Tiểu Thư Ngây Thơ
-
Chương 8: Đích thân đeo quà cưới
Vài ngày sau, cuộc hôn nhân của nhà họ Cố và nhà họ Kỷ bắt đầu tiến hành rầm rộ.
Cố Niệm Niệm ngồi một mình trong phòng, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua hai ngày nữa cô sẽ kết hôn với Kỷ Gia Phong, thế nhưng cô không mảy may vui vẻ. Cô nhìn ra được, gần đây anh cả vẫn luôn tránh mặt cô.
Cô đã làm tổn thương anh cả, chắc chắn anh ta đang rất thất vọng với cô, nước mắt trong suốt rơi xuống, anh cả lạnh nhạt làm cho cô rất khó chịu.
Cửa lặng lẽ bị đẩy ra, bước vào chính là người đã khiến cho Cố Niệm Niệm trách móc tổn thương mình.
Anh ta khẽ thở dài một cái, đi lên ôm Cố Niệm Niệm vào trong ngực: “Đừng khóc, khóc thì sẽ không đẹp nữa.”
Đã lâu rồi không nhận được một cái ôm, điều này càng khiến Cố Niệm Niệm khóc thương tâm hơn: “Anh cả...thật xin lỗi...em không phải cố ý đâu...”
“Anh cả không trách em, chỉ là có chút không chấp nhận được.” Cố Thanh Hoa đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Đồng ý với anh, không khóc nữa, làm một cô dâu xinh đẹp mà gả đi, được không hả?”
Cố Niệm Niệm cắn môi, cô rất muốn đồng ý với anh cả, nhưng cô không chắc chắn được, liệu cuộc hôn nhân này có thật sự hạnh phúc không? Để không làm anh cả lo lắng, cô gật gật đầu.
Cố Thanh Hoa kéo tay Cố Niệm Niệm đến bên giường ngồi xuống, lấy một hộp gấm màu đỏ từ trong túi đưa đến trước mặt cô: “Em mở ra nhìn xem, đây là món quà của anh cả tặng cho em làm lễ vật.”
Một bộ trang sức kim cương xinh đẹp, lấp lánh xuất hiện trước mặt cô, ánh sáng chiếu lên những viên kim cương nguyên chất và hoàn hảo, tạo ra một nét quyến rũ riêng biệt trên khuôn mặt nhỏ của cô.
“Em thích không?” Cố Thanh Hoa dịu dàng hỏi, nhưng con ngươi của anh co rút hiện lên sự khẩn trương.
Cố Niệm Niệm gật gật đầu: “Anh cả có thể đeo lên cho em không?”
Cố Thanh Hoa thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đeo đồ trang sức kia lên người Cố Niệm Niệm.
Chiếc cổ tinh tế của cô, dái tai nhỏ và cổ tay xinh đẹp, anh ta cẩn thận như đang hầu hạ Nữ Vương, đến khi một chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay thon dài của Cố Niệm Niệm...
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh ta, chiếc nhẫn này không nằm trong hộp trang sức kia, sao anh cả có thể tặng cô đồ vật như vậy?
Cố Thanh Hoa giống như là không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Cố Niệm Niệm, anh ta nhìn cô gái trước mắt sắp không thuộc về mình nữa, nở một nụ cười nhạt: “Niệm Niệm của anh nên tỏa sáng động lòng người như vậy.”
Chỉ là đáng tiếc, nếu như áo cưới trên người của cô đang mặc bây giờ là do anh ta đích thân mặc lên...
“Cảm ơn anh cả.” Cô nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Hoa, trong mắt hiện lên một vòng thê lương.
Từ nay về sau, cô cũng không thể không kiêng kỵ mà hưởng thụ sự ôn nhu của anh cả, nếu như sớm biết ngày hôm nay có kết cục như vậy, có lẽ việc bỏ lỡ Kỷ Gia Phong đối với cô mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Thế nhưng tất cả đã trễ rồi, vì buổi tối đêm hôm đó mà đã bắt đầu một sai lầm.
Ngoài cửa phòng Niệm Niệm, Cố Tư Thành đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn hai người đang ôm nhau trên giường, đôi mắt đen bỗng dưng hiện lên một chút phức tạp...
Cố Niệm Niệm ngồi một mình trong phòng, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua hai ngày nữa cô sẽ kết hôn với Kỷ Gia Phong, thế nhưng cô không mảy may vui vẻ. Cô nhìn ra được, gần đây anh cả vẫn luôn tránh mặt cô.
Cô đã làm tổn thương anh cả, chắc chắn anh ta đang rất thất vọng với cô, nước mắt trong suốt rơi xuống, anh cả lạnh nhạt làm cho cô rất khó chịu.
Cửa lặng lẽ bị đẩy ra, bước vào chính là người đã khiến cho Cố Niệm Niệm trách móc tổn thương mình.
Anh ta khẽ thở dài một cái, đi lên ôm Cố Niệm Niệm vào trong ngực: “Đừng khóc, khóc thì sẽ không đẹp nữa.”
Đã lâu rồi không nhận được một cái ôm, điều này càng khiến Cố Niệm Niệm khóc thương tâm hơn: “Anh cả...thật xin lỗi...em không phải cố ý đâu...”
“Anh cả không trách em, chỉ là có chút không chấp nhận được.” Cố Thanh Hoa đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Đồng ý với anh, không khóc nữa, làm một cô dâu xinh đẹp mà gả đi, được không hả?”
Cố Niệm Niệm cắn môi, cô rất muốn đồng ý với anh cả, nhưng cô không chắc chắn được, liệu cuộc hôn nhân này có thật sự hạnh phúc không? Để không làm anh cả lo lắng, cô gật gật đầu.
Cố Thanh Hoa kéo tay Cố Niệm Niệm đến bên giường ngồi xuống, lấy một hộp gấm màu đỏ từ trong túi đưa đến trước mặt cô: “Em mở ra nhìn xem, đây là món quà của anh cả tặng cho em làm lễ vật.”
Một bộ trang sức kim cương xinh đẹp, lấp lánh xuất hiện trước mặt cô, ánh sáng chiếu lên những viên kim cương nguyên chất và hoàn hảo, tạo ra một nét quyến rũ riêng biệt trên khuôn mặt nhỏ của cô.
“Em thích không?” Cố Thanh Hoa dịu dàng hỏi, nhưng con ngươi của anh co rút hiện lên sự khẩn trương.
Cố Niệm Niệm gật gật đầu: “Anh cả có thể đeo lên cho em không?”
Cố Thanh Hoa thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đeo đồ trang sức kia lên người Cố Niệm Niệm.
Chiếc cổ tinh tế của cô, dái tai nhỏ và cổ tay xinh đẹp, anh ta cẩn thận như đang hầu hạ Nữ Vương, đến khi một chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay thon dài của Cố Niệm Niệm...
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh ta, chiếc nhẫn này không nằm trong hộp trang sức kia, sao anh cả có thể tặng cô đồ vật như vậy?
Cố Thanh Hoa giống như là không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Cố Niệm Niệm, anh ta nhìn cô gái trước mắt sắp không thuộc về mình nữa, nở một nụ cười nhạt: “Niệm Niệm của anh nên tỏa sáng động lòng người như vậy.”
Chỉ là đáng tiếc, nếu như áo cưới trên người của cô đang mặc bây giờ là do anh ta đích thân mặc lên...
“Cảm ơn anh cả.” Cô nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Hoa, trong mắt hiện lên một vòng thê lương.
Từ nay về sau, cô cũng không thể không kiêng kỵ mà hưởng thụ sự ôn nhu của anh cả, nếu như sớm biết ngày hôm nay có kết cục như vậy, có lẽ việc bỏ lỡ Kỷ Gia Phong đối với cô mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Thế nhưng tất cả đã trễ rồi, vì buổi tối đêm hôm đó mà đã bắt đầu một sai lầm.
Ngoài cửa phòng Niệm Niệm, Cố Tư Thành đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn hai người đang ôm nhau trên giường, đôi mắt đen bỗng dưng hiện lên một chút phức tạp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook