Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 5 - Chương 187: Đổ về tát lan
Dạ Lam năm thứ mười sáu, ngày mười hai tháng mười hai.
Tướng lãnh biên quan Lâm Phong nhận được công hàm viết tay của đại hoàng tử Tây Tây Lí Đồ, Cáp Nhĩ Ba Lạp của Tây Chích quốc, công bố hai vị phó tướng Dạ Diệp quốc đang ở trong tay hắn, yêu cầu Dạ Diệp quốc phải cắt nhường Tát Lan Thành để trao đổi.
Việc này không phải nhỏ, bốn người không ngừng thương nghị, lập tức báo cáo về Diên Kinh. Mà trước đó một ngày, Tích Vô Nhai trở lại Diên Kinh liền biết tin Vân Phi Vũ tái nhập biên quan, cùng ngày đó hắn cũng chạy tới Tát Lan Thành.
Khung Tử Dạ lo lắng cho an nguy của thiếu niên, nhất định muốn đi theo, vì thế cải trang thành thị vệ bên cạnh Tích Vô Nhai, mà trong cung truyền ra hoàng thượng bị bệnh, triều chính giao cho Mạc Bạch toàn quyền xử lí.
Hiện tại, bốn người ở Tát Lan Thành lòng nóng như lửa đốt, bởi vì bọn họ biết người mang tin tức không ngừng thúc ngựa truyền tin, nhưng qua lại cũng phải mất hai mươi ngày, mà kỳ hạn của Tây Chích quốc là trong vòng mười ngày phải cho một câu trả lời thỏa đáng, bằng không sẽ chém đầu một trong hai người trên tường thành Ô Tác. Năm ngày tiếp theo, nếu vẫn không cho câu trả lời thuyết phục sẽ chém người thứ hai.
Kỳ hạn ngày càng gần.
Trước kỳ hạn một ngày, bốn người lại cùng nhau thương nghị.
“Cắt thành không phải là việc mà chúng ta có thể làm chủ được, nhưng mai đã là kỳ hạn, mọi người xem nên làm gì bây giờ?” Bạch Thanh Thu nhìn ba người.
“Tấn công!” Duẫn Lạc vẫn luôn ít phát biểu lại đột nhiên mở miệng. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn chẳng biến sắc, nói tiếp: “Chắc chắn bọn chúng biết chúng ta không thể làm chủ những việc như thế này, nhưng vẫn cho chúng ta một thời gian ngắn như vậy để trao đổi, đây rõ ràng là ý muốn khơi mào chiến tranh. Vậy chúng ta cứ trực tiếp tấn công là được.”
Ba người nghe xong đều đăm chiêu, sau đó Bạch Thanh Thu lên tiếng: “Duẫn phó tướng nói rất đúng, nhưng trước mắt chúng ta không thể tiến công, bởi vì theo ta nghĩ, nếu hắn muốn khơi mào chiến tranh sẽ lập tức giết hai vị phó tướng, không cần phải cho chúng ta thời gian suy nghĩ. Nếu hiện tại tấn công biết đâu chừng sẽ khiến hắn thẹn quá hóa giận mà giết chết hai người. Hơn nữa, công khó thủ dễ, chỉ sợ tới lúc đó không cứu được người, ngược lại chúng ta còn tổn thất binh lực, cho nên chúng ta không thể tấn công.”
Mọi người im lặng, Vân Phi Vũ chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta âm thầm cứu người thì sao?”
Lâm Phong lắc đầu: “Ý tưởng rất tốt, nhưng không thể thực hiện được. Thứ nhất, chúng ta không biết hai người họ đang bị nhốt ở đâu, tín vật đưa tới đây không biết là thật hay giả, cho nên vẫn không thể khẳng định rốt cuộc hai người họ có ở trong tay hắn hay không. Thứ hai, cho dù người thực sự trong tay hắn thì chúng ta tiến vào thành như thế nào? Tiến vào từ nơi đâu? Bên trong Ô Tác thành có hơn năm vạn binh lính trú ngụ, đi vào đó chính là chui đầu vô lưới.”
“Lâm tướng quân phân tích rất có ly.” Bạch Thanh Thu phụ họa, còn nói: “Nhưng cũng không thể phán đoán tín vật này là giả. Chẳng phải ba người đều đã từng nhìn thấy sao? Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể tin trong tay bọn họ có con tin. Hơn nữa, hai vị tướng quân mất tích hơn một tháng, vậy nên không thể không có khả năng ở trong tay bọn chúng. Còn nữa, ta cho rằng hoàng tử một nước sẽ khinh thường dùng loại gian kế dối trá này, dù sao cũng tổn hại tới thể diện của hắn.”
Ba người ngẫm lại, gật đầu.
Thấy bọn họ đồng ý với lời mình nói, Bạch Thanh Thu đột nhiên đứng lên: “Các người chờ ta một chút, ta về phòng lấy đồ.”
Không lâu sau, chỉ thấy hắn cầm một mảnh da dê quay trở lại, thoạt nhìn rất giống bản đồ. Mở ra mới biết đây là bản đồ biên giới hai nước, tuy nhiên bên trên có rất nhiều dấu hiệu màu đỏ.
Vân Phi Vũ chỉ vào những đường kẻ hồng và chấm đỏ trên đó, khó hiểu hỏi: “Mấy thứ này tượng trưng cho cái gì?”
“Vạch hồng thể hiện đường đi bí mật, điểm đỏ tượng trưng cho vị trí mai phục.”
“Kỹ càng như vậy sao?” thiếu niên mở miệng, ba người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Bạch Thanh Thu mỉm cười: “Ta làm tuần phủ ở nơi này hơn một năm. Khi đó quan hệ cùng Tây Chích quốc coi như hòa thuận. Khi rảnh rỗi ta sẽ tản bộ ra ngoài thành quan sát chung quanh, tiện thể thăm dò địa thế. Những nơi không được đánh dấu trên bản đồ đều được ta ghi chép lại, nghĩ rằng tới khi đánh giặc sẽ có lúc hữu dụng. Mà trải qua hơn một năm thăm dò, ta mới làm ra được tấm bản đồ này.”
“Thật lời hại!” Thiếu niên tỏ vẻ kính nể. Lâm Phong cũng tươi cười tán thưởng, chỉ có biểu hiện lãnh khốc của Duẫn Lạc vẫn không chút thay đổi.
Bạch Thanh Thu tươi cười, sau đó chỉ vào một đường vạch hồng cho mọi người thấy: “Con đường này là do ta vô tình phát hiện, chỉ nhớ là ngày đó không cẩn thận đi lạc tới nơi không người này, ai biết cứ đi lại tới được một rừng cây. Đi đến cuối rừng lại bị một bức tường vây cao hơn hai trượng ngăn lại, mà lầu các sau bức tường vây rất cao, sau này ta mới biết đó là nơi ở của Tây Chích quốc. Sau khi trở về đối chiếu với bản đồ, ta phát hiện đó chính là rừng cây phía sau Ô Tác thành, mà lầu các kia chính là phủ tổng đốc, ta từng tới đó một lần, sau này mới nhớ ra.”
Ba người kinh ngạc, Lâm Phong nhíu mày: “Ý của ngươi là chúng ta có thể tấn công phủ tổng đốc từ phía sau?”
Bạch Thanh Thu gật đầu: “Song, chúng ta không trực tiếp tấn công mà là vụng trộm trà trộn vào.”
“Nơi đó hẳn phải có người gác? Không biết sẽ có bao nhiêu người, hơn nữa tường vây lại cao hơn hai trượng…” Lâm Phong nhìn bản đồ, cúi đầu trầm tư.
“Thực ra không cần lo lắng tới vấn đề tường vây, dùng móc ba nhánh sẽ dễ dành trèo lên. Hiện tại, việc ta lo lắng chính là: nếu hai vị phó tướng thực sự bị nhốt trong phủ tổng đốc, vậy chung quanh sẽ có rất nhiều thủ vệ.” Bạch Thanh Thu nhìn bản đồ, nhíu mày thật chặt.
“Ta đi.” Vân Phi Vũ mở miệng.
“Ta cũng đi.” Duẫn Lạc lập tức nói theo.
“Không được!” Lâm Phong lập tức phủ quyết. “Hiện tại bên trong Ô Tác thành có hơn năm vạn binh mã Tây Chích, chúng ta hoàn toàn không thông thuộc địa bàn bên trong, các ngươi tới đó không những không cứu được người mà ngược lại còn tự dâng thân vào miệng cọp, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?”
Tuy thiếu niên thật sự không cam lòng, nhưng y cũng hiểu lời hắn nói hoàn toàn đúng, chỉ có thể im lặng không nói, ngẩn người nhìn bản đồ.
“Thật ra…” Bạch Thanh Thu nhìn ba người: “Ta có một ý tưởng, không biết có dùng được hay không?”
“Ngươi nói đi.” Lâm Phong mở miệng.
“Trong tín hàm đã nói qua, nếu không đáp ứng điều kiện bọn họ đưa ra, chính ngọ ngày mai sẽ chém một người trước mặt mọi người trên tường Ô Tác thành. Vậy chính ngọ ngày mai chúng ta sẽ dẫn binh tới đàm phán.” Bạch Thanh Thu dừng lại, chỉ vào vạch hồng: “Trong lúc đó, một trong số chúng ta sẽ mang theo đại đội binh lính vòng theo con đường này tới phía sau phủ tổng đốc, thừa dịp đại đội nhân mã của bọn họ tập trung ở phía trước mà trà trộn vào cứu người.”
Ba người suy nghĩ, yên lặng một lúc sau mới thấy Lâm Phong lên tiếng: “Cho dù thực sụ có thể trà trộn vào cũng chỉ có thể cứu được một người, chẳng phải người bị kéo ra trước tường thành vẫn phải chết?”
“Uhm, ta đã từng nghĩ tới vấn đề này.” Sắc mặt Bạch Thanh Thu trở nên nghiêm trọng: “Nhưng không làm như vậy, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vị phó tướng đều chết. Cho dù qua năm sáu ngày nữa, không biết tin tức ở Diên Kinh đã có truyền tới hay không. Nếu ngày mai thành công cứu ra một người, biết đâu người còn lại sẽ không bị giết.”
Thấy mọi người khó hiểu, hắn giải thích: “Bởi vì mất đi một con tin, người còn lại chính là lợi thế của đại hoàng tử Tây Chích quốc, chắc hắn chẳng phải kẻ ngốc, biết rõ binh lực chẳng phải ưu thế của mình, sao có thể dễ dàng giết chết con tin.”
“Nói có lý.” Lâm Phong gật đầu, trầm tư một lát mới nói: “Vậy mai ta dẫn quân theo con đường nhỏ cứu người, các người mang theo đại đội binh mã tới đàm phán, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.”
“Không, ta đi.” Vân Phi Vũ mở miệng: “Nếu Lâm tướng quân không ở đó sẽ khiến bọn họ hoài nghi, cho dù bọn họ biết tên nhưng vẫn không biết diện mạo của ta, cho nên để ta đi sẽ tốt hơn.”
“Nhưng mà…”
“Lâm tướng quân.” Thiếu niên ngắt lời hắn, cười nói: “Sức mạnh của ta lớn, chỉ có thể cậy mạnh mà thôi, việc đàm phán ta lại chẳng biết tí gì, cho nên để ta đi cứu người là thích hợp nhất.”
Bạch Thanh Thu đăm chiêu gật đầu: “Lâm tướng quân, ta cảm thấy Hạ đô úy nói rất đúng. Kỳ thực, để ta đi là thích hợp nhất, dù sao ta cũng quen thuộc với nơi đó hơn cả, song ta lại không có võ công, chỉ sợ sẽ liên lụy tới mọi người. Hay là như vậy đi.” Hắn nhìn về phía ba người: “Ngày mai Lâm tướng quân cùng Duẫn phó tướng dẫn người đi đàm phán, ta dẫn đường cho Hạ đô úy?”
“Không, ta sẽ cùng Tiểu Vũ đi cứu người.” Duẫn Lạc đột nhiên nói chen vào: “Hai người các ngươi đi đàm phán. Một văn một võ, vừa vặn có thể kiềm chế địch, đàm phán cầm chân bọn họ giúp chúng ta.”
Lâm Phong suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Bạch Thanh Thu: “Duẫn phó tướng nói không tồi. Tòng quân tới đây cũng chỉ có một mình ngươi là văn thần (quan văn), chúng ta đều là người thô lỗ, căn bản không biết đàm phán, cho nên việc đàm phán ngày mai đành phải phiền tới ngươi.” sau đó quay về phía hai người: “Hai người các ngươi cứ an tâm giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nhớ kỹ, bảo vệ tính mạng mình là quan trọng nhất.”
“Dạ.” Hai người đồng thanh.
“Tốt lắm, chúng ta cùng thương lượng chi tiết hành động ngày mai. Trước tiên cần phải nhờ Bạch quân sư giảng giải về bản đồ này một chút, để bọn họ ghi nhớ trong đầu.”
“Được.”
Trở lại đây đã năm sáu ngày nhưng Cáp Nhĩ Ba Lạp vẫn chưa thúc giục hắn đi bắt người, Tư Vũ Thánh không khỏi hoài nghi, nhưng hiện tại hắn không còn lòng dạ nào quan tâm tới mấy việc này, bởi vì hôm nay hắn nhận được tin tức nói dường như Vân Khoảnh Dương đang khẩn cấp đuổi tới Tát Lan Thành. “Mặc kệ là do kế hoạch của ta có tác dụng hay là hắn thực sự có việc gấp, tóm lại, chỉ cần hắn xuất hiện thì đừng mong trốn thoát.” Nam nhân cười lạnh.
Cáp Nhĩ Ba Lạp ngồi bên cạnh, nhìn cần cổ trắng nõn cùng hầu kết người nọ khẽ rung động liền nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhưng thấy khóe miệng cười nọ tươi cười, hắn bất giác rùng mình. Ký ức ngày ấy lại hiện lên trong đầu, bàn tay bưng ly rượu bắt đầu run rẩy, không dám đưa sang cho người trước mặt.
“Trong rượu có bỏ thêm thứ gì sao?” Tư Vũ Thánh hoàn toàn nhìn ra vẻ mặt hắn, có điều: “Quên đi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, chơi với ngươi một chút cùng được.”
Chỉ thấy hắn cười nhẹ một cái: “Sao vậy, chẳng phải điện hạ nói rượu này là tặng cho ta sao? Lẽ nào ngài tiếc rồi?”
Cho dù mang gương mặt này, nhưng dù sao mỹ nhân cười vẫn đẹp vô cùng. Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức quên hết tất cả, đưa ly rượu qua: “Sao có thể. Rượu này đặc biệt mang tới đây là tặng cho Kiều tiên sinh. Ngài nếm thử một chút, đây là rượu quý ủ mười năm, hoàn toàn khác biệt so với những loại rượu thường ngày ngài vẫn uống, hương vị tuyệt đối thuần khiết.”
“A?” Tư Vũ Thánh nhận lấy, đưa lên mũi ngửi… âm thầm cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng thứ này có tác dụng với ta?”
Một ngụm uống cạn, hắn liếm môi: “Uhm, quả nhiên không tồi.”
Thấy chiếc lưỡi hồng nhạt của người trước mắt đảo quanh môi một vòng, Cáp Nhĩ Ba Lạp cảm thấy cả thân thể như bốc lên một mồi lửa, bộ vị kia lập tức “dựng trại”, hắn vội vàng rót rượu cho nam nhân: “Vậy thì ngài uống nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút.”
Tư Vũ Thánh nâng tay ngăn lại, sau đó cầm lấy bầu rượu: “Ta có thói quen một mình chậm rãi thưởng thức, nếu điện hạ không còn việc gì thì mời ngài quay về.”
Cáp Nhĩ Ba Lạp nhìn hắn, ngồi yên bất động.
“Điện hạ còn có chuyện gì? Hay là…” Nam nhân cố ý quơ quơ bầu rượu trong tay: “Ở đây….”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta đi ngay, lập tức đi ngay.” Cáp Nhĩ Ba Lạp chột dạ đứng lên, phát hiện hạ thân ngẩng cao đầu, hắn chật vật chạy ra ngoài cửa, vừa đóng cửa vừa a dua cười bồi: “Ngài chậm rãi thưởng thức, chậm rãi thưởng thức.”
“Hừ!” Tư Vũ Thánh buông mạnh bầu rượu xuống, đột nhiên nhớ tới việc mục đích đã đạt được, vậy còn cần gì phải ở lại nơi này? Mỗi ngày phải đối diện với bộ mặt khiến người ta muốn nôn mửa kia.
Đứng lên nhìn quét một vòng, trừ bỏ mấy bộ y phục, những thứ còn lại cũng không cần thiết. Hiện tại có thể đi rồi, có cần giết chết tên kia hay không? Hắn chần chờ một lúc, lắc đầu: “Không nên để một vài việc phát sinh gây ảnh hưởng, chờ tiểu tử họ Vân kia tới đây hãy nói sau.” Thuận tay cầm bầu rượu trên bàn, hắn đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy một cái, thân thể biến mất trong bóng đêm.
Tướng lãnh biên quan Lâm Phong nhận được công hàm viết tay của đại hoàng tử Tây Tây Lí Đồ, Cáp Nhĩ Ba Lạp của Tây Chích quốc, công bố hai vị phó tướng Dạ Diệp quốc đang ở trong tay hắn, yêu cầu Dạ Diệp quốc phải cắt nhường Tát Lan Thành để trao đổi.
Việc này không phải nhỏ, bốn người không ngừng thương nghị, lập tức báo cáo về Diên Kinh. Mà trước đó một ngày, Tích Vô Nhai trở lại Diên Kinh liền biết tin Vân Phi Vũ tái nhập biên quan, cùng ngày đó hắn cũng chạy tới Tát Lan Thành.
Khung Tử Dạ lo lắng cho an nguy của thiếu niên, nhất định muốn đi theo, vì thế cải trang thành thị vệ bên cạnh Tích Vô Nhai, mà trong cung truyền ra hoàng thượng bị bệnh, triều chính giao cho Mạc Bạch toàn quyền xử lí.
Hiện tại, bốn người ở Tát Lan Thành lòng nóng như lửa đốt, bởi vì bọn họ biết người mang tin tức không ngừng thúc ngựa truyền tin, nhưng qua lại cũng phải mất hai mươi ngày, mà kỳ hạn của Tây Chích quốc là trong vòng mười ngày phải cho một câu trả lời thỏa đáng, bằng không sẽ chém đầu một trong hai người trên tường thành Ô Tác. Năm ngày tiếp theo, nếu vẫn không cho câu trả lời thuyết phục sẽ chém người thứ hai.
Kỳ hạn ngày càng gần.
Trước kỳ hạn một ngày, bốn người lại cùng nhau thương nghị.
“Cắt thành không phải là việc mà chúng ta có thể làm chủ được, nhưng mai đã là kỳ hạn, mọi người xem nên làm gì bây giờ?” Bạch Thanh Thu nhìn ba người.
“Tấn công!” Duẫn Lạc vẫn luôn ít phát biểu lại đột nhiên mở miệng. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn chẳng biến sắc, nói tiếp: “Chắc chắn bọn chúng biết chúng ta không thể làm chủ những việc như thế này, nhưng vẫn cho chúng ta một thời gian ngắn như vậy để trao đổi, đây rõ ràng là ý muốn khơi mào chiến tranh. Vậy chúng ta cứ trực tiếp tấn công là được.”
Ba người nghe xong đều đăm chiêu, sau đó Bạch Thanh Thu lên tiếng: “Duẫn phó tướng nói rất đúng, nhưng trước mắt chúng ta không thể tiến công, bởi vì theo ta nghĩ, nếu hắn muốn khơi mào chiến tranh sẽ lập tức giết hai vị phó tướng, không cần phải cho chúng ta thời gian suy nghĩ. Nếu hiện tại tấn công biết đâu chừng sẽ khiến hắn thẹn quá hóa giận mà giết chết hai người. Hơn nữa, công khó thủ dễ, chỉ sợ tới lúc đó không cứu được người, ngược lại chúng ta còn tổn thất binh lực, cho nên chúng ta không thể tấn công.”
Mọi người im lặng, Vân Phi Vũ chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta âm thầm cứu người thì sao?”
Lâm Phong lắc đầu: “Ý tưởng rất tốt, nhưng không thể thực hiện được. Thứ nhất, chúng ta không biết hai người họ đang bị nhốt ở đâu, tín vật đưa tới đây không biết là thật hay giả, cho nên vẫn không thể khẳng định rốt cuộc hai người họ có ở trong tay hắn hay không. Thứ hai, cho dù người thực sự trong tay hắn thì chúng ta tiến vào thành như thế nào? Tiến vào từ nơi đâu? Bên trong Ô Tác thành có hơn năm vạn binh lính trú ngụ, đi vào đó chính là chui đầu vô lưới.”
“Lâm tướng quân phân tích rất có ly.” Bạch Thanh Thu phụ họa, còn nói: “Nhưng cũng không thể phán đoán tín vật này là giả. Chẳng phải ba người đều đã từng nhìn thấy sao? Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể tin trong tay bọn họ có con tin. Hơn nữa, hai vị tướng quân mất tích hơn một tháng, vậy nên không thể không có khả năng ở trong tay bọn chúng. Còn nữa, ta cho rằng hoàng tử một nước sẽ khinh thường dùng loại gian kế dối trá này, dù sao cũng tổn hại tới thể diện của hắn.”
Ba người ngẫm lại, gật đầu.
Thấy bọn họ đồng ý với lời mình nói, Bạch Thanh Thu đột nhiên đứng lên: “Các người chờ ta một chút, ta về phòng lấy đồ.”
Không lâu sau, chỉ thấy hắn cầm một mảnh da dê quay trở lại, thoạt nhìn rất giống bản đồ. Mở ra mới biết đây là bản đồ biên giới hai nước, tuy nhiên bên trên có rất nhiều dấu hiệu màu đỏ.
Vân Phi Vũ chỉ vào những đường kẻ hồng và chấm đỏ trên đó, khó hiểu hỏi: “Mấy thứ này tượng trưng cho cái gì?”
“Vạch hồng thể hiện đường đi bí mật, điểm đỏ tượng trưng cho vị trí mai phục.”
“Kỹ càng như vậy sao?” thiếu niên mở miệng, ba người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Bạch Thanh Thu mỉm cười: “Ta làm tuần phủ ở nơi này hơn một năm. Khi đó quan hệ cùng Tây Chích quốc coi như hòa thuận. Khi rảnh rỗi ta sẽ tản bộ ra ngoài thành quan sát chung quanh, tiện thể thăm dò địa thế. Những nơi không được đánh dấu trên bản đồ đều được ta ghi chép lại, nghĩ rằng tới khi đánh giặc sẽ có lúc hữu dụng. Mà trải qua hơn một năm thăm dò, ta mới làm ra được tấm bản đồ này.”
“Thật lời hại!” Thiếu niên tỏ vẻ kính nể. Lâm Phong cũng tươi cười tán thưởng, chỉ có biểu hiện lãnh khốc của Duẫn Lạc vẫn không chút thay đổi.
Bạch Thanh Thu tươi cười, sau đó chỉ vào một đường vạch hồng cho mọi người thấy: “Con đường này là do ta vô tình phát hiện, chỉ nhớ là ngày đó không cẩn thận đi lạc tới nơi không người này, ai biết cứ đi lại tới được một rừng cây. Đi đến cuối rừng lại bị một bức tường vây cao hơn hai trượng ngăn lại, mà lầu các sau bức tường vây rất cao, sau này ta mới biết đó là nơi ở của Tây Chích quốc. Sau khi trở về đối chiếu với bản đồ, ta phát hiện đó chính là rừng cây phía sau Ô Tác thành, mà lầu các kia chính là phủ tổng đốc, ta từng tới đó một lần, sau này mới nhớ ra.”
Ba người kinh ngạc, Lâm Phong nhíu mày: “Ý của ngươi là chúng ta có thể tấn công phủ tổng đốc từ phía sau?”
Bạch Thanh Thu gật đầu: “Song, chúng ta không trực tiếp tấn công mà là vụng trộm trà trộn vào.”
“Nơi đó hẳn phải có người gác? Không biết sẽ có bao nhiêu người, hơn nữa tường vây lại cao hơn hai trượng…” Lâm Phong nhìn bản đồ, cúi đầu trầm tư.
“Thực ra không cần lo lắng tới vấn đề tường vây, dùng móc ba nhánh sẽ dễ dành trèo lên. Hiện tại, việc ta lo lắng chính là: nếu hai vị phó tướng thực sự bị nhốt trong phủ tổng đốc, vậy chung quanh sẽ có rất nhiều thủ vệ.” Bạch Thanh Thu nhìn bản đồ, nhíu mày thật chặt.
“Ta đi.” Vân Phi Vũ mở miệng.
“Ta cũng đi.” Duẫn Lạc lập tức nói theo.
“Không được!” Lâm Phong lập tức phủ quyết. “Hiện tại bên trong Ô Tác thành có hơn năm vạn binh mã Tây Chích, chúng ta hoàn toàn không thông thuộc địa bàn bên trong, các ngươi tới đó không những không cứu được người mà ngược lại còn tự dâng thân vào miệng cọp, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?”
Tuy thiếu niên thật sự không cam lòng, nhưng y cũng hiểu lời hắn nói hoàn toàn đúng, chỉ có thể im lặng không nói, ngẩn người nhìn bản đồ.
“Thật ra…” Bạch Thanh Thu nhìn ba người: “Ta có một ý tưởng, không biết có dùng được hay không?”
“Ngươi nói đi.” Lâm Phong mở miệng.
“Trong tín hàm đã nói qua, nếu không đáp ứng điều kiện bọn họ đưa ra, chính ngọ ngày mai sẽ chém một người trước mặt mọi người trên tường Ô Tác thành. Vậy chính ngọ ngày mai chúng ta sẽ dẫn binh tới đàm phán.” Bạch Thanh Thu dừng lại, chỉ vào vạch hồng: “Trong lúc đó, một trong số chúng ta sẽ mang theo đại đội binh lính vòng theo con đường này tới phía sau phủ tổng đốc, thừa dịp đại đội nhân mã của bọn họ tập trung ở phía trước mà trà trộn vào cứu người.”
Ba người suy nghĩ, yên lặng một lúc sau mới thấy Lâm Phong lên tiếng: “Cho dù thực sụ có thể trà trộn vào cũng chỉ có thể cứu được một người, chẳng phải người bị kéo ra trước tường thành vẫn phải chết?”
“Uhm, ta đã từng nghĩ tới vấn đề này.” Sắc mặt Bạch Thanh Thu trở nên nghiêm trọng: “Nhưng không làm như vậy, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vị phó tướng đều chết. Cho dù qua năm sáu ngày nữa, không biết tin tức ở Diên Kinh đã có truyền tới hay không. Nếu ngày mai thành công cứu ra một người, biết đâu người còn lại sẽ không bị giết.”
Thấy mọi người khó hiểu, hắn giải thích: “Bởi vì mất đi một con tin, người còn lại chính là lợi thế của đại hoàng tử Tây Chích quốc, chắc hắn chẳng phải kẻ ngốc, biết rõ binh lực chẳng phải ưu thế của mình, sao có thể dễ dàng giết chết con tin.”
“Nói có lý.” Lâm Phong gật đầu, trầm tư một lát mới nói: “Vậy mai ta dẫn quân theo con đường nhỏ cứu người, các người mang theo đại đội binh mã tới đàm phán, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.”
“Không, ta đi.” Vân Phi Vũ mở miệng: “Nếu Lâm tướng quân không ở đó sẽ khiến bọn họ hoài nghi, cho dù bọn họ biết tên nhưng vẫn không biết diện mạo của ta, cho nên để ta đi sẽ tốt hơn.”
“Nhưng mà…”
“Lâm tướng quân.” Thiếu niên ngắt lời hắn, cười nói: “Sức mạnh của ta lớn, chỉ có thể cậy mạnh mà thôi, việc đàm phán ta lại chẳng biết tí gì, cho nên để ta đi cứu người là thích hợp nhất.”
Bạch Thanh Thu đăm chiêu gật đầu: “Lâm tướng quân, ta cảm thấy Hạ đô úy nói rất đúng. Kỳ thực, để ta đi là thích hợp nhất, dù sao ta cũng quen thuộc với nơi đó hơn cả, song ta lại không có võ công, chỉ sợ sẽ liên lụy tới mọi người. Hay là như vậy đi.” Hắn nhìn về phía ba người: “Ngày mai Lâm tướng quân cùng Duẫn phó tướng dẫn người đi đàm phán, ta dẫn đường cho Hạ đô úy?”
“Không, ta sẽ cùng Tiểu Vũ đi cứu người.” Duẫn Lạc đột nhiên nói chen vào: “Hai người các ngươi đi đàm phán. Một văn một võ, vừa vặn có thể kiềm chế địch, đàm phán cầm chân bọn họ giúp chúng ta.”
Lâm Phong suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Bạch Thanh Thu: “Duẫn phó tướng nói không tồi. Tòng quân tới đây cũng chỉ có một mình ngươi là văn thần (quan văn), chúng ta đều là người thô lỗ, căn bản không biết đàm phán, cho nên việc đàm phán ngày mai đành phải phiền tới ngươi.” sau đó quay về phía hai người: “Hai người các ngươi cứ an tâm giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nhớ kỹ, bảo vệ tính mạng mình là quan trọng nhất.”
“Dạ.” Hai người đồng thanh.
“Tốt lắm, chúng ta cùng thương lượng chi tiết hành động ngày mai. Trước tiên cần phải nhờ Bạch quân sư giảng giải về bản đồ này một chút, để bọn họ ghi nhớ trong đầu.”
“Được.”
Trở lại đây đã năm sáu ngày nhưng Cáp Nhĩ Ba Lạp vẫn chưa thúc giục hắn đi bắt người, Tư Vũ Thánh không khỏi hoài nghi, nhưng hiện tại hắn không còn lòng dạ nào quan tâm tới mấy việc này, bởi vì hôm nay hắn nhận được tin tức nói dường như Vân Khoảnh Dương đang khẩn cấp đuổi tới Tát Lan Thành. “Mặc kệ là do kế hoạch của ta có tác dụng hay là hắn thực sự có việc gấp, tóm lại, chỉ cần hắn xuất hiện thì đừng mong trốn thoát.” Nam nhân cười lạnh.
Cáp Nhĩ Ba Lạp ngồi bên cạnh, nhìn cần cổ trắng nõn cùng hầu kết người nọ khẽ rung động liền nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhưng thấy khóe miệng cười nọ tươi cười, hắn bất giác rùng mình. Ký ức ngày ấy lại hiện lên trong đầu, bàn tay bưng ly rượu bắt đầu run rẩy, không dám đưa sang cho người trước mặt.
“Trong rượu có bỏ thêm thứ gì sao?” Tư Vũ Thánh hoàn toàn nhìn ra vẻ mặt hắn, có điều: “Quên đi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, chơi với ngươi một chút cùng được.”
Chỉ thấy hắn cười nhẹ một cái: “Sao vậy, chẳng phải điện hạ nói rượu này là tặng cho ta sao? Lẽ nào ngài tiếc rồi?”
Cho dù mang gương mặt này, nhưng dù sao mỹ nhân cười vẫn đẹp vô cùng. Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức quên hết tất cả, đưa ly rượu qua: “Sao có thể. Rượu này đặc biệt mang tới đây là tặng cho Kiều tiên sinh. Ngài nếm thử một chút, đây là rượu quý ủ mười năm, hoàn toàn khác biệt so với những loại rượu thường ngày ngài vẫn uống, hương vị tuyệt đối thuần khiết.”
“A?” Tư Vũ Thánh nhận lấy, đưa lên mũi ngửi… âm thầm cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng thứ này có tác dụng với ta?”
Một ngụm uống cạn, hắn liếm môi: “Uhm, quả nhiên không tồi.”
Thấy chiếc lưỡi hồng nhạt của người trước mắt đảo quanh môi một vòng, Cáp Nhĩ Ba Lạp cảm thấy cả thân thể như bốc lên một mồi lửa, bộ vị kia lập tức “dựng trại”, hắn vội vàng rót rượu cho nam nhân: “Vậy thì ngài uống nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút.”
Tư Vũ Thánh nâng tay ngăn lại, sau đó cầm lấy bầu rượu: “Ta có thói quen một mình chậm rãi thưởng thức, nếu điện hạ không còn việc gì thì mời ngài quay về.”
Cáp Nhĩ Ba Lạp nhìn hắn, ngồi yên bất động.
“Điện hạ còn có chuyện gì? Hay là…” Nam nhân cố ý quơ quơ bầu rượu trong tay: “Ở đây….”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta đi ngay, lập tức đi ngay.” Cáp Nhĩ Ba Lạp chột dạ đứng lên, phát hiện hạ thân ngẩng cao đầu, hắn chật vật chạy ra ngoài cửa, vừa đóng cửa vừa a dua cười bồi: “Ngài chậm rãi thưởng thức, chậm rãi thưởng thức.”
“Hừ!” Tư Vũ Thánh buông mạnh bầu rượu xuống, đột nhiên nhớ tới việc mục đích đã đạt được, vậy còn cần gì phải ở lại nơi này? Mỗi ngày phải đối diện với bộ mặt khiến người ta muốn nôn mửa kia.
Đứng lên nhìn quét một vòng, trừ bỏ mấy bộ y phục, những thứ còn lại cũng không cần thiết. Hiện tại có thể đi rồi, có cần giết chết tên kia hay không? Hắn chần chờ một lúc, lắc đầu: “Không nên để một vài việc phát sinh gây ảnh hưởng, chờ tiểu tử họ Vân kia tới đây hãy nói sau.” Thuận tay cầm bầu rượu trên bàn, hắn đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy một cái, thân thể biến mất trong bóng đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook