Tiểu Thụ Ở Hoang Dã
C37: Chương 37

“Không cần đâu”. Bách Nhĩ cười liếc nhìn ngũ sắc mao thú một cái: “Nuôi thêm mấy ngày đi, còn không ngoan thì đem đi nướng ăn”.

“Ừm”.

Thương Viêm tất nhiên sẽ nghe lời tiểu bạn lữ nói.

Hôm nay đi săn được nhiều dã thú như vậy nhưng tất nhiên là mọi người vẫn chưa hài lòng, ai nấy cũng còn tràn ngập nhiệt huyết, sau khi ăn thịt nướng các dũng sĩ lại cầm gai xương ra ngoài.

Lần này Bách Nhĩ cũng đi theo, hắn muốn nhìn xem có phát hiện được thứ gì mới hay không. Có lẽ nơi này sẽ tìm thấy rất nhiều đồ ăn, dù sao cây cối rậm rạp như vậy nhất định tìm được bảo bối.

Bách Nhĩ nhân lúc không ai nhìn qua đây liền lén lút kéo kéo tay Thương Viêm làm nũng: “Ta tin ngươi có thể bảo vệ được ta mà có đúng không? Thương Viêm, ngươi dẫn ta đi đi mà. Tối qua nguy hiểm như vậy ngươi mang ta đi cũng không sao cả, có phải không?”

Mẹ. Vì để được ra ngoài, cần gì mặt mũi nữa! Hắn liều luôn!

Quả nhiên sau khi hắn nói mấy câu này xong, hai mắt Thương Viêm lập tức thay đổi, trở nên tràn ngập tính xâm lược.

Gương mặt Bách Nhĩ căng đến mức bốc khói.

“Đương nhiên”. Thanh âm Thương Viêm khàn khàn: “Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt”.

Đồng ý rồi sao?

Bách Nhĩ hân hoan trong lòng, cho dù Thương Viêm nói muốn cõng hắn cũng không có phản đối. Cõng thì cứ cõng đi, ta đỡ phải đi đường.

Mạn Đạt nhìn đoàn người đã đi xa, siết nắm tay kháng nghị: “Vì sao không dắt ta theo? Ta cũng là nam nhân mà! Nam nhân đó! Hừ!”

Đại Hà nhẹ nhàng cười: “Ngươi ở lại bảo vệ mọi người với ta”.

Editor: Éc anh sông lớn ấm áp quớ....

“Thì ra là vậy!” Mạn Đạt vui vẻ: “Ta nhất định sẽ giám sát chặt chẽ không cho hung thú lại gần đây!”

Vừa tiến vào rừng rậm, Bách Nhĩ liền mở hệ thống giám định đồ ăn ra.

Quả nhiên, tài nguyên bên trong rừng rậm rất phong phú, trên màn hình tràn ngập mũi tên đỏ cùng với dấu ngắt câu. Nhưng mấy thứ này chỉ là rau quả bình thường mà thôi, không có gì hiếm lạ nên Bách Nhĩ cũng lười đi ngắt.


Đi loanh quanh ở bên ngoài rừng rậm một chốc, điểm kinh nghiệp của Bách Nhĩ tăng lên đều đều, một chốc đã đến lục cấp.

Các dũng sĩ đã tách ra với bọn họ, tự mình đi săn thú.

Bách Nhĩ ôm chặt cổ Thương Viêm, chỉ chỉ phía trước: “Thương Viêm, chúng ta có thể đi sâu vào thêm chút nữa không?”

Còn chưa tìm được thứ hữu dụng cho nên hắn không cam tâm trở về.

“Được”.

Thương Viêm cõng Bách Nhĩ, thận trọng đi về phía trung tâm rừng rậm.

Càng vào sâu cây cối càng rậm rạp, thực vật và cỏ dại cũng càng cao.

Phiến rừng rậm nguyên thủy này vô cùng tươi tốt, sau khi hai người tiến vào liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, ngay cả màu sắc của mọi thứ cũng tối đi do lá cây rậm rạp che đi gần như toàn bộ ánh mặt trời, chỉ có một số ít xuyên qua, yếu ớt chiếu sáng từng điểm nhỏ.

Nơi hai người đi đến, tiếng kêu quái dị vang lên hết đợt này đến đợt khác, tựa như động vật ở đây đều biết có người xông vào.

Bách nhĩ nổi da gà, không chỉ vì khí lạnh âm trầm mà còn vì nhìn thấy loaì bò sát bảy màu thật lớn và cả mấy thứ lông xù xù giống như cầu gai treo trên nhánh cây, nơi này đâu đâu cũng là sâu bọ hình dáng quái dị, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Nếu như bị đâm phải sẽ ngứa chết mất.

Thương Viêm một tay nâng mông tiểu bạn lữ để hắn ngồi thêm vững, một tay nắm chặt gai xương, cơ bắp toàn thân căng cứng vì đề phòng xung quanh.

Trực giác của hắn nói rằng nơi này rất nguy hiểm!

“Sột... soạt....”

Bỗng nhiên một loạt thanh âm quỷ dị từ đỉnh đầu truyền đến.

Bách Nhĩ vừa ngẩng đầu đồng tử liền tức khắc co lại, cánh tay đang ôm cổ Thương Viêm siết lại, thét to: “Thương Viêm, chạy mau! Có nhuyễn thể thú! Rất lớn!”

Gần như cùng lúc khi Bách Nhĩ hét lên, Thương Viêm cũng đã ôm chặt Bách Nhĩ chạy thật nhanh tới trước không quay đầu. Hai bắp chân cường tráng phát ra sức mạnh kinh người, bàn chân lại như hai cái thiết chưởng đạp trên mặt đất mang theo từng mảnh lá khô.

Ở phía sau hai người, một con mãng xà to chừng hai mét nâng nửa người lên, đầu rắn ngẩng cao, lưỡi rắn đỏ tươi thò ra thụt vào, nó từ trên cây trườn xuống lướt nhanh đuổi theo, đè ngã một mảnh cây cối!


Mục tiêu của nó hiển nhiên là Thương Viêm và Bách Nhĩ ở trước mắt!

“A đệch!”

Bách Nhĩ ngẫu nhiên quay lại nhìn nhưng không may đối diện với cái đầu khủng bố kia, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.

Đệch mịa, đừng có rượt theo ta! Ngươi hà tất phải làm vậy chớ, ta có ăn được đâu!

Còn không đủ cho ngươi nhét kẽ răng nữa!

Đi mà bắt hung thú đi kìa!

Hai người một rắn rượt đuổi trong rừng cây ai nấy đều không hé răng, đây là sinh tử đào vong! Chạy tới một mảnh đất lầy lội, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân cây cao to, từ chính giữa thân phân thành hai nhánh lớn tạo thành hình chữ Y.

Con ngươi Thương Viêm tối sầm lại, dùng gai xương mượn lực nhảy lên thật cao, bay qua giữa hai chạc cây, đáp xuống tầng lá khô thật dày trong khi trên lưng vẫn cõng theo Bách Nhĩ.

“Ưm....” Bách Nhĩ kêu lên một tiếng vì quán tính lúc đáp đất.

Ở thời điểm hắn chưa phản ứng lại, Thương Viêm đã đặt hắn trên mặt đất, nắm theo gai xương chạy ngược về sau, lấy đà nhảy lên sau đó cắm phập gai xương vào đầu nhuyễn thể thú!

Phụt-----

Cái đuôi nhuyễn thể thú lập tức cứng còng, nó nâng đầu lên cao sau đó điên cuồng giãy giụa, càn quét cỏ cây trong cơn hấp hối!

Đối phương rõ ràng là con mồi của nó cơ mà!

Nhuyễn thể thú cuối cùng chết đi trong tâm tình phẫn hận mê mang, chỉ có chóp đuôi vẫn còn nhúc nhích do dây thần kinh còn hoạt động.

Bách Nhĩ ôm ngực, há hốc miệng.

Con cự mãng này cứ vậy mà bị Thương Viêm giết rồi? Hắn nhìn ra được Thương Viêm lợi dụng cái cây kia. Bởi lẽ mãng xà không dựa vào mắt để truy đuổi con mồi vì mắt của chúng khá kém, chúng dựa vào cảm ứng nguồn nhiệt xung quanh để xác định vị trí. Cho nên Thương Viêm có thể lợi dụng điểm này khiến mãng xà bị kẹt đầu lại trong lúc toàn lực truy đuổi rồi nhân cơ hội giết nó.

Chỉ là mãng xà dù có dính bẫy thì Thương Viêm có thể một chiêu hạ sát cũng rất là lợi hại nha. Đây là một con mãng xà to phải hai mét, dài mấy chục mét. Khí thế lúc nãy nó đuổi theo bọn họ phải nói là kinh thiên động địa, mặt đất rung chuyển. Nhìn lại cái cây này xem, ngẩng đầu nhìn không thấy ngọn, thân cây to chừng năm sáu mét, hai cái chạc cây mỗi cái to khoảng ba mét. Vừa nãy khi mãng xà ra sức giãy giụa, chạc cây cũng có chút nứt ra.


Bách Nhĩ nhìn gai xương chỉ lộ ra một đoạn bằng bàn tay mà giật mình.

Gai xương dài hai mét hơn, chỉ một kích mà gần như bị cắm lút vào đầu mãng xà.

Đây chính là lực lượng của Thương Viêm sao?

Đây tuyệt đối không phải là sức mạnh của một chiến sĩ tứ cấp bình thường, ngay cả chiến sĩ ngũ cấp là Xích Vĩ cũng không thể làm được đâu!

Môi Bách Nhĩ run run, nhìn gương mặt ngược sáng lạnh lùng của Thương Viêm mà xương cụt cảm thấy tê dại phát ngứa.

Đây là nam nhân của hắn đó, vừa đẹp vừa mạnh, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.

Ôi yêu rồi yêu rồi!

Trên mặt và xương chân mày của Thương Viêm đều mang theo màu đỏ máu đỏ tươi, là máu của mãng xà, nhìn qua có vẻ vừa dã tính vừa nguy hiểm.

Thế nhưng, cách hắn sờ mặt bạn lữ lại nhẹ nhàng ấm áp không ngờ.

Thương Viêm vuốt nhẹ gương mặt hồng nhuận của tiểu bạn lữ, sau đó nhíu mày: “Mặt ngươi nóng quá”.

Bách Nhĩ bắt lấy tay hắn, vốn là muốn cảm nhận chút mát mẻ lại bị nhiệt độ nóng rực làm cho càng thêm khó chịu, mở miệng tuôn ra một chuỗi âm thanh đứt quãng: “Ưm....ha....”

Editor: đỏ mặt.JPG

Hắn cảm thấy rất lạ lùng.

Cơ thể trở nên thật kì quái.

Đây là làm sao vậy? Rõ ràng lúc nãy vẫn còn cảm thấy lạnh, sao bây giờ lại nóng muốn chết? Nóng quá, thật là khó chịu.

Nghe được thanh âm của tiểu bạn lữ, hô hấp của Thương Viêm lập tức trở nên nóng rực, yết hầu yên lặng tượt, ánh mắt nóng rẫy nhìn phía sau lưng tiểu bạn lữ đang ôm cánh tay mình vặn vẹo.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy sau gáy của tiểu bạn lữ hiện lên hoa văn.

Một mảng màu đỏ diễm lệ giao nhau, quỷ dị nhưng lại đẹp đẽ, lúc ẩn lúc hiện trên da thịt trắng nõn.

Thương Viêm bế tiểu bạn lữ đi đến trước mặt nhuyễn thể thú, dùng sức một cái, rút cây gai xương nhuộm màu đỏ máu thịt ra.

Máu đỏ ồ ạt tuôn ra từ đỉnh đầu nhuyễn thể thú, mùi máu tươi nồng nặc là tín hiệu tốt nhất để hấp dẫn dã thú. Rất nhanh sau đó, một vòng chém giết mới mở ra, mục tiêu chính là xác nhuyễn thể thú.


Mà hai người vừa nãy còn ở đây đã không thấy nữa.

Lũ dã thú ngửi được mùi của hai con mồi khác, nhưng mà ai lại đi để ý làm gì?

Con mồi tốt nhất chẳng phải đang ở trước mắt hay sao?

Chỉ cần chúng nó đánh thắng được nhũng kẻ cạnh tranh khác thì đã có thể thỏa sức mà ăn khối thịt to lớn ngon lành này rồi.

Trên một thân cây đại thụ trong rừng rậm, cành cây rậm rạp, lá cây tươi tốt chồng chất thành một cái giường lớn vững chắc.

Hai thân ảnh một đen một trắng mãnh liệt giao triền.

“Xào xạc....”

Cành lá trên cây không ngừng rung động.

Cũng may đây là một mảnh đất dày đặc cổ thụ trăm năm, mỗi cây đều cao che trời, tất cả chen chúc tranh đoạt ánh sáng cho nên cành lá đan xen không thể tách rời vì vậy vừa hay chịu được hai người lăn lộn đến nghiêng trời lệch đất.

Không biết qua bao lâu, thân thể trắng nõn gầy yếu nhũn ra, trán đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ thắm nằm trên khuôn ngực tráng kiện.

Thương Viêm hôn cái trán mướt mồ hôi của tiểu bạn lữ, thấy hồng văn trên cổ tiểu bạn lữ đã biến mất mới yên lòng.

Hồi lâu sau, Bách Nhĩ liếm liếm môi hòa hoãn lại, bây giờ mới phát giác sự lạ thường vừa rồi của mình.

“Lúc nãy ta làm sao vậy?”

Trong ánh mắt Thương Viêm xuất hiện chút ý cười: “Hung thú vừa rồi là một con tình thú”.

“Tình thú?”

Cầm thú?

Cái tên như này nghe tà ác quá đi!

Editor: tình thú và cầm thú có phát âm giống nhau nên anh í nhầm đóa mọi người.

Thương Viêm giải thích: “Tình thú là một loài tương đối đặc thù trong nhuyễn thể thú, chúng nó chỉ có con đực, không có con cái. Để vượt qua mỗi lần phát tình, trên người chúng nó sẽ phát ra một loại mùi khiến tất cả con cái của loài khác tiến vào kì phát tình, như vậy chúng nó sẽ tìm được đối tượng giao phối.

Trên trán Bách Nhĩ xuất hiện mấy đạo hắc tuyến.

Vậy cho nên, con tình thú vừa nãy đuổi tới đây là vì hắn à?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương