Tiểu Thư Ngây Thơ
-
Chương 37: Không có gan thì đừng chọc tôi
Lý An Nhiên bị khí thế của cô dọa sợ, nhanh chóng thu dọn quần áo chạy ra ngoài. Đi ngoài hành lang không biết lại đụng vào ai, cũng mặc kệ có lịch sự hay không, nhếch nhác chạy về phòng.
Cố Niệm Niệm thấy Lý An Nhiên chạy lướt qua bản thân, lại nhìn hòm thuốc trong tay, thiết nghĩ Kỷ Thiên Hạo chắc là không sao. Cô quay người, vẻ mắt điềm nhiên trở về phòng...
Sáng sớm, không khí trong phòng khách có chút kỳ quặc. Cố Niệm Niệm không nói một lời lặng lẽ ăn bữa sáng, mà lúc tỉnh ra, tối qua Lý An Nhiên bị Kỷ Thiên Hạo chọc cho một trận đã nổi cơn tam bành: “Kỷ Thiên Hạo chết tiệt, lẽ nào bà đây không đấu nổi một ca sĩ hạng ba sao? Anh ngay cả loại phụ nữ không sợ mắc AIDS đều muốn, lẽ nào bà đây kém hơn cô ta sao?”
Kỷ Thiên Hạo liếc qua Cố Niệm Niệm mà không có để lại một ấn tượng gì, rồi sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh sang nhìn Lý An Nhiên: “Tôi không có hứng thú với người phụ nữ đã cắt mắt, nâng mũi, môi cũng sửa qua.”
“WTF Kỷ Thiên Hạo! Mắt của anh có phải bị mù rồi không? Bà đây toàn thân trên dưới đều là tự nhiên! Anh mở to cái mắt của anh ra mà nhìn cho rõ đi!”
“Thật sự nhìn không ra cái nào là thật.” Kỷ Thiên Hạo cười xin lỗi.
“Anh!”
“Hai người ăn đi, tôi đi lên lầu trước.” Cố Niệm Niệm thấy hai ngươi gươm súng sẵn sàng, đột nhiên đứng dậy cười nhạt.
Kỷ Thiên Hạo con ngươi đảo qua, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm đang cực kỳ ẩn nhẫn nỗi đau này khiến anh không thể không vui, lẽ nào cô nàng này hiểu được thế nào là ghen rồi?
Lý An Nhiên thu mọi thứ vào trong mắt, cô cứ cảm thấy ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo nhìn Cố Niệm Niệm không đúng. Cô ta cũng đứng dậy đi cùng Cố Niệm Niệm lên lầu. Cố Niệm Niệm ngạc nhiên thấy Lý An Nhiên ở trước mặt mình có bộ dạng oán hận.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Lý An Nhiên khí thế khiến người khác sợ hãi.
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, khẽ gật đầu.
“Đầu tiên tôi muốn tuyên bố, Kỷ Thiên Hạo là của tôi, cô đừng hòng cướp với ta!” Cô ta ánh mắt kiên định nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm gật gật đầu, cô chưa từng nghĩ sẽ giành đàn ông với người khác, cô chẳng qua chỉ là khách, một năm sau tự nhiên sẽ tự động biến mất.
Khẽ thở dài, khí thế vừa rồi yếu đi một chút, Lý An Nhiên ngồi sụp xuống trên ghế sô pha, bất giác rút ra một điếu thuốc giành cho con gái ra. Thần sắc của cô ta bối rối, cả mặt bị khói thuốc che phủ: “Tôi hôm nay 24 tuổi, thời tôi còn thiếu nữ chưa hiểu chuyện thì tôi đã tìm kiếm Bạch mã hoàng tử thuộc về Lý An Nhiên tôi. Nhưng đáng tiếc, nhiều năm tìm kiếm như vậy, tôi chưa từng gặp được một người đàn ông thuận mắt. Nếu một câu văn hình dung thì đó chính là thê thảm. Trong thời giới tình cảm trắng xóa này, người muốn qua lại với tôi có thể nói là ùn ùn kéo đến. Nhưng, mấy người đó không phải thích con người của Lý An Nhiên tôi mà là thích tiền của lão già nhà tôi.”
Cố Niệm Niệm giống như thấu hiểu được nên khẽ gật đầu, Lý Lập quốc? Hình như cô đã nghe qua ở đâu đó.
“Kỷ Gia Phong bề ngoài thì ôn nhã, dáng vẻ quân tử, nếu như phải dùng một câu hình dung thì người đàn ông này bề ngoài đúng hợp hình tượng của Bạch mã hoàng tử. Thế nhưng, Lý An Nhiên tôi là ai chứ? Há lại không nhìn ra bộ mặt thật tham lam của anh ta được. Mấy từ đáng khinh, nham hiểm dùng trong cổ đại hay hiện đại có thể dùng tất cả lên người anh ta cũng không sai. Thế mà lão tử Lý Lập quốc lại cứ thích anh ta, còn ép tôi gả cho anh ta, nhưng tôi sống chết không chịu, cho nên trước ngày định hôn đã bỏ trốn.”
Quả nhiên, dũng cảm!
“Tôi nghĩ, có lẽ ông trời thương xót tôi, lại để tôi trong lúc chạy trốn gặp được Kỷ Thiên Hạo. Cô có tin nhất kiến chung tình không? Lúc đó anh ấy mặc một áo gió màu đen với cái kính râm lớn. Sau đó hung dữ túm chặt cổ áo của tôi tức giận nói: “Dám đào hôn, mang về!”. Mặc dù kết quả chạy trốn của tôi rất thảm, nhưng tôi lại gặp được người mình thích. Loại cảm giác rung động, hồi hộp, phấn khích, điên cường đó khó có thể dùng từ ngữ để hình dung. Sau này, bởi vì tôi kiên quyết từ chối cho nên tôi bị cấm túc trong nhà, nhưng tôi không có thời khắc nào quên đi người đàn ông đó, tôi tin chắc, người đàn ông đó là người cả đời này tôi muốn.”
Cố Niệm Niệm yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, tay nhẩm tính số lần Lý An Nhiên và Kỷ Thiên Hạo gặp nhau, chắc không vượt quá hai lần? Cô chớp chớp mắt nghi hoặc và kết luận cuối cùng của cô là: Kỷ Thiên Hạo chính là tai họa!
“Chuyện sau này cô đều biết rồi, thật ra chỉ là chuyện cũ rích, vốn sẽ trở thành chị dâu, vậy mà không may lại yêu phải em trai của vị hôn phu.” Lý An Nhiên cười khổ, rơi lệ.
Cố Niệm Niệm bối rối nhìn Lý An Nhiên, đột nhiên nhớ đến Cố Thanh Hoa. Người đàn ông đó cũng có dáng vẻ hòa nhã như vậy, cười lên cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng... con mắt hạ xuống, trái tim của cô như bị bóp nghẹt!
“Cố Niệm Niệm, Kỷ Thiên Hạo là của tôi! Là chấp niệm duy nhất trong đời này của Lý An Nhiên tôi, cho nên, tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, mãi mãi sẽ không!” Lý An Nhiên nói rất kiên định, nhấn mạnh từng chữ, giống như lời thề khắc sâu vào trong cốt tủy.
Cố Niệm Niệm nhìn Lý An Nhiên, chợt hiểu ra cô gái này chắc nhìn ra mối quan hệ vi diệu của cô với Kỷ Thiên Hạo. Có chút lo lắng, có chút hoảng loạn, có chút tránh né và đau lòng...
Thời khắc đó, Cố Niệm Niệm nghĩ rất nhiều, có ánh mặt trời, có âm u, còn có chút bụng dạ đen tối và chút hả hê. Ngẩng đầu, cô dường như nhìn thấy ánh sáng vô hạn.
Khi Cố Niệm Niệm suy nghĩ miên man, Lý An Nhiên có chút không vui: “Những gì tôi nói rốt cuộc cô có nghe thấy không? Thiên Hạo Long là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Cố Niệm Niệm gật đầu, kích động nắm lấy tay của Lý An Nhiên động viên: “Đúng đúng đúng! Kỷ Thiên Hạo là của cô, cho nên cô nhất định không nên buông tay, tốt nhất giờ khắc nào cũng ở bên anh ta, cẩn thận anh ta lại ra ngoài trêu ghẹo người phụ nữ khác...”
Lý An Nhiên triệt để ngẩn người, cô ta nhìn vào vẻ mặt hết sức vui mừng của Cố Niệm Niệm: “Cô, không thích Kỷ Thiên Hạo sao?!”
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt nghi hoặc: “Tôi tại sao phải thích tên lưu manh đó?”
Lý An Nhiên lúc này chỉ biết câm lặng, thì ra Kỷ nhị gia cũng không dễ dàng gì...
Cô ta lén lút nhìn Cố Niệm Niệm, cứ cảm thấy có lỗi với cô gái ôn thuận này. Nói như thế nào thì cũng là vì cô đào hôn trước mới gây rắc rối nhiều như vậy.
“Cố Niệm Niệm...” Lý An Nhiên liếm liếm môi, ngập ngừng hồ lâu mới dám nói ra một câu: “Cô, cô thật sự giống loli...”
Cố Niệm Niệm nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Lý An Nhiên, câu này chắc chắn không phải đang mắng người chứ? Cô sao lại nhớ trên mạng có một câu như vậy: Cô là loli, cô là loli, cả nhà các người đều loli...
“Tôi nghiêm túc đó!” Giống như sợ Cố Niệm Niệm không tin, Lý An Nhiên một lần nữa nghiêm túc bảo đảm: cô ta nói ra câu đó tuyệt đối là thật tâm.
Cô chỉ biết cười ngại ngùng, không nói gì.
“Cố Niệm Niệm, tôi cảm thấy cô cũng rất buồn. Tôi thấy cô vẫn nên mau chóng ly hôn với Kỷ Gia Phong đi, loli như cô sợ rằng sẽ bị tên cáo già Kỷ Gia Phong bán đi mất, nói không chừng còn cảm kích giúp người ta đếm tiền đấy. Cô ngàn vạn lần không được bị vẻ ngoài của tên đó lừa, anh ta căn bản chính là người đàn ông xấu xa nhất!” Lý An Nhiên thiện ý nhấc nhở Cố Niệm Niệm, nếu đã không phải tình địch, là phụ nữ với nhau nên giúp đỡ lần nhau.
Cố Niệm Niệm cười cay đắng, cô cũng hy vọng có thể sớm ngày cắt đứt quan hệ với nhà họ Kỷ, thế nhưng... Cô lắc lắc đầu, một nỗi buồn lóe lên trong mắt.
Lý An Nhiên không hiểu nỗi khó xử của Cố Niệm Niệm, trực giác nói với cô ta, Cố Niệm Niệm không ly hôn với Kỷ Gia Phong là bởi vì bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cười khổ nói: “Cô đó! Đừng có ngốc như vậy, cô rốt cuộc không biết anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Người phụ nữ đó tôi đã gặp qua, hình như tên là cái gì Cát Dao Dao, nghe thấy cái tên cũng biết chính là một người phụ nữ lẳng lơ rồi.”
Cố Niệm Niệm lặng lẽ nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Lý An Nhiên, nhất thời thấy người phụ nữ này cũng để ý đến Kỷ Gia Phong đấy chứ.
“Cô đừng chỉ có cười, vì hạnh phúc nửa đời sau của cô, cô nên sớm rời khỏi tên cáo già đó đi.” Tốt nhất nên cầm vũ khí tiêu diệt con hồ ly tinh kia, sau đó phế đi tra nam Kỷ Gia Phong, cuối cùng dứt áo ra đi, đây mới hợp với tính cách nhân vật của cô.
Cố Niệm Niệm nghe xong sắc mặt hết sức quái dị nhìn Lý An Nhiên, người phụ nữ này thật sự biết bản thân cô ta thích là ai không vậy?
Bởi vì người phụ nữ mặt dày như Lý An Nhiên, khi đêm tối yên tĩnh, Kỷ nhị gia lại khó ngủ cuối cùng không thể lạnh nhạt được. Anh bò dậy, nhìn xung quanh lúc này không nhanh không chậm đi vào phòng của Cố Niệm Niệm.
Những lời của Lý An Nhiên hồi sáng khiến Cố Niệm Niệm trằn chọc khó ngủ, cô nằm trên giường nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, tâm tình bồi hồi. Cô cũng hy vọng bản thân có thể giống như Lý An Nhiên, tự do theo đuổi hạnh phúc mà bản thân muốn. Thế nhưng, cô là Cố Niệm Niệm, từ khi biết “lòng biết ơn” thì đã định sẵn, những tâm tư khác chỉ là ước nguyện xa vời.
Kỷ Thiên Hạo đẩy cửa vào đã dọa cô một trận, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi nóng bỏng của anh đã rơi lên mặt của cô mang theo hơi thở bá đạo khiến người ta sợ hãi: “Niệm Niệm, tôi muốn em!”
Cố Niệm Niệm thấy Lý An Nhiên chạy lướt qua bản thân, lại nhìn hòm thuốc trong tay, thiết nghĩ Kỷ Thiên Hạo chắc là không sao. Cô quay người, vẻ mắt điềm nhiên trở về phòng...
Sáng sớm, không khí trong phòng khách có chút kỳ quặc. Cố Niệm Niệm không nói một lời lặng lẽ ăn bữa sáng, mà lúc tỉnh ra, tối qua Lý An Nhiên bị Kỷ Thiên Hạo chọc cho một trận đã nổi cơn tam bành: “Kỷ Thiên Hạo chết tiệt, lẽ nào bà đây không đấu nổi một ca sĩ hạng ba sao? Anh ngay cả loại phụ nữ không sợ mắc AIDS đều muốn, lẽ nào bà đây kém hơn cô ta sao?”
Kỷ Thiên Hạo liếc qua Cố Niệm Niệm mà không có để lại một ấn tượng gì, rồi sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh sang nhìn Lý An Nhiên: “Tôi không có hứng thú với người phụ nữ đã cắt mắt, nâng mũi, môi cũng sửa qua.”
“WTF Kỷ Thiên Hạo! Mắt của anh có phải bị mù rồi không? Bà đây toàn thân trên dưới đều là tự nhiên! Anh mở to cái mắt của anh ra mà nhìn cho rõ đi!”
“Thật sự nhìn không ra cái nào là thật.” Kỷ Thiên Hạo cười xin lỗi.
“Anh!”
“Hai người ăn đi, tôi đi lên lầu trước.” Cố Niệm Niệm thấy hai ngươi gươm súng sẵn sàng, đột nhiên đứng dậy cười nhạt.
Kỷ Thiên Hạo con ngươi đảo qua, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm đang cực kỳ ẩn nhẫn nỗi đau này khiến anh không thể không vui, lẽ nào cô nàng này hiểu được thế nào là ghen rồi?
Lý An Nhiên thu mọi thứ vào trong mắt, cô cứ cảm thấy ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo nhìn Cố Niệm Niệm không đúng. Cô ta cũng đứng dậy đi cùng Cố Niệm Niệm lên lầu. Cố Niệm Niệm ngạc nhiên thấy Lý An Nhiên ở trước mặt mình có bộ dạng oán hận.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Lý An Nhiên khí thế khiến người khác sợ hãi.
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, khẽ gật đầu.
“Đầu tiên tôi muốn tuyên bố, Kỷ Thiên Hạo là của tôi, cô đừng hòng cướp với ta!” Cô ta ánh mắt kiên định nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm gật gật đầu, cô chưa từng nghĩ sẽ giành đàn ông với người khác, cô chẳng qua chỉ là khách, một năm sau tự nhiên sẽ tự động biến mất.
Khẽ thở dài, khí thế vừa rồi yếu đi một chút, Lý An Nhiên ngồi sụp xuống trên ghế sô pha, bất giác rút ra một điếu thuốc giành cho con gái ra. Thần sắc của cô ta bối rối, cả mặt bị khói thuốc che phủ: “Tôi hôm nay 24 tuổi, thời tôi còn thiếu nữ chưa hiểu chuyện thì tôi đã tìm kiếm Bạch mã hoàng tử thuộc về Lý An Nhiên tôi. Nhưng đáng tiếc, nhiều năm tìm kiếm như vậy, tôi chưa từng gặp được một người đàn ông thuận mắt. Nếu một câu văn hình dung thì đó chính là thê thảm. Trong thời giới tình cảm trắng xóa này, người muốn qua lại với tôi có thể nói là ùn ùn kéo đến. Nhưng, mấy người đó không phải thích con người của Lý An Nhiên tôi mà là thích tiền của lão già nhà tôi.”
Cố Niệm Niệm giống như thấu hiểu được nên khẽ gật đầu, Lý Lập quốc? Hình như cô đã nghe qua ở đâu đó.
“Kỷ Gia Phong bề ngoài thì ôn nhã, dáng vẻ quân tử, nếu như phải dùng một câu hình dung thì người đàn ông này bề ngoài đúng hợp hình tượng của Bạch mã hoàng tử. Thế nhưng, Lý An Nhiên tôi là ai chứ? Há lại không nhìn ra bộ mặt thật tham lam của anh ta được. Mấy từ đáng khinh, nham hiểm dùng trong cổ đại hay hiện đại có thể dùng tất cả lên người anh ta cũng không sai. Thế mà lão tử Lý Lập quốc lại cứ thích anh ta, còn ép tôi gả cho anh ta, nhưng tôi sống chết không chịu, cho nên trước ngày định hôn đã bỏ trốn.”
Quả nhiên, dũng cảm!
“Tôi nghĩ, có lẽ ông trời thương xót tôi, lại để tôi trong lúc chạy trốn gặp được Kỷ Thiên Hạo. Cô có tin nhất kiến chung tình không? Lúc đó anh ấy mặc một áo gió màu đen với cái kính râm lớn. Sau đó hung dữ túm chặt cổ áo của tôi tức giận nói: “Dám đào hôn, mang về!”. Mặc dù kết quả chạy trốn của tôi rất thảm, nhưng tôi lại gặp được người mình thích. Loại cảm giác rung động, hồi hộp, phấn khích, điên cường đó khó có thể dùng từ ngữ để hình dung. Sau này, bởi vì tôi kiên quyết từ chối cho nên tôi bị cấm túc trong nhà, nhưng tôi không có thời khắc nào quên đi người đàn ông đó, tôi tin chắc, người đàn ông đó là người cả đời này tôi muốn.”
Cố Niệm Niệm yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, tay nhẩm tính số lần Lý An Nhiên và Kỷ Thiên Hạo gặp nhau, chắc không vượt quá hai lần? Cô chớp chớp mắt nghi hoặc và kết luận cuối cùng của cô là: Kỷ Thiên Hạo chính là tai họa!
“Chuyện sau này cô đều biết rồi, thật ra chỉ là chuyện cũ rích, vốn sẽ trở thành chị dâu, vậy mà không may lại yêu phải em trai của vị hôn phu.” Lý An Nhiên cười khổ, rơi lệ.
Cố Niệm Niệm bối rối nhìn Lý An Nhiên, đột nhiên nhớ đến Cố Thanh Hoa. Người đàn ông đó cũng có dáng vẻ hòa nhã như vậy, cười lên cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng... con mắt hạ xuống, trái tim của cô như bị bóp nghẹt!
“Cố Niệm Niệm, Kỷ Thiên Hạo là của tôi! Là chấp niệm duy nhất trong đời này của Lý An Nhiên tôi, cho nên, tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, mãi mãi sẽ không!” Lý An Nhiên nói rất kiên định, nhấn mạnh từng chữ, giống như lời thề khắc sâu vào trong cốt tủy.
Cố Niệm Niệm nhìn Lý An Nhiên, chợt hiểu ra cô gái này chắc nhìn ra mối quan hệ vi diệu của cô với Kỷ Thiên Hạo. Có chút lo lắng, có chút hoảng loạn, có chút tránh né và đau lòng...
Thời khắc đó, Cố Niệm Niệm nghĩ rất nhiều, có ánh mặt trời, có âm u, còn có chút bụng dạ đen tối và chút hả hê. Ngẩng đầu, cô dường như nhìn thấy ánh sáng vô hạn.
Khi Cố Niệm Niệm suy nghĩ miên man, Lý An Nhiên có chút không vui: “Những gì tôi nói rốt cuộc cô có nghe thấy không? Thiên Hạo Long là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Cố Niệm Niệm gật đầu, kích động nắm lấy tay của Lý An Nhiên động viên: “Đúng đúng đúng! Kỷ Thiên Hạo là của cô, cho nên cô nhất định không nên buông tay, tốt nhất giờ khắc nào cũng ở bên anh ta, cẩn thận anh ta lại ra ngoài trêu ghẹo người phụ nữ khác...”
Lý An Nhiên triệt để ngẩn người, cô ta nhìn vào vẻ mặt hết sức vui mừng của Cố Niệm Niệm: “Cô, không thích Kỷ Thiên Hạo sao?!”
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt nghi hoặc: “Tôi tại sao phải thích tên lưu manh đó?”
Lý An Nhiên lúc này chỉ biết câm lặng, thì ra Kỷ nhị gia cũng không dễ dàng gì...
Cô ta lén lút nhìn Cố Niệm Niệm, cứ cảm thấy có lỗi với cô gái ôn thuận này. Nói như thế nào thì cũng là vì cô đào hôn trước mới gây rắc rối nhiều như vậy.
“Cố Niệm Niệm...” Lý An Nhiên liếm liếm môi, ngập ngừng hồ lâu mới dám nói ra một câu: “Cô, cô thật sự giống loli...”
Cố Niệm Niệm nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Lý An Nhiên, câu này chắc chắn không phải đang mắng người chứ? Cô sao lại nhớ trên mạng có một câu như vậy: Cô là loli, cô là loli, cả nhà các người đều loli...
“Tôi nghiêm túc đó!” Giống như sợ Cố Niệm Niệm không tin, Lý An Nhiên một lần nữa nghiêm túc bảo đảm: cô ta nói ra câu đó tuyệt đối là thật tâm.
Cô chỉ biết cười ngại ngùng, không nói gì.
“Cố Niệm Niệm, tôi cảm thấy cô cũng rất buồn. Tôi thấy cô vẫn nên mau chóng ly hôn với Kỷ Gia Phong đi, loli như cô sợ rằng sẽ bị tên cáo già Kỷ Gia Phong bán đi mất, nói không chừng còn cảm kích giúp người ta đếm tiền đấy. Cô ngàn vạn lần không được bị vẻ ngoài của tên đó lừa, anh ta căn bản chính là người đàn ông xấu xa nhất!” Lý An Nhiên thiện ý nhấc nhở Cố Niệm Niệm, nếu đã không phải tình địch, là phụ nữ với nhau nên giúp đỡ lần nhau.
Cố Niệm Niệm cười cay đắng, cô cũng hy vọng có thể sớm ngày cắt đứt quan hệ với nhà họ Kỷ, thế nhưng... Cô lắc lắc đầu, một nỗi buồn lóe lên trong mắt.
Lý An Nhiên không hiểu nỗi khó xử của Cố Niệm Niệm, trực giác nói với cô ta, Cố Niệm Niệm không ly hôn với Kỷ Gia Phong là bởi vì bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ biết cười khổ nói: “Cô đó! Đừng có ngốc như vậy, cô rốt cuộc không biết anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không. Người phụ nữ đó tôi đã gặp qua, hình như tên là cái gì Cát Dao Dao, nghe thấy cái tên cũng biết chính là một người phụ nữ lẳng lơ rồi.”
Cố Niệm Niệm lặng lẽ nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Lý An Nhiên, nhất thời thấy người phụ nữ này cũng để ý đến Kỷ Gia Phong đấy chứ.
“Cô đừng chỉ có cười, vì hạnh phúc nửa đời sau của cô, cô nên sớm rời khỏi tên cáo già đó đi.” Tốt nhất nên cầm vũ khí tiêu diệt con hồ ly tinh kia, sau đó phế đi tra nam Kỷ Gia Phong, cuối cùng dứt áo ra đi, đây mới hợp với tính cách nhân vật của cô.
Cố Niệm Niệm nghe xong sắc mặt hết sức quái dị nhìn Lý An Nhiên, người phụ nữ này thật sự biết bản thân cô ta thích là ai không vậy?
Bởi vì người phụ nữ mặt dày như Lý An Nhiên, khi đêm tối yên tĩnh, Kỷ nhị gia lại khó ngủ cuối cùng không thể lạnh nhạt được. Anh bò dậy, nhìn xung quanh lúc này không nhanh không chậm đi vào phòng của Cố Niệm Niệm.
Những lời của Lý An Nhiên hồi sáng khiến Cố Niệm Niệm trằn chọc khó ngủ, cô nằm trên giường nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, tâm tình bồi hồi. Cô cũng hy vọng bản thân có thể giống như Lý An Nhiên, tự do theo đuổi hạnh phúc mà bản thân muốn. Thế nhưng, cô là Cố Niệm Niệm, từ khi biết “lòng biết ơn” thì đã định sẵn, những tâm tư khác chỉ là ước nguyện xa vời.
Kỷ Thiên Hạo đẩy cửa vào đã dọa cô một trận, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi nóng bỏng của anh đã rơi lên mặt của cô mang theo hơi thở bá đạo khiến người ta sợ hãi: “Niệm Niệm, tôi muốn em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook