Ngay lúc này đây, Tiểu bảo giống như vô tri mà xê dịch một cái, ma sát hạ thể vốn đã nóng rực của Liễu Phong Liễm, tình huống lúc này thật sự đã không thể vãn hồi được nữa.
Nếu còn nhịn nữa, Liễu phong Liễm y sẽ không phải nam nhân (yêu nhất câu này của anh =))).
Mãnh lực túm lấy Tiểu bảo, môi lưỡi mạnh mẽ giao triền, Liễu Phong Liễm đưa lưỡi thâm nhập vào sâu trong miệng Tiểu Bảo, mang theo khí tức chưa hoả nhiệt, tựa hồ như muốn cùng Tiểu Bảo hoà vào nhau, làm cho Tiểu Bảo vươn ra đầu lưỡi đinh hương cùng mình dây dưa, không ngừng quấn lấy. Đối với thế tiến công mãnh liệt của y, Tiểu Bảo vô phương trốn thoát. Đầu lưỡi của Liễu Phong Liễm linh hoạt liếm qua những điểm mẫn cảm trong miệng Tiểu Bảo, triệt để quấn lấy đầu lưỡi Tiểu Bảo khiến cho hắn chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, mặc y khẳng cắn.
“A… Ngô…” Tiểu Bảo cố sức quay đi, gấp gáp thở dốc.
Nhưng Liễu Phong Liễm không có chịu buông tha hắn, ở bên cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo một lần nữa phong bế cánh môi tựa như cánh hoa của hắn. Tiểu Bảo còn muốn trốn tránh lại bị y dùng tay cố trụ lại gáy không cách nào thoát.
Tiểu Bảo mặt đỏ bừng chôn chặt vào hõm vai của Liễu Phong Liễm, không ý thức thân thể đụng phải nơi không nên đụng.
Lồng ngực còn chưa phục hồi hô hấp, trái lại còn trở nên càng gấp gáp.
“Đây chính là do ngươi tự tìm lấy Tiểu Bảo, vốn đã muốn buông tha ngươi.” Liễu Phong Liễm tại bên tai Tiểu Bảo thở ra luồng khí thô.
Bàn tay tại bên thắt lưng Tiểu Bảo lưu luyến không dời. Y đưa tay hướng cổ Tiểu Bảo đi tới, nhẹ nhàng khinh nhu mà khiêu khích, chân đồng thời cũng bắt đầu xâm nhập vào không gian giữa hai chân của Tiểu Bảo.
“Ân…” Tiểu Bảo ngượng ngùng nhìn đôi mắt Liễu Phong Liễm đang bao phủ đầy dục vọng, chủ động hôn lên môi y tựa như câu trả lời đầy thuyết phục.
“Ngô… Tiểu Bảo…”
Liễu Phong Liễm bỗng nhiên ôm Tiểu Bảo đứng lên, bước nhanh đi tới bên giường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn.
“Ân…” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Tiểu Bảo tràn ra.
Hai tay Liễu Phong Liễm ở trên da thịt trơn mềm như tơ lụa của Tiểu Bảo xoa loạn.
“A…Ân…” Tiểu Bảo vươn hai tay lên vòng ra sau lưng y, thuận theo đường xương cột sống mà vuốt ve.
Liễu Phong Liễm một ngụm oán hận hàm trụ khỏa anh đào trước bộ ngực phấn hồng Tiểu Bảo mà ra sức hấp, liếm láp thẳng tới khi nó hoàn toàn đứng lên. Hai bên trái phải đều không buông tha, đôi môi liên tục ngậm lấy không ngừng làm Tiểu Bảo thở dốc không ngừng.
“A ừ, đừng… muốn… liếm…”
“Tiểu Bảo chưa gì đã chịu không nổi rồi sao?” Liễu Phong Liễm tiến tới gần, môi khẽ hôn lên tai Tiểu Bảo nói: “Nói như vậy, Tiểu Bảo tại sao lại có dạng này?” Liễm trêu đùa hướng tới địa phương tối mẫn cảm của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tiểu Bảo toàn thân run lên giống như điện giật, thanh âm ngọt ngào trong miệng không kiềm chế được mà tràn ra.
“A… Ân… Không nên… Liễm…”
Rõ ràng là hắn mê hoặc Liễm trước, nhưng Liễm hình như rất có kinh nghiệm , Tiểu Bảo đố kị nghĩ.
Bất quá, hắn biết, hắn nhìn ra được Liễm hoàn toàn mê luyến hắn – yêu thương càng ngày càng sâu, cho dù người bên ngoài có nghĩ đây là việc nguy hiểm hắn cũng quyết không buông tay, bởi vì y chính là ngọn lửa của hắn.
“Nha…” Tiểu Bảo kêu lên sợ hãi, khoái cảm nửa người dưới truyền đến làm cho Tiểu Bảo một trận hít thở không thông.
“Tiểu Bảo là không chuyên tâm nha.” Liễu Phong Liễm khó chịu cắn lên bờ vai trắng nõn của Tiểu Bảo, liền một đường hôn cho tới hạ phúc. Há mồm đem phân thân non nớt của Tiểu Bảo một ngụm hàm trụ vào miệng liếm láp hấp duyện tới khi cứng hẳn lên.
Khoái cảm quá mức cường liệt khiến cho Tiểu Bảo cảm thấy khó thở: “A… Không nên… Bẩn…”
Tiểu Bảo muốn dùng lực đẩy ra Liễu phong Liễm đang kề sát hạ phúc hắn thế nhưng đôi tai mềm nhũn không sao dùng được.
“Không bẩn chút nào, chỉ cần là của Tiểu Bảo thì sẽ không bẩn.”
“A! A…”
Y dùng lực hấp (mút), Tiểu bảo thoáng cái tựa như giơ khí giới đầu hàng, chất lỏng nồng đậm sền sệt phun trào ra, Liễu Phong Liễm toàn bộ tiếp được, nhổ ra tay hướng cánh hoa chưa từng bị người nào chạm qua nơi mông của Tiểu Bảo tham nhập đi vào.
Nếu còn nhịn nữa, Liễu phong Liễm y sẽ không phải nam nhân (yêu nhất câu này của anh =))).
Mãnh lực túm lấy Tiểu bảo, môi lưỡi mạnh mẽ giao triền, Liễu Phong Liễm đưa lưỡi thâm nhập vào sâu trong miệng Tiểu Bảo, mang theo khí tức chưa hoả nhiệt, tựa hồ như muốn cùng Tiểu Bảo hoà vào nhau, làm cho Tiểu Bảo vươn ra đầu lưỡi đinh hương cùng mình dây dưa, không ngừng quấn lấy. Đối với thế tiến công mãnh liệt của y, Tiểu Bảo vô phương trốn thoát. Đầu lưỡi của Liễu Phong Liễm linh hoạt liếm qua những điểm mẫn cảm trong miệng Tiểu Bảo, triệt để quấn lấy đầu lưỡi Tiểu Bảo khiến cho hắn chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, mặc y khẳng cắn.
“A… Ngô…” Tiểu Bảo cố sức quay đi, gấp gáp thở dốc.
Nhưng Liễu Phong Liễm không có chịu buông tha hắn, ở bên cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo một lần nữa phong bế cánh môi tựa như cánh hoa của hắn. Tiểu Bảo còn muốn trốn tránh lại bị y dùng tay cố trụ lại gáy không cách nào thoát.
Tiểu Bảo mặt đỏ bừng chôn chặt vào hõm vai của Liễu Phong Liễm, không ý thức thân thể đụng phải nơi không nên đụng.
Lồng ngực còn chưa phục hồi hô hấp, trái lại còn trở nên càng gấp gáp.
“Đây chính là do ngươi tự tìm lấy Tiểu Bảo, vốn đã muốn buông tha ngươi.” Liễu Phong Liễm tại bên tai Tiểu Bảo thở ra luồng khí thô.
Bàn tay tại bên thắt lưng Tiểu Bảo lưu luyến không dời. Y đưa tay hướng cổ Tiểu Bảo đi tới, nhẹ nhàng khinh nhu mà khiêu khích, chân đồng thời cũng bắt đầu xâm nhập vào không gian giữa hai chân của Tiểu Bảo.
“Ân…” Tiểu Bảo ngượng ngùng nhìn đôi mắt Liễu Phong Liễm đang bao phủ đầy dục vọng, chủ động hôn lên môi y tựa như câu trả lời đầy thuyết phục.
“Ngô… Tiểu Bảo…”
Liễu Phong Liễm bỗng nhiên ôm Tiểu Bảo đứng lên, bước nhanh đi tới bên giường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn.
“Ân…” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Tiểu Bảo tràn ra.
Hai tay Liễu Phong Liễm ở trên da thịt trơn mềm như tơ lụa của Tiểu Bảo xoa loạn.
“A…Ân…” Tiểu Bảo vươn hai tay lên vòng ra sau lưng y, thuận theo đường xương cột sống mà vuốt ve.
Liễu Phong Liễm một ngụm oán hận hàm trụ khỏa anh đào trước bộ ngực phấn hồng Tiểu Bảo mà ra sức hấp, liếm láp thẳng tới khi nó hoàn toàn đứng lên. Hai bên trái phải đều không buông tha, đôi môi liên tục ngậm lấy không ngừng làm Tiểu Bảo thở dốc không ngừng.
“A ừ, đừng… muốn… liếm…”
“Tiểu Bảo chưa gì đã chịu không nổi rồi sao?” Liễu Phong Liễm tiến tới gần, môi khẽ hôn lên tai Tiểu Bảo nói: “Nói như vậy, Tiểu Bảo tại sao lại có dạng này?” Liễm trêu đùa hướng tới địa phương tối mẫn cảm của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tiểu Bảo toàn thân run lên giống như điện giật, thanh âm ngọt ngào trong miệng không kiềm chế được mà tràn ra.
“A… Ân… Không nên… Liễm…”
Rõ ràng là hắn mê hoặc Liễm trước, nhưng Liễm hình như rất có kinh nghiệm , Tiểu Bảo đố kị nghĩ.
Bất quá, hắn biết, hắn nhìn ra được Liễm hoàn toàn mê luyến hắn – yêu thương càng ngày càng sâu, cho dù người bên ngoài có nghĩ đây là việc nguy hiểm hắn cũng quyết không buông tay, bởi vì y chính là ngọn lửa của hắn.
“Nha…” Tiểu Bảo kêu lên sợ hãi, khoái cảm nửa người dưới truyền đến làm cho Tiểu Bảo một trận hít thở không thông.
“Tiểu Bảo là không chuyên tâm nha.” Liễu Phong Liễm khó chịu cắn lên bờ vai trắng nõn của Tiểu Bảo, liền một đường hôn cho tới hạ phúc. Há mồm đem phân thân non nớt của Tiểu Bảo một ngụm hàm trụ vào miệng liếm láp hấp duyện tới khi cứng hẳn lên.
Khoái cảm quá mức cường liệt khiến cho Tiểu Bảo cảm thấy khó thở: “A… Không nên… Bẩn…”
Tiểu Bảo muốn dùng lực đẩy ra Liễu phong Liễm đang kề sát hạ phúc hắn thế nhưng đôi tai mềm nhũn không sao dùng được.
“Không bẩn chút nào, chỉ cần là của Tiểu Bảo thì sẽ không bẩn.”
“A! A…”
Y dùng lực hấp (mút), Tiểu bảo thoáng cái tựa như giơ khí giới đầu hàng, chất lỏng nồng đậm sền sệt phun trào ra, Liễu Phong Liễm toàn bộ tiếp được, nhổ ra tay hướng cánh hoa chưa từng bị người nào chạm qua nơi mông của Tiểu Bảo tham nhập đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook