Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 1 - Chương 4: Đây là cái gì?

Sau mấy ngày uống thuốc, Độc Cô Thiên Diệp đã tìm được niềm vui trong đau khổ. Mỗi lần uống thuốc, nàng nhất định muốn biết cái gì gọi là đan dược, để về sau khi bị thương cũng sẽ không lặp lại tình trạng đau khổ này nữa.

Mạc Phong nói cho Độc Cô Thiên Diệp biết, giống như bị ngoại thương, chỉ cần có đan dược phục hồi nhất phẩm, nhiều nhất là hai ngày, vết thương sẽ lành lặn như cũ. Hiệu quả của đan dược rất tốt, nhưng rất quý, bởi vì muốn trở thành một Luyện đan sư rất khó, Luyện đan sư luyện đan còn khó hơn.

Muốn trở thành Luyện đan sư, đầu tiên phải là Huyễn sư, bởi vì luyện đan cũng cần có huyễn lực. Tiếp theo, phải có tinh thần lực thật tốt. Phẩm chất đan dược càng cao, khi luyện chế cần có tinh thần lực khống chế càng cao. Cuối cùng chính là thiên phú. Người không có thiên phú, không học tập một tram năm cũng khó có thể trở thành Luyện đan sư.

Đan dược được chia thành 12 phẩm. 1 – 3 phẩm là sơ cấp, người luyện chế được đan dược sơ cấp được xưng là Luyện đan sư sơ cấp. 4 – 6 phẩm là trung cấp, 7 – 9 là cao cấp, 10 – 12 là tông cấp. Phần lớn Luyện đan sư ở Huyền Nguyệt đại lục đều là sơ cấp cùng trung cấp, Luyện đan sư cao cấp chỉ có một phần nhỏ, Luyện đan sư tông cấp càng ít ỏi hơn, một quốc gia không có đến mấy người.

Bởi vì Luyện đan sư rất ít, cho nên địa vị của luyện đan sư rất cao. Vì vậy, đại bộ phận các Luyện đan sư đều cao ngạo, rất ít người luyện đan cho người khác. Hơn nữa, những dược liệu, đan dược đều được gọi là phú quý đan, người bình thường căn bản không có tiền mua.

“Luyện đan a! Về sau có cơ hội cũng có thể học. Không có tiền thì cũng có thể bán đan dược kiếm tiền.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ thầm.

Người nào đó đang ra vẻ căn bản quên mất bản than là một phế vật không thể tu luyện huyễn lực.

Bị Mạc Phong ép uống thuốc nhiều ngày như vậy, thương thế của nàng cũng đã tốt hơn nhiều, cử động hai tay cùng hai chân sắp bị phế bỏ, nàng có cảm giác như được sống lại.

Rời giường, cầm lấy cái gương trên ngăn tủ, Độc Cô Thiên Diệp lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của mình. Hiện lên trong gương là khuôn mặt trái xoan, mắt thật to, cái mũi khéo léo, đôi môi hình cung duyên dáng, ngũ quan rất đẹp, chỉ là làn da vàng vọt làm mất đi vẻ tinh xảo. Nhìn thân thể khô quắt của chính mình, ai, toàn thân trên dưới đều thể hiện một tiểu nha đầu sinh dinh dưỡng a! Bất quá như vậy cũng tốt, nếu lúc trước không có thực lực, dung mạo xinh đẹp chính là một phiền toái lớn.

Trở lại giường, Độc Cô Thiên Diệp ngồi theo cách của kiếp trước, bắt đầu xem xét thân thể của mình. Khí tụ bị bế tắc, kinh mạch gầy yếu, thân thể này kém đến nỗi không thể kém hơn. Tiếp tục đi xuống, đi vào đan điền…

“Hả? Đây là cái gì?” Đan điền căn bản trống rỗng lại nổi lơ lửng một… ách, trứng gà?

Nàng tụ tinh thần lực lại một chỗ, muốn nhìn thử quả trứng gà kia là cái gì. Hình dạng của nó giống như trứng gà, lại giống như ngọc trong suốt sang bóng, đụng phải tinh thần lực liền chậm rãi di chuyển.

Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận hồi tưởng lại một chút. Đan điền của nguyên chủ (chủ của thân xác) quả thật không có thứ này, vì vậy hẳn là theo linh hồn mình tiến vào. Nhưng trước kia nàng cũng không có thứ này nha!

“Chẳng lẽ là cái đó?

Đột nhiên nàng nhớ lại, lúc nàng còn là linh hồn, mơ mơ màng màng, xuyên vào hư không, trước mặt có cái gì đó đang lơ lửng phát sang, theo bản năng liền bắt lấy nó, sau đó liền mất ý thức. Lúc nàng tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong cơ thể của Tiểu Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp đụng đụng… ách, trứng gà này.

“Đây là vật phát sáng đó? Sao lại là một quả trứng gà? Chẳng lẽ thân thể mình bến thành gà mái? Không phải ảo như vậy chứ?”

“Lão tử không phải trứng gà, ngươi mới là trứng gà ! Cả nhà ngươi đều là trứng gà !” Ngay lúc mỗ nữ đang rối rắm suy nghĩ về trứng gà cùng gà mái, một âm thanh non nớt vang lên.

“Hả? Trứng gà còn biết nói sao?” Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc.

“Mẹ nó! Nói cho ngươi biết, lão tử không phải trứng gà !” Mỗ đản (đản: quả trứng) nỗi bão.

“Vậy ngươi là cái gì? Sao lại giống như… ừm, trứng gà?”

“Lão tử là Hỗn độn thiên châu! Từ khi thiên vẫn còn là một mảnh hỗn độn, lão tử hấp thụ linh khí của trời đất, sinh thành linh trí. Hình dạng hỗn độn là như thế này, lão tử hấp thu tinh khí của nó, tự nhiên cũng biến thành bộ dáng này.” Mỗ đản nghiến răng nghiến lợi, rõ rang là vì hình dạng của nó đã bị chê cười rất nhiều lần.

“Vậy sao ngươi ở trong cơ thể ta?”

“Hàng tỷ năm trước, Thần sáng thế tạo ra thập đại thần khí: Hiên Viên kiếm, Đông Hoàng chung, Bàn Cổ phủ, Luyện Yêu hồ, Hạo Thiên tháp, Phục Hy cầm, Thần Nông đỉnh, Không Động ấn, Côn Lôn kính và Nữ Oa thạch. Bởi vì chúng nó nghịch thiên qua mức, tụ lại một chỗ sẽ khiến cho thiên địa hỗn loạn, ở lại nhân gian thì tạo nên tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), Thần sáng thế không muốn thần khí Ngài chế tạo bị phá hủy, cũng không muốn thế giới nàng vất vả tạo nên bị phá hủy, liền đem lão tử chia làm hai bộ phận, đem thần lực cả đời chia thập đại thần khí phong ấn vào hai thân thể chúng ta, sau đó liền ném chúng ta vào không gian vô tận. Ngại ném chúng ta vào hai không gian cách biệt nhau song song nhau, khiến chúng ta không thể gặp mặt. Lão tử lơ lửng ở không gian vô tận hàng tỷ năm, rốt cuộc cũng đợi được một người, cho nên liền mượn linh hồn của ngươi để ra ngoài. Hiện tại, linh hồn của ngươi đã cùng ta liên hệ với nhau, ngươi cũng không thể ném ta về.” Mỗ đản cười đáng khinh, vì biện pháp thoát thân mình nghĩ ra mà cao hứng.

“Hàng tỷ năm? Ngươi nhất định rất cô đơn !” Độc Cô Thiên Diệp nghe tiếng cười của mỗ đản, trong long có chút đau long cho tiểu tử luôn miệng xưng lão tử này. Cô đơn hàng tỷ năm, không phải ai cũng có thể chịu được, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn một mình nữa.”

Tiếng cười của mỗ đản im bặt, khinh thường hừ hừ, bất quá lại xoay chuyển nhanh hơn.

“Bất quá, ta đến thế giới này lâu như vậy rồi, sao bây giờ ngươi mới bắt đầu chuyển động?” Mỗ đản lúc trước vẫn nằm yên không hề động tĩnh.

“Ta mang ngươi ra khỏi không gian vô tận, hao phí tinh lực, linh hồn ngươi nhập vào đây, ta liền ngủ say?”

“Là ngươi mang ta đến thế giới này?”

“Đương nhiên, trừ ta ra, còn ai có bản lĩnh ra khỏi không gia vô tận? Ai có thể tìm cho ngươi một thân thể thích hợp?” Mỗ đản nghêu ngao, giọng điệu đắc ý mười phần. Hắc hắc, trong trời đất bao la, chỉ có ta là lợi hại nhất.

Độc Cô Thiên Diệp không biết nên khóc hay nên cười nữa, lắc lắc mỗ đản, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì ngươi cũng nên tìm thân thể tốt một chút. Thân thể này không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện !”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương