“Phốc! Coi ngươi đem tiểu nhị dọa sợ, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Nhãn thần đừng quá lãnh, khí thế toàn thân lạnh như cân băng, lúc còn ở dưới vực không phải còn tốt sao? Sao mà vừa mới đi ra đã dọa người, ở tại *** bán y phục cũng vậy. Nào, cười lên đi, ngươi không sợ cứ vậy mặt sẽ cứng ngắc sao?” Tiểu bảo vươn tay thú vị tại gương mặt của Liễu Phong Liễm mà nhu nhu véo véo.

Liễu Phong liễm mặt đỏ nhắc tay muốn ngăn cản, Tiểu Bảo không chịu, khanh khách cười. Liễu Phong Liễm có chút giận, đoạn ôm sát thắt lưng Tiểu Bảo, trừng phạt cái tay bé nhỏ tác quái của Tiểu Bảo, kéo nhét vào lòng không cho nhúc nhích. Hung hăng áp trụ đôi môi Tiểu Bảo, đem toàn bộ tiếng cười của hắn nuốt vào bụng, trải qua một phen trừng phạt kịch liệt, Liễu Phong Liễm thỏa mãn đắc ý nhìn Tiểu Bảo cố sức thở gấp mà không thể tiếp tục cười.

Nhãn thần y càng ngày càng lạnh còn không phải vì nguyên cớ kia, môt điểm phòng nhân cũng không có, Liễu Phong Liễm ngửa mặt lên trời trở mình xem thường.

Thật là, không phải chỉ là cười y vài tiếng sao, cư nhiên lại dùng chiêu này đối phó với hắn, quá phận! Bất quá, hắn chính là thích Liễm hôn hắn, cảm giác thật ngọt ngào, nhưng vì sao Liễm đối hắn không có tiến thêm một bước nữa?

Kì quái, phụ thân nói qua, chỉ cần là cả hai cùng thích sẽ giống như phụ thân cùng sư phụ mà triền miên. A nha! Nghĩ đến đây thật xấu hổ mà…

Nhưng Liễm thế nhưng vẫn không có hành động a, chỉ thỉnh thoảng hôn hắn một chút. Nghĩ đến Liễm hôn mình, Tiểu Bảo mặt dần đỏ lên giống như con cua bị đun sôi mà đỏ bừng.

Có đúng hay không mức độ thích hắn của Liễm còn chưa đủ sâu mới không có hành động a, xem ra hắn phải có điểm chủ động mới được. Phụ thân từng nói qua tiểu thụ khi chủ động quấn lấy là rất mê người, hắn hẳn nên thử xem sao, phụ thân nói ắt sẽ không sai.

Nói không bằng làm ngay, đợi lát nữa hắn sẽ tạo cơ hội nhằm thúc đẩy mối quan hệ giữa hắn và Liễm đẩy mạnh càng thêm nước sữa hòa nhau (khăng khít chăng?)

Liễu Phong Liễm nhìn Tiểu Bảo trong lòng đang bất giác nở ra nụ cười gian manh, lần thứ hai nhìn lên trời than thở. Vật nhỏ này không biết lại có mưu ma chước quỷ gì đây.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của tiểu nhị: “Nhị vị đại gia, nước nóng đã đưa tới.”

“Đưa vào đi.” Liễu Phong Liễm như trước ôm Tiểu Bảo thối lui một bên, không có ý định muốn buông tay ra.

Tiểu nhị đẩy cửa tiến vào trong, chỉ đạo mấy tên tạp dịch mang vào một cái mộc dũng thật to, đem từng thùng nước nóng đổ vào bên trong.

Thấy cái mộc dũng thật to này, con mắt Tiểu Bảo chợt lóe sáng, ở trong cái ôm ấm áp của Liễu Phong Liễm, khóe miệng giương lên một độ cung quỷ dị.

Lúc này Tiểu nhị rất thức thời, một cái liếc mắt cũng không dám, làm xong việc liền rất nhanh lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương