Tiểu Thư Ngây Thơ
-
Chương 32: Dám đi
"Kỷ Thiên Hạo, anh nói thật đi, anh từng có bao nhiêu cô gái xinh đẹp bên cạnh? "Cố Niệm Niệm nói xong câu đó đột nhiên cảm thấy lúng túng, câu hỏi này nếu ai nghe thấy đều sẽ cảm thấy đây là mối quan hệ rất sâu sắc, cô liền dùng sức lắc đầu, gấp gáp nói thêm: "Anh không cần phải trả lời, xem như tôi không có hỏi. "
Kỷ Thiên Hạo nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xoắn xuýt, dùng tay nâng cằm của cô, đôi mắt tĩnh mĩnh không che giấu được sự thâm tình: " Cho dù tôi từng có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, tôi hiện tại chỉ có cô gái dũng cảm ngày hôm qua. " Đúng vậy, mặc dù đã từng có nhiều cô gái bên cạnh anh khi còn trẻ, nhưng anh từ trước đến nay đều không có yêu bọn họ.
Cố Niệm Niệm bị mê hoặc, nói đúng hơn là cô bị thần thái của Kỷ Thiên Hạo làm cho say mê. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút cảm động.
Kỷ Thiên Hạo cảm thấy rất thích nhìn bộ dạng đáng yêu đến tự nhiên này của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm ngượng ngùng định đáp lại, thế nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, người đàn ông này không phải đang tổn thương đến tim phổi, cần nằm trên giường dưỡng thương sao? Cô đột nhiên dùng sức đẩy Kỷ Thiên Hạo ra, đối mặt với anh gầm nhẹ nói: "Kỷ Thiên Hạo, anh lại gạt tôi?! "
Nếu như lời nói của Cố Niệm Niệm phối hợp với hiệu ứng gầm của sói xám nhỏ trong 《 Sói xám và cừu vui vẻ》 thì có lẽ mới xem như hoàn hảo nhất.
Lúc này Kỷ Thiên Hạo lúng túng vô cùng, nghĩ phải làm như thế nào để đối phó, đột nhiên điện thoại reo lên, cuộc gọi của Hách Đức cũng xem như giải cứu anh. Tuy nhiên nội dung cuộc gọi lại không khiến người nghe cảm thấy vui vẻ: "Ông chủ, Lý An Nhiên đã được đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói là uống rất nhiều thuốc ngủ. "
Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng bĩu môi: "Liên quan gì đến tao! " Nói xong liền tắt điện thoại, tiếp tục suy nghĩ phải làm thế nào nói rõ chuyện anh giả bộ bệnh với Cố Niệm Niệm, nhưng thật trùng hợp, cánh cửa lại bị đẩy ra ngay lúc này.
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì? " Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại tỏ vẻ hung dữ, đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của Kỷ Gia Phong: "Đi với tôi đến bệnh viện. " Kỷ Thiên Hạo nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị Long Cẩm Ngôn lôi kéo, lành nhạt hất ra: "Không có thời gian! "
"Kỷ Thiên Hạo, hôm nay nếu như không đi với tôi đến bệnh viện, cậu tin hay không tôi sẽ cho cậu đời này đều sẽ không còn được gặp lại... ưm... ưm...." Kỷ Gia Phong nói chưa hết câu, đã bị Kỷ Thiên Hạo lấy tay bịt miệng. Anh lạnh lùng liếc Kỷ Gia Phong một cái, ánh mắt tỏa ra đầy khí lạnh: "Kỷ Gia Phong, tôi cảnh cáo anh, nếu như để cô ấy biết rõ mọi chuyện, tôi cũng cam đoan anh đời này sẽ không còn được gặp lại người họ Đông!"
Kỷ Gia Phong liền kiềm chế, giọng đầy căm hận nói: "Được! Hợp tác! "
Kỷ Thiên Hạo cười tỏ vẻ khinh thường, đột nhiên nói: "Yêu một người phụ nữ khiến anh trở nên như vậy, thật đáng buồn! "
“Không khác gì cậu!" Kỷ Gia Phong cười một cách lạnh nhạt, ánh mắt chạm tới Cố Niệm Niệm đang ngồi mơ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra ở phía kia: "Niệm Niệm cũng cùng đi chứ? " Kỷ Thiên Hạo không biết Kỷ Gia Phong có ý gì, nhưng anh cũng muốn cho Cố Niệm Niệm sớm ngày nhìn thấy người bà điên đó, có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu. Vì vậy, anh giúp cô cầm áo khoác, nắm tay của cô đi ra cửa.
Trên xe rất yên tĩnh, cũng rất lúng túng và xấu hổ. Làm như thế nào giải thích tình huống bây giờ đây? Chồng hợp pháp của cô ấy đang lái xe, lo lắng muốn nhanh đến bệnh viện để hỏi thăm sức khỏe người phụ nữ trong lòng, mà cô lại là vợ của người này, chẳng những không có một chút đau lòng, còn ở phía sau xe ngồi cùng anh chồng không ốm mà rên.
Cố Niệm Niệm cảm thấy tình huống trước mắt nói càng nhiều càng quái dị, thật sự rất quái dị, thế nhưng, rất rõ ràng, hai người đàn ông kia đều không tự giác cảm thấy xấu hổ hay lúng túng.
Xe chạy như kéo gió lướt đi, tựa như tên bắn ra khỏi cung muốn lao đến phá vỡ bầu trời, phóng điên cuồng tựa như đang bay. Trên đường, Kỷ Gia Phong vượt biết bao nhiêu cái đèn đỏ, nhưng lại không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Vi phạm giao thông một cách trắng trợn như thế, cô nghĩ rằng chỉ có gia đình quyền lực như nhà họ Kỷ mới có thể làm.
Trong bệnh viện, Cố Niệm Niệm nhìn thấy một Kỷ Thiên Hạo hoàn toàn khác: khuôn mặt đẹp trai cứng ngắc, toàn thân toát ra một bầu không khí lạnh kẽo và u ám. Anh ta đứng đó lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh một cách khinh bỉ, lời nói phảng phất sự lạnh lẽo, âm thanh khiến người ta cảm thấy sợ hãi:" Muốn chết thì phải chắc chắn chết, nửa chết nửa sống để cho ai xem! "
Người phụ nữ trên giường hiển nhiên không bị dọa cho sợ hãi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo lập tức phát sáng lên: "Em biết ngay anh không nỡ để em chết mà "
Kỷ Thiên Hạo cắn răng tức giận: "Tôi ước gì cô chết đi, tốt nhất đời này đừng để tôi thấy cô một lần nào nữa"
"Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc trước khi chúng ta lên giường không phải nói như thế mà" Nước mắt rơi xuống, đôi mắt chớp nhẹ khiến lông mi dài cũng nhanh chóng bị ướt, hơi thở vẫn rất nhẹ nhàng.
Cố Niệm Niệm nghe thấy thế, thân thể lập tức cứng đờ, cổ họng như bị ai đó nhéo vào, khó khăn thở dốc, hóa ra Lý An Nhiên này là người của Kỷ Thiên Hạo, không hiểu, nội tâm của cô rất khó chịu.
Anh đem cô kéo vào, đứng ở trước giường bệnh, đối với người phụ nữ trên giường hung dữ nói, "Lý An Nhiên, cô đừng có hy vọng, tôi đã có người phụ nữ của tôi, cô đến xách giày cho tôi cũng không xứng. "
Lý An Nhiên kinh ngạc một hồi, sau đó chợt cười lên tiếng, thanh âm phảng phất sự bi thương: "Kỷ Thiên Hạo, anh đừng trêu chọc em, người nào không biết cô gái này là vợ của anh hai anh, em với anh mới là một đôi. "
Nghe Lý An Nhiên nói, cơ thể Cố Niệm Niệm cứng đờ, cô có chút giãy dụa, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Kỷ Thiên Hạo, tuy nhiên lại bị anh dùng sức không thể cử động: "Vậy thì thế nào? Cô cảm thấy Kỷ Thiên Hạo tôi sẽ là quan tâm miệng của người đời sao? " Anh lạnh lùng nhìn về Kỷ Gia Phong đang ở phía sau: "Người đàn bà của anh thì tự anh đối phó, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi " Nói xong, anh nắm tay Cố Niệm Niệm đi ra ngoài phòng bệnh.
Trên đường đi, Cố Niệm Niệm như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiên Hạo, đột nhiên lại nghĩ tới đêm tân hôn, Kỷ Thiên Hạo nói câu: " Cô chỉ là Kỷ Gia Phong lấy ra làm bia đỡ đạn, muốn làm người phụ nữ anh ấy yêu thương nhất, cô còn chưa đủ tư cách." Nói một cách khác, Lý An Nhiên đó mới là người Kỷ Gia Phong yêu nhất?
Nhận thức được điều này, Cố Niệm Niệm cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng lại nghĩ đến việc Kỷ Thiên Hạo từng nói:" Muốn đánh bại một người đàn ông, thì bắt lấy người phụ nữ của anh ta" Cố Niệm Niệm đột nhiên run lên. Kỷ Thiên Hạo và Kỷ Gia Phong là anh em nhưng không hòa hợp, đây là mọi người đều biết, cho nên nói, Kỷ Thiên Hạo vì muốn đánh bại Kỷ Gia Phong nên chiếm lấy trái tim của người phụ nữ mà anh trai yêu nhất-- Lý An Nhiên?! Cũng khó trách Lý An Nhiên nói câu nói kia: "Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc trước khi chúng ta lên giường không phải nói như thế mà"
Cố Niệm Niệm trong lòng bỗng cảm thấy đau xót, cảm giác hốc mắt nóng lên. Từ sau khi rời khỏi, cô không hề nhìn Kỷ Thiên Hạo, tựa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kỷ Thiên Hạo cũng không lên tiếng, thoáng qua thì trông rất bình thản nhưng khuôn mặt lạnh lùng làm cho người đối diện phải sợ hãi. Anh không trực tiếp đi về nhà, mà là đứng tại một chỗ dã ngoại hoang vu, lạnh lùng xuống xe, cả người anh đứng ở trong gió, lạnh lùng như băng tuyết, trên mặt phảng phất còn mang theo tí ti thù hận.
Cố Niệm Niệm đi theo xuống xe, cô đứng ở cách đó không xa nhìn anh, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng của anh tràn ngập sự lạnh lẽo, quần áo trên người trong gió không ngừng bay. Cố Niệm Niệm không có tiến lên, giờ phút này cô nói không biết phải nói gì, là một chút đau lòng, hay là một chút yêu thương...
Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại, trông thấy Cố Niệm Niệm yên tĩnh đứng ở nơi đó nhìn mình. Thế nhưng anh lại hiểu rõ suy nghĩ của cô giờ phút này không phải đối với anh. Lập tức, lo lắng người đang suy nghĩ trong đầu cô là ai? Chậm rãi tới gần choàng tay ôm cô vào lồng ngực.
Cố Niệm Niệm để mặc cho anh ôm, bị Kỷ Thiên Hạo ép tới không thở nổi.
Cố Niệm Niệm không hiểu Kỷ Thiên Hạo, vấn đề này tựa như không hề nghi ngờ. Kỷ Thiên Hạo đưa cô về nhà an toàn rồi rời đi, anh đi đâu cô không biết, nhưng hôm nay cô có được vài thông tin ngoài ý muốn, đó chính là Kỷ Gia Phong không thương cô, thậm chí còn đối diện mối quan hệ giữa cô và Kỷ Thiên Hạo, một chút đều không để ý. Đối mặt kết quả như vậy, Cố Niệm Niệm nói không nên lời, chẳng qua là cảm thấy, quan hệ trong nhà này chính là như vậy, tựa như một sợi dây rất rối. Thời điểm chúng ta nên biết, thì không cần hao tâm tổn trí, tất cả sớm sẽ rõ ràng. Kỷ Thiên Hạo một đêm không về nhà, ngày hôm sau liền nhàn nhã mà xuất hiện ở bàn cơm, không có sự bi thương như ngày hôm qua, anh giờ phút này lại lần nữa khôi phục bộ dạng bất cần, nếu như bỏ lớp màn ti tỉ mạch máu đỏ ở hai con ngươi, thì tâm trạng của anh thoạt nhìn coi như không tệ.
Thế nhưng Cố Niệm Niệm không như thế, đã trải qua chuyện ngày hôm qua, cô lại có ý định muốn rời xa Kỷ Thiên Hạo. Nên nói như thế nào đây? Gió và đàn ông giống nhau, không phải như phụ nữ có thể bị khống chế một cách đơn giản, có lẽ có một ngày, sẽ xuất hiện một người phụ nữ đến khống chế người đàn ông này, nhưng Cố Niệm Niệm biết rõ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không là người đó, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người đó.
Kỷ Thiên Hạo rất thông minh, Cố Niệm Niệm bắt đầu trốn tránh anh, anh ngay lập tức sẽ hiểu ý nghĩ của cô, nhưng anh không cho phép cô gái này rời đi, cô lùi thì anh tiến, anh đuổi theo bước đi của cô, nhưng sẽ không đẩy cô vào bước đường cùng không có lối thoát.
Anh không hề vô duyên vô cớ tiến vào phòng của Cố Niệm Niệm, thậm chí cũng không nghĩ đến việc trên người cô tìm khoái cảm, anh chẳng qua là xa xa mà nhìn, dùng ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn cô. Cố Niệm Niệm thích ăn ô mai, cho nên Kỷ Thiên Hạo sai người giúp việc đem ô mai cho cô, nhưng anh lại không một mình xuất hiện ở trước mặt cô.
Vậy hai người là quan hệ gì, Cố Niệm Niệm không nói được, Kỷ Thiên Hạo cũng nói không rõ ràng lắm, chẳng qua là ngẫu nhiên một buổi sáng sớm sẽ nghe thấy giọng nói của Kỷ Thiên Hạo vang lên có chút hả hê: "Lý An Nhiên đó lại đang tra tấn Kỷ Gia Phong? Tra tấn hay lắm, tốt nhất đem người anh trai tốt này tra tấn đến chết đi. Ha ha ha..."
Mỗi khi Cố Niệm Niệm nghe thấy giọng nói Kỷ Thiên Hạo như vậy, đều sâu sắc cảm nhận được một câu nói: Hồng nhan họa thủy, hai anh em một nhà lại vì một ngươi phụ nữ đấu một mất một còn, thật đúng là có đủ... Cái từ ngữ kia, cô hình dung không ra, nhưng dùng từ cầm thú để so sánh có lẽ rất hợp lý.
Khoảng cách không xa không gần, gió êm sóng lặng. Đương nhiên, gió êm sóng lặng như vậy thì điều kiện là không đề cập đến phụ nữ của Kỷ Gia Phong, nếu như Cố Niệm Niệm một lần vô ý chạm vào bãi mìn này, như vậy kết cục cũng sẽ không được tốt lắm.
Hôm nay, người một nhà đều ở bàn cơm, Kỷ Hào Dương tùy ý nói một câu, nói là người càng già, càng thích náo nhiệt, rất nhanh sẽ lại ăn Tết, thật không biết thời gian một nhà đoàn tụ như vậy còn lại bao nhiêu.
Không hiểu một câu, Cố Niệm Niệm cảm thất rất tệ, thời điểm ăn tết, suy nghĩ của cô càng mãnh liệt hơn, tết những năm qua, anh hai dù bận rộn thế nào cũng đều dành thời gian đến chơi với cô và anh hai, không biết năm nay thiếu đi cô, anh hai cùng anh hai sẽ như thế nào? Lặng yên ăn cơm, cô lại không khỏi buồn phiền.
"Cha, con muốn trước khi ăn tết trở về thăm nhà một chút, có được không " Chậm rãi nuốt cơm vào bụng, Cố Niệm Niệm tránh né ánh nhìn của Kỷ Thiên Hạo, liếc nhìn qua Kỷ Hào Dương và nói.
Kỷ Hào Dương sững sờ, chợt cười ha ha: "Đứa nhỏ ngốc, con muốn trở về thì lúc nào cũng có thể trở về, hai bên đều là nhà của con, không cần xin sự cho phép " Nói xong lời này, Kỷ Hào Dương liếc nhìn Kỷ Thiên Hạo, quả nhiên trông thấy ánh sáng của một con quỷ khát máu trong ánh mắt của đứa con thứ hai!
Kỷ Thiên Hạo nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xoắn xuýt, dùng tay nâng cằm của cô, đôi mắt tĩnh mĩnh không che giấu được sự thâm tình: " Cho dù tôi từng có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, tôi hiện tại chỉ có cô gái dũng cảm ngày hôm qua. " Đúng vậy, mặc dù đã từng có nhiều cô gái bên cạnh anh khi còn trẻ, nhưng anh từ trước đến nay đều không có yêu bọn họ.
Cố Niệm Niệm bị mê hoặc, nói đúng hơn là cô bị thần thái của Kỷ Thiên Hạo làm cho say mê. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút cảm động.
Kỷ Thiên Hạo cảm thấy rất thích nhìn bộ dạng đáng yêu đến tự nhiên này của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm ngượng ngùng định đáp lại, thế nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, người đàn ông này không phải đang tổn thương đến tim phổi, cần nằm trên giường dưỡng thương sao? Cô đột nhiên dùng sức đẩy Kỷ Thiên Hạo ra, đối mặt với anh gầm nhẹ nói: "Kỷ Thiên Hạo, anh lại gạt tôi?! "
Nếu như lời nói của Cố Niệm Niệm phối hợp với hiệu ứng gầm của sói xám nhỏ trong 《 Sói xám và cừu vui vẻ》 thì có lẽ mới xem như hoàn hảo nhất.
Lúc này Kỷ Thiên Hạo lúng túng vô cùng, nghĩ phải làm như thế nào để đối phó, đột nhiên điện thoại reo lên, cuộc gọi của Hách Đức cũng xem như giải cứu anh. Tuy nhiên nội dung cuộc gọi lại không khiến người nghe cảm thấy vui vẻ: "Ông chủ, Lý An Nhiên đã được đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói là uống rất nhiều thuốc ngủ. "
Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng bĩu môi: "Liên quan gì đến tao! " Nói xong liền tắt điện thoại, tiếp tục suy nghĩ phải làm thế nào nói rõ chuyện anh giả bộ bệnh với Cố Niệm Niệm, nhưng thật trùng hợp, cánh cửa lại bị đẩy ra ngay lúc này.
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì? " Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại tỏ vẻ hung dữ, đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của Kỷ Gia Phong: "Đi với tôi đến bệnh viện. " Kỷ Thiên Hạo nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị Long Cẩm Ngôn lôi kéo, lành nhạt hất ra: "Không có thời gian! "
"Kỷ Thiên Hạo, hôm nay nếu như không đi với tôi đến bệnh viện, cậu tin hay không tôi sẽ cho cậu đời này đều sẽ không còn được gặp lại... ưm... ưm...." Kỷ Gia Phong nói chưa hết câu, đã bị Kỷ Thiên Hạo lấy tay bịt miệng. Anh lạnh lùng liếc Kỷ Gia Phong một cái, ánh mắt tỏa ra đầy khí lạnh: "Kỷ Gia Phong, tôi cảnh cáo anh, nếu như để cô ấy biết rõ mọi chuyện, tôi cũng cam đoan anh đời này sẽ không còn được gặp lại người họ Đông!"
Kỷ Gia Phong liền kiềm chế, giọng đầy căm hận nói: "Được! Hợp tác! "
Kỷ Thiên Hạo cười tỏ vẻ khinh thường, đột nhiên nói: "Yêu một người phụ nữ khiến anh trở nên như vậy, thật đáng buồn! "
“Không khác gì cậu!" Kỷ Gia Phong cười một cách lạnh nhạt, ánh mắt chạm tới Cố Niệm Niệm đang ngồi mơ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra ở phía kia: "Niệm Niệm cũng cùng đi chứ? " Kỷ Thiên Hạo không biết Kỷ Gia Phong có ý gì, nhưng anh cũng muốn cho Cố Niệm Niệm sớm ngày nhìn thấy người bà điên đó, có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu. Vì vậy, anh giúp cô cầm áo khoác, nắm tay của cô đi ra cửa.
Trên xe rất yên tĩnh, cũng rất lúng túng và xấu hổ. Làm như thế nào giải thích tình huống bây giờ đây? Chồng hợp pháp của cô ấy đang lái xe, lo lắng muốn nhanh đến bệnh viện để hỏi thăm sức khỏe người phụ nữ trong lòng, mà cô lại là vợ của người này, chẳng những không có một chút đau lòng, còn ở phía sau xe ngồi cùng anh chồng không ốm mà rên.
Cố Niệm Niệm cảm thấy tình huống trước mắt nói càng nhiều càng quái dị, thật sự rất quái dị, thế nhưng, rất rõ ràng, hai người đàn ông kia đều không tự giác cảm thấy xấu hổ hay lúng túng.
Xe chạy như kéo gió lướt đi, tựa như tên bắn ra khỏi cung muốn lao đến phá vỡ bầu trời, phóng điên cuồng tựa như đang bay. Trên đường, Kỷ Gia Phong vượt biết bao nhiêu cái đèn đỏ, nhưng lại không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Vi phạm giao thông một cách trắng trợn như thế, cô nghĩ rằng chỉ có gia đình quyền lực như nhà họ Kỷ mới có thể làm.
Trong bệnh viện, Cố Niệm Niệm nhìn thấy một Kỷ Thiên Hạo hoàn toàn khác: khuôn mặt đẹp trai cứng ngắc, toàn thân toát ra một bầu không khí lạnh kẽo và u ám. Anh ta đứng đó lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên giường bệnh một cách khinh bỉ, lời nói phảng phất sự lạnh lẽo, âm thanh khiến người ta cảm thấy sợ hãi:" Muốn chết thì phải chắc chắn chết, nửa chết nửa sống để cho ai xem! "
Người phụ nữ trên giường hiển nhiên không bị dọa cho sợ hãi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo lập tức phát sáng lên: "Em biết ngay anh không nỡ để em chết mà "
Kỷ Thiên Hạo cắn răng tức giận: "Tôi ước gì cô chết đi, tốt nhất đời này đừng để tôi thấy cô một lần nào nữa"
"Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc trước khi chúng ta lên giường không phải nói như thế mà" Nước mắt rơi xuống, đôi mắt chớp nhẹ khiến lông mi dài cũng nhanh chóng bị ướt, hơi thở vẫn rất nhẹ nhàng.
Cố Niệm Niệm nghe thấy thế, thân thể lập tức cứng đờ, cổ họng như bị ai đó nhéo vào, khó khăn thở dốc, hóa ra Lý An Nhiên này là người của Kỷ Thiên Hạo, không hiểu, nội tâm của cô rất khó chịu.
Anh đem cô kéo vào, đứng ở trước giường bệnh, đối với người phụ nữ trên giường hung dữ nói, "Lý An Nhiên, cô đừng có hy vọng, tôi đã có người phụ nữ của tôi, cô đến xách giày cho tôi cũng không xứng. "
Lý An Nhiên kinh ngạc một hồi, sau đó chợt cười lên tiếng, thanh âm phảng phất sự bi thương: "Kỷ Thiên Hạo, anh đừng trêu chọc em, người nào không biết cô gái này là vợ của anh hai anh, em với anh mới là một đôi. "
Nghe Lý An Nhiên nói, cơ thể Cố Niệm Niệm cứng đờ, cô có chút giãy dụa, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Kỷ Thiên Hạo, tuy nhiên lại bị anh dùng sức không thể cử động: "Vậy thì thế nào? Cô cảm thấy Kỷ Thiên Hạo tôi sẽ là quan tâm miệng của người đời sao? " Anh lạnh lùng nhìn về Kỷ Gia Phong đang ở phía sau: "Người đàn bà của anh thì tự anh đối phó, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi " Nói xong, anh nắm tay Cố Niệm Niệm đi ra ngoài phòng bệnh.
Trên đường đi, Cố Niệm Niệm như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiên Hạo, đột nhiên lại nghĩ tới đêm tân hôn, Kỷ Thiên Hạo nói câu: " Cô chỉ là Kỷ Gia Phong lấy ra làm bia đỡ đạn, muốn làm người phụ nữ anh ấy yêu thương nhất, cô còn chưa đủ tư cách." Nói một cách khác, Lý An Nhiên đó mới là người Kỷ Gia Phong yêu nhất?
Nhận thức được điều này, Cố Niệm Niệm cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng lại nghĩ đến việc Kỷ Thiên Hạo từng nói:" Muốn đánh bại một người đàn ông, thì bắt lấy người phụ nữ của anh ta" Cố Niệm Niệm đột nhiên run lên. Kỷ Thiên Hạo và Kỷ Gia Phong là anh em nhưng không hòa hợp, đây là mọi người đều biết, cho nên nói, Kỷ Thiên Hạo vì muốn đánh bại Kỷ Gia Phong nên chiếm lấy trái tim của người phụ nữ mà anh trai yêu nhất-- Lý An Nhiên?! Cũng khó trách Lý An Nhiên nói câu nói kia: "Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lúc trước khi chúng ta lên giường không phải nói như thế mà"
Cố Niệm Niệm trong lòng bỗng cảm thấy đau xót, cảm giác hốc mắt nóng lên. Từ sau khi rời khỏi, cô không hề nhìn Kỷ Thiên Hạo, tựa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kỷ Thiên Hạo cũng không lên tiếng, thoáng qua thì trông rất bình thản nhưng khuôn mặt lạnh lùng làm cho người đối diện phải sợ hãi. Anh không trực tiếp đi về nhà, mà là đứng tại một chỗ dã ngoại hoang vu, lạnh lùng xuống xe, cả người anh đứng ở trong gió, lạnh lùng như băng tuyết, trên mặt phảng phất còn mang theo tí ti thù hận.
Cố Niệm Niệm đi theo xuống xe, cô đứng ở cách đó không xa nhìn anh, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng của anh tràn ngập sự lạnh lẽo, quần áo trên người trong gió không ngừng bay. Cố Niệm Niệm không có tiến lên, giờ phút này cô nói không biết phải nói gì, là một chút đau lòng, hay là một chút yêu thương...
Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại, trông thấy Cố Niệm Niệm yên tĩnh đứng ở nơi đó nhìn mình. Thế nhưng anh lại hiểu rõ suy nghĩ của cô giờ phút này không phải đối với anh. Lập tức, lo lắng người đang suy nghĩ trong đầu cô là ai? Chậm rãi tới gần choàng tay ôm cô vào lồng ngực.
Cố Niệm Niệm để mặc cho anh ôm, bị Kỷ Thiên Hạo ép tới không thở nổi.
Cố Niệm Niệm không hiểu Kỷ Thiên Hạo, vấn đề này tựa như không hề nghi ngờ. Kỷ Thiên Hạo đưa cô về nhà an toàn rồi rời đi, anh đi đâu cô không biết, nhưng hôm nay cô có được vài thông tin ngoài ý muốn, đó chính là Kỷ Gia Phong không thương cô, thậm chí còn đối diện mối quan hệ giữa cô và Kỷ Thiên Hạo, một chút đều không để ý. Đối mặt kết quả như vậy, Cố Niệm Niệm nói không nên lời, chẳng qua là cảm thấy, quan hệ trong nhà này chính là như vậy, tựa như một sợi dây rất rối. Thời điểm chúng ta nên biết, thì không cần hao tâm tổn trí, tất cả sớm sẽ rõ ràng. Kỷ Thiên Hạo một đêm không về nhà, ngày hôm sau liền nhàn nhã mà xuất hiện ở bàn cơm, không có sự bi thương như ngày hôm qua, anh giờ phút này lại lần nữa khôi phục bộ dạng bất cần, nếu như bỏ lớp màn ti tỉ mạch máu đỏ ở hai con ngươi, thì tâm trạng của anh thoạt nhìn coi như không tệ.
Thế nhưng Cố Niệm Niệm không như thế, đã trải qua chuyện ngày hôm qua, cô lại có ý định muốn rời xa Kỷ Thiên Hạo. Nên nói như thế nào đây? Gió và đàn ông giống nhau, không phải như phụ nữ có thể bị khống chế một cách đơn giản, có lẽ có một ngày, sẽ xuất hiện một người phụ nữ đến khống chế người đàn ông này, nhưng Cố Niệm Niệm biết rõ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không là người đó, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người đó.
Kỷ Thiên Hạo rất thông minh, Cố Niệm Niệm bắt đầu trốn tránh anh, anh ngay lập tức sẽ hiểu ý nghĩ của cô, nhưng anh không cho phép cô gái này rời đi, cô lùi thì anh tiến, anh đuổi theo bước đi của cô, nhưng sẽ không đẩy cô vào bước đường cùng không có lối thoát.
Anh không hề vô duyên vô cớ tiến vào phòng của Cố Niệm Niệm, thậm chí cũng không nghĩ đến việc trên người cô tìm khoái cảm, anh chẳng qua là xa xa mà nhìn, dùng ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn cô. Cố Niệm Niệm thích ăn ô mai, cho nên Kỷ Thiên Hạo sai người giúp việc đem ô mai cho cô, nhưng anh lại không một mình xuất hiện ở trước mặt cô.
Vậy hai người là quan hệ gì, Cố Niệm Niệm không nói được, Kỷ Thiên Hạo cũng nói không rõ ràng lắm, chẳng qua là ngẫu nhiên một buổi sáng sớm sẽ nghe thấy giọng nói của Kỷ Thiên Hạo vang lên có chút hả hê: "Lý An Nhiên đó lại đang tra tấn Kỷ Gia Phong? Tra tấn hay lắm, tốt nhất đem người anh trai tốt này tra tấn đến chết đi. Ha ha ha..."
Mỗi khi Cố Niệm Niệm nghe thấy giọng nói Kỷ Thiên Hạo như vậy, đều sâu sắc cảm nhận được một câu nói: Hồng nhan họa thủy, hai anh em một nhà lại vì một ngươi phụ nữ đấu một mất một còn, thật đúng là có đủ... Cái từ ngữ kia, cô hình dung không ra, nhưng dùng từ cầm thú để so sánh có lẽ rất hợp lý.
Khoảng cách không xa không gần, gió êm sóng lặng. Đương nhiên, gió êm sóng lặng như vậy thì điều kiện là không đề cập đến phụ nữ của Kỷ Gia Phong, nếu như Cố Niệm Niệm một lần vô ý chạm vào bãi mìn này, như vậy kết cục cũng sẽ không được tốt lắm.
Hôm nay, người một nhà đều ở bàn cơm, Kỷ Hào Dương tùy ý nói một câu, nói là người càng già, càng thích náo nhiệt, rất nhanh sẽ lại ăn Tết, thật không biết thời gian một nhà đoàn tụ như vậy còn lại bao nhiêu.
Không hiểu một câu, Cố Niệm Niệm cảm thất rất tệ, thời điểm ăn tết, suy nghĩ của cô càng mãnh liệt hơn, tết những năm qua, anh hai dù bận rộn thế nào cũng đều dành thời gian đến chơi với cô và anh hai, không biết năm nay thiếu đi cô, anh hai cùng anh hai sẽ như thế nào? Lặng yên ăn cơm, cô lại không khỏi buồn phiền.
"Cha, con muốn trước khi ăn tết trở về thăm nhà một chút, có được không " Chậm rãi nuốt cơm vào bụng, Cố Niệm Niệm tránh né ánh nhìn của Kỷ Thiên Hạo, liếc nhìn qua Kỷ Hào Dương và nói.
Kỷ Hào Dương sững sờ, chợt cười ha ha: "Đứa nhỏ ngốc, con muốn trở về thì lúc nào cũng có thể trở về, hai bên đều là nhà của con, không cần xin sự cho phép " Nói xong lời này, Kỷ Hào Dương liếc nhìn Kỷ Thiên Hạo, quả nhiên trông thấy ánh sáng của một con quỷ khát máu trong ánh mắt của đứa con thứ hai!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook