Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 6 - Chương 239: Là ai lừa ai

Vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ hắn tới dục trì, Vân Phi Vũ nhìn nam nhân nhăn nhó bất an. “Khi Thánh hơn mười tuổi quả nhiên đơn thuần đáng yêu, so với tính cách luôn luôn bất mãn kia tốt hơn nhiều lắm.”

Cười gian nheo mắt lại, gỡ bàn tay đang che hạ thể của hắn, thở sâu, áp chế cảm giác rối loạn trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thánh ngoan, cởi y phục rồi bước vào trong dục trì đi, sẽ ổn ngay thôi.”

“Thật sao?” Nâng đôi mắt mê mang lại hồn nhiên lên, Tư Vũ Thánh thẹn thùng nhìn y.

“Tin tưởng ca ca, ngoan!” Đột nhiên phát hiện bản thân có điểm giống đại thúc biến thái đang dụ dỗ tiểu hài tử, Vân Phi Vũ dùng sức lắc đầu, xua tan ý nghĩ khiến người ta muốn nổi da gà kia đi.

“Vậy… ca ca cũng vào với ta?”

Thấy tai hắn đỏ bừng, ánh mắt chờ đợi, Vân Phi Vũ không nghĩ ra hắn có ý định gì, nói: “Đệ xuống ngâm mình một lát đi, ta sẽ xuống sau.”

“Nga”

Tư Vũ Thánh nhanh chóng cởi sạch y phục, ‘bùm’ một tiếng nhảy xuống nước, sau đó nhìn người bên cạnh dục trì, thấy trên mặt cùng thân thể y đều là nước, chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi Tiểu Vũ ca ca, ta không cố ý đâu.”

“Sao mà ta cứ có cảm giác là ngươi cố ý cơ chứ. Nhảy chỗ nào không nhảy, cố tình nhảy bên cạnh ta?” Vân Phi Vũ vô cùng buồn bực, nhưng nghĩ rằng bản thân cũng nên tắm gội sau đó nghỉ ngơi nên đành cởi bỏ y phục bước vào trong dục trì. Khi y xoay người lại không phát hiện ánh mắt người trong dục trì kia lóe lên ánh lửa.

Tùy tiện tựa người lên thành dục trì, nhắm mắt trầm tư. “Nếu tắm có thể khiến cho hắn tĩnh tâm lại là tốt nhất, dù sao thân thể tiếp xúc vẫn không nên. Mặc kệ hiện tại hắn ra sao, nhưng định tính của ta vẫn là vấn đề tiên quyết, nên ít tiếp xúc vẫn hơn.”

Vừa tiến vào dục trì, tất cả mệt mỏi trên đường đi lập tức quét qua, miễn cưỡng thả lỏng thân thể, tựa lưng ngẩng đầu nghỉ ngơi bên thành dục trì.

Trong dục thất yên tĩnh không một tiếng động, ngay khi Vân Phi Vũ muốn ngủ lại nghe thấy tiếng gọi hòa chung thanh âm nức nở nho nhỏ truyền tới từ phía đối diện: “Ca ca, Tiểu Vũ ca ca. Ta rất khó chịu, giúp ta… thật là khó chịu!”. (dục thất: phòng tắm)

“Sao?”

Vân Phi Vũ bừng tỉnh, nhìn gò má hắn đỏ bừng, trong mắt tràn ngập hơi nước, y bất giác nuốt một ngụm nước miếng, vừa bước tới bên hắn vừa nghĩ thầm rằng: “Khi nãy đâu có nghiêm trọng như vậy. Làm thế nào mà càng ngâm mình càng hăng lên thế này?”

Nhìn xuyên qua làn nước trong suốt cũng có thể thấy cự vật màu tím kia ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng. Đột nhiên nhớ tới trước kia hung khí này đã từng rong ruổi trong cơ thể mình, hạ phúc căng thẳng, từng trận nhiệt lưu bắt đầu dâng lên. Y vội vàng quay đầu đi, nhỏ giọng thì thầm: “Thật sự là… rõ ràng hiện tại mang tâm tính tiểu hài tử còn kiêu ngạo như vậy.”

“Ca ca, Tiểu Vũ ca ca”

Hơi thở nóng bỏng phun lên tai, Vân Phi Vũ kinh ngạc ngã ra sau, nháy mắt lại bị người nọ kéo vào vòng tay to lớn, rắn chắc.

“Uhm…”

Tiếng rên rỉ thư sướng rồi lại áp bách, thân hình trần trụi sát bên nhau, cảm nhận được phân thân của mình cũng cứng rắn lên, hiện tại đang ma xát cũng cự vật của hắn. Cánh tay ôm lấy mình ngày càng chặt, còn có thân thể nam nhân uốn éo không ngừng cọ xát hai thân thể khiến Vân Phi Vũ miệng khô lưỡi nóng, lý trí sắp sụp đổ.

“Ca”

Thanh âm đơn tiết khàn khàn gọi y bừng tỉnh. “Rốt cuộc ta đang làm gì? Chỉ như vậy cũng không chống lại được sức hấp dẫn?”

Áp chế hạ phúc đang rục rịch, Vân Phi Vũ tạo khoảng cánh giữa hai người, định đứng lên lại không biết xử lí cánh tay mạnh mẽ vòng quanh hông nhu thế nào, cố gắng cũng chỉ khiến hai người bị thương. Thoáng suy tư, y đưa tay tham tiến vào hạ phúc kề sát giữa hai người, cầm cự vật của nam nhân, tiến đến bên tai hắn ngâm khẽ: “Tiểu Thánh ngoan, ca ca giúp đệ làm, nhưng buông ca ca ra trước được không? Nếu không ca ca không cách nào động đậy được.”

Bộ phận trướng đau lập tức hưng phấn tới phát run khi bị nắm lấy, nhưng tựa hồ vẫn còn chưa đủ, vô cùng không đủ, Tư Vũ Thánh khó chịu vặn vẹo vài cái, nghe thấy lời y nói, do dự chậm rãi buông tay.

Vân Phi Vũ cẩn thận đứng lên, sợ không cẩn thận ma xát một chút liền phát động thú tính của hắn, vừa ngồi bên cạnh cao thấp vuốt ve vật kia, vừa hít sâu trấn áp nhịp tim của mình.

“Tiểu Vũ… ca ca”

Nam nhân lại áp sát, hai tay ôm cổ y, hơi thở nóng rực phả lên gò má, hô hấp dồn dập truyền vào trong tai, còn có thanh âm rên rỉ rung động cùng lửa nóng kề sát thân thể.

Nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ, hạ phúc co rút từng đợt, dường như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn về nơi đó, y cắn mạnh lên đầu lưỡi bảo trì tia thanh tỉnh cuối cùng, muốn kéo cánh tay nam nhân xuống rồi đẩy hắn ra lại phát hiện giờ phút này hắn đã hoàn toàn động tình, vô lực dán lên người mình.

Vân Phi Vũ dở khóc dở cười, chỉ có thể khiến động tác trên tay nhanh hơn, cầu sao cho mọi việc sớm chấm dứt, sau đó còn phải vụng trộm tự giải quyết, nhưng trên cổ đột nhiên truyền tới cảm giác tê rần khiến y như bị một luồng điện lưu đánh vào thân thể, không ngừng run rẩy.”

“Tiểu Vũ… ca ca… ta… ta cũng…giúp huynh…” Thanh âm rên rỉ vô nghĩa mang theo lời nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, bàn tay nam nhân bắt đầu dao động trên thân thể, muốn đẩy ra, nhưng dục vọng thúc đẩy khiến y không cách nào phát lực, mãi đến thời khắc phân thân bị nắm lấy, ý niệm phải chống cự trong đầu y hoàn toàn biến mất.

Dường như nam nhân đã học theo động tác y làm, mới bắt đầu còn có chút luống cuống, nhưng không biết do bản băng hay vẫn là trí nhớ vẫn còn sót lại, những ngón tay thon dài linh hoạt bộ lộng, thanh âm khàn khàn rên rỉ lần lượt thay đổi, một lát sau, hai người cùng đạt tới cao trào. Cùng tựa vào bên cạnh dục trì thở dốc, Vân Phi Vũ thu tay lại.

Phát giác phân thân của mình vẫn bị nam nhân nắm trong tay, y nhất thời đỏ mặt: “Chuyện đó… Tiểu Thánh… có thể buông… buông…”

Tư Vũ Thánh tỉnh lại từ khoái cảm, trừng mắt nhìn y, lấy tay nhéo nhéo lên phân thân y đã muốn mềm xuống, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Vũ ca ca, không chỉ bộ dạng của huynh nhỏ xinh, ngay cả thứ này cũng nhỏ nè.”

Vân Phi Vũ vừa nghe, tức giận nâng tay gõ lên đầu hắn, hung dữ nói: “Đệ thử nói lại một lần xem.”

“Ta đâu có nói sai chứ.” Tư Vũ Thánh xoa xoa cái trán bị gõ lên, nhìn bộ dạng hung hăng của y, nước mắt nhịn không được liền ‘lộp độp’ rơi xuống.

“Ôi chao, ôi chao, mới như vậy đã khóc rồi?” Vân Phi Vũ thất thần, cơn tức trong lòng cũng lập tức tiêu tán hầu như không còn. Nhìn chung quanh, lấy một chiếc khăn mềm, vừa lau cho hắn vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Thánh ngoan, là ca ca sai rồi, ca ca không nên mắng đệ, ngoan, đừng khóc được không?”

Mở mắt thật lớn, đem lệ châu toàn bộ rơi xuống hết, Tư Vũ Thánh mím mím khuôn miệng nhỏ nhắn, sợ hãi nói: “Vừa rồi Tiểu Vũ ca ca thật hung dữ, đánh ta đau quá.”

Vân Phi Vũ đành phải thở dài một hơi, kéo hắn tới trước ngực, trấn an: “Tên này trước kia đã yêu làm nũng, hiện tại là mang tâm trí của một tiểu hài tử, công lực làm nũng càng nâng cao một bậc, khiến người ta nhịn không được liền muốn dỗ dành hắn, chẳng lẽ chắc chắn muốn ăn ta sao, tên này”

“Tiểu Vũ ca ca, nóng”

“Hửm?” Vân Phi Vũ nghi hoặc buông hắn ra, đến khi thấy gương mặt hắn đỏ bừng, lập tức lùi ra thật xa: “Tên này… tâm tính nhỏ đi nhưng tính dục vẫn không nhỏ đi chút nào sao?” Xoay người, vội vàng rửa sạch thân thể, nhanh chóng bước lên bờ, y vừa lau người vừa nói: “Tiểu Thánh, mau tắm sạch đi, chúng ta đi ăn cơm. Ta đói bụng.”

“Nga” bất mãn trả lời một tiếng, tầm mắt lại di động trên thân thể tuyết trắng kia, tứ chi thon dài, vòng eo mềm mại *** tế, cánh mông căng tròn, mà khi y cúi người mặt lại khố y, khe hở nhỏ hẹp thoáng hiện lên trước mắt khiến đầu óc Tư Vũ Thánh ‘ầm’ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn về nơi đó, trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn cảm giác cơ thể mình cực độ khát vọng chạm tới nơi đó.

Vân Phi Vũ mặc xong y phục, quay đầu lại vẫn thấy hắn ngây ngốc đứng trong nước, thoáng nhướn mi: “Sao đệ còn chưa lên, không đói bụng hả?”

Hạ thân thũng trướng khó chịu, hầu kết Tư Vũ Thánh động hai cái. Tuy rằng rất muốn yêu cầu y giúp mình nhưng lại sợ lòng tham không đáy của mình khiến y tức giận, đành phải thả người nằm úp sấp lên bờ dục trì: “Tiểu Vũ ca ca đi trước đi, ta muốn tắm thêm một lúc nữa.”

Nhìn gương mặt đỏ bừng kia liền hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Vân Phi Vũ không muốn tiếp tục gợi hỏa lên thân, khi nãy thiếu chút nữa đã không khống chế nổi, nếu ở dây dưa thêm một lúc, chỉ sợ… hơn nữa, dạy hắn một lần là đủ rồi. Y gật đầu: “Vậy cũng được, đừng ngâm mình lâu quá, cẩn thận choáng váng đầu đó.”

“Uhm, đã biết.” nhìn y đi ra, Tư Vũ Thánh đưa tay cầm lấy phân thân, bắt đầu cao thấp bộ lộng.

“Tiểu Vũ ca ca cầm thoải mái hơn.” Nghĩ như vậy, đầu óc không tự chủ lại nhớ tới thân thể quyến rũ kia, rất muốn chạm tới, rất muốn vuốt ve, rất muốn… một ý niệm đột nhiên nảy lên trong tâm trí, những hình ảnh mơ hồ lướt qua, tứ chi giao triền, thân thể phập phồng, người phía trên dường như là hắn, còn phía dưới…

Tư Vũ Thánh thất thần, động tác dưới tay cũng đình chỉ ngay tắp lự: “Rốt cuộc ta đang làm gì vậy? Cớ gì lại muốn cùng một người nam nhân làm chuyện này?” Tuy rằng chưa tự mình trải qua, nhưng hắn cũng không phải chẳng biết gì cả, chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo đi trên đường, hắn đã từng xem những việc này trên sách, hơn nữa, đôi khi tản bộ trong hoa viên cũng phát hiện thị vệ cùng tỳ nữ vụng trộm yêu đương, cho nên hắn hiểu việc như vậy phải làm cùng nữ nhân, “Nhưng vì sao ta lại muốn cùng Tiểu Vũ ca ca…”

“Rất kỳ lạ, từ lúc bắt đầu nhìn thấy y, bản thân ta liền trở nên kỳ quái. Sợ hãi nhìn thấy y thương tâm, sợ y không để ý tới mình, muốn tiếp cận y, muốn đụng chạm y, muốn vuốt ve y, càng muốn độc chiếm y. Chính là… vì sao tâm trí ta lại đột nhiên sinh ra ý niệm này? Phải chăng đây không phải lần đầu ta gặp y?”

Ngay cả chuyện khi nãy, kỳ thực hắn biết biện pháp giải quyết ra sao, chỉ là… nhìn người nọ hắn liền không kiềm được cảm giác muốn tiếp cận, cho nên mới đưa ra yêu cầu đó, hơn nữa, cảm giác ôm y rất thoải mái. Nhớ tới cảm xúc da thịt va chạm khi nãy, hạ thân lại trướng lớn vài phần. Tư Vũ Thánh than nhẹ một tiếng, bàn tay lại bắt đầu hoạt động.

Dục vọng xua tan đạo đức cùng lý trí: “Mặc kệ, tóm lại Tiểu Vũ ca ca là của ta, y là của ta.” Tâm trí bắt đầu hồi tưởng lại những điều vừa thấy, thân thể trắng nõn mềm mại, vòng eo xinh đẹp *** tế, còn có cánh mông tuyết trắng cùng khe nhỏ bí ẩn giữa hai cánh mông căng tròn.

“Aha… Tiểu Vũ… ca… uhm… a…”

Động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, thân thể căng cứng, sau khi hạ phúc co rút mạnh mẽ, bạch dịch nóng bỏng phiêu tán trong nước. Tư Vũ Thánh tựa lên dục trì, há miệng thở hổn hển, nội tâm dâng lên dục vọng chiếm hữu, người đó – Vân Phi Vũ, trực giác nói cho hắn biết, người kia thuộc về hắn, mặc kệ y tên gì, họ gì, mặc kệ y tới từ nơi nào, muốn đi đến đâu, y… chỉ có thể thuộc về hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương