Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 6 - Chương 249: Ta đã trở về

Ngày đi đêm nghỉ, tới trưa ngày mười tháng mười, Vân Phi Vũ đã trở về.

Nhìn con đường quen thuộc qua ô cửa nhỏ, chiêu bài ‘Vân Tường khách ***’ ngày càng gần, cảm giác hoảng sợ chẳng biết từ đâu bay tới, y vỗ vỗ ngực, thở ra làn sương mờ: “Không sao, không sao, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, sau này cũng không có gì hết, mọi việc đều ổn cả.”

Dung nhan tuyệt sắc kia đột nhiên xuất hiện trong tâm trí, ngực đau đớn, y nắm chặt y phục, thở hổn hển. “Không sao, nhất định có thể quên hắn, nhất định có thể. Ta muốn ở bên Dương cả đời, nhất định phải quên hắn.”

Chờ mã xa chậm rãi dừng lại, Vân Phi Vũ liên tục hít sâu vài lần, sau đó vén rèm nhảy xuống khỏi mã xa.

Tiểu nhị đứng ở cửa thấy y vừa chạy lại đón vừa gân cổ hô lên: “Thất thiết gia… thất thiếu gia đã trở lại!”

Cảm giác về tới nhà đột nhiên dấy lên trong lòng, Vân Phi Vũ tươi cười, sau đó đến bên cạnh hán tử: “Hoàng đại ca, chúng ta vào đi thôi, nơi này giao cho hắn là được rồi.”

Hoàng Trang gật đầu, đem dây cương đưa cho tiểu nhị.

Hai người vừa bước vào cửa, một vị lưu tu nam tử cao gầy vội vàng ra đón, gương mặt tươi cười: “Thất thiếu gia, người đã trở lại rồi, vậy thì thiếu chủ cũng an tâm.”

“Lại khiến cho hắn bất an sao? Ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra rồi. Cũng phải thôi, bản thân ta cứ do dự trì hoãn không ngừng, đến bây giờ trong lòng vẫn còn nghĩ tới người nọ, khó trách hắn lại bất an, chỉ có điều, sau này ta sẽ… không bao giờ như vậy nữa.”

Phủi sạch tạp niệm trong đầu, y mở miệng hỏi: “Hắn đâu? Ở tửu lâu sao?”

“Dạ, trừ bỏ những lúc trở về nghỉ ngơi, đại bộ phận thời gian thiếu chủ đều ở tửu lâu. Người nói đó là tâm huyết của thất thiếu gia, vậy nên cần phải quản lý thật tốt mới được.”

Vân Phi Vũ thầm buồn cười, dựa vào hiểu biết của y đối với Vân Khoảnh Dương, cho dù hắn có thực sự nghĩ vậy cũng sẽ không nói ra. Tuy nhiên y cũng chẳng muốn vạch trần, mỉm cười cùng nam tử: “Ta đã biết.” sau đó kéo hán tử bên người, nói: “Lâm thúc, trước kia ngài đã từng gặp Hoàng đại ca rồi, hắn là bằng hữu của ta, phiền ngài an bài chỗ ở cho hắn.”

“Thất thiếu gia an tâm, ta lập tức đi an bài.” Trung niên nam tử hạ thấp người hành lễ, sau đó rời đi.

Vân Phi Vũ quay đầu nhìn về phía Hoàng Trang. “Hoàng đại ca, huynh có đói bụng không? Ta muốn rắm rửa thay y phục trước, sau đó mới đi dùng bữa, huynh thì sao?”

“Nghe theo đệ đi, đệ là gia chủ mà.” Hoàng Trang cười ha hả, tiếp đó còn nói: “Ta cũng muốn tắm táp trước. Đệ xem, cả người ta đều là bụi.” nói xong liền vỗ vỗ lên y phục.

Vân Phi Vũ gật đầu, nhìn tiểu nhị cung kính đứng một bên: “Đi thôi, cùng lên lầu nào.”

Thoải mái ngâm mình trong mộc dũng, híp mắt nhìn phía trước, cơn buồn ngủ thoáng dâng lên, bất nhã ngáp một cái, sau đó vỗ vỗ hai má, vừa mới đứng dậy chợt nghe thấy cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Xoay lại… đến khi thấy người nọ đứng ở cửa, kích động, áy náy, tưởng niệm… các loại cảm giác hỗn độn cùng nhau đánh úp tới. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng hiện tại chỉ hóa thành một câu nói nhẹ nhàng: “Dương… ta đã trở về!”

Vân Khoảnh Dương phản thủ đóng cửa cẩn thận, thân hình nhoáng lên một cái đã đứng trước mặt y, vẻ mặt không hề che dấu kích động, vươn tay ôm y vào lòng, lực đạo kia tựa hồ muốn siết y tan ra.

“Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, rốt cuộc đệ đã trở về, đệ đã trở về, Vũ Nhi của ta!”

“Ta đã trở về!”

Trong lòng Vân Phi Vũ thầm than nhẹ, ngẩng mặt cọ cọ lên mặt hắn, đột nhiên nhớ ra hiện tại mình vẫn đang trần trụi, y lập tức đẩy hắn ra: “Trên người ta đều là nước cả, khiến y phục của huynh ướt hết bây giờ, mau buông ra.”

“Ướt thì cũng đã ướt rồi.” Vân Khoảnh Dương vòng tay qua nách y, một tay ôm lấy, không chút do dự liền tiến về phía giường.

Biết hắn muốn gì, Vân Phi Vũ cũng không tính cự tuyệt, nhưng đột nhiên nhớ tới lời hẹn cùng Hoàng Trang, y vội vàng lên tiếng: “Dương, đợi tới tối được không, ta đã hẹn cùng Hoàng đại ca dùng bữa, hắn đang đợi ta.”

Nhẹ nhàng đặt y xuống giường, Vân Khoảnh Dương nhanh chóng cởi y phục trên người, khuôn ngực rắn chắc lộ ra: “An tâm, ta đã sai Lâm Khôi tới tiếp đón hắn, đệ không cần quan tâm.”

“Nhưng…”

“Hư” Vân Khoảnh Dường chặn môi y lại, cúi người: “Hiện tạ đừng nghĩ tới chuyện khác được không? Bảo bối, ta muốn đệ.”

Ánh mắt nam nhân hiện lên dục vọng trắng trợn, nháy mắt đã cởi sạch y phục trên người, nhìn cự vật dưới thân hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt Vân Phi Vũ lập tức đỏ bừng, đôi mắt trốn tránh nhìn sang nơi khác.

“Chuyện gì cũng đã làm rồi vậy mà Vũ Nhi của ta vẫn thẹn thùng như vậy!” Vân Khoảnh Dương khẽ cười ngồi vào bên giường, sau đó chậm rãi cúi xuống, đè ép đi lên.

“Vũ Nhi, ta yêu đệ!” Theo thanh âm thì thầm nho nhỏ, chiếc giường bắt đầu lắc lư, tiếng thở lan tỏa trong căn phòng.

Hai canh giờ sau, Vân Phi Vũ ghé lên thân thể nam nhân, bàn tay ấm áp vuốt ve tấm lưng to lớn rắn chắc của hắn, y thoải mái, từ từ nhắm mắt ngủ.

“Bảo bối, đệ mệt lắm sao? Ăn chút đồ mới ngủ tiếp được không?”

Bất mãn nhíu nhíu mày, đem mặt vùi vào cổ nam nhân, một lúc sau mới thốt ra một từ: “Buồn ngủ”

Thấy y như vậy, Vân Khoảnh Dương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, kéo chăn, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ kia, khóe môi hơi giương lên, “Bảo bối của ta, rốt cuộc đệ cũng trở về!”

Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ thần thanh khí sảng tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh đã không thấy bòng dáng nam nhân đâu, y nghi hoặc ngồi dậy, cửa phòng bị đẩy ra liền ‘chi nha’ một tiếng.

“Bảo bối tỉnh lại rồi?”

Quay đầu nhìn về phía cửa, thấy tóc trên đầu hắn ướt sũng, y khó hiểu: “Dương, huynh đi đâu mà cả người đều là nước thế này?”

“À, ta tới cánh rừng phụ cận luyện công, không ngờ trên đường trở về lại gặp cơn mưa nhỏ.” Vân Khoảnh Dương tới gần, cúi đầu hôn lên hai má y, cười nói: “Tiểu lại trư, từ chiều qua tới giờ đệ đã ngủ liên tiếp tám canh giờ rồi, ta gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.”(Tiểu lại trư: con heo lười)

Vân Phi Vũ hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng dậy mặc lại y phục.

“Có đói bụng không, ta sai người nấu cho đệ chút đồ ăn?”

“Không cần.” Vân Phi Vũ lắc đầu, “Đợi lát nữa tới tửu lâu mới ăn.”

“Được rồi” nam nhân đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược, vẫy tay với y: “Nào, đệ ngồi xuống đi.”

Đã ba bốn năm trôi qua, Vân Phi Vũ dần dần quen với cách ăn mặc, ở, đi lại trong thế giới này, duy chỉ có chải tóc là y không thành thạo nổi. Tóc rất dài, cho nên mỗi lần cần tới đều phải nhờ người khác chải cho, mà kể từ khi ở bên cạnh nam nhân, mỗi ngày chải tóc cho y đã trở thành thói quen độc quyền của hắn.

Ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thấy ngón tay trắng nõn của nam nhân bay múa trên đầu mình, Vân Phi Vũ nhìn gương tươi cười: “Dương, ta nhớ rõ những cặp phu thê bình thường đều là thê tử chải đầu cho phu quân mà, đúng không?”

Vân Khoảnh Dương hơi dừng tay, sau đó khẽ cười đáp lời: “Tiểu bại hoại.”

Không khí ấm áp lưu chuyển giữa hai người, ngón tay nam nhân nhanh chóng cuốn xong búi tóc, đem cây trâm bạch ngọc cố định lên, vuốt ve gương mặt y: “Tốt lắm, nhanh sửa soạn rồi tới tửu lâu thôi, đừng để bảo bối của ta đói bụng.”

Sửa sang xong mọi thứ đã là giờ thìn tứ khắc, vốn định gọi Hoàng Trang cùng tới tửu lâu dùng bữa mới phát giác người đã không còn, Vân Phi Vũ có chút kỳ khó hiểu, nhưng cũng không quá để ý, kéo tay nam nhân đi lên lầu: “Chắc Hoàng đại ca có việc, nếu đói bụng hắn sẽ tự tới tửu lâu, chúng ta đi thôi.”

“Ân” Vân Khoảnh Dương trả lờ một tiếng, đột nhiên mở miệng: “Vũ Nhi, đệ rời đi, tên kia… Tư Vũ Thánh không có làm khó dễ đệ chứ?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên đó, tim Vân Phi Vũ hẫng một nhịp, thân thể hơi khựng lại, bàn tay kéo nam nhân cũng run rẩy, cố gắng nắm chặt tay hắn đi tới phía trước để che dấu nội tâm, ngữ khí đạm mạc: “Không đâu, chính hắn phái Hoàng đại ca đưa ta trở về.”

“Nga” Vân Khoảnh Dương không có nói nữa, chỉ là… nhìn vật nhỏ trước mắt nắm chặt tay phải, hắn nhíu mày.

Dùng xong bữa sáng, xem xét chung quanh một lượt, thấy tất cả mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, Vân Phi Vũ nhàm chán nằm trong phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho mình, đột nhiên nhớ tới mấy tòa tửu lâu đang thi công bên cạnh, không khỏi tò mò: “Dương, ta nhớ rõ bên cạnh có mấy tòa tửu *** mà, sao lại đột nhiên hủy đi, bọn họ muốn làm gì vậy?”

Vân Khoảnh Dương buông chung trà trong tay ra, mỉm cười: “Ta còn tưởng là đệ không nhận ra.”

“Sao có thể không nhận ra sự thay đổi lớn như vậy được.” Vân Phi Vũ liếc hắn, “Chẳng qua chuyện gì cũng phải có trình tự hết, tửu lâu này là của ta, mấy cái kia là của người khác, đương nhiên ta phải lo xong chuyện của mình mới để ý tới việc khác, đúng không?”

Bộ dạng nghiêm túc đáng yêu của y khiến tâm can người ta xôn xao, Vân Khoảnh Dương duỗi tay kéo y tới trước ngực, cúi đầu hàm trụ cánh hoa mê người kia, nhâm nhi thưởng thức.

“Uhm… ngô…”

Vân Phi Vũ trở tay không kịp, bất mãn kháng cự, từ khi môi bị xâm nhập, thân thể cũng mềm nhũn, nằm lên nhuyễn tháp, hai người lại một phen mây mưa.

Ghé lên thân nam nhân thở dốc, nâng người định xuống giường lại bị nam nhân đè lại: “Đừng đứng lên, ta muốn ở bên trong.”

“Sao?” Vân Phi Vũ sửng sốt, cảm nhận được nam nhân dùng hạ thể đỉnh đỉnh mình, y lập tức hiểu hắn ám chỉ điều gì, ngượng ngùng đỏ mặt tới tận cổ, nhịn không được liền mắng: “Huynh… biến thái!”

Vân Khoảnh Dương híp mắt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười đầy mị hoặc: “Cho dù là biến thái cũng chỉ với một mình đệ mà thôi.”

“Huynh…” Vân Phi Vũ thở phì phì trừng mắt liếc nam nhân, sau đó gạt tay hắn: “Buông ra, ta muốn đứng lên.”

Y xoay trái xoay phải khiến cho Vân Khoảnh Dương lại nhộn nhạo, đè chặt y xuống, ách tiếng nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, chẳng phải đệ muốn biết bên cạnh muốn làm gì sao?”

“Muốn gì?” Vân Phi Vũ dừng động tác: “Chẳng lẽ cũng xây tửu lâu? Chắc không phải đâu, hay là khách ***? Chỉ mong không phải thanh lâu là được.”

“Nghĩ cái gì vậy chứ.” Vân Khoảnh Dương sủng nị nhéo mũi y: “Thanh lâu đều tụ tập một nơi cả, sao có thể một mình xây ở nơi này được. Kỳ thực đáp án đầu tiên của đệ đã chính xác rồi, xây tửu lâu đó.”

“Hả? Lý do?” Bản năng cạnh tranh khiến Vân Phi Vũ lập tức căng thẳng: “Bọn họ chuẩn bị bán gì? Chắc không phải định học tập rập khuôn theo chúng ta đó chứ?”

“Câu trả lời: Chính là rập khuôn buôn bán theo.” Vân Khoảnh Dương mỉm cười nhìn y.

Vân Phi Vũ tức giận cắn hắn một cái: “Người ta học trộm tâm huyết của ta, vậy mà huynh còn cao hứng nữa, huynh…”

Thấy vật nhỏ thực sự phát hỏa, Vân Khoảnh Dương không tiếp tục đùa giỡn, ngồi dậy ôm y vào lòng, trấn an: “Tiểu bất điểm, đùa với đệ chút mà, ai ngờ đệ lại dễ dàng mắc mưu như vậy. Ta nói thật cho đệ biết cũng được. Bên cạnh cũng là của Vân gia chúng ta, ta chuẩn bị mở rộng Phi Vũ Hiên, đệ xem có được không?”

“Mở rộng? Vì sao?” Vân Phi Vũ khó hiểu.

“Đệ không muốn sao?” Vân Khoảnh Dương cúi đầu nhìn y chăm chú: “Ta nhớ rõ đệ có đề cập với ta muốn mở một quán bán thịt bò bít-tết cùng một vài thứ gì đó, tuy rằng ta không rõ là làm gì, nhưng chỉ cần là điều đệ muốn làm, ta nhất định sẽ ủng hộ.”

Y chỉ thuận miệng nói ra mà hắn đều ghi tạc trong lòng, Vân Phi Vũ vô cùng cảm động ôm chặt lấy hắn, vùi mặt lên khuôn ngực rộng lớn rắn chắc kia, hờn dỗi: “Ngu ngốc, chẳng lẽ huynh không sợ ta làm hỏng hết sinh ý hay sao?”. (Sinh ý: Chuyện làm ăn.)

“Có ta ở đây sao có thể hỏng được.” Vân Khoảnh Dương nâng cằm Vân Phi Vũ, nhìn y chăm chú: “An tâm, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh đệ, đệ chẳng cần phải lo lắng điều gì cả, chỉ cần làm những gì mình thích là được.”

Vân Phi Vũ hé miệng lại phát hiện một câu cũng không nói nên lời, gật đầu thật mạnh, y nhào vào ngực nam nhân.

Y nhào vào lòng như vậy, sao Vân Khoảnh Dương có thể chịu đựng được, xoay người áp chế vật nhỏ, tiến quân thần tốc: “Bảo bối, lại tới một lần nữa…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương