng Du nói. Tiểu Hỏa cho hắn đan dược chữa thương, tuy rằng không lập tức khỏi, nhưng là nhìn qua đã rất tốt.
Kiều Hoàng nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, quăng Ngọc Hương qua một bên, nói: “Các ngươi đến cướp phạm nhân hả? Mỹ nhân làm gì đi cùng một tiểu bạch kiểm chứ? Không bằng theo ta đi, ta bảo đảm nàng ở ta nơi này ăn sung mặc sướng, thế nào?”
“Tiểu bạch kiểm?” Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói Kiều Hoàng, nhìn Tử Tiêu một cái, gật gật đầu, nói: “ Quả thực giống tiểu bạch kiểm.”
Mặt Tử Tiêu nhất thời đen, ánh mắt nhìn Kiều Hoàng lạnh như băng. Ở trong mắt hắn, Kiều Hoàng đã là người chết. Người mơ ước Độc Cô Thiên Diệp lần trước là ai nhỉ? Hắn híp mắt nghĩ nghĩ, hình như là trận đấu luyện đan sư Vũ Linh đại lục Sa Nham, nhưng cuối cùng giống như chết rất thảm. Hắn càng nhìn Kiều Hoàng, càng cảm thấy hắn và Sa Nham là một loại !
“Thế nào? Nếu nàng theo ta, ta sẽ thả hai người bọn họ, Phỉ Phỉ ta cũng cho đi. Như thế nào?” Kiều Hoàng thấy Độc Cô Thiên Diệp không lập tức phản đối, tiếp tục nói. Hắn đã nhìn ra, nàng và Hác Bằng Du quan hệ không tệ, nếu nàng nguyện ý đi theo hắn, thả bọn họ hắn cũng không chịu thiệt!
“Có câu không biết Kiều Hoàng Quỷ Vương ngươi nghe qua chưa.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Nói cái gì?” Kiều Hoàng hỏi.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không dùng nước tiểu soi dáng vẻ của ngươi hả?” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn thấy sắc mặt Kiều Hoàng nhất thời thay đổi, “Ngươi đả thương sư huynh ta, còn muốn bắt nữ tử hắn yêu thương phế hắn, ngươi cảm thấy ta sẽ đi theo ngươi sao?”
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Bắt ngươi, ta có biện pháp ép ngươi cúi đầu! Người tới, lên cho ta!” Kiều Hoàng luôn luôn là người cao nhất trong tầng mười tám của địa ngục này, giờ bị Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, cơn tức cũng dâng lên. Nhìn thấy thị vệ bay lên đài cao, quát bọn họ: “ Giữ nữ tử áo trắng lại, những người khác giết!”
“ Muốn giết chúng ta cũng phải nhìn xem có bản lĩnh đó không!” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn đám người ùa lên, gọi chúng thú còn có bọn Giản Ước Chi ra.
Đám thị vệ thấy bọn họ chỉ có ba người, còn có tin tưởng bắt bọn họ, hiện tại đột nhiên toát ra nhiều cao cấp linh thú và người như vậy, bóng dáng bọn họ bay lên lập tức cố định giữa không trung.
Bởi vì bọn họ đều luyện tập tử khí, cho nên Độc Cô Thiên Diệp dùng linh thú hỏa hệ và lôi hệ, vừa vặn khắc chế bọn họ gắt gao. Không ít người còn không lên lượt nào thân thể đã bị thiêu thành tro tàn, hoặc là bị chém nát!
Kiều Hoàng nhìn thấy thị vệ liên tục bại lui, bay lên đài cao, muốn tự tay bắt lấy Độc Cô Thiên Diệp. Tử Tiêu nhìn động tác của hắn, phi thân ngăn hắn giữa không trung.
Tuy rằng Kiều Hoàng là kẻ thực lực mạnh nhất của tầng mười tám, nhưng hắn không được Hắc Ám Linh Châu nhận chủ, thậm chí ngay cả chút lực lượng hắc ám nhỏ tí tẹo cũng phải tiêu hóa thật lâu, cho nên không coi là lợi hại. Huống chi đối thủ của hắn là Tử Tiêu, cho nên cả trậng chiến cơ hồ là hắn chịu ngược, bị Tử Tiêu đá lên đá xuống, làm mặt mũi bầm dập.
Nam Cung Phỉ Phỉ đi ra sau Hác Bằng Du, nhặt đại đao nàng ném xuống đất lên, bay tới chỗ Ngọc Hương. Ngọc Hương ỷ vào mình trên giường chiếm được niềm vui của Kiều Hoàng, năm lần bảy lượt muốn trừ bỏ nàng, hôm nay lại bắt nàng giết Hác Bằng Du, nhìn thấy nàng muốn chạy trốn, nàng đuổi theo.
Ngọc Hương vốn đến từ đại lục Huyền Nguyệt, thực lực rất thấp, chỉ vì thông đồng với Kiều Hoàng mới có thể sinh tồn ở đây. Mà Nam Cung Phỉ Phỉ là tiểu thư gia tộc lánh đời của đại lục Vũ Linh, thiên phú cực tốt, thực lực cao hơn Ngọc Hương rất nhiều. Có thể nói, nàng không cần tốn nhiều sức đã giải quyết Ngọc Hương.
Ngọc Hương quỳ rạp trên mặt đất, vừa vặn thấy được Độc Cô Thiên Diệp trong chiến đấu, khi nàng nằm úp sấp xuống nàng còn đang suy nghĩ, vì sao gặp Độc Cô Thiên Diệp, vận mệnh của nàng sẽ đại biến chứ ? Máu tươi làm mặt nhiễm hồng, nàng không nghĩ ra đáp án đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại trong vũng máu.
Mọi người đã thật lâu không chiến đấu, khó có được cơ hội, đều phấn khởi như uống máu gà, thị vệ bị đánh ngã rất nhanh. Không ít người đến viện trợ thị vệ nhìn thấy bộ dáng bọn họ, sợ tới mức trực tiếp chạy mất.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kiều Hoàng bị Tử Tiêu đánh cho ngũ quan cũng sắp nhìn không ra, nói với hắn: “Tử Tiêu, chúng ta đi thôi. Bọn sư huynh cần chữa thương.”
“Hừ! Phế vật vô dụng! Chỉ bằng ngươi cũng dám tiếu tưởng tiểu Diệp nhi!” Tử Tiêu lại đạp một cước trên người Kiều Hoàng mới bỏ qua, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp nói: “Tiện nghi hắn !”
“Tiểu Hỏa.” Độc Cô Thiên Diệp thấy vật chặn đường đều bị giải quyết, thu chúng thú vào Luyện Yêu Hồ, mang bọn Hác Bằng Du bay lên. Tiểu Hỏa phun hỏa diễm với những thị vệ hoàng thành còn muốn bay lên, dọa bọn họ lui ra phía sau.
“Vương!” Chờ bọn Độc Cô Thiên Diệp đi rồi, thị vệ chạy tới nâng Kiều Hoàng dậy, nhìn thấy mặt mũi hắn bầm dập, nhịn không được buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra.
“Tê...” Kiều Hoàng được thị vệ nâng lên, làm đau miệng vết thương trên người, đau đến hắn nhe răng. Nhìn thấy thị vệ còn tốt hơn mình, một cước đá lên, quát: “Cút!”
Thị vệ bị đá văng, Kiều Hoàng thấy Ngọc Hương nằm chết không nhắm mắt, nghĩ đến Nam Cung Phỉ Phỉ bị cứu đi, thiếu chút nữa một hơi thở không được, bởi vì động tác quá lớn, thương tích cả người đều kêu gào.
“Cư nhiên dám mắng ta là phế vật! Tiểu bạch kiểm, chúng ta nhìn xem, ta nhất định phải đoạt mỹ nhân bên cạnh ngươi về!” Nói xong hắn bay ra ngoài thành. Hắn muốn đi lấy Hắc Ám Linh Châu đối phó bọn họ, rửa sạch sỉ nhục hôm nay!
Đến giờ, hắn nhớ mãi không quên vẫn là mỹ nhân như cũ. Nếu để Độc Cô Thiên Diệp biết ý tưởng của hắn trong nhất định sẽ tặng kèm một câu chó không đổi được tính ăn phân!
Kiều Hoàng một lòng muốn báo thù không phát hiện không khí phía sau hắn có một trận dao động khác thường.
Độc Cô Thiên Diệp đưa bọn Hác Bằng Du đến một ngọn núi cách đó không xa, giữa sườn núi vừa vặn có một sơn động, bọn họ đi xuống từ trên người tiểu Hỏa, né vào rất nhanh.
Trở ra, Hác Bằng Du phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Phỉ Phỉ sợ tới mức giật mình, nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Du Du, chàng thế nào ?”
Độc Cô Thiên Diệp đi vào, liếc máu tươi một cái, cho hắn một viên đan dược, nói: “Ngươi yên tâm, không chết được!”
Nam Cung Phỉ Phỉ thấy Độc Cô Thiên Diệp, đứng dậy hành lễ, nói: “Hôm nay đa tạ các ngươi cứu giúp, bằng không ta và Du Du còn có ám vệ sẽ...”
Độc Cô Thiên Diệp đỡ Nam Cung Phỉ Phỉ một chút, nói: “Cảm tạ cái gì, mặc dù có người làm việc không để ý hậu quả, làm tiểu sư muội, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu phải không?”
“Tiểu sư muội...” Hác Bằng Du nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sâu kín hô. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp tức giận, tình huống hôm nay quả thực có vẻ nguy hiểm, nếu không có các nàng cứu viện, tánh mạng mọi người đều mấy trên đài cao ! Nhưng hắn lại không hối hận, muốn hắn trơ mắt nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ bị nhục nhã như vậy, hắn tình nguyện hôm nay chết cùng nàng!
Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy dáng vẻ Hác Bằng Du, thì biết suy nghĩ của hắn. Thở dài một hơi, nói: “Huynh đó! Nếu huynh thật sự để mạng lại đây, huynh bảo sư phó làm sao bây giờ? Lão nhân gia sẽ thương tâm bao nhiêu? Ta không phải nói huynh cứu người là không đúng, nhưng là không có kế hoạch như vậy, chẳng những không cứu được người, còn liên lụy người khác cùng mất mạng với huynh! Ngươi nhẫn tâm nhìn Phỉ Phỉ cô nương cùng chết với huynh? Những ám vệ cùng huynh không thân chẳng quen, bởi vì huynh mà đánh mất tánh mạng, trong lòng huynh không áy náy chút nào hả ? !”
“Ta...” Hác Bằng Du bị Độc Cô Thiên Diệp một chút nói, trong lòng cũng hiểu được thực xin lỗi những ám vệ này. Hắn có thể cùng chết với Nam Cung Phỉ Phỉ, cũng không thể lôi kéo người khác cùng nhau. Hắn giãy dụa đứng lên, hành đại lễ với mấy ám vệ, nói: “Hôm nay Bằng Du lỗ mãng, hại các vị cùng ta chịu khổ, trong lòng Bằng Du hổ thẹn!”
“Công tử nghiêm trọng ! Chúng ta phụng lệnh Vương bảo hộ ngươi, tự nhiên cùng ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện, chúng ta cũng không mặt mũi về gặp vương.” Một ám vệ trả lời.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói Hác Bằng Du, ở một bên không có xen mồm. Nàng có thể hiểu tâm trạng Hác Bằng Du, nếu nàng biết Hác Bằng Du đang chịu khổ, nàng cũng sẽ liều lĩnh đi cứu nàng, nhưng là hành động hôm nay của hắn thật sự rất lỗ mãng, lý trí nàng cũng không đồng ý.
“Khụ khụ...” Hác Bằng Du một phen động tác, làm cho hắn lại bắt đầu ho khan, phun ra không ít máu tươi.
“Du Du!” Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thấy hắn hộc máu, khóc hỏi, “Du Du, chàng thế nào? Sao lại còn hộc máu, chàng đừng làm ta sợ mà!”
Hác Bằng Du dùng tay lau lệ của nàng, lại làm máu tươi dính lên mặt nàng. Nhìn hai mắt nàng sáng ngời, hắn cười cười, chậm rãi nói: “Nếu ta chết, nàng đi theo tiểu sư muội rời khỏi. Làm lại cược sống, nàng sẽ có cuộc sống mưới, có hạnh phúc thuộc về nàng, khụ khụ...”
Nam Cung Phỉ Phỉ không ngừng lắc đầu, nói: “Không chịu, không muốn...”
Hác Bằng Du nhìn nàng, trong mắt là không cam và đau lòng: “ Nàng hạnh phúc, ta mới có thể yên tâm đi...”
Tay Hác Bằng Du chậm rãi rơi xuống, dọa Nam Cung Phỉ Phỉ mở to hai mắt, nháy mắt giống như rơi vào hầm băng. Giữ chặt tay hắn đưa lên mặt mình, khóc hô: “Không cần, không cần, Du Du, đừng đi mà! Chàng đi rồi ta làm sao bây giờ? Không cần, Du Du, đừng đi, đừng mà... Chàng đi rồi, ai tới cho ta hạnh phúc? Không có chàng, sao ta còn có thể hạng phúc? Chỉ cần, chỉ cần chàng về, cái gì ta cũng đồng ý với chàng! Được không? Du Du! Du Du! Chàng chờ ta, chúng ta từng nói, mặc kệ ở đâu, chúng ta cũng phải cùng một chỗ !”
Nam Cung Phỉ Phỉ càng nói càng thương tâm, nước mắt như chuỗi trân châu đứt mà rơi xuống. Ám vệ thấy nàng thương tâm muốn chết cũng không đành lòng, có người thậm chí xoay người không nhìn bọn họ.
“Du Du, chàng chờ ta!” Nam Cung Phỉ Phỉ nói xong, lấy một thanh chủy thủ ra đâm tới ngực mình.
“Leng keng!” Độc Cô Thiên Diệp phía sau nhìn thấy động tác Nam Cung Phỉ Phỉ, đánh ra một luồng linh lực đánh rơi chủy thủ.
Nặng nề thở dài, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thật không biết nói gì. Không phải nàng vừa mới nói Hác Bằng Du sẽ không chết sao? Vì sao Nam Cung Phỉ Phỉ lại khóc đau lòng như vậy, còn muốn tự tử?
“Nếu ngươi chết, chờ hắn tỉnh lại phỏng chừng sẽ học ngươi !” Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói.
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, tan rã hai mắt chậm rãi có tiêu cự, vẻ mặt kỳ ảo nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: “Du Du có thể sống lại sao?”
Mồ hôi….
“Hắn vốn không có chết mà!” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Chỉ là thương thế quá nặng, dược lực đan dược quá mạnh, tạm thời đình chỉ tim đập mà thôi.”
Quả nhiên, không đến thời gian hai phút, Hác Bằng Du đột nhiên ho khan hai cái, phun ra càng nhiều máu tươi, hai mắt chậm rãi mở, nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ nước mắt ràn rụa, dư quang nhìn thấy chủy thủ, yếu ớt nói: “Vừa nãy mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói, chỉ cần ta về, cái gì cũng đồng ý với ta.”
Nam Cung Phỉ Phỉ gật gật đầu, bộ dáng Lê Hoa mang vũ kia thật là làm cho người ta thương tiếc. Tay Hác Bằng Du kéo nàng, cho nàng ghé vào ngực mình, nói: “Phỉ Phỉ, ta muốn nàng còn sống, sống thật tốt, sống hạnh phúc.”
Nam Cung Phỉ Phỉ nghe thấy nhịp tim của hắn, đột nhiên cảm thấy vấn đề lúc trước mình rối rắm đều không phải là vấn đề. Nàng gật gật đầu, nói: “Chỉ cần có chàng, cái gì cũng có thể.”
Độc Cô Thiên Diệp cho những người khác một ánh mắt, mọi người đều lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi tiểu Hỏa hỏi Độc Cô Thiên Diệp: “Tỷ tỷ, vừa nãy tỷ cố ý hả?”
“Đúng vậy!” Độc Cô Thiên Diệp thừa nhận rõ ràng.
“Tỷ tỷ hư quá!” Tiểu hỏa cười nói.
“ Ừ, có một chút.” Tử Tiêu nói. Trong lòng mấy ám vệ đồng ý lời nói của tiểu Hỏa, nhưng bọn họ không dám nói ra.
Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Ta là vì tốt cho bọn họ! Lúc trước đã nhìn ra, Nam Cung Phỉ Phỉ là một nữ tử cương liệt, những đau khổ nàng chịu trong địa ngục làm cho trong lòng nàng có nút thắt. Mở không ra nút thắt này, hai người bọn họ sẽ không thể đi đến với nhau. Mà biện pháp hữu hiệu nhất, là ta cho bọn họ trải qua sinh ly tử biệt, nhận ra đến ý tưởng trong đáy lòng mình.”
“Nhưng biện pháp này cũng quá...” Tiểu Hỏa không biết dùng từ ngữ gì hình dung. Nói tốt, làm cho Nam Cung Phỉ Phỉ thương tâm như vậy; nói không tốt, lại thật sự mở ra nút thắt trong lòng nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook