“Vậy ngươi không phải nên thưởng cho ta sao?” Tiểu Bảo chớp chớp mắt.
“Ác ~~ ngươi muốn thưởng gì?” Liễu Phong Liễm hứng thú hỏi.
“Có thể hay không hôn ta một cái coi như là thưởng được không? Chúng ta hiện tại là người yêu đúng không?” Nói xong, Tiểu Bảo xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng buông xuống mí mắt.
Hài tử này thật đáng yêu, cùng với những người hắn đã gặp trước đây là bất đồng. Tuy rằng ngôn ngữ thẳng thắn, lớn mật, cũng rất dễ xấu hổ, khuôn mặt hơi chút là hồng lên, tâm đơn thuần thẳng thắn không có lòng dạ (ý nghĩ xấu).
“Khả dĩ a, bất quá ta hiện tại hành động không tiện, Tiểu Bảo ngươi nếu muốn thì phải tự mình a.” Liễu Phong Liễm đột nhiên có ý muốn trêu đùa, nghiền ngẫm động tác tiếp theo của Tiểu Bảo.
”Nga, cũng đúng, ngươi bị thương ở ngực, không thể động.” Tiểu Bảo minh bạch gật đầu, hơi hơi nhích người tiến lại gần Liễu Phong Liễm.
Bá —– Liễu Phong Liễm ngay tại khóe miệng Tiểu Bảo hôn một cái.
Tiểu Bảo bị thân (thân mật) ngơ ngác, hạnh phúc sờ sờ vào địa phương vừa bị thân.
Liễu Phong Liễm khóe miệng câu dẫn tiếu ý, vươn đầu lưỡi liếm môi, vị đạo cũng không tệ.
Tiểu Bảo thấy hành động của Liễu Phong Liễm, khuôn mặt vốn dĩ đã khôi phục lại sắc màu gốc giờ lại có chút đỏ lên.
“Ta…Ta…Ta đi lấy dược cho ngươi.” Thật vất vả nói hết câu, Tiểu Bảo lập tức xoay người đào tẩu.
Tiếng cười sung sướng ở phía sau truyền tới.
“Ha ha ha…”
Có tiểu hài tử này ở bên người, cuộc sống của y sau này sẽ không còn tịnh mịch nữa.
“Ta niết (vân vê), ta ninh, ta đảo. Thật là, rõ ràng người đưa ra yêu cầu trước là ta, vì sao vẫn đỏ mặt như vậy chứ, thật là thua kém a. Chính phụ thân đã nói kinh nghiệm của ta dù sao quá ít, nhưng không được phép ra ngoài tìm người để thử. Như vậy là không đạo đức, làm vậy sẽ bị lão bà bỏ. Ai, ta phải làm sao đây?” Tiểu Bảo một bên đảo dược trong tay, một bên ngửa mặt lên trời lẩm bẩm thở dài.
Nếu Liễu phong Liễm mà biết vấn đề Tiểu Bảo đang phiền não không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Ác ~~ ngươi muốn thưởng gì?” Liễu Phong Liễm hứng thú hỏi.
“Có thể hay không hôn ta một cái coi như là thưởng được không? Chúng ta hiện tại là người yêu đúng không?” Nói xong, Tiểu Bảo xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng buông xuống mí mắt.
Hài tử này thật đáng yêu, cùng với những người hắn đã gặp trước đây là bất đồng. Tuy rằng ngôn ngữ thẳng thắn, lớn mật, cũng rất dễ xấu hổ, khuôn mặt hơi chút là hồng lên, tâm đơn thuần thẳng thắn không có lòng dạ (ý nghĩ xấu).
“Khả dĩ a, bất quá ta hiện tại hành động không tiện, Tiểu Bảo ngươi nếu muốn thì phải tự mình a.” Liễu Phong Liễm đột nhiên có ý muốn trêu đùa, nghiền ngẫm động tác tiếp theo của Tiểu Bảo.
”Nga, cũng đúng, ngươi bị thương ở ngực, không thể động.” Tiểu Bảo minh bạch gật đầu, hơi hơi nhích người tiến lại gần Liễu Phong Liễm.
Bá —– Liễu Phong Liễm ngay tại khóe miệng Tiểu Bảo hôn một cái.
Tiểu Bảo bị thân (thân mật) ngơ ngác, hạnh phúc sờ sờ vào địa phương vừa bị thân.
Liễu Phong Liễm khóe miệng câu dẫn tiếu ý, vươn đầu lưỡi liếm môi, vị đạo cũng không tệ.
Tiểu Bảo thấy hành động của Liễu Phong Liễm, khuôn mặt vốn dĩ đã khôi phục lại sắc màu gốc giờ lại có chút đỏ lên.
“Ta…Ta…Ta đi lấy dược cho ngươi.” Thật vất vả nói hết câu, Tiểu Bảo lập tức xoay người đào tẩu.
Tiếng cười sung sướng ở phía sau truyền tới.
“Ha ha ha…”
Có tiểu hài tử này ở bên người, cuộc sống của y sau này sẽ không còn tịnh mịch nữa.
“Ta niết (vân vê), ta ninh, ta đảo. Thật là, rõ ràng người đưa ra yêu cầu trước là ta, vì sao vẫn đỏ mặt như vậy chứ, thật là thua kém a. Chính phụ thân đã nói kinh nghiệm của ta dù sao quá ít, nhưng không được phép ra ngoài tìm người để thử. Như vậy là không đạo đức, làm vậy sẽ bị lão bà bỏ. Ai, ta phải làm sao đây?” Tiểu Bảo một bên đảo dược trong tay, một bên ngửa mặt lên trời lẩm bẩm thở dài.
Nếu Liễu phong Liễm mà biết vấn đề Tiểu Bảo đang phiền não không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook