Tiểu Thư Ngây Thơ
-
Chương 11: Người phụ nữ không nghe lời!
Cố Niệm Niệm mím chặt đôi môi hồng của mình, cô yên lặng một lát rồi mới hùng hổ nói: “Tôi hối hận rồi! Tôi muốn gả cho anh trai anh!”
“Em chắc chắn?” Khoé môi Kỷ Thiên Hạo chợt cong lên tạo thành một nụ cười điềm nhiên: “Không hối hận chứ?”
Đôi con ngươi của Cố Niệm Niệm khẽ lập loè một chút, sau đó cô siết chặt bàn tay rồi nghiến răng đáp: “Tôi không hối hận.”
“Rất tốt…” Kỷ Thiên Hạo nhếch đôi môi mỏng của mình lên, thân hình cao lớn chợt ép sát vào cô thêm một lần nữa: “Chị dâu…hay là, chúng ta nên chào hỏi đàng hoàng một chút trước đi nhỉ?”
“Anh đừng sáp tới nữa!” Cố Niệm Niệm co rúc người lại, cảm giác áp bức mà cơ thể anh ta mang tới thật khiến cô ngột ngạt mà, cô chỉ cảm thấy đầu óc cô như thiếu máu, xung quanh cô như không có chút không khí nào cả.
Kỷ Thiên Hạo nở nụ cười như không cười, anh dùng cơ thể cường tráng của mình áp cô ra giữa cửa xe, Cố Niệm Niệm không còn đường nào để lui nữa, lúc này cô như không còn lý trí nữa mà hung hăng giơ tay giáng cho anh một bạt tay—-
“Bốp!”
Bầu không khí trong xe lúc này như trầm xuống thêm vài độ, lạnh lẽo như trời đông nổi gió tuyết!
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Thiên Hạo càng trở nên âm trầm khủng khiếp, đôi mắt đen láy của anh chợt toé ra đầy những tia phẫn nộ! Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm, rồi đột nhiên giơ cánh tay lên!
Cố Niệm Niệm kinh hãi nhắm chặt mắt, sắc mặt cô trắng bệnh chờ đợi sự đau đớn sắp giáng xuống!
Mấy giây sau, cô dè dặt từ từ mở mắt ra.
Thì ra cánh tay đáng ra định giáng xuống mặt cô đã được thu lại rồi, Kỷ Thiên Hạo siết chặt bàn tay lại thành quyền rồi cất giọng trầm thấp như ra mệnh lệnh: “Qua đây.”
Cố Niệm Niệm trừng to đôi mắt long lanh như nước của mình, cô lắc đầu nhìn anh với ánh mắt vô tội vạ, cô kiên quyết không chịu sà vào lòng anh nửa bước.
“Qua đây! Đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Cố Niệm Niệm vẫn không dám động đậy, cô càng co rúc cơ thể lại nhiều hơn, đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo híp lại thành một đường kẽ, bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cô vào trong vòng tay mình: “Con nhóc không nghe lời này phải bị trừng phạt mới được!”
……
“Em chắc chắn?” Khoé môi Kỷ Thiên Hạo chợt cong lên tạo thành một nụ cười điềm nhiên: “Không hối hận chứ?”
Đôi con ngươi của Cố Niệm Niệm khẽ lập loè một chút, sau đó cô siết chặt bàn tay rồi nghiến răng đáp: “Tôi không hối hận.”
“Rất tốt…” Kỷ Thiên Hạo nhếch đôi môi mỏng của mình lên, thân hình cao lớn chợt ép sát vào cô thêm một lần nữa: “Chị dâu…hay là, chúng ta nên chào hỏi đàng hoàng một chút trước đi nhỉ?”
“Anh đừng sáp tới nữa!” Cố Niệm Niệm co rúc người lại, cảm giác áp bức mà cơ thể anh ta mang tới thật khiến cô ngột ngạt mà, cô chỉ cảm thấy đầu óc cô như thiếu máu, xung quanh cô như không có chút không khí nào cả.
Kỷ Thiên Hạo nở nụ cười như không cười, anh dùng cơ thể cường tráng của mình áp cô ra giữa cửa xe, Cố Niệm Niệm không còn đường nào để lui nữa, lúc này cô như không còn lý trí nữa mà hung hăng giơ tay giáng cho anh một bạt tay—-
“Bốp!”
Bầu không khí trong xe lúc này như trầm xuống thêm vài độ, lạnh lẽo như trời đông nổi gió tuyết!
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Thiên Hạo càng trở nên âm trầm khủng khiếp, đôi mắt đen láy của anh chợt toé ra đầy những tia phẫn nộ! Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm, rồi đột nhiên giơ cánh tay lên!
Cố Niệm Niệm kinh hãi nhắm chặt mắt, sắc mặt cô trắng bệnh chờ đợi sự đau đớn sắp giáng xuống!
Mấy giây sau, cô dè dặt từ từ mở mắt ra.
Thì ra cánh tay đáng ra định giáng xuống mặt cô đã được thu lại rồi, Kỷ Thiên Hạo siết chặt bàn tay lại thành quyền rồi cất giọng trầm thấp như ra mệnh lệnh: “Qua đây.”
Cố Niệm Niệm trừng to đôi mắt long lanh như nước của mình, cô lắc đầu nhìn anh với ánh mắt vô tội vạ, cô kiên quyết không chịu sà vào lòng anh nửa bước.
“Qua đây! Đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Cố Niệm Niệm vẫn không dám động đậy, cô càng co rúc cơ thể lại nhiều hơn, đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo híp lại thành một đường kẽ, bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cô vào trong vòng tay mình: “Con nhóc không nghe lời này phải bị trừng phạt mới được!”
……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook