Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 7 - Chương 288: Pn23:đêm dài đằng đẵng
1: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
Đêm, giờ hợi, dưới ánh nến, Vân Phi Vũ ngồi bên bàn vùi đầu viết gì đó. Vân Khoảnh Dương bước ra từ phía sau bình phong, trên người mang theo hương khí và hơi ẩm sau khi tắm rửa, vươn tay gõ lên bàn vài tiếng. “Vũ Nhi, khuya rồi, đi ngủ thôi.”
“Uhm, huynh ngủ trước đi, ta làm thêm một lúc.” Vân Phi Vũ trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, sắc mặt nam nhân lập tức khó coi.
“Vũ Nhi, ta chờ sáu ngày rồi.”
“Hả?” Nghe lời nói của nam nhân pha chút hờn giận, Vân Phi Vũ ngẩng đầu, nhận ra hắn buồn bực, y lập tực cọ lên má hắn vài cái lấy lòng: “Dương” sắp xong rồi, huynh lên giường chờ ta một lúc, được không?”
Vân Khoảnh Dương thở dài, nhéo mũi y: “Nhanh lên, bằng không ta sẽ không tha cho đệ.”
“Biết mà, biết mà.”
Một khắc sau… “Vũ Nhi”
“Lát nữa thôi, xong ngay đây.”
Hai khắc qua đi… “Vũ Nhi, đã xong chưa vậy?”
“Uhm, chờ một lát nữa thôi.”
Nửa canh giờ… “Vũ Nhi” (Thanh âm trầm xuống, khẩu khí không kiên nhẫn)
“Được rồi, được rồi, cũng sắp xong. Huynh đợi ta thêm một chút thôi. Nếu không thì huynh cứ ngủ trước đi.”
Một trận gió thoảng qua, trong phòng tối đen một mảnh.
“Dương, đừng như vậy mà, huynh chờ một lúc nữa là được rồi, Dương”
‘Phanh’ một tiếng, chiếc giường vang lên những thanh âm ‘kẽo kẹt’, sau đó lại truyền tới tiếng y phục bị xé tan, Vân Phi Vũ rống giận: “Hỗn đản, lại xé y… uhm…”
Thanh âm giãy dụa dần chuyển thành tiếng rên rỉ kiều diễm triền miên, đột nhiên, tiếng gầm giận giữ vang lên: “Vân Khoảnh Dương khốn kiếp, huynh lại cho ta ăn thứ gì đây?”
Tiếng cười nặng nề vang lên, thanh âm trầm thấp của nam nhân trong bóng đêm lại càng thêm mị hoặc: “Không có gì, đây là dược hoàn trưởng lão viện mới nghiên cứu ra, rất bổ. Ngoan, chúng ta tiếp tục.”
“Không… Uhm…”
“Bảo bối, thoải mái không?” thanh âm khàn khàn mang theo hương vị dục vọng nồng đậm.
“Huynh… tên hỗn đản… lại… cho ta… hạ dược cho ta.” Vân Phi Vũ tức giận mắng hắn nhưng thanh âm lại mềm nhẹ không chút khí lực, tiếng rên rỉ thỉnh thoảnh lại tràn ra khỏi miệng, mỗi lúc một hấp dẫn, hưng phấn.
“Không thoải mái sao?” Nam nhân cười khẽ, động tác trên tay càng nhanh.
Dục vọng thiêu đốt lý trí, ngón tay phía sau đột nhiên rút ra, Vân Phi Vũ khó chịu vặn vẹo thân thể, cảm giác hư không khiến y vô cùng thống khổ: “Dương… mau… tiến vào!”
Cưỡng chế dục vọng mãnh liệt sắp bùng nổ, Vân Khoảnh Dương dùng dục vọng cứng rắn của mình cọ cọ phía sau y: “Bảo bối, gọi ca ca trước đi nào.”
“Huynh… lại đây…” Vân Phi Vũ dị thường buồn bực, cảm giác hư không ngứa ngáy phía sau khiến cho y như phát cuồng, dùng sức kéo nam nhân xuống, thế nhưng dược vật khiến thân thể y nóng ran vô lực, căn bản không khiến nam nhân suy chuyển chút nào.
“Ngoan, gọi ca ca một tiếng ta sẽ cho đệ. Mau gọi ca ca đi”
“Huynh… cái… cái tên biến thái… hỗn đản!” Vân Phi Vũ mắng hắn bằng thanh âm nức nở như sắp khóc, nhưng dục hỏa trong thân thể thiêu đốt lý trí y không còn một mảnh.
“Bảo bối ngoan, gọi ca ca đi.” Nam nhân giở trò xấu xa đỉnh lên tiểu huyệt hai lượt, sau đó khẽ cọ.
Rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, Vân Phi Vũ nức nở rên rỉ: “Uhm.. Ca… ca ca”
Giường bắt đầu nhẹ nhàng lay động, cùng với tiếng thở dốc mỗi lúc một nặng nề, thanh âm ‘kẽo kẹt’ càng thêm vang dội.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ bị cơn đau lan theo xương sống cùng đôi chân bủn rủn vô lực đánh thức, miễn cưỡng ngồi dậy lại phát hiện nam nhân đã rời đi tự lúc nào. Nhớ tới tất thảy cảnh tượng đêm qua, cảm giác ngượng ngùng lập tức lan tràn khắp tâm trí, y lớn tiếng rít gào: “Vân Khoảnh Dương, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Thế nhưng, đêm nay lại như đêm trước!
2: Trên đầu chữ sắc có một lưỡi đao(色: Chữ sắc, 刀: Chữ đao)
Tư Vũ Thánh tắm rửa xong lại đi chung quanh bàn một vòng: “Vũ Nhi, ngủ.”
Vân Phi Vũ không ngẩng đầu, khẽ ‘ân’ một tiếng.
Tư Vũ Thánh nhíu mày nhưng không hé răng nửa lời mà là tự động nằm lên giường, một tay chống đầu, thần thái nhàn nhã, trầm giọng gõi khẽ: “Vũ Nhi”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu liếc về phía hắn, “Sẽ xong ngay.” Nhưng đảo mắt lại nhìn về phía người trên giường, trong mắt dấy lên ngọn lửa dần mãnh liệt.
“Được, ta chờ đệ!” Nam nhân không thúc giục, chỉ tùy tay đưa sợi tóc trước ngực vén ra sau đầu, y phục lỏng lẻo cũng thuận thế chảy xuống hơn phân nửa, bờ vai *** xảo cùng xương quai xanh quyến rũ khéo léo hiện ra, hai điểm đỏ bừng như ẩn như hiện dưới ánh nến câu dẫn ánh mắt của người khác.
Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng thật lớn, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu nóng cháy dâng lên từ bụng, dục vọng có xu thế ngẩng đầu, y cố gắng quay đi… nhưng ánh mắt lại không tự chủ phiêu về hướng nam nhân trên giường.
Đôi môi đỏ mọng mê người khẽ nhếch, đôi mắt phượng hẹp dài khép hờ, hai hàng mi dày rậm tựa chiết phiến khẽ run lên, dưới ánh nến mờ nhạt càng tô thêm vài phần yếu ớt, khiến cho tâm can người ta sinh ra thương tiếc.
(Chiết phiến: quạt)
“Thánh, ta…”
Nam nhân khẽ nâng mi mắt, *** quanh lướt qua đáy mắt, chỉ còn lại sự si mê nồng đậm, đôi môi mỏng khẽ mở, ôn nhu cất tiếng: “Không sao, đệ cứ lo việc của mình đi. Ta sẽ chờ.”
Nhìn cây bút trong tay, nhìn lên trang giấy, tiếp đó lại quay đầu nhìn nam nhân trên giường lộ ra mị thái câu nhân, Vân Phi Vũ ném chiếc bút lên bàn đến ‘rầm’ một cái, vội vàng lao về phía giường: “Thôi vậy, mai làm cũng thế.”
Khóe miệng Tư Vũ Thánh gợi lên một chút tiếu ý, ánh sáng thắng lợi lóng lánh trong đôi mắt. Nhìn tiểu Vân Phi Vũ bận rộn kéo đông vài cái, xả tây vài lượt, chẳng bao lâu sau, y phục trên thân hai người cứ rơi xuống từng lớp từng lớp cho tới khi không còn một mảnh, trần trụi đối diện.
Vân Phi Vũ đang chuyên tâm cắn liếm vui vẻ thì cảnh trí trước mắt đột nhiên xoay tròn, y sửng sốt.
Nhìn chung quanh một lượt, y biết bản thân mình đã bị áp ngược trở lại, thấy bàn tay nam nhân đặt trên thân mình, ánh mắt y mang vẻ cầu xin: “Thánh, cho ta thượng một lần đi, chỉ một lần được không?”
Nam nhân co rúm người lui ra sau một chút, mi mắt cụp xuống, trên mặt mang theo sợ hãi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “Nhưng mà… đau lắm.”
Hồi tưởng tới lần đó mình quá mức thô bạo khiến hắn bị thương, mặc dù có chút không đành lòng nhưng chỉ cần nhớ tới hương vị tiêu hồn khi đó, vật dưới hạ thân lại bắt đầu rục rịch. Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn: “Huynh an tâm, lần này ta tuyệt đối không làm huynh đau, cho ta thượng một lần được không?”
“Không muốn, đau lắm mà”
“Thánh” Vật dưới thân đột nhiên bị nắm lấy, lời nó ra bị tiếng ‘ân a’ rên rỉ thay thế, muốn giữ lại một phần lí trí nhưng theo sự gia tốc động tác trên tay nam nhân, thần trí Vân Phi Vũ trở nên trống rỗng, chỉ còn lại dục vọng sôi trào trong cơ thể.
“Vũ Nhi, ta vào đây.”
Đôi mắt nam nhân tựa như *** tú sáng lấp lánh trên bầu trời, Vân Phi Vũ si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn, thẳng đến khi cự vật nóng bỏng kia đột nhiên vọt vào trong cơ thể, y khó chịu nhíu mày, thân thể không khống chế được bắt đầu run rẩy, miệng khẽ tràn ra tiếng rên rỉ mê người.
Tư Vũ Thánh áp chế cám xúc muốn công thành chiếm đất bừa bãi, quan sát phản ứng của tiểu đông tây, cảm nhận được thân thể y dần thả lỏng, lúc này mới bắt đầu trừu động.
Hai canh giờ sau, Vân Phi Vũ mang theo mệt mỏi cùng ủ rũ nồng đậm lên tiếng: “Thánh, ta mệt mỏi”
“Xong, sẽ xong ngay thôi.”
Ba canh giờ, Vân Phi Vũ hữu khí vô lực mở miệng: “Thánh, mệt lắm rồi”
“Ân, sắp xong rồi.”
Một đêm sắp tàn, Vân Phi Vũ ghé vào bên giường, đôi tay ướt đẫm mồ hôi bắt lấy sàng đan, hạ thể đã tê dại nhưng nam nhân trên người vẫn trừu sáp phập phồng như trước. Y cắn răng, tiếng nói khàn khàn, từng từ từng chữ thốt ra khỏi kẽ răng: “Tư Vũ Thánh, cái đồ hỗn đản này, huynh muốn làm tới khi ta chết mới thôi hả?”
“Ngoan, ngoan, chờ một lúc nữa sẽ tốt lên mà…”
3: Ôn nhu lạt mềm buộc chặt, anh dũng chui đầu vô lưới.
Cảm nhận được hơi ấm trên người, nhìn y phục phủ lên thân, Vân Phi Vũ quay đầu nhìn lại, mỉm cười cùng nam nhân: “Huynh ngủ trước đi, ta sắp xong rồi.”
“Uhm, đệ đừng làm việc quá khuya.” Tích Vô Nhai sờ đầu y, cúi đầu hôn lên má y một cái, sau đó đi về phía giường.
Thấy nam nhân nằm lên giường, Vân Phi Vũ nở nụ cười, đưa tầm mắt quay trở lại bàn.
Đêm dài, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, Vân Phi Vũ đứng dậy vươn vai hai cái, thổi tắt ngọn nến, sau đó nhẹ nhành lên giường, lặng lẽ tiến vào ổ chăn.
Nam nhân bên cạnh giường như đã ngủ say, hô hấp vững vàng ngân nga, trong lòng y có một chút nghi hoặc, một tia cô đơn. Lắc đầu, nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.
Đêm thứ hai, một chung trà ấm đặt bên bàn, Tích Vô Nhai vuốt đầu y: “Đệ đừng làm việc quá khuya, sẽ ảnh hưởng tới thân thể đấy, biết chưa?”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời.
Tích Vô Nhai cúi người hôn lên má y, chạm nhẹ lên môi, đạm cười: “Làm sao vậy, sao đệ lại nhìn ta như vậy?”
Mấp máy môi, Vân Phi Vũ cũng rất muốn thốt ra câu hỏi trong lòng, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của nam nhân cũng nụ cười ấm áp đó, y phát hiện mình không cách nào nói thành lời, cúi đầu nhìn cây bút trong tay, lắc đầu, mỉm cười: “Không có việc gì, huynh ngủ trước đi, ta sửa xong sẽ đi ngủ ngay.”
“Uhm. Đừng khiến bản thân mình quá mệt mỏi.” Tích Vô Nhai vuốt phẳng y phục trên người y, đột nhiên nâng cằm y hàm trụ cánh hoa mềm mại, hút liếm.
Không tự chủ được muốn vươn tay ôm lấy đầu hắn, nam nhân lại đột nhiên lui lại, mỉm cười nhìn y: “Được rồi, mau mau sửa sang xong còn nghỉ ngơi sớm.”
Trong lòng nổi lên cảm giác mất mác nhè nhẹ, Vân Phi Vũ miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu, “Uhm.”
Trong phòng an tĩnh, hơi thở nam nhân dần vững vàng, Vân Phi Vũ nhìn trang giấy nửa ngày không động được một chữ, ảo não ném bút, mắt nhìn nam nhân trên giường, mím môi, thổi tắt ngọn nến, phiền não tiến vào ổ chăn.
Nam nhân giật mình, theo bản năng liền ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cùng tấm lưng thon mảnh: “Ngoan, ngủ đi”
Ôm ấp ấm áp, cơn tức trong lòng dần tiêu tán, nhưng đáy lòng Vân Phi Vũ vẫn có chút mất hứng, nhưng tại sao lại mất hứng thì đến chính y cũng không nói rõ được nguyên nhân.
Ngày thứ ba, nam nhân vẫn trước sau như một mà khoác cho y một tấm phi bào, sau đó đặt hồ trà được pha cẩn thận bên cạnh, vuốt đầu y, hôn hai má y, xoay người lên giường ngủ.
Chiếc bút than tự chế trong tay ‘rắc’ một tiếng gãy thành hai đoạn, thấy nam nhân nằm xuống giường, nhắm mắt, Vân Phi Vũ vọt tới bên giường, tức giận nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Tích Vô Nhai mở mắt ra, thấy tiểu đông tây lộ vẻ tức giận đứng bên giường, hắn lên tiếng: “Vũ Nhi, đệ sao vậy?”
Rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, Vân Phi Vũ thốt ra: “Huynh ghét bỏ ta rồi đúng không?”
Tích Vô Nhai sửng sốt, bật người ngồi dậy: “Vũ Nhi, đệ làm sao vậy? Ta ghét bỏ đệ cái gì?”
“Huynh ghét bỏ ta ngủ chung với bọn họ cho nên hiện tại huynh không muốn chạm vào ta nữa đúng không?” Cảm nhận được hỏa nộ hừng hực cháy trong ***g ngực, kỳ thực y hiểu nam nhân vốn không nghĩ vậy, nhưng y vẫn không khống chế được bản thân mình cố ý gây sự.
“Cố tình gây sự?” Vân Phi Vũ cả kinh: “Ta sao thế này, làm thế nào mà bắt đầu giống nữ nhân giờ trò càn quấy chứ?” Y kinh hoảng rút lui hai bước: “Ta… xin lỗi, Tích đại ca, ta… có thể ta có chút mệt mỏi, huynh ngủ trước đi, đừng quan tâm tới ta.”
Trong mắt Tích Vô Nhai thoáng hiện tiếu ý, đảo mắt liền biến mất vô tung.
Vươn tay giữ chặt tiểu đông tây đang kinh hoảng muốn chạy trốn, lập tức kéo y vào lòng, ngâm khẽ bên tai: “Vũ Nhi, hôm nay đệ rất lạ, có nơi nào không thoải mái? Ngoan, để ta xem xem.”
“Ta… ta không sao.” Khuôn ngực phía sau rộng lớn mà mềm dẻo, Vân Phi Vũ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, khí lực trên người dần trôi hết.
Tiếu ý bên môi Tích Vô Nhai lan tràn càng rộng, cố ý lại như vô tình chạm khẽ tai y: “Thật sự không có việc gì? Chỉ sợ là đệ quá mệt mỏi rồi, ngủ được không?”
“Được được.” Vân Phi Vũ vội vàng gật đầu.
Nhìn nam nhân cẩn thận đỡ mình nằm xuống giường lại lập tức xoay người định nằm xuống bên cạnh, Vân Phi Vũ khống chế không được liền ôm chặt lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn: “Tích đại ca, ôm ta đi!”
“Ân?” Tích Vô Nhai sửng sốt, sau đó nói: “Thân thể của đệ…”
“Ta không sao, cơ thể của ta rất tốt.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, giương đôi má đỏ ửng: “Ôm ta, ta muốn huynh.”
Tích Vô Nhai thương yêu vuốt má y, thanh âm trầm thấp ám ách: “Không phải ta không muốn ôm đệ, chính là… Đệ ở chỗ bọn họ khẳng định mệt chết đi được, cho nên ta muốn ba ngày đệ ở bên ta được nghỉ ngơi một chút. Ta có thể kiềm chế được.”
“Không cần kiềm chế, ôm ta đi!”
“Chính là… ta sợ chỉ cần ôm đệ sẽ biến thành giống bọn họ, không thể khống chế bản thân.” Tích Vô Nhai thở sâu, vuốt má y: “Vẫn nên ngủ thôi, ngoan!”
“Không sao cả, ôm ta!” Vân Phi Vũ gắt gao cuốn lấy thân thể hắn.
“Vậy… tối nay ta không cho đệ ngủ, được chứ?” Tích Vô Nhai chú mục lên người y, đôi mắt dần u ám.
Vân Phi Vũ gật đầu thật mạnh, không chút nghi ngờ hắn.
»¤« Toàn văn hoàn »¤«
===================================================================================
Uhm, cuối cùng thì Vũ cũng đi được cuối chặng đường của “Tiểu Thư Cưới Vợ”!
Thật viên mãn, Tiểu thư là bộ Vũ thích nhất từ trước tới giờ, nhìn đâu đâu trong WP cũng thấy bóng dáng của bốn người bọn họ. Cảm giác kiên trì được tới tận giây phút này… Vui sướng không thể tả được.
Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng Vũ tới những chương cuối cùng của Tiểu Thư.
Đa tạ và chúc mừng năm mới!
Đêm, giờ hợi, dưới ánh nến, Vân Phi Vũ ngồi bên bàn vùi đầu viết gì đó. Vân Khoảnh Dương bước ra từ phía sau bình phong, trên người mang theo hương khí và hơi ẩm sau khi tắm rửa, vươn tay gõ lên bàn vài tiếng. “Vũ Nhi, khuya rồi, đi ngủ thôi.”
“Uhm, huynh ngủ trước đi, ta làm thêm một lúc.” Vân Phi Vũ trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, sắc mặt nam nhân lập tức khó coi.
“Vũ Nhi, ta chờ sáu ngày rồi.”
“Hả?” Nghe lời nói của nam nhân pha chút hờn giận, Vân Phi Vũ ngẩng đầu, nhận ra hắn buồn bực, y lập tực cọ lên má hắn vài cái lấy lòng: “Dương” sắp xong rồi, huynh lên giường chờ ta một lúc, được không?”
Vân Khoảnh Dương thở dài, nhéo mũi y: “Nhanh lên, bằng không ta sẽ không tha cho đệ.”
“Biết mà, biết mà.”
Một khắc sau… “Vũ Nhi”
“Lát nữa thôi, xong ngay đây.”
Hai khắc qua đi… “Vũ Nhi, đã xong chưa vậy?”
“Uhm, chờ một lát nữa thôi.”
Nửa canh giờ… “Vũ Nhi” (Thanh âm trầm xuống, khẩu khí không kiên nhẫn)
“Được rồi, được rồi, cũng sắp xong. Huynh đợi ta thêm một chút thôi. Nếu không thì huynh cứ ngủ trước đi.”
Một trận gió thoảng qua, trong phòng tối đen một mảnh.
“Dương, đừng như vậy mà, huynh chờ một lúc nữa là được rồi, Dương”
‘Phanh’ một tiếng, chiếc giường vang lên những thanh âm ‘kẽo kẹt’, sau đó lại truyền tới tiếng y phục bị xé tan, Vân Phi Vũ rống giận: “Hỗn đản, lại xé y… uhm…”
Thanh âm giãy dụa dần chuyển thành tiếng rên rỉ kiều diễm triền miên, đột nhiên, tiếng gầm giận giữ vang lên: “Vân Khoảnh Dương khốn kiếp, huynh lại cho ta ăn thứ gì đây?”
Tiếng cười nặng nề vang lên, thanh âm trầm thấp của nam nhân trong bóng đêm lại càng thêm mị hoặc: “Không có gì, đây là dược hoàn trưởng lão viện mới nghiên cứu ra, rất bổ. Ngoan, chúng ta tiếp tục.”
“Không… Uhm…”
“Bảo bối, thoải mái không?” thanh âm khàn khàn mang theo hương vị dục vọng nồng đậm.
“Huynh… tên hỗn đản… lại… cho ta… hạ dược cho ta.” Vân Phi Vũ tức giận mắng hắn nhưng thanh âm lại mềm nhẹ không chút khí lực, tiếng rên rỉ thỉnh thoảnh lại tràn ra khỏi miệng, mỗi lúc một hấp dẫn, hưng phấn.
“Không thoải mái sao?” Nam nhân cười khẽ, động tác trên tay càng nhanh.
Dục vọng thiêu đốt lý trí, ngón tay phía sau đột nhiên rút ra, Vân Phi Vũ khó chịu vặn vẹo thân thể, cảm giác hư không khiến y vô cùng thống khổ: “Dương… mau… tiến vào!”
Cưỡng chế dục vọng mãnh liệt sắp bùng nổ, Vân Khoảnh Dương dùng dục vọng cứng rắn của mình cọ cọ phía sau y: “Bảo bối, gọi ca ca trước đi nào.”
“Huynh… lại đây…” Vân Phi Vũ dị thường buồn bực, cảm giác hư không ngứa ngáy phía sau khiến cho y như phát cuồng, dùng sức kéo nam nhân xuống, thế nhưng dược vật khiến thân thể y nóng ran vô lực, căn bản không khiến nam nhân suy chuyển chút nào.
“Ngoan, gọi ca ca một tiếng ta sẽ cho đệ. Mau gọi ca ca đi”
“Huynh… cái… cái tên biến thái… hỗn đản!” Vân Phi Vũ mắng hắn bằng thanh âm nức nở như sắp khóc, nhưng dục hỏa trong thân thể thiêu đốt lý trí y không còn một mảnh.
“Bảo bối ngoan, gọi ca ca đi.” Nam nhân giở trò xấu xa đỉnh lên tiểu huyệt hai lượt, sau đó khẽ cọ.
Rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, Vân Phi Vũ nức nở rên rỉ: “Uhm.. Ca… ca ca”
Giường bắt đầu nhẹ nhàng lay động, cùng với tiếng thở dốc mỗi lúc một nặng nề, thanh âm ‘kẽo kẹt’ càng thêm vang dội.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ bị cơn đau lan theo xương sống cùng đôi chân bủn rủn vô lực đánh thức, miễn cưỡng ngồi dậy lại phát hiện nam nhân đã rời đi tự lúc nào. Nhớ tới tất thảy cảnh tượng đêm qua, cảm giác ngượng ngùng lập tức lan tràn khắp tâm trí, y lớn tiếng rít gào: “Vân Khoảnh Dương, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Thế nhưng, đêm nay lại như đêm trước!
2: Trên đầu chữ sắc có một lưỡi đao(色: Chữ sắc, 刀: Chữ đao)
Tư Vũ Thánh tắm rửa xong lại đi chung quanh bàn một vòng: “Vũ Nhi, ngủ.”
Vân Phi Vũ không ngẩng đầu, khẽ ‘ân’ một tiếng.
Tư Vũ Thánh nhíu mày nhưng không hé răng nửa lời mà là tự động nằm lên giường, một tay chống đầu, thần thái nhàn nhã, trầm giọng gõi khẽ: “Vũ Nhi”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu liếc về phía hắn, “Sẽ xong ngay.” Nhưng đảo mắt lại nhìn về phía người trên giường, trong mắt dấy lên ngọn lửa dần mãnh liệt.
“Được, ta chờ đệ!” Nam nhân không thúc giục, chỉ tùy tay đưa sợi tóc trước ngực vén ra sau đầu, y phục lỏng lẻo cũng thuận thế chảy xuống hơn phân nửa, bờ vai *** xảo cùng xương quai xanh quyến rũ khéo léo hiện ra, hai điểm đỏ bừng như ẩn như hiện dưới ánh nến câu dẫn ánh mắt của người khác.
Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng thật lớn, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu nóng cháy dâng lên từ bụng, dục vọng có xu thế ngẩng đầu, y cố gắng quay đi… nhưng ánh mắt lại không tự chủ phiêu về hướng nam nhân trên giường.
Đôi môi đỏ mọng mê người khẽ nhếch, đôi mắt phượng hẹp dài khép hờ, hai hàng mi dày rậm tựa chiết phiến khẽ run lên, dưới ánh nến mờ nhạt càng tô thêm vài phần yếu ớt, khiến cho tâm can người ta sinh ra thương tiếc.
(Chiết phiến: quạt)
“Thánh, ta…”
Nam nhân khẽ nâng mi mắt, *** quanh lướt qua đáy mắt, chỉ còn lại sự si mê nồng đậm, đôi môi mỏng khẽ mở, ôn nhu cất tiếng: “Không sao, đệ cứ lo việc của mình đi. Ta sẽ chờ.”
Nhìn cây bút trong tay, nhìn lên trang giấy, tiếp đó lại quay đầu nhìn nam nhân trên giường lộ ra mị thái câu nhân, Vân Phi Vũ ném chiếc bút lên bàn đến ‘rầm’ một cái, vội vàng lao về phía giường: “Thôi vậy, mai làm cũng thế.”
Khóe miệng Tư Vũ Thánh gợi lên một chút tiếu ý, ánh sáng thắng lợi lóng lánh trong đôi mắt. Nhìn tiểu Vân Phi Vũ bận rộn kéo đông vài cái, xả tây vài lượt, chẳng bao lâu sau, y phục trên thân hai người cứ rơi xuống từng lớp từng lớp cho tới khi không còn một mảnh, trần trụi đối diện.
Vân Phi Vũ đang chuyên tâm cắn liếm vui vẻ thì cảnh trí trước mắt đột nhiên xoay tròn, y sửng sốt.
Nhìn chung quanh một lượt, y biết bản thân mình đã bị áp ngược trở lại, thấy bàn tay nam nhân đặt trên thân mình, ánh mắt y mang vẻ cầu xin: “Thánh, cho ta thượng một lần đi, chỉ một lần được không?”
Nam nhân co rúm người lui ra sau một chút, mi mắt cụp xuống, trên mặt mang theo sợ hãi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “Nhưng mà… đau lắm.”
Hồi tưởng tới lần đó mình quá mức thô bạo khiến hắn bị thương, mặc dù có chút không đành lòng nhưng chỉ cần nhớ tới hương vị tiêu hồn khi đó, vật dưới hạ thân lại bắt đầu rục rịch. Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn: “Huynh an tâm, lần này ta tuyệt đối không làm huynh đau, cho ta thượng một lần được không?”
“Không muốn, đau lắm mà”
“Thánh” Vật dưới thân đột nhiên bị nắm lấy, lời nó ra bị tiếng ‘ân a’ rên rỉ thay thế, muốn giữ lại một phần lí trí nhưng theo sự gia tốc động tác trên tay nam nhân, thần trí Vân Phi Vũ trở nên trống rỗng, chỉ còn lại dục vọng sôi trào trong cơ thể.
“Vũ Nhi, ta vào đây.”
Đôi mắt nam nhân tựa như *** tú sáng lấp lánh trên bầu trời, Vân Phi Vũ si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn, thẳng đến khi cự vật nóng bỏng kia đột nhiên vọt vào trong cơ thể, y khó chịu nhíu mày, thân thể không khống chế được bắt đầu run rẩy, miệng khẽ tràn ra tiếng rên rỉ mê người.
Tư Vũ Thánh áp chế cám xúc muốn công thành chiếm đất bừa bãi, quan sát phản ứng của tiểu đông tây, cảm nhận được thân thể y dần thả lỏng, lúc này mới bắt đầu trừu động.
Hai canh giờ sau, Vân Phi Vũ mang theo mệt mỏi cùng ủ rũ nồng đậm lên tiếng: “Thánh, ta mệt mỏi”
“Xong, sẽ xong ngay thôi.”
Ba canh giờ, Vân Phi Vũ hữu khí vô lực mở miệng: “Thánh, mệt lắm rồi”
“Ân, sắp xong rồi.”
Một đêm sắp tàn, Vân Phi Vũ ghé vào bên giường, đôi tay ướt đẫm mồ hôi bắt lấy sàng đan, hạ thể đã tê dại nhưng nam nhân trên người vẫn trừu sáp phập phồng như trước. Y cắn răng, tiếng nói khàn khàn, từng từ từng chữ thốt ra khỏi kẽ răng: “Tư Vũ Thánh, cái đồ hỗn đản này, huynh muốn làm tới khi ta chết mới thôi hả?”
“Ngoan, ngoan, chờ một lúc nữa sẽ tốt lên mà…”
3: Ôn nhu lạt mềm buộc chặt, anh dũng chui đầu vô lưới.
Cảm nhận được hơi ấm trên người, nhìn y phục phủ lên thân, Vân Phi Vũ quay đầu nhìn lại, mỉm cười cùng nam nhân: “Huynh ngủ trước đi, ta sắp xong rồi.”
“Uhm, đệ đừng làm việc quá khuya.” Tích Vô Nhai sờ đầu y, cúi đầu hôn lên má y một cái, sau đó đi về phía giường.
Thấy nam nhân nằm lên giường, Vân Phi Vũ nở nụ cười, đưa tầm mắt quay trở lại bàn.
Đêm dài, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, Vân Phi Vũ đứng dậy vươn vai hai cái, thổi tắt ngọn nến, sau đó nhẹ nhành lên giường, lặng lẽ tiến vào ổ chăn.
Nam nhân bên cạnh giường như đã ngủ say, hô hấp vững vàng ngân nga, trong lòng y có một chút nghi hoặc, một tia cô đơn. Lắc đầu, nhắm mắt, chìm vào giấc mộng.
Đêm thứ hai, một chung trà ấm đặt bên bàn, Tích Vô Nhai vuốt đầu y: “Đệ đừng làm việc quá khuya, sẽ ảnh hưởng tới thân thể đấy, biết chưa?”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời.
Tích Vô Nhai cúi người hôn lên má y, chạm nhẹ lên môi, đạm cười: “Làm sao vậy, sao đệ lại nhìn ta như vậy?”
Mấp máy môi, Vân Phi Vũ cũng rất muốn thốt ra câu hỏi trong lòng, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của nam nhân cũng nụ cười ấm áp đó, y phát hiện mình không cách nào nói thành lời, cúi đầu nhìn cây bút trong tay, lắc đầu, mỉm cười: “Không có việc gì, huynh ngủ trước đi, ta sửa xong sẽ đi ngủ ngay.”
“Uhm. Đừng khiến bản thân mình quá mệt mỏi.” Tích Vô Nhai vuốt phẳng y phục trên người y, đột nhiên nâng cằm y hàm trụ cánh hoa mềm mại, hút liếm.
Không tự chủ được muốn vươn tay ôm lấy đầu hắn, nam nhân lại đột nhiên lui lại, mỉm cười nhìn y: “Được rồi, mau mau sửa sang xong còn nghỉ ngơi sớm.”
Trong lòng nổi lên cảm giác mất mác nhè nhẹ, Vân Phi Vũ miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu, “Uhm.”
Trong phòng an tĩnh, hơi thở nam nhân dần vững vàng, Vân Phi Vũ nhìn trang giấy nửa ngày không động được một chữ, ảo não ném bút, mắt nhìn nam nhân trên giường, mím môi, thổi tắt ngọn nến, phiền não tiến vào ổ chăn.
Nam nhân giật mình, theo bản năng liền ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cùng tấm lưng thon mảnh: “Ngoan, ngủ đi”
Ôm ấp ấm áp, cơn tức trong lòng dần tiêu tán, nhưng đáy lòng Vân Phi Vũ vẫn có chút mất hứng, nhưng tại sao lại mất hứng thì đến chính y cũng không nói rõ được nguyên nhân.
Ngày thứ ba, nam nhân vẫn trước sau như một mà khoác cho y một tấm phi bào, sau đó đặt hồ trà được pha cẩn thận bên cạnh, vuốt đầu y, hôn hai má y, xoay người lên giường ngủ.
Chiếc bút than tự chế trong tay ‘rắc’ một tiếng gãy thành hai đoạn, thấy nam nhân nằm xuống giường, nhắm mắt, Vân Phi Vũ vọt tới bên giường, tức giận nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Tích Vô Nhai mở mắt ra, thấy tiểu đông tây lộ vẻ tức giận đứng bên giường, hắn lên tiếng: “Vũ Nhi, đệ sao vậy?”
Rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, Vân Phi Vũ thốt ra: “Huynh ghét bỏ ta rồi đúng không?”
Tích Vô Nhai sửng sốt, bật người ngồi dậy: “Vũ Nhi, đệ làm sao vậy? Ta ghét bỏ đệ cái gì?”
“Huynh ghét bỏ ta ngủ chung với bọn họ cho nên hiện tại huynh không muốn chạm vào ta nữa đúng không?” Cảm nhận được hỏa nộ hừng hực cháy trong ***g ngực, kỳ thực y hiểu nam nhân vốn không nghĩ vậy, nhưng y vẫn không khống chế được bản thân mình cố ý gây sự.
“Cố tình gây sự?” Vân Phi Vũ cả kinh: “Ta sao thế này, làm thế nào mà bắt đầu giống nữ nhân giờ trò càn quấy chứ?” Y kinh hoảng rút lui hai bước: “Ta… xin lỗi, Tích đại ca, ta… có thể ta có chút mệt mỏi, huynh ngủ trước đi, đừng quan tâm tới ta.”
Trong mắt Tích Vô Nhai thoáng hiện tiếu ý, đảo mắt liền biến mất vô tung.
Vươn tay giữ chặt tiểu đông tây đang kinh hoảng muốn chạy trốn, lập tức kéo y vào lòng, ngâm khẽ bên tai: “Vũ Nhi, hôm nay đệ rất lạ, có nơi nào không thoải mái? Ngoan, để ta xem xem.”
“Ta… ta không sao.” Khuôn ngực phía sau rộng lớn mà mềm dẻo, Vân Phi Vũ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, khí lực trên người dần trôi hết.
Tiếu ý bên môi Tích Vô Nhai lan tràn càng rộng, cố ý lại như vô tình chạm khẽ tai y: “Thật sự không có việc gì? Chỉ sợ là đệ quá mệt mỏi rồi, ngủ được không?”
“Được được.” Vân Phi Vũ vội vàng gật đầu.
Nhìn nam nhân cẩn thận đỡ mình nằm xuống giường lại lập tức xoay người định nằm xuống bên cạnh, Vân Phi Vũ khống chế không được liền ôm chặt lấy hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn: “Tích đại ca, ôm ta đi!”
“Ân?” Tích Vô Nhai sửng sốt, sau đó nói: “Thân thể của đệ…”
“Ta không sao, cơ thể của ta rất tốt.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, giương đôi má đỏ ửng: “Ôm ta, ta muốn huynh.”
Tích Vô Nhai thương yêu vuốt má y, thanh âm trầm thấp ám ách: “Không phải ta không muốn ôm đệ, chính là… Đệ ở chỗ bọn họ khẳng định mệt chết đi được, cho nên ta muốn ba ngày đệ ở bên ta được nghỉ ngơi một chút. Ta có thể kiềm chế được.”
“Không cần kiềm chế, ôm ta đi!”
“Chính là… ta sợ chỉ cần ôm đệ sẽ biến thành giống bọn họ, không thể khống chế bản thân.” Tích Vô Nhai thở sâu, vuốt má y: “Vẫn nên ngủ thôi, ngoan!”
“Không sao cả, ôm ta!” Vân Phi Vũ gắt gao cuốn lấy thân thể hắn.
“Vậy… tối nay ta không cho đệ ngủ, được chứ?” Tích Vô Nhai chú mục lên người y, đôi mắt dần u ám.
Vân Phi Vũ gật đầu thật mạnh, không chút nghi ngờ hắn.
»¤« Toàn văn hoàn »¤«
===================================================================================
Uhm, cuối cùng thì Vũ cũng đi được cuối chặng đường của “Tiểu Thư Cưới Vợ”!
Thật viên mãn, Tiểu thư là bộ Vũ thích nhất từ trước tới giờ, nhìn đâu đâu trong WP cũng thấy bóng dáng của bốn người bọn họ. Cảm giác kiên trì được tới tận giây phút này… Vui sướng không thể tả được.
Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng Vũ tới những chương cuối cùng của Tiểu Thư.
Đa tạ và chúc mừng năm mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook