Chương 86

“Ngươi tên là gì?” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Trịnh Tố Nhã nhìn thấy chó Bắc Kinh nhỏ tự xưng là thực thể của thần khí có ý thức.

Sau đó, chó Bắc Kinh nhỏ vốn đang mang theo vẻ mặt đắc ý, trong chớp mắt liền trở nên cứng đờ, tuy rằng nó đã có được ý thức từ rất lâu rồi, nhưng thật sự thì đúng là chưa bao giờ có người đặt tên cho nó cả, đến cả chính nó cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Vì vậy, chó Bắc Kinh nhỏ quay đầu lại, tội nghiệp ba ba mà nhìn về phía chủ nhân tiện nghi của mình, chờ đợi chủ ban tên cho!

Trịnh Tuyết Như sủng nịnh xoa xoa đầu của Tố Nhã: “Toàn bộ đều nghe theo em.”

Trịnh Tố Nhã cười vui vẻ: “Kể từ bây giờ, liền gọi ngươi là Tiểu Bạch đi.”

Chó Bắc Kinh : "....." tên gì mà giống như cái loài sinh vật tộc chó thế kia? kiểu tên tiện như vầy làm sao có thể xứng với thân phận cao quý của ta được chứ! Đừng tưởng rằng ông đây biến thành một con chó liền thật sự là một con chó a!


Chó Bắc Kinh quay người lại, đưa cái mông về phía Trịnh Tố Nhã suy nghĩ xem mình nên biến thành một con sư tử hay cọp nào đó bự bự, hảo hảo hù dọa con bé đáng ghét này một chút mới được.

Bỗng nhiên có một trận hàn khí kéo tới, nó ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân nhà mình, thế là, chó nhỏ kẹp đuôi lại một cái, yên lặng sợ hãi.

“Hoặc là Lai Phú (Tiền đến), hoặc là Tiểu Bạch, tự ngươi chọn một.” Trịnh Tố Nhã đâm vào ót của chó Bắc Kinh nhỏ, nở nụ cười dương dương đắc ý.

“Tiểu Bạch…” Nó bi phẫn nằm rạp trên mặt đất.

Kể từ khi Trịnh Tuyết Như tính được tỉ lệ chênh lệch giữa thời gian trong không gian với thời gian ở bên ngoài, mỗi buổi tối khi đi ngủ đều sẽ dẫn theo Trịnh Tố Nhã lăn vào trong không gian ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì tiếp tục tu luyện, thời điểm bên ngoài gần rạng sáng bọn họ lại nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó mới đi ra ngoài.


Như vậy đối với thời gian trưởng thành của Tố Nhã có thể tăng trưởng thêm rất nhiều, đối với loại tình huống này, trong lòng của Trịnh Tố Nhã cảm thấy vô cùng phức tạp, dùng một câu văn nghệ để mà nói về vấn đề này thì là —— cô đau đớn, nhưng cũng vui sướng!

Đối với loại tâm lý phức tạp này của Tố Nhã, kẻ bị hại bi thúc trực tiếp nhất lại chính là Tiểu Bạch.

Vào lúc Trịnh Tố Nhã vừa được cỡ 10 tuổi, bỗng nhiên quá trình sinh trưởng bị đình chỉ, Trịnh Tuyết Như rất sốt ruột, mà tương phản Tố Nhã

lại thở phào một hơi, gần đây ánh mắt đại tỷ nhìn cô đã đạt đến trình độ thị gian rồi đó a...

Nhưng Tiểu Bạch có nói, đây chỉ là tình huống tạm thời, thân thể cần phải củng cố lại một chút.

Thế là, lần thứ hai khi Trịnh Tuyết Như ra khỏi cửa, bên người đã không còn mang theo cô nhóc, mà chỉ có một tiểu công chúa xinh đẹp đáng yêu.


Đường Văn Triết tuyên bố với bên ngoài rằng Tạ Tử Diệp bị điều đi nơi khác làm nhiệm vụ đặc biệt, tạm thời sẽ không xuất hiện, về phần cái vị ở bên người Tuyết tỷ kia… Ân, là đội viên mới gia nhập vào nhóm của bọn họ.

Mà Tào Văn Hoan đã được biết chân tướng thì cao hứng, còn Trịnh Hạo Lâm lại thấy phức tạp, Tào Văn Hoan vỗ cho Trịnh Hạo Lâm một móng vuốt.

“Suy nghĩ ba cái chuyện phức tạp này để làm gì chứ, không phải chỉ cần kết cục happy ending thì được rồi sao ╮(╯▽╰)╭!”

Trịnh Hạo Lâm ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao cũng đã sống chung với nhau một khoảng thời gian dài như vậy, sau này cứ hệt như trước đây là được.

“Ờm, đúng rồi, còn có một việc quên nói với Hạo Lâm.” Sau khi Trịnh Hạo Lâm rời đi, đột nhiên Đường Văn Triết mới vỗ vào lòng bàn tay một cái.
“Chuyện gì?”

“Ừm thì… Hình như Hạo Lâm còn chưa biết, chuyện giữa Tuyết tỷ và Tiểu Nhã đi.”

“…” Hình như là vậy thật, chưa từng có ai đề cập qua chuyện này cho em ấy biết cả, Tào Văn Hoan lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Đường Văn Triết, chỉ mong đến lúc đó đứa nhỏ này không bị hoảng sợ quá độ là được rồi.

Hôm nay, Trịnh Tuyết Như cùng Trịnh Tố Nhã đổi thành một bộ quần áo thông thường có màu xám tro, lái một chiếc xe cũ nát chạy ra cửa.

“Tỷ, chị rất để ý tới tang thi trong thung lũng kia hả?”

“Em không muốn xem thử sao?”

“Em nghĩ nó rất đáng thương.”

Trịnh Tuyết Như chợt nhớ tới, phần não trên thi thể của Tiểu Nhã đã bị xuyên thủng, dưới đáy lòng chợt phát lạnh.

“Nhớ kỹ này, Tiểu Nhã, sau này nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cho phép tự sát.” Cho dù là sống bằng hình thái của tang thi, chị cũng sẽ hảo hảo nuôi em.
Trịnh Tuyết Như vươn một tay ra sờ sờ lên đầu của Tố Nhã.

Trịnh Tố Nhã gật đầu, biết nhất định là đại tỷ lại nhớ tới một chuyện bi thương, cô rất thức thời mà không nói ra bất luận một lời kháng nghị nào cả.

Trịnh Tuyết Như lái xe, Trịnh Tố Nhã liền xem bản đồ, chợt cô phát hiện ra, nếu muốn đến cái thung lũng kia, nhất định phải đi qua Căn cứ Tây Giao.

Căn cứ… Tây Giao, nếu như lúc đó Trương Tuyết Yến không nói sai, chắc là hiện tại bọn chúng vẫn còn ở đó đi.

Chỉ mong sao bọn chúng sẽ không chết sạch bởi vì một lý do ngoài ý muốn nào đó, mặc kệ là mối thù gì, đều phải do tự mình báo thù mới có thể chân chính hả giận được. ρ( ̄ヘ ̄ メ)

Lúc này, bởi vì Trịnh Tuyết Như sử dụng khí dưới bầu trời của không gian để tu luyện cấp bậc đã đạt đến cấp 4 cao cấp, nhưng nếu như muốn thăng cấp tiếp thì lại có chút khó khăn.
Mà Tố Nhã tu luyện mộc linh căn, sau khi phát hiện có thể khống chế một trình độ cây cỏ nhất định thì bị người khác tưởng lầm là người thức tỉnh hệ mộc, hiện tại đã đến cấp 2 đỉnh phong, gần thăng cấp rồi.

“Nói không chừng nếu chúng ta làm tiếp một lần nữa, liền có thể thăng cấp.” Trịnh Tuyết Như kiên trì không ngừng dụ dỗ.

Trịnh Tố Nhã khinh thường mà bơ luôn, dù sao thì cô cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của đại tỷ rồi, bề ngoài là chúa tể lạnh nhạt tiêu sái, đằng sau chính là một dâm tặc tinh trùng thượng não.

Mỗi buổi sáng lúc tỉnh dậy đều phát hiện bản thân mình bị ôm thật chặt, toàn bộ mọi chỗ không nên sờ đều đã bị cái tay kia sờ soạng qua một lần.

Phản kháng? Không có hiệu quả đâu.

“Tỷ…” Trịnh Tố Nhã kéo góc áo của Trịnh Tuyết Như, mang theo chút ý tứ làm nũng, “Tỷ, nếu như tiện đường thì chúng ta đến Căn cứ Tây Giao một chút được chứ?”
Đáy mắt của Trịnh Tuyết Như chợt lóe hàn quang, thoáng chốc nàng liền nhớ tới một màn đã từng nhìn thấy ở trong đầu Tiểu Nhã kia, Trương Tuyết Yến… Căn cứ Tây Giao…

“Vì sao, Tiểu Nhã có chuyện gì hả?”

“Ờm… Bổ sung một chút vật tư và vân vân, lỡ như chạy đến nửa đường hổng có xăng thì biết làm sao bây giờ?” Trịnh Tố Nhã chớp đôi mắt to tròn vô tội, vuốt vuốt tay.

Cặp mắt Trịnh Tuyết Như tối sầm lại, vì sao Tiểu Nhã lại không chịu nói thật với nàng vậy chứ? Huống chi xăng và vân vân, Tiểu Nhã, em đã quên chúng ta còn có một cái không gian hay sao?

Thế nhưng Trịnh Tuyết Như cũng không định nói thẳng ra như vậy, nếu Tiểu Nhã đã không muốn để nàng nhúng tay vào, như vậy nàng chỉ cần đứng ở phía sau quan sát là được, nếu như đám người kia dám không ngoan ngoãn chịu đi vào khuôn khổ… Đáy mắt Trịnh Tuyết Như trầm xuống, lộ ra một mạt thù hận mãnh liệt, nàng cũng không ngại đánh cho bọn chúng tàn phế trước, sau đó đưa đến trước mặt Tiểu Nhã, mặc cho Tiểu Nhã nhà nàng hảo hảo hành hạ là được.
Đương nhiên, nếu như Tiểu Nhã quá mệt mỏi không muốn hành hạ bọn chúng thì nàng cũng không ngại tự mình xuất thương ra trận đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương