“Huyết Chiến Cuồng Quyết!”
Âm thanh trong miệng Lạc Sương vừa dứt, máu huyết trong cơ thể nàng điên cuồng bóc hơi, huyết khí lan tràn khắp cơ thể, tiến vào trạng thái điên cuồng.

Mái tóc không gió tự bay dựng ngược lên không chuyển sang màu đỏ thẳm rực lửa, đôi mắt đen láy trong veo hóa thành huyết sắc chói lọi, nhìn vào bên trong như có núi thây biển máu đang sôi sùng sục.

Ở trạng thái này sức chiến đấu của Lạc Sương bạo tăng dữ dội, tất cả thương thế trước đó còn tồn đọng trên cơ thể của nàng như chưa từng tồn tại, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất.

Trường thương trong tay hóa thành tàn ảnh, bóng dáng Lạc Sương biến mất tại chỗ, tốc độ của nàng đột biến như xé toang không gian, vừa xuất hiện đã ngay lập tức đối mặt với Thiên Bằng.

ẦM ẦM ẦM…
Từ trong cơ thể nàng, 30 tầng Sát Vực, 40 tầng Thương Vực và 50 tầng Chiến Vực đột ngột bạo phát đi ra.

Tất cả vực dung hợp thành ba phương Thế khủng bố với sức ép dữ dội, trường thương trong tay rung lên đầy hưng phấn, được sức mạnh của Sát Thế, Thương Thế và Chiến Thế gia trì khiến nó muốn tắm máu địch nhân ngay lập tức.

“Chết đi!”
Thánh Vương Hỏa Lực trùng thiên xuyên thủng một vùng rừng rậm, ngọn lửa hòa cùng ba loại Thế phóng lên tận trời, mang theo thương ảnh sát phạt nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn lãng của Thiên Bằng hung hăng đâm đến.

“Hộ Pháp cứu tiểu Vương!”
Thiên Bằng hoảng hốt quát lên, đồng tử trong mắt của hắn co rụt lại, Lạc Sương liều mạng thi triển Bí Thuật đã đạt đến trạng thái vượt qua Thánh Vương thuần túy, Thiên Bằng tự biết mình không thể nào đối kháng chính diện với nàng.

Dù là tại hai phương Đế Quốc có lượng thiên tài như mây, Lạc Sương cũng đủ trình độ xếp vào ba vị trí đầu, Thiên Bằng biết người biết ta, ỷ vào cường giả hộ vệ bên cạnh mình chống lại.

Quả nhiên hắn vừa dứt lời, lão già hình thể lực lưỡng đứng cạnh nhếch môi cười gằn, cơ thể nặng nề không khiến tốc độ của lão suy giảm, ngược lại chỉ thấy một chân bước ra đã như chỉ xích thiên nhai, cơ bắp toàn thân phình to như ngọn núi che chắn trước mặt Thiên Bằng, đối diện trực tiếp Lạc Sương.

“Tu vi chênh lệch là thứ mà khó có thủ đoạn bù đắp!” Lão già Hộ Pháp thẳng thừng mở miệng:
“Bởi vì cường giả có tu vi cao không những chưởng khống lực lượng cao cấp hơn kẻ yếu, mà lượng Nguyên Khí trong thiên địa cũng do kẻ mạnh làm chủ!”
Cánh tay đầy gân xanh của lão ta nâng lên.

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Chỉ thấy Nguyên Khí ở bốn phương tám hướng xung quanh vốn đang ùa vào cơ thể của Lạc Sương đột nhiên thay đổi phương hướng, tất cả chuyển sang cuồn cuộn hòa cùng cánh tay của lão già Hộ Pháp khi hắn bắt đầu thi triển công kích.

Hiển nhiên lời của lão già là đúng.

Việc chênh lệch tu vi trong đẳng cấp Thánh không chỉ đơn giản dừng ở việc ngươi sở hữu Thánh Lực cao cấp hơn đối phương, mà khả năng khống chế Nguyên Khí tại chiến trường cũng do kẻ mạnh hơn định đoạt.

Tu vi càng cao, cảm ngộ và khả năng nắm giữ lực lượng bên trong trời và đất càng thêm vượt trội.

Ở trước mặt cường giả chân chính, kẻ yếu e rằng ngay cả một tia Nguyên Khí cũng không thể hấp thụ được, bởi lẽ tất cả đều bị kẻ mạnh khống chế, hấp thụ sạch sẽ.

Tình cảnh đó đã diễn ra vào lúc này, Lạc Sương đã bị cắt đứt mối liên hệ với nguồn Nguyên Khí bên ngoài khi chiến đấu với lão già Hộ Pháp, điều này đồng nghĩa với việc một khi Thánh Lực trong cơ thể của nàng cạn kiệt cũng là lúc nàng bại trận.

Mặc dù như vậy, sắc mặt Lạc Sương vẫn chỉ còn lại vô tận chiến ý, thấy lão già Hộ Pháp ngăn cản trước mặt mình, nàng muốn thần cản giết thần, phật cản giết phật, trường thương nhắm vào đầu lão đâm thẳng.


Lão già Hộ Pháp cười lạnh một tiếng, công kích đã ngưng tụ hoàn tất hung hăng đấm ra.

Thánh Tôn Thổ Lực tạo thành một nắm đấm khổng lồ che thiên phủ địa, đấm thẳng trực diện vào mũi thương sắc bén của Lạc Sương.

Không thèm sử dụng đến Vực và Thế, lão già chỉ vận dụng lực lượng áp đảo của Thánh Tôn cấp cường giả, trực diện oanh tạc.

ĐÙNG!
Như một phương thế giới nặng nề trấn áp, trường thương trong tay Lạc Sương run lên bần bật.

RĂNG RẮC…
Ba loại Thế rạn nứt trước sức mạnh áp đảo.

Lão già Hộ Pháp này không chỉ là Thánh Tôn Hậu Kỳ mà còn là một vị Thể Tu tương ứng, cực kỳ kinh khủng.

Sức mạnh cực đại của lão già đấm nàng và thương bay vọt, cơ thể mỹ miều đập nát một thân cây cổ thụ.

Lạc Sương không cảm thấy chút đau đớn nào, ngược lại nụ cười trên miệng càng thêm điên cuồng, chiến ý càng thêm gia tăng.

Mà tu vi vốn chỉ có Thánh Vương Trung Kỳ của nàng lúc này lại sinh ra dao động, khí thế tăng cao.

Thánh Vương Hậu Kỳ.

“Chiến đi!”
Lạc Sương ngạo nghễ gầm thét, bất chấp cơ thể như muốn rụng rời, một lần nữa điên cuồng xách thương lao đến công kích, các loại thế nhanh chóng phục hồi, tiếp tục liều mạng.

“Hừ!” Lão già Hộ Pháp bất mãn, hai tay chắp lại như búa tạ khổng lồ nện thẳng xuống đầu Lạc Sương.

Trường thương của nàng đâm thẳng lên cao đón đỡ.

KENG!
PHỐC!
Lạc Sương lại thổ huyết bay ngược, trường thương của nàng chỉ là một kiện Thất Tinh Thánh Cấp Vũ Khí, khó lòng xuyên thủng phòng ngự của một vị Thể Thánh Tôn như lão già.

Nhưng sau một lần bị đánh như vậy, tu vi của nàng lại cuồn cuộn tăng lên.

Thánh Vương Viên Mãn.

Chứng kiến sự biến hóa khác thường của Lạc Sương, nàng liên tục tăng tiến tu vi bên trong chiến đấu, sắc mặt Thiên Bằng trở nên đố kỵ và tham lam, liếm liếm mép môi quát lớn:
“Đó chính là Bí Pháp chiến đấu Huyết Chiến Cuồng Quyết nổi danh của chiến tướng Lạc Gia, một khi kích hoạt sẽ thiêu đốt máu huyết của bản thân, ép cơ thể tiến vào trạng thái tử chiến điên cuồng, có thể thu nạp sức mạnh trong đòn đánh của đối thủ biến thành lực lượng của chính mình gia tăng tu vi!”
“Không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ mới hai lượt công kích nàng đã nâng cao hai tiểu cảnh giới, từ Thánh Vương Trung Kỳ lên Thánh Vương Viên Mãn rồi!”
“Cũng nhờ vào môn Bí Pháp này mà phụ thân Lạc Chiến Quốc của nàng có thể lấy sức một mình giết thẳng vào Thiên Phong Đế Quốc chúng ta, bất chấp mọi công kích của các cường giả vây công nhắm vào hắn!”
Lão già Hộ Pháp gật đầu cười tà: “Lão phu cũng đã nghe đồn về sự lợi hại của Huyết Chiến Cuồng Quyết, đây cũng là lần đầu tiên được đối mặt, cũng khá thú vị.



“Tuyệt đối đừng giết nàng, phải bắt sống, sưu hồn cho bằng được Huyết Chiến Cuồng Quyết!” Thiên Bằng cao giọng hạ lệnh.

Lão già Hộ Pháp nhíu mày đáp: “Bí Pháp này tuy rằng lợi hại nhưng cái giá phải trả khi thi triển là cực lớn, thiêu đốt tinh huyết và để cơ thể gánh chịu công kích của kẻ thù không phải là trò đùa, dù rằng thành công giết chết đối thủ thì sau đó cũng biến thành phế nhân, Tiểu Vương Gia tốt nhất đừng tu luyện!”
“Ta không có ý tu luyện, chỉ muốn cướp một Bí Pháp lợi hại về cho Đế Quốc chúng ta!” Thiên Bằng nhàn nhạt đáp.

“Tốt!” Lão già Hộ Pháp ung dung mỉm cười:
“Cũng dễ thôi…”
Hai tay của hắn cấp tốc kết ấn, nhân lúc Lạc Sương vừa lao đến công kích liền chưởng xuống đất:
“Thánh Kỹ - Thổ Ngục!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất chấn động, vô số cột đất từ dưới đất trồi lên vây lấy Lạc Sương vào giữa trung tâm tạo thành một ngục giam bằng đất nhốt nàng vào bên trong.

“Chỉ cần không tiếp tục phát động công kích vào người thi triển Huyết Chiến Cuồng Quyết, ngược lại dùng thủ đoạn vây nhốt chờ đến khi cơ thể của đối phương đạt đến giới hạn chịu đựng của bí pháp là xong…” Lão già Hộ Pháp tự tin cười nói:
“Đây là biện pháp mà bệ hạ dùng để tiêu diệt Lạc Chiến Quốc!”
“Haha, tốt lắm!” Thiên Bằng hài lòng cười to: “Lạc Chiến Quốc mạnh mẽ ở chỗ không ai có thể nhốt được hắn ngoài bệ hạ nên mới lộng hành được như vậy, nữ nhi của hắn tuy rằng rất khá nhưng làm sao có thể tránh thoát Hộ Pháp thi triển vũ kỹ vây nhốt?”
“Nát cho ta!” Lạc Sương gầm lên, trường thương liên tục nện vào các cột đất nhưng bất thành, chúng nó được Thánh Tôn Thổ Lực gia cố, cứng rắn khó thể hình dung.

“Còn thủ đoạn gì mau lấy ra đi!” Thiên Bằng đứng bên ngoài khiêu khích, cảm giác mỹ nhân thiên tài của Càn Quân Đế Quốc sắp rơi vào tay mình thật sự quá mức tuyệt diệu.

Lạc Sương không đáp lại hắn, ngược lại vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm hơn.

Chỉ thấy nàng bất chấp lao mình thật mạnh vào Thổ Ngục, lực đạo phản chấn dữ dội khiến xương cốt như muốn vỡ tan.

Nhưng chính điều này khiến cơ thể của nàng lại nghênh đón lực lượng đến từ Thổ Ngục oanh tạc, tu vi tiếp tục đẩy lên.

Sắp đột phá Thánh Tôn…
“Con ả này điên rồi!” Thiên Bằng thầm mắng một tiếng, chưa từng thấy nữ nhân nào liều mạng như vậy.

“Không hổ là hậu nhân của Lạc Gia, các đời tướng lĩnh của Lạc Gia đều là hạng người không biết sợ chết, chỉ tiếc lão cẩu Càn Quân Thánh Đế chẳng biết cách trọng dụng…” Lão già Hộ Pháp cũng phải lên tiếng thán phục trước ý chí chiến đấu mạnh mẽ của Lạc Sương.

Mà lúc này bởi vì trọng thương trước đó quá nặng, cơ thể của Lạc Sương không còn gánh vác nổi cái giá khi phải thi triển Huyết Chiến Cuồng Quyết.

Vừa mới thành công nâng sức chiến đấu lên đến Thánh Tôn, một cảm giác suy yếu khắp toàn thân ập đến.

Tu vi của nàng nhanh chóng thụt lùi, khí tức hư nhược, sắc mặt trắng bệch, cảm giác đau đớn trước đó ập đến khiến nàng như muốn ngất đi.

“Hự…”
Lạc Sương lại phun ra một ngụm máu, tê liệt ngã xuống đất.

Thứ nàng còn sót lại duy nhất lúc này chính là một tia lý trí yếu ớt, ánh mắt tràn đầy không cam tâm.


Huyết Chiến Cuồng Quyết là Bí Pháp cực mạnh trong hàng ngũ Cửu Tinh Thánh Cấp, một Thánh Vương như nàng không thể kéo dài thời gian sử dụng.

Nếu nàng không phải Thánh Vương Trung Kỳ, thay vào đó là Thánh Vương Viên Mãn thôi…Lạc Sương cũng có lòng tin xoay chuyển cục diện, chạy thoát khỏi tay lão già Hộ Pháp.

Đáng tiếc tất cả chỉ là nếu như, chênh lệch cảnh giới vẫn là quá lớn.

Trước đó trong tay của nàng có tấm Phù Chú chứa đựng một lần công kích cấp Thánh Đế do mẫu thân đưa phòng thân, chỉ là trên người của Thiên Bằng cũng có thứ tương tự, kết quả hắn thành công hóa giải thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất của nàng.

Thân phận của Thiên Bằng ở Thiên Phong Đế Quốc cũng là vương công quý tộc không thua gì Lạc Sương, lại thêm có lão già Hộ Pháp đi cùng, nàng thua cũng chẳng oan uổng.

“Mang về đi!” Thiên Bằng cười nhạt nói.

Lão già Hộ Pháp gật gật đầu, liền giải trừ Thổ Ngục, muốn nâng Lạc Sương lên.

Bỗng nhiên lúc này không gian trước mặt gợn sóng, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện vô thanh vô tức, không có chút báo trước hay động tĩnh nào.

Lão già Hộ Pháp theo bản năng phát động công kích, một quyền ẩn chứa toàn bộ sức mạnh đấm thẳng về phía trước.

ĐÙNG!
Nắm tay truyền về cảm giác đau đớn như đụng phải tường thành kiên cố, lão già Hộ Pháp vội vàng rụt tay lại, che chắn trước mặt Thiên Bằng, ngưng trọng nhìn người vừa đến.

Lạc Sương cũng lóe lên một tia hy vọng mong manh liếc mắt nhìn lên.

Trước một đấm toàn lực của Thể Thánh Tôn, thân ảnh thần bí này lại chẳng hề hấn gì…rốt cuộc sẽ là ai?
Thuần một màu bạc giữa rừng đen vô tận…
Đây chính là cảm giác đầu tiên của ba người…
Áo choàng bạc nhẹ nhàng tung bay giấu kín toàn bộ khí tức, mặt nạ bạc che phủ khuôn mặt, chỉ lộ diện ba con mắt quỷ dị khiến người khác phải rùng mình.

Con mắt phải trắng đen xen lẫn, bạch khuyết nguyệt màu trắng treo lơ lửng giữa đồng tử như có thể hút lấy linh hồn của người đối diện.

Mắt trái đen tuyền như lỗ đen vô tận, năm cái đồng tử chậm rãi xoay tròn một cách đều đặn huyền bí khó dò.

Ở giữa trán cũng là một con mắt chói lọi kim quang, vô hỉ vô bi, uy nghiêm khó tả, nhìn vào bên trong có cảm giác như nội tâm của mình bị lộ ra một cách trần trụi, muốn che giấu cũng không thể nào làm được.

Trong lòng lão già Hộ Pháp dâng lên cảm giác ngưng trọng, kẻ này xuất hiện quá mức đột ngột, lại thần bí khó thể hình dung, trong lúc nhất thời không dám chủ quan, cẩn thận quét thần thức ở phạm vi gần dò xét.

Sau đó hắn kinh hãi phát hiện, tất cả thần thức của mình khi tiến đến gần người đeo mặt nạ kia đều như giọt nước rơi vào biển rộng, hoàn toàn chẳng thể tạo nên một chút gợn sóng nào.

Lạc Sương cũng âm thầm rùng mình, cảm giác hiếu kỳ tò mò dâng lên, không biết nhân vật này là ai, xuất hiện như vậy là có mục đích gì.

“Đạo hữu, chúng ta hình như không quen biết?” Nghiêm túc nhìn lấy người đeo mặt nạ, lão già Hộ Pháp chắp tay nói.

Ý tứ rất rõ ràng, chúng ta không quen ngươi, đừng xen vào chuyện của chúng ta.

Người đeo mặt nạ chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ liếc nhìn thương thế của Lạc Sương, âm thanh trầm thấp bình thản vang vọng mà lên:
“Chuyện hôm nay dừng lại tại đây, hai ngươi có thể đi rồi!”
Giọng điệu hết sức bình thản nhưng lại như mệnh lệnh không thể từ chối.

“Ngươi là ai mà tự cho mình quyền quyết định? chúng ta chính là người của Thiên Phong Đế Quốc!” Thiên Bằng phẫn nộ lên tiếng quát.

Người đeo mặt nạ nhàn nhạt liếc hắn, ba con mắt chậm rãi lóe sáng nhàn nhạt giữa đêm đen.


Thiên Bằng rùng mình, vô thức núp sau lưng lão già Hộ Pháp.

“Các hạ không cảm thấy mình quá bá đạo sao?” Lão già Hộ Pháp hừ một tiếng:
“Chúng ta dù sao cũng là người có thân phận ở Thiên Phong Đế Quốc!”
Người đeo mặt nạ nhàn nhạt gật đầu: “Nếu không phải nể mặt lão già Thiên Phong Thánh Đế, hôm nay hai ngươi phải để mạng lại!”
Đồng tử lão già Hộ Pháp co rút lại, chẳng biết vì sao người đối diện không để lộ bất kỳ uy thế nào nhưng lại có một cổ uy nghiêm khó tả, cảm giác này chỉ có nhân vật như Thiên Phong Thánh Đế mới từng mang lại cho hắn.

“Tại sao các hạ lại nhúng tay vào chuyện này?” Lão già Hộ Pháp trầm thấp hỏi.

“Hử?” Người đeo mặt nạ nhẹ cười một tiếng: “Ngươi từng thấy kẻ mạnh phải giải thích với kẻ yếu bao giờ?”
Tiếng nói vừa dứt, áo choàng tung bay, một cổ khí thế mênh mông như biển bất chợt hàng lâm mà xuống, cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn khóa chặt cơ thể lão già Hộ Pháp và Thiên Bằng.

“Cảm giác này…Thánh…Thánh Đế…”
Lão già Hộ Pháp khiếp sợ, sắc mặt Thiên Bằng đại biến, hoảng loạn cùng cực.

Lạc Sương trong lòng cũng có chút hỗn loạn, không biết vị Thánh Đế này sao lại vì mình ra mặt, dường như hắn muốn đuổi hai kẻ kia đi để cứu mình?
Lão già Hộ Pháp cắn răng chắp tay: “Không biết tiền bối có thể cho biết Đế danh, lão già này sẽ về bẩm báo với Thiên Phong Thánh Đế!”
“Không cần đem Thiên Phong ra dọa ta, cứ về nói với hắn cái tên Tam Nhãn là được!” Người đeo mặt nạ cười nhạt.

“Tam Nhãn…đa tạ, lão phu đã ghi nhớ!” Lão già Hộ Pháp không cam lòng cắn răng.

“Hộ Pháp, chẳng lẽ cứ đi như vậy?” Thiên Bằng có chút bất nhẫn truyền âm hỏi.

Gáy, xà, rống…
Lão già Hộ Pháp đang định mở miệng đáp lại, chợt nghe bên tai có vài tiếng kêu nhỏ.

Hắn đưa mắt nhìn qua, tròng mắt liền co rút lại mãnh liệt.

Chỉ thấy từ trong áo choàng bạc của kẻ đeo mặt nạ trồi lên vài tiểu thân ảnh.

Một có hình dạng như gà nhỏ màu đen, trên thân thiêu đốt ngọn lửa tử vong nồng nặc u ám.

Một lại có dạng rắn chín đầu, mỗi một cái đầu là một loại Thánh Lực hùng mạnh.

Một lại như tiểu long, trên thân phủ đầy vải tím đen lấp lánh, Thánh Long Uy kết hợp cùng Nghịch Long Uy nhàn nhạt như ẩn như hiện.

“Kẻ này vậy mà nuôi dưỡng nhiều Thần Thú biến dị đến như vậy?” Trong lòng lão già Hộ Pháp kinh hãi tột đỉnh, ngay cả Thiên Phong Đế Quốc bọn hắn cũng không dám có hành vi điên cuồng như thế.

Với kiến thức của hắn đương nhiên có thể nhận ra tiềm lực của những Thần Thú này đều thuộc hàng khủng bố, có Yêu Thánh Đế chi tư.

Chỉ riêng việc nuôi dưỡng vài tiểu sủng vật như thế đã cho thấy nội tình đáng sợ của nhân vật tự xưng là Tam Nhãn này.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, lão già Hộ Pháp lấy tay che kín miệng Thiên Bằng, hướng về phía Tam Nhãn khom lưng cúi đầu:
“Tiền bối, tiểu bối xin phép cáo lui…”
Không dám có một chút bất kính, hắn vội vàng mang theo Thiên Bằng chạy trốn mất dạng.


Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương