Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 7 - Chương 284: Pn19:huynh đệ tình kết
Bữa cơm đoàn viên ấm áp phong phú, trải qua giây phút giao thừa náo nhiệt, Vân Phi Vũ lại đón một năm mới đến.
Chơi đùa vui vẻ tới tận đêm khuya, trá kim hoa, đấu địa chủ, rút bài, mấy trò chơi mới lạ này khiến ba người kia chơi tới nghiện, mãi đến khi Vân Phi Vũ thu hết toàn bộ ngân lượng thắng cược cùng tiền vốn về phía mình cũng là lúc thân thể đã mệt rã rời, lúc này y mới hạ lệnh đá cả ba người còn lại đi, mỗi người đều tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.(Trá kim hoa là một trò chơi sử dụng các lá bài tú chia thành ba lá cho mỗi người. Quy tắc cùng cách tính điểm, gọi bài rất khó nên Vũ chỉ giới thiệu tên để mọi người biết thôi.)
Trời gần sáng, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi: “Thiếu gia, thất thiếu gia, có khách muốn gặp.”
Tiểu tư bên ngoài cửa gọi liên tục, lúc này Vân Phi Vũ mới bất mãn mở đôi mắt vẫn đang nhíu chặt, dùng thanh âm ủ rũ khàn khàn hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Khởi bẩm thất thiếu gia, mới vào giờ thìn.”
“Uhm…” Miệng thì trả lời, nhưng mí mắt dần dần cụp xuống.
Trong phòng không có tiếng động, gã tiểu tư ngoài cửa lo lắng, lại hô lên: “Thất thiếu gia?”
“A… ừ.” Vân Phi Vũ lắc lắc đầu, bật người ngồi dậy: “Được rồi, ngươi đi nói với Trương bá tiếp đãi hắn cho tốt, chờ một lát ta sẽ tới.”
“Vâng.”
“Chờ một chút.” Y đột nhiên hô lên.
“Có tiểu nhân, thất thiếu gia còn gì muốn dặn?”
“Người vừa tới là ai? Hắn có báo danh không?” Vân Phi Vũ hỏi.
Tuy rằng có người tới chúc tết nhưng ở Diên Kinh những người mình quen biết ở Diên Kinh này sẽ không tới chúc tết sớm như vậy. Y thực sự tò mò.
“Không có. Trương bá chỉ dặn tiểu nhân tới gọi người. Nhưng mà.” Gã tiểu tử trầm mặc một lát mới nói: “Khi tiểu nhân bị gọi tới chính sảnh thì thấy ba người, trong đó có hai người chắc chắn là người Tây Chích quốc.”
“Người Tây Chích?” Vân Phi Vũ lập tức nhảy xuống giường, hỏi liên thanh: “Ngươi xác định?”
“Vâng.”
“Là Tuyết Nhi sao? Nếu chỉ có hai người là người Tây Chích, vậy người còn lại hẳn là người của Dạ Diệp quốc? Cơ mà bộ dạng của Tuyết Nhi thực sự không giống người Tây chích.” Nghĩ đến đó, y càng thêm mong mỏi, hưng phấn.
“Thất thiếu gia, người còn gì căn dặn không?” Gã tiểu tư ngoài cửa lại hỏi.
“À, không có gì, ngươi nhanh nói với Trương bá tiếp khách cho chu đáo, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ lập tức tới đó. Không được phép chậm chễ, biết chưa?”
“Dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Vội vàng rửa mặt chải đầu xong, Vân Phi Vũ lập tức chạy tới chính sảnh, đến khi nhìn thấy người đang nhàn nhã ngồi phẩm trà, y đứng hình trong nháy mắt.
“Tuyết… Nhi?”
Thanh âm hô lên không mấy chắc chắn, thiếu niên trước mắt mặt mày tuấn lãng, tuy rằng vẫn còn chút dấu hiệu mơ hồ của Tuyết Nhi, nhưng hơi thở trầm ổn phát ra từ khí chất lại khiến y mơ hồ, khó hiểu.
“Ca ca”
Thiếu niên nhìn Vân Phi Vũ đứng trước cửa, lập tức buông chung trà trong tay, nở nụ cười sáng lạn chạy tới bên cạnh y.
“Là Tuyết Nhi, đệ thực sự là Tuyết Nhi rồi.”
Vân Phi Vũ dang hai tay, cho đến khi hai người ôm nhau, lúc này y mới phát hiển tiểu gia hỏa trước kia chỉ cao tới ngực mình đã trổ mã còn cao hơn cả mình nữa.
“Ca ca, huynh biến nhỏ lại rồi nha.” Bên tai truyền tới tiếng trêu đùa, thanh âm hơi thô mang theo chút khàn khàn của thiếu niên trong thời kỳ vỡ tiếng nghe ra thật đặc biệt, cũng không mấy khó nghe.
“Xú tiểu tử dám cười nhạo ca ca của ngươi sao, muốn ăn đòn.” Vân Phi Vũ gõ đầu hắn, sau đó ngửa mặt quan sát cẩn thận.
“Aizz, ba năm không gặp mà đệ đã lớn như vậy rồi, khiến ta thiếu chút nữa là nhận không ra.”
“Phải không?”
Khóe miệng Ô Ân Kỳ cong lên, người mình ngày đêm tưởng niệm nép ngay trong ngực, nhìn dung mạo *** xảo cùng đôi môi phấn hồng trong gang tấc, hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng. Cả đời này hắn đều không muốn buông người này ra.
Dường như cảm thấy hai người ôm nhau cũng đã lâu, Vân Phi Vũ đẩy nhẹ: “Được rồi, xú tiểu tử này, thể hiện tình cảm như vậy là đủ rồi, mau buông tay.”
“Không muốn, ta nhớ ca ca lắm mà.” Ô Ân Kỳ vùi đầu lên gáy y, đôi tay siết càng chặt.
“Đệ nha, đã lớn như vậy rồi còn yêu làm nũng.” Vân Phi Vũ sủng nịch vuốt lưng hắn, dỗ dành: “Tốt lắm, ngoan nào, còn làm nũng nữa là thủ hạ của đệ sẽ chê cười đấy.”
“Bọn họ không dám đâu.” Ô Ân Kì nhỏ giọng cãi lại, vẫn ôm chặt Vân Phi Vũ không buông.
“Các người đang làm cái gì?” Thanh âm bén nhọn non nớt nổ vang sau lưng, Vân Phi Vũ quay đầu lại thấy Ỷ Thần đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hai người, y khó hiểu: “Tiểu Thần, con làm sao vậy?”
“Tiểu gia hỏa này…” Ô Ân Kì bất giác dựng lên rào cản phòng bị, buông người trong lòng ra sửa thành tư thế khoác vai y, nghiêng mặt nói: “Ca ca, ai vậy?”
Bên tai bị nhiệt khí khiến cho ngứa ngáy, Vân Phi Vũ thản nhiên đưa tay lên chà xát, tiến tới trước cửa: “Tiểu Thần, đến đây, tới gặp tiểu thúc của con đi.”(Tiểu thúc: chú)
“Thúc?”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc lại đồng thời hướng về phía nam tử xinh đẹp kia.
“Ha ha”
Vân Phi Vũ tiến lên ôm lấy Ỷ Thần, sau đó kéo Ô Ân Kì ngồi xuống, vuốt đầu tiểu gia hỏa kia, cười nói: “Tuyết Nhi, đây là dưỡng tử của ta, tên hắn là Ỷ Thần, năm nay tám tuổi, đáng yêu lắm đúng không.” lại cúi đầu ôn nhu hỏi: “Tiểu Thần, sao con lại thức dậy sớm như vậy, không ngủ thêm lát nữa hả?”
Ỷ Thần tỉ mỉ quan sát một lúc lâu liền phát hiện ra cái gã đệ đệ chẳng biết tên là gì này của Vân Phi Vũ cũng ôm tình cảm đặc biệt với y. “Đúng là ngốc chết đi được, cơ mà như vậy cũng tốt.” hắn đảo mắt, chu đôi môi nhỏ nhắn đỏ au dán lên má nam tử, sau đó cọ cọ lên ngực y: “Thần Nhi nhớ phụ thân mà, phụ thân không nhớ ta sao?”
Tuy không rõ tại sao tiểu gia hỏa này lại đột nhiên làm nũng, nhưng Vân Phi Vũ lại vô cùng thích thú hưởng thụ, cọ lên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, cười ha ha: “Nhớ chứ, chỉ cần tách ra một lúc sẽ nhớ chết đi được.”
Một lớn một nhỏ ôm nhau thân thiết nhìn sao cũng thấy chói mắt, hơn nữa tiểu quỷ kia thỉnh thoảng lại ném cho hắn ánh nhìn đầy khiêu khích. Ô Ân Kỳ dị thường buồn bực nhưng chẳng biết làm thế nào.
“Đúng rồi.” Vân Phi Vũ bỗng nhiên nhìn hắn: “Đệ đi suốt ngày đêm tới đây?”
Ô Ân Kì lắc đầu: “Không, hôm qua chúng ta nghỉ ngơi ngoài thành trấn một đêm, sáng sớm nay mới tiến vào thành.”
“À” Vân Phi Vũ nhìn sắc mặt hắn có vẻ khỏe khoắn, tiếp tục hỏi: “Tới sớm như vậy chắc hẳn đệ chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ, để ta kêu hạ nhân chuẩn bị, cho hai thủ hạ của đệ dùng bữa luôn thể.”
Quả thực có điểm đói bụng, hắn đáp: “Được, chắc ca ca cũng chưa ăn phải không, chúng ta cùng nhau dùng bữa nha?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, Vân Phi Vũ gật đầu, một tay ôm Ỷ Thần đứng lên, mà tay phải lại vươn ra: “Đi, ta đưa đệ tới phòng ăn, ăn xong sẽ đưa đệ đi dạo chung quanh.”
“Ân.”
Cầm đôi tay trắng nõn mát lạnh kia, Ô Ân Kì thuận thế kéo gần khoảng cách giữa hai người, mặc kệ Ỷ Thần trừng mắt lạnh thế nào thì hắn cũng chỉ chuyên chú nhìn sườn mặt của nam tử, trong lòng tràn đầy vui sướng, tiêu sái bước ra khỏi chính sảnh.
Ô Ân Kì tới đây khiến cho tất cả những người đã biết tới hắn kinh ngạc một phen, dù sao thân phận hiện tại của hắn cũng là vương thượng của Tây Chích quốc, vậy mà chỉ nhận một phong thư cũng lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, tâm tư hắn ra sao chắc ai cũng có thể đoán được.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt hắn không hề che dấu ái mộ cùng hành động thân mật kia, trừ bỏ Vân Phi Vũ chẳng hề để ý, những người khác đều nhận ra vài phần. Vì thế, ba người kia bắt đầu âm thầm ngăn cản hai người một mình ở chung.
Qua mấy ngày liên tiếp, hôm nay, trời còn chưa sáng mà Ô Ân Kì đã bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, mơ hồ nhìn đỉnh sa trướng, nhớ lại cảnh tượng trong mộng khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Trong giấc mộng kia, ca ca nói vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn. Sao có thể như vậy được, cho dù đó chỉ là một giấc mộng thì giấc mộng đó cũng khiến tâm tình hắn hoàn toàn không vui.
Nằm nửa ngày trên giường, cơn bực bội ứ đọng lại khiến hắn không thể ngủ tiếp, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tang tảng sáng.
“Aiz…”
Thở dài thật dài, đã vài ngày nay hắn chưa được nói chuyện tử tế với ca ca lần nào. Mỗi lần hai người vừa ở cùng nhau sẽ có người đột nhiên chạy ra. Hắn biết rõ là ba người kia cố ý an bài, tuy nhiên… hắn nhìn đôi tay mình, tuy rằng hắn là người đứng đầu một nước, nhưng đối mặt với ba người mặc kệ là võ công hay thế lực đều vô cùng cường đại kia, hắn vẫn cảm thấy sức mạnh của mình quá yếu ớt, quá yếu, quá yếu…
Không cam lòng lắc đầu thật mạnh, xuống giường, mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong liền ra khỏi phòng.
Sáng sớm mùa đông rét tới dị thường, hắn vừa đi vừa vận công chống lạnh, đến khi bước tới trì oa gần hoa viên lại nghe được tiếng kiếm phong mơ hồ vọng tới.(trì oa: hồ)
Tìm kiếm theo thanh âm kia, thấy thân ảnh thon gầy bay múa cùng thanh kiếm trong tay, hắn gọi khẽ: “Ca ca”
Nghe thấy có người gọi, Vân Phi Vũ dừng tay nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, y thu kiếm, mỉm cười đi qua: “Dậy sớm vậy, sao đệ không ngủ thêm chút nữa?”
“Đệ tỉnh rồi là không ngủ lại được.” Ô Ân Kì nhìn y chăm chú, dường như khoảng trống bao ngày nay đang dần được lấp đầy trở lại.
“Sao vậy?”
Nhận thấy thiếu niên trầm mặc, Vân Phi Vũ ngẩng đầu xoa trán hắn: “Có phải đệ không khỏe?”
“Không có.”
Ô Ân Kì nắm chặt tay y, thản nhiên tới gần, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng y, đặt cằm lên hõm vai thon gầy kia, thấp giọng thì thầm: “Ca ca, ta rất nhớ huynh.”
“Đúng là tên tiểu tử không chịu lớn mà.” buồn cười vỗ nhẹ lên lưng hắn, cũng chẳng nghĩ nhiều, Vân Phi vũ ôm hắn vào lòng.
Vòng tay ôm ấp ấm áp của người nọ chính là những gì hắn muốn, nhưng nếu cứ như vậy… Ô Ân Kì khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt y.
“Sao vậy?” Dường như cảm thấy hoang mang với hành động dị thường này của hắn, Vân Phi Vũ không khỏi nhướn mi.
“Ca ca”
“Uhm?”
“Ta…”
Tựa hồ không chịu nổi không khí nặng nề này, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng búng trán hắn, cười noi: “Đừng nhíu mày, đệ mới có vài tuổi thôi, giống như…”
“Ta thích huynh.”
Lời nói bị đánh tan, Vân Phi Vũ sửng sốt, nháy mắt lại cười thật tươi: “Ta còn tưởng đệ muốn nói gì, ca ca cũng thích đệ mà. Nga, chẳng lẽ đệ cho rằng ta có Tiểu Thần rồi sẽ bỏ mặc đệ? Tiểu gia hỏa này, đừng nghĩ linh ***, đệ… ngô”
Gương mặt phóng đại trước mắt cùng cảm giác mềm mại trên môi khiến cho Vân Phi Vũ ngây người, nhận ra mình bị ép hôn, y lập tức đẩy thiếu niên cao hơn mình tới nửa cái đầu ra, lớn tiếng quát: “Đệ làm loạn gì vậy?”
“Ta…” Nhìn huynh trưởng trước mắt lộ vẻ tức giận, Ô Ân Kì đau lòng nhưng vẫn hạ quyết tâm.
“Ca ca, ta thích huynh.”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn Vân Phi Vũ, gằn từng chữ: “Đó không phải loại tình cảm huynh đệ mà huynh vẫn nghĩ. Ta có dục vọng đối với huynh, muốn hôn huynh, muốn ôm huynh, muốn giữ lấy thân thể huynh, còn muốn có được trái tim huynh.”
Thấy y sửng sốt, Ô Ân Kì quật cường mím môi, nói tiếp: “Huynh có khi ta mười hai tuổi đã nói muốn thú huynh về làm vương phi? Lần đó huynh giáo huấn ta rất nghiêm, có lẽ huynh đã quên hoặc không để ý, nhưng ta thì nhớ rất rõ. Mấy năm nay ta luôn vì mục tiêu này mà phấn đấu, cho dù bên người huynh đã có ba người bọn họ, nhưng là…”
Hắn dừng lại, trên mặt tăng thêm vài phần kiên quyết: “Ta yêu huynh, cho nên ta sẽ không từ bỏ. Ca ca, ta thật sự yêu huynh, huynh chấp nhận ta được không? Ca ca”
Vân Phi Vũ khó tin nhìn hắn: “Đệ… có thể nào như vậy? Chúng ta là huynh đệ mà, đệ…”
“Ca ca và đệ đệ thì quan trọng sao? Vân Khoảnh Dương kia chẳng phải chính là ca ca ruột thịt của huynh? Chẳng phải các người vẫn đang ở bên nhau đó hả?” Ô Ân Kì vô cùng bất mãn với lời cự tuyệt của y, tiến lên bắt lấy vai y định ôm vào lòng.
“Đủ rồi!”
Vân Phi Vũ đùng sức đẩy hắn ra xa, tức giận phát run: “Ngươi… ngươi….”
“Ca ca, ta yêu huynh, ta thật lòng yêu huynh, huynh đã có thể chấp nhận ba người bọn họ, vì lẽ gì lại không thể chấp nhận ta?” Đôi mắt Ô Ân Kì đỏ lên, lại tiến về phía y.
“Đứng lại!”
Vân Phi Vũ quát chói tai, sau đó nhu trán, nhìn thiếu niên đứng cách mình hơn năm bước, khe khẽ thở dài: “Tuyết Nhi, đệ còn nhỏ, tình cảm yêu đương của người trưởng thành vẫn là quá sớm đối với đệ, đừng tùy tiện kết luận điều gì. Có lẽ để chỉ bị mê hoặc nhất thời, coi tình cảm huynh đệ chúng ta thành tình yêu, thật ra…”
“Không, ta hoàn toàn hiểu rõ mình đang làm gì, chỉ có ca ca là luôn luôn lẩn tránh. Kỳ thực ca ca đã sớm hiểu rõ tình cảm của ta, đúng không? Bằng không vì sao khi ta mười hai tuổi ca ca lại bắt ta thu hồi câu nói kia? Vì sao không coi lời nói của một tiểu hài tử chỉ là đùa giỡn? Thật ra ca ca đã sớm biết tình cảm ta dành cho ca ca mà, đúng không? Ca ca, huynh rất giảo hoạt, huynh cho rằng làm bộ không biết thì chẳng có chuyện gì xảy ra? Không thể nào đâu, ca ca, ta yêu huynh, ta rất yêu huynh, từ lúc mười hai tuổi ta đã yêu huynh rồi. Huynh đừng lảng tránh ta nữa được không, chấp nhận ta được không? Cầu xin huynh…”
Lời nói của thiếu niên tựa lợi kiếm đâm sâu vào tim Vân Phi Vũ, khiến cho y không thể tiếp tục giả bộ hồ đồ. Hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn thiếu niên đối diện, chẫm rãi thốt lên: “Đệ nói đúng một phần thôi. Năm ấy ta giáo huấn đệ chỉ vì ta cảm thấy phải làm như vậy chứ không hề nghĩ tới điều gì khác, nhưng mấy ngày nay ở chung ta mới nhận ra tâm tư của đệ. Cho nên ta mới đồng ý với hành vi của ba người bọn họ.”
“Huynh biết hết?” Ô Ân Kì kinh ngạc, tiếp đó lại vô cùng thương tâm.
Vân Phi Vũ gật đầu: “Một lần, hai lần bị quấy rầy có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng nhiều hơn…”
Dừng lại, y nhìn thiếu niên: “Tuyết Nhi, đệ nên hiểu ý của ta. Ta không cố ý trốn tránh đệ, ta chỉ nghĩ rằng đệ nhất thời bị mê hoặc thôi, nghĩ rằng sau này đệ gặp được người mình thực sự yêu thích sẽ hiểu ra mọi chuyện, thế nhưng… xem ra ta đã sai rồi.”
Cười khổ, Vân Phi Vũ nghiêm mặt: “Đệ đã trưởng thành, chắc hẳn phải hiểu tình cảm phải tới từ hai phía, mặc kệ đệ có ôm bao nhiêu tâm tư cùng tình cảm với ta, nhưng với ta mà nói thì đệ chỉ là đệ đệ, hay nói các khác, tình cảm ta dành cho đệ chỉ là huynh đệ thường tình, không còn mặt khác. Chắc hẳn… đệ đã hiểu?”
“Không hiểu!” Ô Ân Kì dùng đôi mắt đỏ sậm nhìn y: “Ta không hiểu, một chút cũng không hiểu. Ta chỉ biết là ta yêu huynh thôi. Ca ca, ta yêu huynh, ta yêu huynh…”
Thiếu niên giống như phát cuồng định xông lên phía trước, Vân Phi Vũ nâng kiếm trong tay quát lớn: “Đứng lại, đệ còn tiếp tục tiến lên ta sẽ cắt bào đoạn nghĩa, đến lúc đó thì chúng ta cũng chẳng còn là huynh đệ nữa.”
Nhìn vẻ mặt lãnh quyết của nam tử, Ô Ân Kì không dám tiếp tục tiến lên, chỉ bi thương nhìn y.
Vân Phi Vũ không đành lòng tiếp tục nhìn cảnh này, tâm can đau đớn nhưng lý trí không cho phép y mềm lòng.
Nâng mặt, y lạnh lùng mở miệng: “Mặc kệ đệ có hiểu hay không, đời này ta chỉ yêu ba người bọn họ, nếu như đệ dám dây dưa không dứt, vậy tình cảm huynh đệ giữa chúng ta chấm dứt từ hôm nay. Khi đó, đệ hãy sớm trở về Tây Chích quốc của mình, ta sẽ… không bao giờ muốn trông thấy đệ nữa.”
Nghe được câu nói cuối cùng kia, Ô Ân Kì như bị sấm sét giáng xuống người, gương mặt tái đi không chút huyết sắc ‘ta không bao giờ muốn trông thấy đệ nữa’, cảnh mộng và cảnh thực đều đã xảy ra.
Nhìn chăm chú bóng dáng người nọ rời đi, muốn đuổi theo nhưng thân thể như bị ghim chặt xuống đất, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ rời đi, gương mặt truyền tới cảm giác ẩm ướt: “Ca ca…”
Chơi đùa vui vẻ tới tận đêm khuya, trá kim hoa, đấu địa chủ, rút bài, mấy trò chơi mới lạ này khiến ba người kia chơi tới nghiện, mãi đến khi Vân Phi Vũ thu hết toàn bộ ngân lượng thắng cược cùng tiền vốn về phía mình cũng là lúc thân thể đã mệt rã rời, lúc này y mới hạ lệnh đá cả ba người còn lại đi, mỗi người đều tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.(Trá kim hoa là một trò chơi sử dụng các lá bài tú chia thành ba lá cho mỗi người. Quy tắc cùng cách tính điểm, gọi bài rất khó nên Vũ chỉ giới thiệu tên để mọi người biết thôi.)
Trời gần sáng, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi: “Thiếu gia, thất thiếu gia, có khách muốn gặp.”
Tiểu tư bên ngoài cửa gọi liên tục, lúc này Vân Phi Vũ mới bất mãn mở đôi mắt vẫn đang nhíu chặt, dùng thanh âm ủ rũ khàn khàn hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Khởi bẩm thất thiếu gia, mới vào giờ thìn.”
“Uhm…” Miệng thì trả lời, nhưng mí mắt dần dần cụp xuống.
Trong phòng không có tiếng động, gã tiểu tư ngoài cửa lo lắng, lại hô lên: “Thất thiếu gia?”
“A… ừ.” Vân Phi Vũ lắc lắc đầu, bật người ngồi dậy: “Được rồi, ngươi đi nói với Trương bá tiếp đãi hắn cho tốt, chờ một lát ta sẽ tới.”
“Vâng.”
“Chờ một chút.” Y đột nhiên hô lên.
“Có tiểu nhân, thất thiếu gia còn gì muốn dặn?”
“Người vừa tới là ai? Hắn có báo danh không?” Vân Phi Vũ hỏi.
Tuy rằng có người tới chúc tết nhưng ở Diên Kinh những người mình quen biết ở Diên Kinh này sẽ không tới chúc tết sớm như vậy. Y thực sự tò mò.
“Không có. Trương bá chỉ dặn tiểu nhân tới gọi người. Nhưng mà.” Gã tiểu tử trầm mặc một lát mới nói: “Khi tiểu nhân bị gọi tới chính sảnh thì thấy ba người, trong đó có hai người chắc chắn là người Tây Chích quốc.”
“Người Tây Chích?” Vân Phi Vũ lập tức nhảy xuống giường, hỏi liên thanh: “Ngươi xác định?”
“Vâng.”
“Là Tuyết Nhi sao? Nếu chỉ có hai người là người Tây Chích, vậy người còn lại hẳn là người của Dạ Diệp quốc? Cơ mà bộ dạng của Tuyết Nhi thực sự không giống người Tây chích.” Nghĩ đến đó, y càng thêm mong mỏi, hưng phấn.
“Thất thiếu gia, người còn gì căn dặn không?” Gã tiểu tư ngoài cửa lại hỏi.
“À, không có gì, ngươi nhanh nói với Trương bá tiếp khách cho chu đáo, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ lập tức tới đó. Không được phép chậm chễ, biết chưa?”
“Dạ, tiểu nhân đi ngay.”
Vội vàng rửa mặt chải đầu xong, Vân Phi Vũ lập tức chạy tới chính sảnh, đến khi nhìn thấy người đang nhàn nhã ngồi phẩm trà, y đứng hình trong nháy mắt.
“Tuyết… Nhi?”
Thanh âm hô lên không mấy chắc chắn, thiếu niên trước mắt mặt mày tuấn lãng, tuy rằng vẫn còn chút dấu hiệu mơ hồ của Tuyết Nhi, nhưng hơi thở trầm ổn phát ra từ khí chất lại khiến y mơ hồ, khó hiểu.
“Ca ca”
Thiếu niên nhìn Vân Phi Vũ đứng trước cửa, lập tức buông chung trà trong tay, nở nụ cười sáng lạn chạy tới bên cạnh y.
“Là Tuyết Nhi, đệ thực sự là Tuyết Nhi rồi.”
Vân Phi Vũ dang hai tay, cho đến khi hai người ôm nhau, lúc này y mới phát hiển tiểu gia hỏa trước kia chỉ cao tới ngực mình đã trổ mã còn cao hơn cả mình nữa.
“Ca ca, huynh biến nhỏ lại rồi nha.” Bên tai truyền tới tiếng trêu đùa, thanh âm hơi thô mang theo chút khàn khàn của thiếu niên trong thời kỳ vỡ tiếng nghe ra thật đặc biệt, cũng không mấy khó nghe.
“Xú tiểu tử dám cười nhạo ca ca của ngươi sao, muốn ăn đòn.” Vân Phi Vũ gõ đầu hắn, sau đó ngửa mặt quan sát cẩn thận.
“Aizz, ba năm không gặp mà đệ đã lớn như vậy rồi, khiến ta thiếu chút nữa là nhận không ra.”
“Phải không?”
Khóe miệng Ô Ân Kỳ cong lên, người mình ngày đêm tưởng niệm nép ngay trong ngực, nhìn dung mạo *** xảo cùng đôi môi phấn hồng trong gang tấc, hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng. Cả đời này hắn đều không muốn buông người này ra.
Dường như cảm thấy hai người ôm nhau cũng đã lâu, Vân Phi Vũ đẩy nhẹ: “Được rồi, xú tiểu tử này, thể hiện tình cảm như vậy là đủ rồi, mau buông tay.”
“Không muốn, ta nhớ ca ca lắm mà.” Ô Ân Kỳ vùi đầu lên gáy y, đôi tay siết càng chặt.
“Đệ nha, đã lớn như vậy rồi còn yêu làm nũng.” Vân Phi Vũ sủng nịch vuốt lưng hắn, dỗ dành: “Tốt lắm, ngoan nào, còn làm nũng nữa là thủ hạ của đệ sẽ chê cười đấy.”
“Bọn họ không dám đâu.” Ô Ân Kì nhỏ giọng cãi lại, vẫn ôm chặt Vân Phi Vũ không buông.
“Các người đang làm cái gì?” Thanh âm bén nhọn non nớt nổ vang sau lưng, Vân Phi Vũ quay đầu lại thấy Ỷ Thần đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn hai người, y khó hiểu: “Tiểu Thần, con làm sao vậy?”
“Tiểu gia hỏa này…” Ô Ân Kì bất giác dựng lên rào cản phòng bị, buông người trong lòng ra sửa thành tư thế khoác vai y, nghiêng mặt nói: “Ca ca, ai vậy?”
Bên tai bị nhiệt khí khiến cho ngứa ngáy, Vân Phi Vũ thản nhiên đưa tay lên chà xát, tiến tới trước cửa: “Tiểu Thần, đến đây, tới gặp tiểu thúc của con đi.”(Tiểu thúc: chú)
“Thúc?”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc lại đồng thời hướng về phía nam tử xinh đẹp kia.
“Ha ha”
Vân Phi Vũ tiến lên ôm lấy Ỷ Thần, sau đó kéo Ô Ân Kì ngồi xuống, vuốt đầu tiểu gia hỏa kia, cười nói: “Tuyết Nhi, đây là dưỡng tử của ta, tên hắn là Ỷ Thần, năm nay tám tuổi, đáng yêu lắm đúng không.” lại cúi đầu ôn nhu hỏi: “Tiểu Thần, sao con lại thức dậy sớm như vậy, không ngủ thêm lát nữa hả?”
Ỷ Thần tỉ mỉ quan sát một lúc lâu liền phát hiện ra cái gã đệ đệ chẳng biết tên là gì này của Vân Phi Vũ cũng ôm tình cảm đặc biệt với y. “Đúng là ngốc chết đi được, cơ mà như vậy cũng tốt.” hắn đảo mắt, chu đôi môi nhỏ nhắn đỏ au dán lên má nam tử, sau đó cọ cọ lên ngực y: “Thần Nhi nhớ phụ thân mà, phụ thân không nhớ ta sao?”
Tuy không rõ tại sao tiểu gia hỏa này lại đột nhiên làm nũng, nhưng Vân Phi Vũ lại vô cùng thích thú hưởng thụ, cọ lên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, cười ha ha: “Nhớ chứ, chỉ cần tách ra một lúc sẽ nhớ chết đi được.”
Một lớn một nhỏ ôm nhau thân thiết nhìn sao cũng thấy chói mắt, hơn nữa tiểu quỷ kia thỉnh thoảng lại ném cho hắn ánh nhìn đầy khiêu khích. Ô Ân Kỳ dị thường buồn bực nhưng chẳng biết làm thế nào.
“Đúng rồi.” Vân Phi Vũ bỗng nhiên nhìn hắn: “Đệ đi suốt ngày đêm tới đây?”
Ô Ân Kì lắc đầu: “Không, hôm qua chúng ta nghỉ ngơi ngoài thành trấn một đêm, sáng sớm nay mới tiến vào thành.”
“À” Vân Phi Vũ nhìn sắc mặt hắn có vẻ khỏe khoắn, tiếp tục hỏi: “Tới sớm như vậy chắc hẳn đệ chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ, để ta kêu hạ nhân chuẩn bị, cho hai thủ hạ của đệ dùng bữa luôn thể.”
Quả thực có điểm đói bụng, hắn đáp: “Được, chắc ca ca cũng chưa ăn phải không, chúng ta cùng nhau dùng bữa nha?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, Vân Phi Vũ gật đầu, một tay ôm Ỷ Thần đứng lên, mà tay phải lại vươn ra: “Đi, ta đưa đệ tới phòng ăn, ăn xong sẽ đưa đệ đi dạo chung quanh.”
“Ân.”
Cầm đôi tay trắng nõn mát lạnh kia, Ô Ân Kì thuận thế kéo gần khoảng cách giữa hai người, mặc kệ Ỷ Thần trừng mắt lạnh thế nào thì hắn cũng chỉ chuyên chú nhìn sườn mặt của nam tử, trong lòng tràn đầy vui sướng, tiêu sái bước ra khỏi chính sảnh.
Ô Ân Kì tới đây khiến cho tất cả những người đã biết tới hắn kinh ngạc một phen, dù sao thân phận hiện tại của hắn cũng là vương thượng của Tây Chích quốc, vậy mà chỉ nhận một phong thư cũng lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, tâm tư hắn ra sao chắc ai cũng có thể đoán được.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt hắn không hề che dấu ái mộ cùng hành động thân mật kia, trừ bỏ Vân Phi Vũ chẳng hề để ý, những người khác đều nhận ra vài phần. Vì thế, ba người kia bắt đầu âm thầm ngăn cản hai người một mình ở chung.
Qua mấy ngày liên tiếp, hôm nay, trời còn chưa sáng mà Ô Ân Kì đã bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, mơ hồ nhìn đỉnh sa trướng, nhớ lại cảnh tượng trong mộng khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Trong giấc mộng kia, ca ca nói vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn. Sao có thể như vậy được, cho dù đó chỉ là một giấc mộng thì giấc mộng đó cũng khiến tâm tình hắn hoàn toàn không vui.
Nằm nửa ngày trên giường, cơn bực bội ứ đọng lại khiến hắn không thể ngủ tiếp, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tang tảng sáng.
“Aiz…”
Thở dài thật dài, đã vài ngày nay hắn chưa được nói chuyện tử tế với ca ca lần nào. Mỗi lần hai người vừa ở cùng nhau sẽ có người đột nhiên chạy ra. Hắn biết rõ là ba người kia cố ý an bài, tuy nhiên… hắn nhìn đôi tay mình, tuy rằng hắn là người đứng đầu một nước, nhưng đối mặt với ba người mặc kệ là võ công hay thế lực đều vô cùng cường đại kia, hắn vẫn cảm thấy sức mạnh của mình quá yếu ớt, quá yếu, quá yếu…
Không cam lòng lắc đầu thật mạnh, xuống giường, mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong liền ra khỏi phòng.
Sáng sớm mùa đông rét tới dị thường, hắn vừa đi vừa vận công chống lạnh, đến khi bước tới trì oa gần hoa viên lại nghe được tiếng kiếm phong mơ hồ vọng tới.(trì oa: hồ)
Tìm kiếm theo thanh âm kia, thấy thân ảnh thon gầy bay múa cùng thanh kiếm trong tay, hắn gọi khẽ: “Ca ca”
Nghe thấy có người gọi, Vân Phi Vũ dừng tay nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, y thu kiếm, mỉm cười đi qua: “Dậy sớm vậy, sao đệ không ngủ thêm chút nữa?”
“Đệ tỉnh rồi là không ngủ lại được.” Ô Ân Kì nhìn y chăm chú, dường như khoảng trống bao ngày nay đang dần được lấp đầy trở lại.
“Sao vậy?”
Nhận thấy thiếu niên trầm mặc, Vân Phi Vũ ngẩng đầu xoa trán hắn: “Có phải đệ không khỏe?”
“Không có.”
Ô Ân Kì nắm chặt tay y, thản nhiên tới gần, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng y, đặt cằm lên hõm vai thon gầy kia, thấp giọng thì thầm: “Ca ca, ta rất nhớ huynh.”
“Đúng là tên tiểu tử không chịu lớn mà.” buồn cười vỗ nhẹ lên lưng hắn, cũng chẳng nghĩ nhiều, Vân Phi vũ ôm hắn vào lòng.
Vòng tay ôm ấp ấm áp của người nọ chính là những gì hắn muốn, nhưng nếu cứ như vậy… Ô Ân Kì khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt y.
“Sao vậy?” Dường như cảm thấy hoang mang với hành động dị thường này của hắn, Vân Phi Vũ không khỏi nhướn mi.
“Ca ca”
“Uhm?”
“Ta…”
Tựa hồ không chịu nổi không khí nặng nề này, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng búng trán hắn, cười noi: “Đừng nhíu mày, đệ mới có vài tuổi thôi, giống như…”
“Ta thích huynh.”
Lời nói bị đánh tan, Vân Phi Vũ sửng sốt, nháy mắt lại cười thật tươi: “Ta còn tưởng đệ muốn nói gì, ca ca cũng thích đệ mà. Nga, chẳng lẽ đệ cho rằng ta có Tiểu Thần rồi sẽ bỏ mặc đệ? Tiểu gia hỏa này, đừng nghĩ linh ***, đệ… ngô”
Gương mặt phóng đại trước mắt cùng cảm giác mềm mại trên môi khiến cho Vân Phi Vũ ngây người, nhận ra mình bị ép hôn, y lập tức đẩy thiếu niên cao hơn mình tới nửa cái đầu ra, lớn tiếng quát: “Đệ làm loạn gì vậy?”
“Ta…” Nhìn huynh trưởng trước mắt lộ vẻ tức giận, Ô Ân Kì đau lòng nhưng vẫn hạ quyết tâm.
“Ca ca, ta thích huynh.”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn Vân Phi Vũ, gằn từng chữ: “Đó không phải loại tình cảm huynh đệ mà huynh vẫn nghĩ. Ta có dục vọng đối với huynh, muốn hôn huynh, muốn ôm huynh, muốn giữ lấy thân thể huynh, còn muốn có được trái tim huynh.”
Thấy y sửng sốt, Ô Ân Kì quật cường mím môi, nói tiếp: “Huynh có khi ta mười hai tuổi đã nói muốn thú huynh về làm vương phi? Lần đó huynh giáo huấn ta rất nghiêm, có lẽ huynh đã quên hoặc không để ý, nhưng ta thì nhớ rất rõ. Mấy năm nay ta luôn vì mục tiêu này mà phấn đấu, cho dù bên người huynh đã có ba người bọn họ, nhưng là…”
Hắn dừng lại, trên mặt tăng thêm vài phần kiên quyết: “Ta yêu huynh, cho nên ta sẽ không từ bỏ. Ca ca, ta thật sự yêu huynh, huynh chấp nhận ta được không? Ca ca”
Vân Phi Vũ khó tin nhìn hắn: “Đệ… có thể nào như vậy? Chúng ta là huynh đệ mà, đệ…”
“Ca ca và đệ đệ thì quan trọng sao? Vân Khoảnh Dương kia chẳng phải chính là ca ca ruột thịt của huynh? Chẳng phải các người vẫn đang ở bên nhau đó hả?” Ô Ân Kì vô cùng bất mãn với lời cự tuyệt của y, tiến lên bắt lấy vai y định ôm vào lòng.
“Đủ rồi!”
Vân Phi Vũ đùng sức đẩy hắn ra xa, tức giận phát run: “Ngươi… ngươi….”
“Ca ca, ta yêu huynh, ta thật lòng yêu huynh, huynh đã có thể chấp nhận ba người bọn họ, vì lẽ gì lại không thể chấp nhận ta?” Đôi mắt Ô Ân Kì đỏ lên, lại tiến về phía y.
“Đứng lại!”
Vân Phi Vũ quát chói tai, sau đó nhu trán, nhìn thiếu niên đứng cách mình hơn năm bước, khe khẽ thở dài: “Tuyết Nhi, đệ còn nhỏ, tình cảm yêu đương của người trưởng thành vẫn là quá sớm đối với đệ, đừng tùy tiện kết luận điều gì. Có lẽ để chỉ bị mê hoặc nhất thời, coi tình cảm huynh đệ chúng ta thành tình yêu, thật ra…”
“Không, ta hoàn toàn hiểu rõ mình đang làm gì, chỉ có ca ca là luôn luôn lẩn tránh. Kỳ thực ca ca đã sớm hiểu rõ tình cảm của ta, đúng không? Bằng không vì sao khi ta mười hai tuổi ca ca lại bắt ta thu hồi câu nói kia? Vì sao không coi lời nói của một tiểu hài tử chỉ là đùa giỡn? Thật ra ca ca đã sớm biết tình cảm ta dành cho ca ca mà, đúng không? Ca ca, huynh rất giảo hoạt, huynh cho rằng làm bộ không biết thì chẳng có chuyện gì xảy ra? Không thể nào đâu, ca ca, ta yêu huynh, ta rất yêu huynh, từ lúc mười hai tuổi ta đã yêu huynh rồi. Huynh đừng lảng tránh ta nữa được không, chấp nhận ta được không? Cầu xin huynh…”
Lời nói của thiếu niên tựa lợi kiếm đâm sâu vào tim Vân Phi Vũ, khiến cho y không thể tiếp tục giả bộ hồ đồ. Hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn thiếu niên đối diện, chẫm rãi thốt lên: “Đệ nói đúng một phần thôi. Năm ấy ta giáo huấn đệ chỉ vì ta cảm thấy phải làm như vậy chứ không hề nghĩ tới điều gì khác, nhưng mấy ngày nay ở chung ta mới nhận ra tâm tư của đệ. Cho nên ta mới đồng ý với hành vi của ba người bọn họ.”
“Huynh biết hết?” Ô Ân Kì kinh ngạc, tiếp đó lại vô cùng thương tâm.
Vân Phi Vũ gật đầu: “Một lần, hai lần bị quấy rầy có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng nhiều hơn…”
Dừng lại, y nhìn thiếu niên: “Tuyết Nhi, đệ nên hiểu ý của ta. Ta không cố ý trốn tránh đệ, ta chỉ nghĩ rằng đệ nhất thời bị mê hoặc thôi, nghĩ rằng sau này đệ gặp được người mình thực sự yêu thích sẽ hiểu ra mọi chuyện, thế nhưng… xem ra ta đã sai rồi.”
Cười khổ, Vân Phi Vũ nghiêm mặt: “Đệ đã trưởng thành, chắc hẳn phải hiểu tình cảm phải tới từ hai phía, mặc kệ đệ có ôm bao nhiêu tâm tư cùng tình cảm với ta, nhưng với ta mà nói thì đệ chỉ là đệ đệ, hay nói các khác, tình cảm ta dành cho đệ chỉ là huynh đệ thường tình, không còn mặt khác. Chắc hẳn… đệ đã hiểu?”
“Không hiểu!” Ô Ân Kì dùng đôi mắt đỏ sậm nhìn y: “Ta không hiểu, một chút cũng không hiểu. Ta chỉ biết là ta yêu huynh thôi. Ca ca, ta yêu huynh, ta yêu huynh…”
Thiếu niên giống như phát cuồng định xông lên phía trước, Vân Phi Vũ nâng kiếm trong tay quát lớn: “Đứng lại, đệ còn tiếp tục tiến lên ta sẽ cắt bào đoạn nghĩa, đến lúc đó thì chúng ta cũng chẳng còn là huynh đệ nữa.”
Nhìn vẻ mặt lãnh quyết của nam tử, Ô Ân Kì không dám tiếp tục tiến lên, chỉ bi thương nhìn y.
Vân Phi Vũ không đành lòng tiếp tục nhìn cảnh này, tâm can đau đớn nhưng lý trí không cho phép y mềm lòng.
Nâng mặt, y lạnh lùng mở miệng: “Mặc kệ đệ có hiểu hay không, đời này ta chỉ yêu ba người bọn họ, nếu như đệ dám dây dưa không dứt, vậy tình cảm huynh đệ giữa chúng ta chấm dứt từ hôm nay. Khi đó, đệ hãy sớm trở về Tây Chích quốc của mình, ta sẽ… không bao giờ muốn trông thấy đệ nữa.”
Nghe được câu nói cuối cùng kia, Ô Ân Kì như bị sấm sét giáng xuống người, gương mặt tái đi không chút huyết sắc ‘ta không bao giờ muốn trông thấy đệ nữa’, cảnh mộng và cảnh thực đều đã xảy ra.
Nhìn chăm chú bóng dáng người nọ rời đi, muốn đuổi theo nhưng thân thể như bị ghim chặt xuống đất, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ rời đi, gương mặt truyền tới cảm giác ẩm ướt: “Ca ca…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook