Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh
-
Chương 28
Chương 28 : Dao chặt thịt, thật vi diệu
Suy nghĩ một chút, Chúc Kha vẫn lựa chọn nhường một bước, hắn chấp tay nói: "Vừa nãy là lỗi của tôi, cách nói có hơi lỗ mãng, hi vọng Đường đội phó bỏ qua cho. Về phần vật tư hôm nay, cậu xem chúng ta hợp tác cùng nhau lấy ra, sau đó chia bốn sáu thì thế nào?"
Chia bốn sáu?
"Không có khả năng!" Đường Văn Triết không chút suy nghĩ liền trực tiếp từ chối.
Sắc mặt Chúc Kha xanh đen, nổi giận đùng đùng nói: "Các người đừng có mà được voi đòi tiên, rốt cuộc là có ý tứ gì đây!!!"
"Ý tứ chính là, để bọn tôi ăn no trước, còn dư lại mới là của các người."Đường Văn Triết đẩy đẩy kính mắt, không mặn không nhạt trả lời.
Trịnh Tố Nhã : (๑•﹏•)
Trong nội tâm Tố Nhã hung hăng like một cái cho Đường Văn Triết, hàng này tuyệt đối chính là phải nhuộm đen người khác đến xuơng cốt cũng không chừa!
Trịnh Tố Nhã cũng dùng ánh mắt đồng dạng đáp trả: Tui chỉ đang muốn cúng bái đại thần một chút mà thôi.
Trịnh Hạo Lâm thở dài, thương hại sờ sờ đầu Tố Nhã.
Ngoan, bé con, đừng để vẻ bề ngoài giả dối kia lừa mất! Hàng này vẫn luôn phúc hắc như vậy, chưa từng thấy có người nào chiếm được tiện nghi cả.
"Đường đội phó, tôi thấy anh có chút quá phận rồi đó." Lúc này, cư nhiên Sở Dực lại lên tiếng.
Tố Nhã cảm thấy cực kỳ ê răng, kế tiếp sợ rằng người này sẽ niệm một trận về tình yêu nhân loại cùng giáo dục về lòng chính nghĩa, không biết hôm nay bọn họ có thể hoàn thành chính sự được hay không đây.
"Đường đội phó, rõ ràng nhân số của bọn họ nhiều hơn các anh, cho nên phải cần nhiều vật tư để sinh tồn hơn, đừng nói ra cái loại yêu cầu quá phận này chứ."
Sở Dực không ngờ tới, cư nhiên sẽ có những người khác nhảy ra, trong lúc nhất thời có chút mê man, hiển nhiên Đường Văn Triết cũng có cùng suy nghĩ với Tố Nhã, không dự định tiếp tục dây dưa với những sinh vật quý hiếm này nữa.
Quay đầu dẫn theo đội ngũ đi đến trước cửa siêu thị.
"Người không liên quan thì lui về phía sau!" Tào Văn Hoan tiến lên, quăng thanh sắt ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm', lập tức cửa lớn không ngăn nổi sức công phá của tang thi, nhất thời chỗ đó loạn thành một đoàn.
"Lên!" Đường Văn Triết hô to một tiếng, nhất thời tiểu đội lấy Tào Văn Hoan làm mũi tên, Đàm Hải cùng Trịnh Hạo Lâm thành hai cánh, đoàn người lao vào bầy tang thi.
Phảng phất giống như đang có một sợi tơ vô hình dẫn dắt, Tố Nhã luôn có thể chuẩn xác chém vào chỗ hiểm của tang thi, có thể dùng cách miêu tả hoàn mỹ là 'nhanh, độc, chuẩn', cô biết rõ, đây nhất định là nhờ vào tác dụng của tinh thần lực rồi.
Dao gọt trái cây không cách nào chịu nổi kiểu chém gϊếŧ tàn bạo này, chỉ chốc lát sau liền khuyết mất một mảnh, Tố Nhã tiện tay sờ sờ, lấy ra một cây dao chặt thịt tiếp tục tàn sát, Đàm Hải đứng ở bên cạnh nhìn thấy liền bị sặc một ngụm nước miếng, nhất thời xuống tay lệch vị trí, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng một cước đạp bay vị tang thi ca ca đang bị vẹo cổ kia.
"Tiểu Diệp à, em hài quá hà, sao ngay cả dao chặt thịt cũng lấy ra dùng được chứ?" Há há há ~
"Dao chặt thịt thì có sao, chỉ cần là dao, có thể chém là được." Tố Nhã một bộ nhìn bại gia tử liếc qua Đàm Hải.
Đàm Hải nhìn bộ dáng Tố Nhã múa dao chặt thịt múa đến thập phần suиɠ sướиɠ, nhịn không được cười khúc khích, ra tay càng thêm không chính xác hơn.
"Không được, anh chịu không nổi rồi, Tiểu Diệp, em nhanh đổi sang một thứ vũ khí khác đi, quá hài có được hay không, nếu em để cho thằng cha phía sau phát hiện như vậy sẽ ảnh hưởng biết bao nhiêu đến tiểu đội của Trịnh đội trưởng chứ, vốn mọi người vẫn cho rằng chúng ta có hình tượng lãnh khốc tiêu sái a!"
Chẳng biết tại sao, đột nhiên trong đầu Tố Nhã lại tự phác họa ra một hình ảnh, Trịnh Tuyết Như múa dao chặt thịt chém tang thi, nhất thời có hơi vui vui, lập tức xuống tay lệch vị trí, chém sai chỗ.
Trịnh Tố Nhã : (●'⌓'●)
"Ấy ấy ấy, là ai ai ai đã đánh người qua đường vậy a, không ngừng chém lệch cổ tang thi là cái quái gì đây hả?!!!" Nhất thời Trịnh Hạo Lâm ở bên kia giậm chân xù lông biểu hiện đình công, đột nhiên lượng công việc của cậu lại gia tăng thêm rồi có được hay không! Là cái thứ sản phẩm đếch có được gia công hoàn tất đó có được hay không!
Đàm Hải cùng Trịnh Tố Nhã liếc nhìn nhau, yên lặng quay đầu tiếp tục chém gϊếŧ tang thi.
Đường Văn Triết nhìn thấy toàn cục khẽ nhếch khóe môi, nhưng cũng không nói gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook