Ô Lâm dùng tay lau mồ hôi trên trán, gương mặt bị nắng chiếu đến đỏ hồng, hắn gỡ ống trúc xuống ừng ực uống nước.

"Ống trúc này dùng thật tốt, Bách Nhĩ luôn có thể biết những thứ mà chúng ta không biết nha, ha ha".
Thương Viêm nhíu mày nhìn sơn động.

" Làm sao vậy Thương Viêm?"
"Không ổn, sơn động sao lại yên tĩnh như vậy?" Sắc mặt Thương Viêm ngưng trọng.
Các dũng sĩ tức khắc trở nên khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt vũ khí: "Lẽ nào có dã thú tới?"
Có phải là mọi người đều bị tha đi rồi không?
Có điều sau khi bọn họ nhìn thấy người đi ra từ sơn động liền không còn lo lắng nữa, đều thở phào nhẹ nhõm: "May mà mọi người không sao".
Hồng Thảo, Điềm Nha và Khổ Ương đi ở phía trước, mỉm cười tiếp đón các dũng sĩ, mấy đứa nhỏ chạy tới ôm lấy Hắc Thạch ôm ống trúc uống từng ngụm nước to, rõ ràng là cực kì khát.

"Ha ha ha, chúng ta săn về rất nhiều thịt, đêm nay có thể ăn cho thỏa rồi!" Các dũng sĩ vui vẻ hô, trong lòng tràn ngập tự hào.

Có thể bởi vì thịt mà người nhà mang về cũng đủ cho nên mọi người đều phấn chấn tinh thần, tràn ngập tin tưởng.

Đây là ý thức trách nhiệm và kiêu ngạo trời sinh của bọn họ!
Chỉ có săn được con mồi mới là dũng sĩ chân chính!
Mạn Đạt cúi đầu chậm rãi đi ra: "Ca ca....."
Thương Viêm lướt qua đỉnh đầu Mạn Đạt nhìn vào trong sơn động, mày nhíu một chút.

"Bách Nhĩ đâu?"
Mạn Đạt giống như là bị vặn trúng chốt mở, hai mắt đỏ hồng, cái mũi cay xè.

"Làm sao vậy?" Sắc mặt Thương Viêm trầm xuống, nắm tay siết chặt.

Mấy người Hồng Thảo đứng một bên, tươi cười trên mặt biến mất, thở dài một hơi: "Bách Nhĩ ngã từ trên sườn núi xuống, ngất đi rồi.

Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh".
"Tại sao lại vậy!?"
"Có dã thú xâm nhập sao?"
"Ngất rồi? Đầu Bách Nhĩ có bị thương không?"
Các dũng sĩ chấn động, vì sao Bách Nhĩ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy? Bách Nhĩ rất giỏi thu thập còn biết giữ lửa, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Hơn nữa ở chung mấy ngày, bọn họ cảm thấy Bách Nhĩ rất tốt, có gì tốt đều chia cho mọi người, biết được gì cũng đều nói ra.


Nếu Bách Nhĩ cứ vậy mà mạng....!Trong lòng mọi người đều không dễ chịu.

"Thật xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt Bách Nhĩ...." Đại Hà cúi đầu.

Hắn ở lại là vì bảo vệ mọi người, thế nhưng lại để Bách Nhĩ bị thương.....!Đại Hà vô cùng tự trách.

Hô hấp Thương Viêm nặng thêm vài phần, mím chặt môi.

Sau khi vỗ vai Đại Hà liền đi vào trong sơn động.

Vừa tiến vào, Bố Cát đã nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên: "Thương Viêm, ngươi về rồi?"
"Ừm".
Bố Cát lấy mấy cái lá đang đắp trên trán Bách Nhĩ xuống: "Bách Nhĩ ngã hôn mê, nhưng hẳn là không bị thương, trên người không có chảy máu.

Chỉ là vừa rồi đầu rất nóng, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi".
Chỉ thấy Bách Nhĩ nằm trên đất, đôi mắt nhắm chặt, mặt có hơi đỏ lên, đôi môi bong ra một lớp da trắng khô nứt.

Bố Cát cười cười: " Bách Nhĩ có lẽ là phơi nắng quá lâu nên chóng mặt".
Nói đến chuyện này, Bố Cát cũng có chút giật mình.

Không ngờ Bách Nhĩ lại không chịu được nắng đến vậy, đã rất lâu không có ai bị phơi đến ngất xỉu rồi.

Ngay cả mấy đứa nhỏ như Ô Xu sau khi trở về đều vẫn nhảy nhót tung tăng.

Chắc là vì ăn quá ít thịt đây mà, đứa nhỏ đáng thương.

Trong lòng Bố Cát nổi lên vài phần tình cảm thương xót.

Haiz, nếu Bách Nhĩ và Thương Viêm lập khế ước thì tốt rồi, sau này có thể thường xuyên được ăn thịt.

Nhưng mà cho dù hai đứa không lập khế ước, hắn cũng sẽ kêu Thương Viêm chia thịt cho Bách Nhĩ ăn, Bách Nhĩ cũng đã mang đến cho bọn hắn rất nhiều đồ ăn rồi.

Thương Viêm đi qua, gỡ ống trúc treo trên eo xuống, uốn gối nửa quỳ bên người Bách Nhĩ, dùng một tay nhẹ nắm lấy cằm của Bách Nhĩ.

Bóp nhẹ một cái, miệng Bách Nhĩ đã hé ra một khe hở, Thương Viêm đưa ống trúc lại gần đặt trên môi hắn, nghiêng ống đổ một chút nước vào.


Tiếc là Bách Nhĩ hôn mê không nuốt xuống, nước chảy ra ngoài theo khóe miệng đến tận cổ.

Thương Viêm nhìn miệng Bách Nhĩ, quai hàm căng chặt.

"Haiz, Bách Nhĩ hôn mê không uống được, vẫn là chờ hắn tỉnh lại đi.

Cứ để hắn nằm một chút, có thể tối nay sẽ tỉnh".

Bố Cát bất đắc dĩ nói: " Thương Viêm, ngươi dùng da thú thấm chút nước đặt lên trán hắn đi".
Mạn Đạt hít hít cái mũi: "Đều do ta không trông thấy chặt Bách Nhĩ mới làm hắn té xuống.

Bây giờ Bách Nhĩ ngất xỉu không uống được nước, ta, ta dùng miệng đút cho hắn!"
(Bậy! Bảo Viêm ca làm đi.

Em phải giữ nụ hôn đầu cho chồng em chứ!)
Thương Viêm quay đầu, nhìn chằm chằm hai mắt Mạn Đạt.

Mạn Đạt gãi gãi đầu: "Trước kia ta bị nóng ngất đi, Đại Hà cũng cho ta uống thảo dược như vậy mà, không phải mọi người đều như vậy hả? Uống nước cũng giống vậy mà....."
Xác thực là đút nước thảo dược bằng cách này để cho người ngất xỉu tốt lên, là một chuyện hết sức bình thường!
Mạn Đạt có chút tủi thân.

Ca ca nhìn mình như vậy làm gì, lẽ nào mình nói sai à?
Chắc là ca ca trách ta không trông Bách Nhĩ cho tốt rồi!
Bách Nhĩ bị như thế là vì ta không chú ý, bây giờ ta đút nước cho hắn là muốn hắn tỉnh lại.

Ta biết sai rồi mà, sao ca ca còn hung dữ như vậy.....!
Hu hu hu.

(Tại em đòi đút nước mới vậy đó, em bảo anh ta đút thì đâu có bị nhìn.)
"Thương Viêm, không thì cứ để Mạn Đạt đút nước cho Bách Nhĩ đi".

Bố Cát ngồi trên cỏ khô, mặt mang theo ý cười.

"Đúng đó ca ca, để ta làm đi, ta chắc chắn mình đút rất giỏi.

Bách Nhĩ uống xong sẽ mau tỉnh lại thôi!" Mạn Đạt giống như chó con phe phẩy đuôi, rất tích cực đoạt lấy ống trúc, ngậm một ngụm nước trong miệng kề sát vào Bách Nhĩ.

Đột nhiên đầu Mạn Đạt bị một bàn tay đẩy ra, Mạn Đạt lảo đảo một cái ngã sang bên kia, "phốc" một tiếng phun hết nước trong miệng xuống đất.

Mạn Đạt té cái phịch, sặc nước, hắn ho khù khụ đến mức đầu choáng mắt hoa, trong lòng đều là bi thương.

Ca ca không thương ta, hắn đánh ta kìa!
Thương Viêm xé một mảnh nhỏ da thú từ trên váy xuống, dùng nước thấm ướt đắp lên trán Bách Nhĩ, sau đó đứng lên ra ngoài sơn động bắt đầu xử lý thực thảo thú săn được.

Nơi này rất nguy hiểm, cần phải phân chia bộ phận ăn được và không ăn được ra, đem ruột và da lông chôn ở một nơi thật xa, nếu không hung thú sẽ ngửi được mùi tìm tới.

Nhìn thấy Thương Viêm không có đút nước cho Bách Nhĩ, Bố Cát thở dài một cái, có chút thất vọng.

"Haiz....."
Chẳng lẽ Thương Viêm không thích Bách Nhĩ? Vì sao lại không đút nước cho người ta?
Hắn còn tưởng Thương Viêm đẩy Mạn Đạt ra vì muốn tự mình làm chứ.

Xem ra là hắn nghĩ nhiều.

Thấy Thương Viêm đi ra, các dũng sĩ vây quanh quan tâm hỏi: "Bách Nhĩ sao rồi, hắn có khỏe không?"
"Không sao, chỉ ngất đi thôi".

Thương Viêm lắc đầu, nhìn mấy con mồi săn được, khẽ cười lên: " Lúc xử lý con mồi, mọi người đem đầu chúng nó đập ra, giữ lại não bên trong cho Bách Nhĩ, hắn nói phải dùng đến, hẳn là để xử lý da thú ".
Xử lý da thú!
Cái cách dùng não để xử lý này là lần đầu tiên mọi người nghe được, ngay lập tức hứng thú vây đến: "Thương Viêm, làm thế nào vậy? Nó đâu có sắc bén gì, không giống cục đá có thể cạo thịt dính trên da thú xuống nha".
Bọn họ chưa từng nghe nói dùng não để cạo thịt thừa trên da thú xuống, cái này mới lạ quá cũng khó tưởng tượng nữa.

Thật là làm người ta không hiểu ra sao!
Mọi người đâu biết rằng, xử lý da thú của Bách Nhĩ và xử lý da thú của bọn họ là hai chuyện khác nhau!
Trước kia, các dũng sĩ săn dã thú về lột da xuống, tiếp theo chỉ đem thịt còn dính lại cạo sạch sẽ rồi rửa qua mang đi phơi khô, căn bản là không có thêm bước làm nào khác.

Cũng bởi vì không trải qua nhu chế cho nên da thú mới thô ráp như vậy.

Bách Nhĩ chính là muốn đem da sống nhu chế thành da chín!
"Không thể nào, ta sờ qua não rồi, chẳng cứng chút nào mà mềm như bông vậy".

Một dũng sĩ lắc đầu, có chút không tin.

" Bách Nhĩ muốn xử lý da thú thì ta tới bờ sông nhặt mấy phiến đá về là được rồi".

"Tán Bố, chúng ta phải tin tưởng Bách Nhĩ".

Ô Lâm không đồng tình nói.

"Ha ha, Bách Nhĩ đã nói vậy thì chắc chắn có thể!" Hồng Thảo rất bội phục bản lĩnh của Bách Nhĩ, nàng chưa từng gặp một á nam nào có thể nhận biết nhiều đồ ăn đến vậy, càng chưa thấy ai có thể lặng yên mang theo lửa đi xa bộ lạc như thế.

Nhưng mà những chuyện này Bách Nhĩ đều làm được!
Cho nên nàng cảm thấy Bách Nhĩ lợi hại nhất, nàng rất sẵn lòng tin Bách Nhĩ lần nữa.

"Dùng não xử lý da thú thế nào ta cũng không biết, nhưng mà mọi người đều đã nhìn thấy bản lĩnh của Bách Nhĩ rồi".

Ánh mắt Thương Viêm lướt qua từng người, tuy không chút để ý nhưng lại mang khí phách sắc bén của thủ lĩnh: " Lời nói của Bách Nhĩ, chính là thật.

Ta tin hắn làm được".
"Đúng vậy, ha ha ha ha!"
"Ha ha, ta cũng tin tưởng Bách Nhĩ".
" Đúng, Bách Nhĩ lợi hại như vậy, chắc chắn có thể làm được, dù sao chúng ta cũng không thích ăn, cứ để lại cho Bách Nhĩ đi".
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.

Một mặt là Bách Nhĩ thật sự lợi hại, còn một mặt, bọn họ cảm thấy ánh mắt của Thương Viêm làm da đầu mình căng thẳng, cũng không biết là vì sao.

Các dũng sĩ dùng mấy cục đá sắc bén và gai xương xử lý con mồi.

Bọn họ rạch một lỗ hổng trên bụng con mồi sau đó dùng sức xé ra, móc ruột và nội tạng bỏ lên lá cây lớn, đây là phần phải vứt đi bởi vì quá thối, còn có phân, khó ăn muốn chết.

Trừ khi là vào mùa đông, nếu không chẳng ai tình nguyện ăn, có ăn cũng nôn ra, uổng phí sức lực.
Nam nhân nguyên thủy sức lực mạnh đến khủng khiếp, chỉ hai tay là có thể phanh bụng con mồi ra xử lý sạch sẽ.

Có điều, đầu của con mồi thì không được vì chỉ toàn xương cứng.

Trước kia đều là dùng đá thử đập ra hoặc là lột da rồi nướng luôn, chín rồi thì dùng răng cắn thịt ăn hết.

Nhưng mà hôm nay thì khác, bọn họ phải giữ lại não, Bách Nhĩ nói muốn não còn sống!
Mọi người đối diện với cái đầu đầy xương, hai mặt nhìn nhau.

"Làm sao đây?" Mọi người bó tay: "Cứng quá, chúng ta không có cách nào mở ra...."
Ngay thời điểm Ô Lâm và các dũng sĩ khó xử, bọn họ nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Thương Viêm: "Để ta".
Thương Viêm đứng lên, đi tới cạnh tiêm giác thú của Ô Lâm, tay để lên đầu nó.

Mọi người nín thở, mở to mắt nhìn thay Thương Viêm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương