“Thiếu gia, là vị tiểu công tử này cứu người sao?” Hỉ Nhi tuổi còn nhỏ nhưng động tác thành thục múc nước vào nhà, nhịn không được hiếu kỳ đổ nước vào bồn, đứng ở phía sau Liễu Phong Liễm, ló đầu muốn thấy rõ Tiểu Bảo bị Liễu Phong Liễm ngăn trở.

Vừa rồi vội vã thoáng nhìn, Hỉ Nhi cũng không có hoàn toàn thấy rõ dung mạo Tiểu Bảo, Chỉ nghe Chung bá gọi hắn ân công, vậy tức là ân nhân đã cứu thiếu gia nhà mình, lúc này lại nhìn thấy thiếu gia nhà mình chăm sóc hắn dịu dàng, nàng càng hiếu kỳ tiểu ân công là một nhân vật như thế nào.

“Ừ.” Liễu Phong Liễm đáp, đứng lên, từ chậu nước lấy ra khăn mặt, xoay người lại thay Tiểu Bảo lau mặt.

Rửa mặt chải đầu hoàn tất, Liễu Phong Liễm ôm thắt lưng Tiểu Bảo, để hắn còn có chút mơ hồ tựa ở trong lòng y.

“Chung bá, Ngọc thẩm, đây là Tiểu Bảo. Ngày đó ta rơi xuống vực, may mà có Tiểu Bảo cứu ta, y thuật Tiểu Bảo thật là xuất chúng, mới đưa ta từ quỷ môn quan cứu về. Nếu không có Tiểu Bảo, ta ngày hôm nay cũng sẽ không bình yên xuất hiện tại trước mặt các ngươi rồi.” Liễu Phong Liễm mắt hàm nhu tình đối mấy người đối diện giới thiệu Tiểu Bảo.

Mọi người vừa nghe Liễu Phong Liễm nói vậy, đều lộ vẻ mặt cảm ơn nhìn Tiểu Bảo vừa tỉnh. Tiểu Bảo nhìn vào ánh mắt cảm kích của mọi người, không có ý tứ mà mặt đỏ lên. Hắn xấu hổ gãi gãi đầu, không biết làm sao nhìn Liễu Phong Liễm.

Liễu Phong Liễm cười hắn cổ vũ: “Tiểu Bảo, đây là Chung bá, Ngọc thẩm, con của bọn họ Lai Trình, Tiết Minh, con gái Hỉ Nhi, còn có vợ Lai Trình Thu Nguyệt. Bọn họ đều là thân nhân trên đời này của ta.”

“Thiếu gia…” Ngọc thẩm nghẹn ngào.

“Chào mọi người, ta là Tiểu Bảo, cái kia…” Khi Tiểu Bảo không biết phải nói cái gì, Liễu Phong Liễm cắt đứt lời hắn.

“Chung bá, Ngọc thẩm, ta còn muốn nói cho các ngươi một quyết định chung thân của ta.” Liễu Phong Liễm cúi đầu mỉm cười nhìn Tiểu Bảo, cho hắn một nhãn thần an tâm, liền ngẩng đầu mặt hướng mọi người, “Tiểu Bảo là người mà ta muốn làm bạn suốt đời.”

Mọi người trên mặt lộ vẻ giật mình chốc lát, lại đột nhiên đều thoải mái, Ngọc thẩm nét mặt thậm chí còn lộ ra biểu tình vui mừng.

“Ách… Các ngươi không phản đối sao?” Tiểu Bảo do dự hỏi.

“Tại sao lại phản đối, dù sao ta cũng không trông cậy vào thiếu gia có thể cưới vợ a, tiểu thư lâm chung đã nói qua chỉ cần thiếu gia sau này hạnh phúc là tốt rồi. Ngươi hài tử này ta xem là một người thành thật trung hậu, so với cái tên xấu xa kia còn tốt hơn nhiều, lúc trước thiếu gia vì gã mà suýt mất mạng, lại được ngươi cứu, này cũng là duyên phận a.” Ngọc thẩm vui mừng mà khóc, lấy khăn lau nước mắt, “Được rồi, nhanh đi nói cho Hà thiếu gia cùng Quý thiếu gia bọn họ, bọn họ còn chuẩn bị tại võ lâm đại hội lên kế hoạch báo thù cho huynh đệ a.” Nàng kinh hô, mặt lộ vẻ kinh hoảng, chẳng biết làm sao cho phải.

“Thực sự là hồ đồ, bằng mấy người bọn họ làm sao đấu lại thế lực của gã.” Liễu Phong Liễm vừa nghe vừa khẩn trương.

“Liễm, võ lâm đại hội không phải còn chưa bắt đầu sao, bằng hữu của ngươi khẳng định còn chưa động thủ, hiện tại thông báo cho bọn họ còn kịp a.”

“Đúng, Tiết Minh, Lai Trình, các ngươi nhanh đi thông báo cho bọn họ tới đây gặp ta.”

“Dạ, thiếu gia.” Hai người đồng thanh đáp, chỉ chốc lát không ngừng nghỉ chạy ra ngoài cửa, vận khinh công chạy vội đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương