Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
-
Chương 108
Phòng bệnh đặc biệt của Yến Nguyên là một căn phòng kín hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không hề có ánh sáng mặt trời rọi vào. Trong phòng hiện tại chỉ vang lên tiếng ro re bim bíp của các thiết bị y tế thuộc hàng hiện đại nhất trên thị trường, vì đây là bệnh viện tư nhân, bệnh nhân cũng có thân phận và hoàn cảnh đặc biệt.
Vừa lúc, cánh cửa phòng bằng kính mờ được mở ra, Yến Vy ngồi trên xe lăn, phía sau là quản gia Quân giúp cô đẩy xe, cả hai đều đã thay quần áo bảo hộ.
Quản gia Quân đẩy Yến Vy đến bên giường bệnh của Yến Nguyên, sau đó nói:
- Chú ra bên ngoài đợi cháu.
- Dạ!
Yến Vy đáp khẽ một tiếng, sau đó nhìn ông đóng cửa lại rồi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, quay sang cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yến Nguyên.
Cô nhìn gương mặt có chụp máy trợ thở của Yến Nguyên, sắc mặt trầm xuống, cộng thêm bàn tay không có hơi ấm mà cô đang nắm càng khiến tâm trạng Yến Vy trở nên nặng nề.
- Chị, chị mau khỏe lại đi, mọi người lo cho chị lắm. – Yến Vy cười gượng, giọng nói giống như nghẹn lại trong cổ họng, vừa nghe liền biết là cô đang kiềm chế.
Vừa nói dứt lời, cánh cửa lần nữa được mở ra, người vào lần này là ông Dũng.
Yến Vy muốn che dấu dòng nước mắt chực chờ rơi xuống nên hơi ngửa mặt lên, ngăn không cho nước mắt rơi rồi nghiêng người, chào một tiếng:
- Ba.
- Con nên ở lại phòng nghỉ ngơi, không nên đi lại. – Ông Dũng nhìn Yến Vy, ân cần nói.
- Con muốn thăm chị. – Cô cười yếu ớt, đôi mắt cụp xuống.
- Chị con sẽ không sao đâu.
- Con cũng nghĩ vậy… Ba! Bác Quân nói, Thái có thể sẽ phải ngồi tù. Ba… anh đã giúp con. Có thể nào bằng mọi giá… - Yến Vy siết nhẹ bàn tay Yến Nguyên như cố truyền hơi ấm cho Yến Nguyên, nói bằng thứ giọng nghẹn ngào mà nhẹ tênh bất lực.
- Ba biết, con gái! – Ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, cuối xuống nhìn cô, torng khi Yến Vy vẫn chăm chú ánh nhìn về phía Yến Nguyên. Không khí đột nhiên bị trùng xuống, cả ông Dũng và Yến Vy liền duy trì trầm mặc.
- Mẹ thật sự… đã đi rồi đúng không ba? – Yến Vy đột nhiên hỏi một câu phá tan bầu không khí đặc quánh. Ánh mắt cô tối lại, môi mím chặt, miệng nở một nụ cười lạnh ngắt mà chua chát đến lặng người. Không hiểu sao… cô lại cười?!
- Ba đưa con về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. – Ông Dũng nặng nề hít một hơi, sau đó cầm lấy cán đẩy của xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng trước khi Yến Vy buông bàn tay có chút hơi ấm của Yến Nguyên ra.
[…]
- Là một dạng chấn động tâm lí nhẹ do cô ấy nhìn thấy mẹ mình bị giết ngay trước mắt mình. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, tình trạng này sẽ không gây nguy hiểm hay ảnh hưởng tới đời sống sau này của cô ấy, có thể điều trị dứt điểm.
Vị nữ bác sĩ điều trị của Yến Vy ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi giải thích với ông Dũng tình trạng của Yến Vy. Vừa rồi sau khi đưa Yến Vy về phòng, ông liền đến đây.
- Chúng tôi cụ thể phải làm những gì để chữa trị dứt điểm cho con bé? – Ông Dũng ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc, nhăn mày hỏi.
- Tốt nhất là nên thay đổi hoàn toàn môi trường sống của cô ấy! – Bác sĩ đẩy gọng kính, dứt khoác nói.
Nghe xong, ông Dũng chăm chú nhìn vào một khoảng vô định trong không trung, ánh mắt tối sầm rồi lại vụt sáng, giống như vừa đưa ra quyết định trọng đại nào đó.
[…]
- Lão gia, tình trạng của Yến Vy sao rồi ạ? – Quản gia Quân ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng của bác sĩ, vừa thấy ông Dũng ra liền đứng vụt dậy, sốt ruột hỏi.
- Cần thay đổi môi trường sống cho con bé để tránh cú sốc tâm lí. Tôi đã quyết định cho con bé sang Pháp tiếp tục điều trị và sống ở đấy. Bác sĩ đã liên lạc với một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở để thông báo chuyển viện. Hãy đặt 2 vé máy bay, chiều nay Yến Vy sẽ cùng bác sĩ sang Pháp.
Quản gia Quân nghe ông Dũng nói một mạch, sau đó ngạc nhiên, tiếp theo liền hiểu một cách thấu đáo quyết định này. Cũng phải! Trước đó bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, sau đó lại tận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị người cứu mạng mình đâm chết. Một cô gái 17 tuổi chưa hiểu chuyện đời làm sao có thể không suy sụp.
- Liên hệ với Burel, nhờ ông ấy mua một căn cho Yến Vy. Sau khi kết thúc quá trình điều trị, Yến Vy sẽ sống ở đó. Bây giờ ông đi giải quyết hết những chuyện tôi vừa giao. Về phần Yến Vy, tự tôi sẽ nói với con bé.
Ông Dũng vừa dứt lời cũng là lúc đi tới ngã rẽ của hành lang.
Sau khi chào Dũng, quản gia Quân liền rời khỏi bệnh viện. Còn ông Dũng đi một mạch về phía phòng bệnh của Yến Vy.
[…]
Cửa phòng bật mở, ông Dũng liền nhìn thấy Yến Vy an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Đây là một quyển sách tiếng Pháp, nói về piano mà Yến Nguyên tặng cho cô.
- Vy, ba có chuyện muốn nói với con. – Có lẽ do Yến Vy quá chăm chú đọc sách nên cô không nhận ra ông Dũng, ông liền lên tiếng trước.
- Ba? Ba vào khi nào ạ? Có chuyện gì sao? – Yến Vy hơi giật mình, sau đó đóng quyển sách để xuống giường, ngồi thẳng dậy.
Ông Dũng đi đến bên giường bệnh của Yến Vy và ngồi xuống, hạ giọng:
- Ba đã quyết định chuyển viện cho con sang Pháp vào chiều nay. – Ông nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dường như không cho Yến Vy cự tuyệt.
- Tại sao ạ? Con không bị gì nghiêm trọng mà ba. – Yến Vy ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn ba cô.
- Môi trường bên đó tốt hơn cho con, Vy à. – Ông Dũng nhìn vào đôi mắt của Yến Vy, nói.
- Nhưng con không hiểu tại sao con phải đi, ba à?! Hơn nữa, chị như vậy, làm sao con có thể đi được ba. – Yến Vy hơi nhăn mày, giọng nói có vẻ bất lực.
- Con yên tâm đi, ba đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Khi nào Yến Nguyên khỏe lại, ba và con bé sẽ sang thăm con. Ba đã nói rồi, môi trường ở đó tốt hơn bên này rất nhiều. Con nghe ba, được không Vy? – Giọng của ông Dũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng chứa một lực hút khó chối từ, rồi ông đưa ánh mắt của mình nhìn Yến Vy.
Yến Vy nhìn ba cô, chân mày từ từ thả lỏng. Sau đó cô sà vào lòng ông Dũng, bật khóc.
Vừa lúc, cánh cửa phòng bằng kính mờ được mở ra, Yến Vy ngồi trên xe lăn, phía sau là quản gia Quân giúp cô đẩy xe, cả hai đều đã thay quần áo bảo hộ.
Quản gia Quân đẩy Yến Vy đến bên giường bệnh của Yến Nguyên, sau đó nói:
- Chú ra bên ngoài đợi cháu.
- Dạ!
Yến Vy đáp khẽ một tiếng, sau đó nhìn ông đóng cửa lại rồi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, quay sang cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Yến Nguyên.
Cô nhìn gương mặt có chụp máy trợ thở của Yến Nguyên, sắc mặt trầm xuống, cộng thêm bàn tay không có hơi ấm mà cô đang nắm càng khiến tâm trạng Yến Vy trở nên nặng nề.
- Chị, chị mau khỏe lại đi, mọi người lo cho chị lắm. – Yến Vy cười gượng, giọng nói giống như nghẹn lại trong cổ họng, vừa nghe liền biết là cô đang kiềm chế.
Vừa nói dứt lời, cánh cửa lần nữa được mở ra, người vào lần này là ông Dũng.
Yến Vy muốn che dấu dòng nước mắt chực chờ rơi xuống nên hơi ngửa mặt lên, ngăn không cho nước mắt rơi rồi nghiêng người, chào một tiếng:
- Ba.
- Con nên ở lại phòng nghỉ ngơi, không nên đi lại. – Ông Dũng nhìn Yến Vy, ân cần nói.
- Con muốn thăm chị. – Cô cười yếu ớt, đôi mắt cụp xuống.
- Chị con sẽ không sao đâu.
- Con cũng nghĩ vậy… Ba! Bác Quân nói, Thái có thể sẽ phải ngồi tù. Ba… anh đã giúp con. Có thể nào bằng mọi giá… - Yến Vy siết nhẹ bàn tay Yến Nguyên như cố truyền hơi ấm cho Yến Nguyên, nói bằng thứ giọng nghẹn ngào mà nhẹ tênh bất lực.
- Ba biết, con gái! – Ông Dũng đứng cạnh Yến Vy, cuối xuống nhìn cô, torng khi Yến Vy vẫn chăm chú ánh nhìn về phía Yến Nguyên. Không khí đột nhiên bị trùng xuống, cả ông Dũng và Yến Vy liền duy trì trầm mặc.
- Mẹ thật sự… đã đi rồi đúng không ba? – Yến Vy đột nhiên hỏi một câu phá tan bầu không khí đặc quánh. Ánh mắt cô tối lại, môi mím chặt, miệng nở một nụ cười lạnh ngắt mà chua chát đến lặng người. Không hiểu sao… cô lại cười?!
- Ba đưa con về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. – Ông Dũng nặng nề hít một hơi, sau đó cầm lấy cán đẩy của xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng trước khi Yến Vy buông bàn tay có chút hơi ấm của Yến Nguyên ra.
[…]
- Là một dạng chấn động tâm lí nhẹ do cô ấy nhìn thấy mẹ mình bị giết ngay trước mắt mình. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, tình trạng này sẽ không gây nguy hiểm hay ảnh hưởng tới đời sống sau này của cô ấy, có thể điều trị dứt điểm.
Vị nữ bác sĩ điều trị của Yến Vy ngồi sau bàn làm việc, chậm rãi giải thích với ông Dũng tình trạng của Yến Vy. Vừa rồi sau khi đưa Yến Vy về phòng, ông liền đến đây.
- Chúng tôi cụ thể phải làm những gì để chữa trị dứt điểm cho con bé? – Ông Dũng ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc, nhăn mày hỏi.
- Tốt nhất là nên thay đổi hoàn toàn môi trường sống của cô ấy! – Bác sĩ đẩy gọng kính, dứt khoác nói.
Nghe xong, ông Dũng chăm chú nhìn vào một khoảng vô định trong không trung, ánh mắt tối sầm rồi lại vụt sáng, giống như vừa đưa ra quyết định trọng đại nào đó.
[…]
- Lão gia, tình trạng của Yến Vy sao rồi ạ? – Quản gia Quân ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng của bác sĩ, vừa thấy ông Dũng ra liền đứng vụt dậy, sốt ruột hỏi.
- Cần thay đổi môi trường sống cho con bé để tránh cú sốc tâm lí. Tôi đã quyết định cho con bé sang Pháp tiếp tục điều trị và sống ở đấy. Bác sĩ đã liên lạc với một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở để thông báo chuyển viện. Hãy đặt 2 vé máy bay, chiều nay Yến Vy sẽ cùng bác sĩ sang Pháp.
Quản gia Quân nghe ông Dũng nói một mạch, sau đó ngạc nhiên, tiếp theo liền hiểu một cách thấu đáo quyết định này. Cũng phải! Trước đó bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, sau đó lại tận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị người cứu mạng mình đâm chết. Một cô gái 17 tuổi chưa hiểu chuyện đời làm sao có thể không suy sụp.
- Liên hệ với Burel, nhờ ông ấy mua một căn cho Yến Vy. Sau khi kết thúc quá trình điều trị, Yến Vy sẽ sống ở đó. Bây giờ ông đi giải quyết hết những chuyện tôi vừa giao. Về phần Yến Vy, tự tôi sẽ nói với con bé.
Ông Dũng vừa dứt lời cũng là lúc đi tới ngã rẽ của hành lang.
Sau khi chào Dũng, quản gia Quân liền rời khỏi bệnh viện. Còn ông Dũng đi một mạch về phía phòng bệnh của Yến Vy.
[…]
Cửa phòng bật mở, ông Dũng liền nhìn thấy Yến Vy an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đọc sách. Đây là một quyển sách tiếng Pháp, nói về piano mà Yến Nguyên tặng cho cô.
- Vy, ba có chuyện muốn nói với con. – Có lẽ do Yến Vy quá chăm chú đọc sách nên cô không nhận ra ông Dũng, ông liền lên tiếng trước.
- Ba? Ba vào khi nào ạ? Có chuyện gì sao? – Yến Vy hơi giật mình, sau đó đóng quyển sách để xuống giường, ngồi thẳng dậy.
Ông Dũng đi đến bên giường bệnh của Yến Vy và ngồi xuống, hạ giọng:
- Ba đã quyết định chuyển viện cho con sang Pháp vào chiều nay. – Ông nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dường như không cho Yến Vy cự tuyệt.
- Tại sao ạ? Con không bị gì nghiêm trọng mà ba. – Yến Vy ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn ba cô.
- Môi trường bên đó tốt hơn cho con, Vy à. – Ông Dũng nhìn vào đôi mắt của Yến Vy, nói.
- Nhưng con không hiểu tại sao con phải đi, ba à?! Hơn nữa, chị như vậy, làm sao con có thể đi được ba. – Yến Vy hơi nhăn mày, giọng nói có vẻ bất lực.
- Con yên tâm đi, ba đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Khi nào Yến Nguyên khỏe lại, ba và con bé sẽ sang thăm con. Ba đã nói rồi, môi trường ở đó tốt hơn bên này rất nhiều. Con nghe ba, được không Vy? – Giọng của ông Dũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng chứa một lực hút khó chối từ, rồi ông đưa ánh mắt của mình nhìn Yến Vy.
Yến Vy nhìn ba cô, chân mày từ từ thả lỏng. Sau đó cô sà vào lòng ông Dũng, bật khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook