Tiểu Bảo chậm rì rì xuống lầu, đi tới quầy hàng.

“Chưởng quỹ, cho một phần thịt bò xào, thức ăn chay cho hai người, còn có thêm một tôm bóc vỏ xào trứng.” Tiểu Bảo buông một thỏi bạc, tinh tế phân phó.

Vừa nhìn thấy thỏi bạc, chưởng quỹ liền lên tiếng đáp ứng, muốn cái gì cũng có thể đáp ứng, một điểm cũng không hàm hồ.

“À… Chưởng quỹ, ngươi có những loại rượu gì?”

“Khách quan, rượu trong *** ta rất nhiều, có nữ nhi hồng, trúc diệp thanh, thiêu đao tử, rượu xái, nhưỡng hoa quế, rượu gạo nếp, còn có…” Chưởng quỹ nói hăng say được một lúc, đột nhiên bị Tiểu Bảo một bên càng nghe càng loạn hô lên.

“Dừng! Dừng! Dừng! Ngươi trực tiếp nói cho ta biết những loại rượu này loại nào ngọt.”

” Nhưỡng hoa quế.”

“Ta lấy nó, cho một bình nhưỡng hoa quế. Giúp ta chuẩn bị lương khô, ta muốn ăn trên đường, làm chút thịt khô cùng bánh màn thầu (bánh bao chay), còn có một con gà nướng nữa.”

“Dạ dạ, nhất định làm cho ngài thỏa mãn. Ngài trước ngồi đã, ta đi phân phó cho người lấy cho ngài đồ ăn.”

“Ừ, nhanh lên một chút.” Lo lắng mà dặn chưởng quỹ thêm một câu, Tiểu Bảo xoay người chuẩn bị tìm nơi ngồi xuống chờ, nhưng thình lình một người đang bước đi cùng tiểu nhị bắt chuyện đụng phải.

“Trần viên ngoại, ngài tới rồi, mời vào bên trong, mời vào bên trong a!” Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười bắt chuyện với khách nhân đang đi tới.

“Ừ.” Trần viên ngoại hếch mũi hướng lên trời, con mắt gian tà không ai bì nổi, theo sau hắn đang mang theo cái ống đồng là một thiếu niên mặt có chút tuấn tú cùng mềm mại đáng yêu, theo tiếp là một đống hạ nhân rêu rao khắp nơi, thoáng cái cùng chính Tiểu Bảo đang xoay người va chạm.

“Ai ui!”

“A… Đau!”

“Ai, cẩn thận.”

“Viên ngoại!”

“Lão gia! Ngài không có việc gì chứ?”

Ở trong một đống tiếng kêu to, Tiểu Bảo không tránh nổi mà bị té ngã xuống, lại bị Trần viên ngoại lôi theo, hai người ngã xuống.

“Kẻ nào? Người nào không có mắt dám đâm vào lão gia ta.” Trần viên ngoại phẫn nộ tức giận mắng.

“Xin lỗi! Là ta không cẩn thận. Ngươi không sao chứ?” Vừa nghe bị người hắn đánh ngã bắt đầu chửi bậy, Tiểu Bảo cấp tốc từ trên người người nọ bò dậy, đưa tay ra đỡ.

“Hừ, Tên tiểu tử hoang dã này thật không biết điều! Người đâu bắt lại cho ta!”

“Ai! Đợi một chút, xin lỗi, đại thúc, ta là không phải cố ý, ngươi tha lỗi cho ta đi.” Vừa thấy đối phương định có hành động, Tiểu Bảo theo bản năng mà làm nũng để đối phó sư phụ, phụ thân xin khoan dung mà mềm giọng.

Thanh âm này vừa ra liền đem người chung quanh đều như điện giật cả người mềm yếu, Trần viên ngoại lúc trước khí thế còn muốn truy cứu đã sớm thay bằng dáng vẻ meo meo. Gã cầm lên sờ sờ tay nhỏ bé của Tiểu Bảo, da thật mịn, so với luyến đồng gã mua còn mịn hơn, không chỉ thế, còn có con mắt, hơi nhếch lên thật mê người, thanh âm phát ra ngọt ngào mềm yếu đi thẳng vào lòng người, từ cái miệng nhỏ nhắn này mà phát ra rên rỉ nhất định là tiếng kêu đẹp nhất trên đời. Nghĩ đến đây, Trần viên ngoại trong lòng lập tức nổi lên *** ý bốn phía, hận không thể tức khắc đem Tiểu Bảo đoạt lấy đem về nhà. (Shjn: dê cụ =”= ta đá ta chém ta cắt =”=)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương