Ngày thứ hai, Tiểu Bảo dậy thật sớm, đã chuẩn bị xong một bàn bữa sáng phong phú, chờ mọi người đứng dậy, dần dần mọi người cũng lục tục đứng dậy.
“Chào buổi sáng.” Gia Ông Lý đánh một cái ngáp, bày ra một bộ dáng mắt buồn ngủ mắt díp lại, bước chân lười nhác từ trên lầu đi xuống dưới lầu.
“Chào buổi sáng, Gia Ông Lý. Nhanh lên một chút rửa mặt chải đầu ăn sáng.”
“A.” Gia Ông Lý vừa nghe có đồ ăn ngon lập tức trở nên tinh thần chấn hưng, nhanh chóng chạy đi chỉnh lý lại rồi chạy đến bên cạnh bàn chiếm một vị trí ngồi xuống, cúi đầu ăn mạnh.
Tiểu Bảo nhìn hắn ăn đến vui vẻ, hì hì cười khẽ hai tiếng rồi bưng bát cháo đút cho Liễu Phong Liễm ăn.
“Lại là cháo a!” Liễu Phong Liễm nhăn lại lông mày, bất mãn oán giận, trong giọng nói mang theo điểm nhàn nhạt ý tứ làm nũng.
“Đừng oán giận nữa, ngươi gần đây ăn cơm quá ít, thoáng cái mà ăn đồ nấu này nọ đối với tràng dạ dày của ngươi không tốt, nhẫn nại vài ngày nữa. Chờ ngươi khang phục rồi, muốn ăn cái gì ta đều làm cho ngươi ăn.”
“Có người yêu thật là hạnh phúc.” Gia Ông Lý đỏ mắt (tức giận, ghen tị) nhìn đôi tình nhân đang nói chuyện ngọt ngào trước mắt.
“Đúng vậy, thật đỏ mắt.” Quý Lăng Tiêu ở một bên đồng tình nói.
“Ngươi không có tình nhân sao?”
“Có a, một vài.”
“Ngươi có nhiều vậy sao?” Gia Ông Lý nhướn nhướn mi, tình nhân nhiều vậy hắn không sợ bọn họ sẽ đánh nhau sao?
“… Là có điểm ăn không tiêu, coi mòi ta phải thu liễm chút mới được.” Quý Lăng Tiêu có chút tỉnh ngộ cười ha ha, dáng vẻ là thối thí (rắm thối =.= nì ta giải thích rồi nha =))))) không gì sánh được, bộ dáng rất đáng đánh.
“Vậy ngươi đỏ mắt cái gì?”
“Ai… Một lời khó nói hết a…” Quý Lăng Tiêu cố làm ra vẻ đau thương nói, bỗng dưng lại câu khóe miệng cười cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Đợi lát nữa các ngươi đi đâu hái thuốc?”
” Vách núi ở phía sau, còn có mang bọn ngươi đi tới cánh rừng.”
“Ồ, có thiếu người vác thuốc không?” Quý Lăng Tiêu ngẫm nghĩ hỏi.
“Muốn đi?” Gia Ông Lý tà tà hướng Quý Lăng Tiêu liếc mắt, nhướn mi hỏi.
“Muốn a, tam đệ đã có đại ca chiếu cố.”
“Vậy đi thôi, ta không võ công, đến trên vách núi hái thuốc, chỉ có thể dựa vào Tiểu Bảo, ngươi nếu như cùng đi cũng có thể giúp đỡ ta mang thuốc.”
“Ta cũng có ý như thế.” Quý Lăng Tiêu gật đầu cười nói.
“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta liền xuất phát.” Gia Ông Lý từ trong bát ngẩng đầu, hướng Tiểu Bảo kêu một tiếng, “Tiểu Bảo, ngươi đút y ăn xong thì nhanh ăn một chút gì đó, chúng ta phải đi hái thuốc rồi.”
Bị hắn đột nhiên kêu, Tiểu Bảo lại càng hoảng sợ, tay run lên, gò má ửng đỏ: “Ta chuẩn bị tốt rồi, có thể đi.”
Thấy Liễu Phong Liễm có chuyện muốn nói, Quý Lăng Tiêu đứng phía trước y trêu chọc nói: “Đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, đảm bảo sẽ đem tâm can bảo bối của ngươi hoàn chỉnh đi ra ngoài, vui vẻ hộ tống trở về.”
Bị hắn một trận trách móc, Liễu Phong Liễm thu lại nỗi lo lắng, nhún nhường dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Y mỉm cười nhìn theo Tiểu Bảo ra cửa.
“Chào buổi sáng.” Gia Ông Lý đánh một cái ngáp, bày ra một bộ dáng mắt buồn ngủ mắt díp lại, bước chân lười nhác từ trên lầu đi xuống dưới lầu.
“Chào buổi sáng, Gia Ông Lý. Nhanh lên một chút rửa mặt chải đầu ăn sáng.”
“A.” Gia Ông Lý vừa nghe có đồ ăn ngon lập tức trở nên tinh thần chấn hưng, nhanh chóng chạy đi chỉnh lý lại rồi chạy đến bên cạnh bàn chiếm một vị trí ngồi xuống, cúi đầu ăn mạnh.
Tiểu Bảo nhìn hắn ăn đến vui vẻ, hì hì cười khẽ hai tiếng rồi bưng bát cháo đút cho Liễu Phong Liễm ăn.
“Lại là cháo a!” Liễu Phong Liễm nhăn lại lông mày, bất mãn oán giận, trong giọng nói mang theo điểm nhàn nhạt ý tứ làm nũng.
“Đừng oán giận nữa, ngươi gần đây ăn cơm quá ít, thoáng cái mà ăn đồ nấu này nọ đối với tràng dạ dày của ngươi không tốt, nhẫn nại vài ngày nữa. Chờ ngươi khang phục rồi, muốn ăn cái gì ta đều làm cho ngươi ăn.”
“Có người yêu thật là hạnh phúc.” Gia Ông Lý đỏ mắt (tức giận, ghen tị) nhìn đôi tình nhân đang nói chuyện ngọt ngào trước mắt.
“Đúng vậy, thật đỏ mắt.” Quý Lăng Tiêu ở một bên đồng tình nói.
“Ngươi không có tình nhân sao?”
“Có a, một vài.”
“Ngươi có nhiều vậy sao?” Gia Ông Lý nhướn nhướn mi, tình nhân nhiều vậy hắn không sợ bọn họ sẽ đánh nhau sao?
“… Là có điểm ăn không tiêu, coi mòi ta phải thu liễm chút mới được.” Quý Lăng Tiêu có chút tỉnh ngộ cười ha ha, dáng vẻ là thối thí (rắm thối =.= nì ta giải thích rồi nha =))))) không gì sánh được, bộ dáng rất đáng đánh.
“Vậy ngươi đỏ mắt cái gì?”
“Ai… Một lời khó nói hết a…” Quý Lăng Tiêu cố làm ra vẻ đau thương nói, bỗng dưng lại câu khóe miệng cười cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Đợi lát nữa các ngươi đi đâu hái thuốc?”
” Vách núi ở phía sau, còn có mang bọn ngươi đi tới cánh rừng.”
“Ồ, có thiếu người vác thuốc không?” Quý Lăng Tiêu ngẫm nghĩ hỏi.
“Muốn đi?” Gia Ông Lý tà tà hướng Quý Lăng Tiêu liếc mắt, nhướn mi hỏi.
“Muốn a, tam đệ đã có đại ca chiếu cố.”
“Vậy đi thôi, ta không võ công, đến trên vách núi hái thuốc, chỉ có thể dựa vào Tiểu Bảo, ngươi nếu như cùng đi cũng có thể giúp đỡ ta mang thuốc.”
“Ta cũng có ý như thế.” Quý Lăng Tiêu gật đầu cười nói.
“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta liền xuất phát.” Gia Ông Lý từ trong bát ngẩng đầu, hướng Tiểu Bảo kêu một tiếng, “Tiểu Bảo, ngươi đút y ăn xong thì nhanh ăn một chút gì đó, chúng ta phải đi hái thuốc rồi.”
Bị hắn đột nhiên kêu, Tiểu Bảo lại càng hoảng sợ, tay run lên, gò má ửng đỏ: “Ta chuẩn bị tốt rồi, có thể đi.”
Thấy Liễu Phong Liễm có chuyện muốn nói, Quý Lăng Tiêu đứng phía trước y trêu chọc nói: “Đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, đảm bảo sẽ đem tâm can bảo bối của ngươi hoàn chỉnh đi ra ngoài, vui vẻ hộ tống trở về.”
Bị hắn một trận trách móc, Liễu Phong Liễm thu lại nỗi lo lắng, nhún nhường dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Y mỉm cười nhìn theo Tiểu Bảo ra cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook