Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 3 - Chương 66: Người nọ đã tới
“Tại sao lại là ngươi?” Vân Phi Vũ nhìn Vân Khoảnh Dương bưng chén dược thủy, có chút kinh ngạc.
“Không thể là ta sao?” Vân Khoảnh Dương nâng mày, đi thẳng vào phòng, đặt chén dược thủy lên mặt bàn, sau đó ngồi xuống: “Nhân lúc còn nóng, mau uống đi.”
“……..” Một cơn gió từ ngoài thổi vào phòng khiến Vân Phi Vũ lạnh run người. Do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đóng cửa, ngăn cản hơi lạnh.
Nhận ra Vân Khoảnh Dương muốn chờ mình uống xong mới rời khỏi, Vân Phi Vũ nhíu mày, bưng chén thuốc ‘ừng ực’ mấy ngụm uống cạn, sau đó buông bát xuống: “Được rồi, ta đã uống xong.”
Vân Khoảnh Dương tươi cười nhìn y, căn bản không có ý định đi ra ngoài. Vân Phi Vũ đen mặt, nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi ngủ.”
“Ân, ngủ đi!” Vân Khoảnh Dương một tay nâng má, mỉm cười nhìn y.
Đã gặp qua kẻ có da mặt dày nhưng chưa gặp ai có da mặt dày tới mức này. Vân Phi Vũ cũng không khách khí, đi tới cửa ‘lạch cạch’ vài tiếng, mở cửa, gương mặt lạnh lùng đứng tại nơi đó, không nhúc nhích.
“Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài là được.” Vân Khoảnh Dương thấy y kiên quyết như vậy, đành phải đứng lên, bước tới cửa.
Nhìn Vân Khoảnh Dương chỉ còn một bước sẽ ra khỏi phòng, Vân Phi Vũ âm thầm thở phào. Đột nhiên hắn quay lại, đưa tay kéo y vào lòng, tiện tay ‘phanh’ một tiếng, cửa đóng lại, thuận lực đem y áp lên cửa.
“Vũ Nhi, đệ không muốn gặp mặt ta tới vậy sao? Ta rất nhớ đệ, nhớ tới tâm cũng muốn đau.”
Vân Khoảnh Dương áp sát lên người y, hơi ấm trên cơ thể xuyên thấu qua y phục truyền tới, thân thể Vân Phi Vũ run lên, cuống quýt đẩy ra.
Vân Phi Vũ không ngờ được hắn đột nhiên bắt lấy hai tay mình, bắt chéo sau lưng, cúi đầu ngậm vành tai y, vừa cắn nhẹ nhàng vừa thì thầm: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, chờ ngày hôm nay, ta chờ ngày hôm nay đã lâu, rốt cuộc… Vũ Nhi của ta, rốt cuộc đệ cũng hoàn toàn thuộc về ta.”
Nhiệt độ quen thuộc, cách liếm lộng, cắn nhẹ quen thuộc, hơi thở quen thuộc, quen thuộc…
“Người vẫn hay xuất hiện lúc đêm đến là ngươi?” Nhịn xuống cảm giác tê dại bên tai, Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Khoảnh Dương cười khẽ: “Rốt cuộc cũng đoán ra sao? Xem ra Vũ Nhi của ta không ngốc như ta vẫn tưởng.”
“Ngươi……” Vân Phi Vũ tức giận, kịch liệt giãy dụa, không ngờ hành động này của y lại kích thích thú tính của hắn, thiếu chút nữa đã muốn “xử tử” y ngay tại cửa.
Mạnh mẽ đem thân thể mỏng manh của y ôm vào lòng, thống khổ ngăn chặn dục vọng đang dao động, thanh âm khàn khàn uy hiếp: “Không nên cử động… Nếu tiếp tục như vậy, hiện tại ta sẽ ‘muốn’ đệ.”
Vân Phi Vũ bị dọa, thân thể cứng đờ, mặc cho người nọ tùy ý ôm mình trong lòng, không hề giãy dụa.
Nghe hơi thở của hắn dần vững vàng, y không nhịn nổi, lập tức đem nghi vấn trong lòng nói ra: “Tại sao buổi tối ngươi lại phải cải trang thành như vậy? Lại đối với ta… lại làm chuyện đó với ta?”
“A” Vân Khoảnh Dương không trả lời mà ôm y tới bên giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Vân Phi Vũ tức giận.
“Sợ lát nữa đệ sẽ đứng không vững.” Vân Khoảnh Dương xấu xa nhìn y một lượt, khóe miệng cong lên thành nụ cười tà mị.
“……”
Hắn ngồi bên giường, ôm thiếu niên thật sâu trong lòng, bàn tay luồn vào y phục của y, vuốt ve da thịt mịn màng, cúi đầu, liếm lộng, mút nhẹ vành tai non mềm.
Cảm nhận được phân thân của hắn đang rục rịch dưới mông mình, nhất thời, Vân Phi Vũ không biết có nên cử động hay không, chỉ có thể ngây ngốc, lặng người tùy hắn giở trò.
Dường như đã chiếm đủ tiện nghi, Vân Khoảnh Dương cố ý vuốt ve hai trái hồng anh nổi lên trước ngực thiếu niên. Nhìn sắc mặt mỗi lúc một đỏ của y, ghé bên tai y cười khẽ: “Đệ xem, thân thể của đệ đã không kháng cự ta, hơn nữa… dường như nó còn yêu thích tay của ta, môi của ta, nhiệt độ của ta.”
“Ngươi… ngươi… chính vì mục đích này nên mới… mới làm cái chuyện hạ lưu kia?” Thanh âm rên rỉ khó chịu từ miệng Vân Phi Vũ truyền ra, theo từng cử động ngón tay của hắn, dưới bụng cũng dần dâng lên một trận lửa nóng, khuếch tán toàn cơ thể.
“Đúng vậy!” Gương mặt hắn không hiện lên chút xấu hổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.
“Ban ngày làm như vậy là muốn đệ quen với chuyện ở bên ta, không kháng cự ta. Ban đêm làm chuyện đó là dạy dỗ thân thể đệ nhớ kỹ hơi thở của ta, nhiệt độ của ta, xúc cảm của ta, chờ tới khi thân thể của đệ không còn kháng cự ta, cũng chính là lúc thân thể của đệ đã yêu ta, mà hiện tại… thời cơ đã tới, cũng là lúc thu hoạch thành quả.”
Vân Khoảnh Dương cười khẽ, tiếp tục cắn nhẹ vành tai Vân Phi Vũ, giống như hắn cực kỳ yêu thích hương vị mềm mại này.
Vừa lòng nhìn phản ứng hiện tại của Vân Phi Vũ, Vân Khoảnh Dương mỉm cười cởi bỏ y phục của y. Nhìn cơ thể trắng nõn kia nhiễm một tầng hồng phấn, nghiêng người áp đảo y trên giường, hơi thở loạn nhịp, nụ hôn ướt át, nóng rực men theo cần cổ nhỏ nhắn, dọc theo xương quai xanh khiêu gợi, từ từ trượt xuống.
“Ngươi… thực biến thái… tên điên!”
Hiện tại, chân tay Vân Phi Vũ đã mềm nhũn, hạ thân bỗng nhiên dâng lên ngọn lửa khiến y mỗi lúc một nóng, mỗi nơi trên cơ thể bị hắn chạm phải cũng tản ra một luồng nhiệt lưu, kích thích xúc quan của y, tê dại, vô lực.
“Ngươi… không phải ngươi hạ dược gì đó với ta đó chứ?” Vân Phi Vũ kiềm chế dục hỏa chạy khắp cơ thể, gian nan mở miệng.
Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn cũng ửng hồng, mị nhãn như tơ, sóng mắt lưu chuyển, cúi đầu ngăn chặn đôi môi đỏ mọng quyến rũ của y, mơ hồ trả lời: “Ân… sợ khiến đệ bị thương… lần này… trước tiên cứ như vậy đi… về sau… liền… không cần.”
“Uhm…a…” Những câu mắng chửi của Vân Phi Vũ bị ngăn lại, đôi tay của hắn như có ma lực khiến ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể y khuếch tán.
Ngoài phòng, gió lạnh thổi từng cơn, tối đen một mảnh, mà trong phòng, hai thân hình trắng nõn như tuyết liên tục dây dưa, thanh âm khàn khàn rên rỉ lan tỏa trong không gian, hương vị ngọt ngào, một mảnh xuân ý hiện lên, tình sắc mênh mông, kiều diễm vô hạn.
………………..
Nhìn người trong lòng mệt mỏi say ngủ, Vân Khoảnh Dương say đắm, yêu thương khẽ vuốt ve thân thể y, giống như cực kỳ hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
‘Thùng thùng’, tiếng gõ cửa vô cùng nhỏ, Vân Khoảnh Dương bừng tỉnh, hắn nhìn ra ngoài, sau đó cẩn thận xuống giường, lưu loát mặc lại y phục, cúi đầu hôn lên trán Vân Phi Vũ, xoay người bước ra ngoài.
Đóng cửa cẩn thận, hắn nhìn người ngoài cửa, hỏi: “Chuyện gì? Tại sao ngươi đã trở lại?”
Vô Ác khom người, cung kính nói: “Bẩm chủ nhân, hai canh giờ trước trang chủ đã tới biệt viện tại Cổ Xuyên thành, hiện tại đang tới đây.”
Hơi thở Vân Khoảnh Dương bỗng nhiên cứng lại, ngay sau đó hỏi: “Đại khái bao lâu nữa sẽ tới nơi? Ngươi có bị phát hiện hay không?”
“Chủ nhân an tâm, thuộc hạ hành sự hết sức cẩn mật, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, khi thuộc hạ trở về, trang chủ vẫn chưa khởi hành, bởi vậy nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ mới tới được nơi này.”
Nghe những lời này, Vân Khoảnh Dương cúi đầu trầm tư trong chốc lát, lập tức ra lệnh cho năm người: “Vô Hỉ, Vô Nhạc, các người lập tức chuẩn bị mã xa, sau đó mang theo thất thiếu gia rời khỏi nơi này từ cửa sau, chạy thẳng tới hướng đông, đến Ngọc Thạch trấn chờ ta. Nhớ kỹ, không được để bất luận kẻ nào chú ý.”
“Dạ.”
“Vô Ai, đem mấy nữ nhân tới phòng ta.”
“Tuân mệnh.”
“Vô Ác, Vô Nộ, các người âm thầm chờ đợi, tùy lúc sẽ nhận được mệnh lệnh của ta.”
“Tuân mệnh.”
Vội vàng vào phòng, nhìn thiếu niên vẫn say giấc, không kiềm chế được, hắn vuốt nhẹ gương mặt y, ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Vũ Nhi, chờ ta…Ta nhất định sẽ tới đón đệ!”
Biết việc này không thể chậm trễ, để tiết kiệm thời gian, Vân Khoảnh Dương điểm huyệt ngủ của Vân Phi Vũ, giúp y mặc một chiếc áo mỏng, sau đó dùng một chiếc áo choàng thực dày quấn lấy y, ôm vào lòng, nhanh chóng đi tới cửa sau của trang viên.
Vô Hỉ đón lấy Vân Phi Vũ, ôm y ngồi vào trong xe, quay lại nhìn Vân Khoảnh Dương, chờ hắn hạ lệnh.
Hít sâu một hơi, ngăn chặn tâm trạng hỗn loạn, Vân Khoảnh Dương nhìn hai người đã dịch dung, trầm giọng nói: “Bảo vệ y cho cẩn thận!”
“Tuân mệnh.”
Vừa lòng gật đầu nhưng vẫn lo lắng dặn dò thêm một câu: “Nhớ kỹ, dùng tính mạng các ngươi để bảo vệ y. Nếu y chết, các ngươi có sống cũng vô dụng.”
“Tuân mệnh.” Nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng, tán khốc như vậy, ánh mắt hai người đờ đẫn, vẫn không có chút thay đổi.
Nhìn mã xa chạy như bay, lo lắng trong lòng Vân Khoảnh Dương cũng đi theo.
Xoay người, Vân Khoảnh Dương hiển lộ nụ cười ôn hòa, vô hại, nhanh chóng ngụy trang cho bản thân, chuẩn bị nghênh đón người nọ.
“Không thể là ta sao?” Vân Khoảnh Dương nâng mày, đi thẳng vào phòng, đặt chén dược thủy lên mặt bàn, sau đó ngồi xuống: “Nhân lúc còn nóng, mau uống đi.”
“……..” Một cơn gió từ ngoài thổi vào phòng khiến Vân Phi Vũ lạnh run người. Do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đóng cửa, ngăn cản hơi lạnh.
Nhận ra Vân Khoảnh Dương muốn chờ mình uống xong mới rời khỏi, Vân Phi Vũ nhíu mày, bưng chén thuốc ‘ừng ực’ mấy ngụm uống cạn, sau đó buông bát xuống: “Được rồi, ta đã uống xong.”
Vân Khoảnh Dương tươi cười nhìn y, căn bản không có ý định đi ra ngoài. Vân Phi Vũ đen mặt, nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi ngủ.”
“Ân, ngủ đi!” Vân Khoảnh Dương một tay nâng má, mỉm cười nhìn y.
Đã gặp qua kẻ có da mặt dày nhưng chưa gặp ai có da mặt dày tới mức này. Vân Phi Vũ cũng không khách khí, đi tới cửa ‘lạch cạch’ vài tiếng, mở cửa, gương mặt lạnh lùng đứng tại nơi đó, không nhúc nhích.
“Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài là được.” Vân Khoảnh Dương thấy y kiên quyết như vậy, đành phải đứng lên, bước tới cửa.
Nhìn Vân Khoảnh Dương chỉ còn một bước sẽ ra khỏi phòng, Vân Phi Vũ âm thầm thở phào. Đột nhiên hắn quay lại, đưa tay kéo y vào lòng, tiện tay ‘phanh’ một tiếng, cửa đóng lại, thuận lực đem y áp lên cửa.
“Vũ Nhi, đệ không muốn gặp mặt ta tới vậy sao? Ta rất nhớ đệ, nhớ tới tâm cũng muốn đau.”
Vân Khoảnh Dương áp sát lên người y, hơi ấm trên cơ thể xuyên thấu qua y phục truyền tới, thân thể Vân Phi Vũ run lên, cuống quýt đẩy ra.
Vân Phi Vũ không ngờ được hắn đột nhiên bắt lấy hai tay mình, bắt chéo sau lưng, cúi đầu ngậm vành tai y, vừa cắn nhẹ nhàng vừa thì thầm: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, chờ ngày hôm nay, ta chờ ngày hôm nay đã lâu, rốt cuộc… Vũ Nhi của ta, rốt cuộc đệ cũng hoàn toàn thuộc về ta.”
Nhiệt độ quen thuộc, cách liếm lộng, cắn nhẹ quen thuộc, hơi thở quen thuộc, quen thuộc…
“Người vẫn hay xuất hiện lúc đêm đến là ngươi?” Nhịn xuống cảm giác tê dại bên tai, Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Khoảnh Dương cười khẽ: “Rốt cuộc cũng đoán ra sao? Xem ra Vũ Nhi của ta không ngốc như ta vẫn tưởng.”
“Ngươi……” Vân Phi Vũ tức giận, kịch liệt giãy dụa, không ngờ hành động này của y lại kích thích thú tính của hắn, thiếu chút nữa đã muốn “xử tử” y ngay tại cửa.
Mạnh mẽ đem thân thể mỏng manh của y ôm vào lòng, thống khổ ngăn chặn dục vọng đang dao động, thanh âm khàn khàn uy hiếp: “Không nên cử động… Nếu tiếp tục như vậy, hiện tại ta sẽ ‘muốn’ đệ.”
Vân Phi Vũ bị dọa, thân thể cứng đờ, mặc cho người nọ tùy ý ôm mình trong lòng, không hề giãy dụa.
Nghe hơi thở của hắn dần vững vàng, y không nhịn nổi, lập tức đem nghi vấn trong lòng nói ra: “Tại sao buổi tối ngươi lại phải cải trang thành như vậy? Lại đối với ta… lại làm chuyện đó với ta?”
“A” Vân Khoảnh Dương không trả lời mà ôm y tới bên giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Vân Phi Vũ tức giận.
“Sợ lát nữa đệ sẽ đứng không vững.” Vân Khoảnh Dương xấu xa nhìn y một lượt, khóe miệng cong lên thành nụ cười tà mị.
“……”
Hắn ngồi bên giường, ôm thiếu niên thật sâu trong lòng, bàn tay luồn vào y phục của y, vuốt ve da thịt mịn màng, cúi đầu, liếm lộng, mút nhẹ vành tai non mềm.
Cảm nhận được phân thân của hắn đang rục rịch dưới mông mình, nhất thời, Vân Phi Vũ không biết có nên cử động hay không, chỉ có thể ngây ngốc, lặng người tùy hắn giở trò.
Dường như đã chiếm đủ tiện nghi, Vân Khoảnh Dương cố ý vuốt ve hai trái hồng anh nổi lên trước ngực thiếu niên. Nhìn sắc mặt mỗi lúc một đỏ của y, ghé bên tai y cười khẽ: “Đệ xem, thân thể của đệ đã không kháng cự ta, hơn nữa… dường như nó còn yêu thích tay của ta, môi của ta, nhiệt độ của ta.”
“Ngươi… ngươi… chính vì mục đích này nên mới… mới làm cái chuyện hạ lưu kia?” Thanh âm rên rỉ khó chịu từ miệng Vân Phi Vũ truyền ra, theo từng cử động ngón tay của hắn, dưới bụng cũng dần dâng lên một trận lửa nóng, khuếch tán toàn cơ thể.
“Đúng vậy!” Gương mặt hắn không hiện lên chút xấu hổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.
“Ban ngày làm như vậy là muốn đệ quen với chuyện ở bên ta, không kháng cự ta. Ban đêm làm chuyện đó là dạy dỗ thân thể đệ nhớ kỹ hơi thở của ta, nhiệt độ của ta, xúc cảm của ta, chờ tới khi thân thể của đệ không còn kháng cự ta, cũng chính là lúc thân thể của đệ đã yêu ta, mà hiện tại… thời cơ đã tới, cũng là lúc thu hoạch thành quả.”
Vân Khoảnh Dương cười khẽ, tiếp tục cắn nhẹ vành tai Vân Phi Vũ, giống như hắn cực kỳ yêu thích hương vị mềm mại này.
Vừa lòng nhìn phản ứng hiện tại của Vân Phi Vũ, Vân Khoảnh Dương mỉm cười cởi bỏ y phục của y. Nhìn cơ thể trắng nõn kia nhiễm một tầng hồng phấn, nghiêng người áp đảo y trên giường, hơi thở loạn nhịp, nụ hôn ướt át, nóng rực men theo cần cổ nhỏ nhắn, dọc theo xương quai xanh khiêu gợi, từ từ trượt xuống.
“Ngươi… thực biến thái… tên điên!”
Hiện tại, chân tay Vân Phi Vũ đã mềm nhũn, hạ thân bỗng nhiên dâng lên ngọn lửa khiến y mỗi lúc một nóng, mỗi nơi trên cơ thể bị hắn chạm phải cũng tản ra một luồng nhiệt lưu, kích thích xúc quan của y, tê dại, vô lực.
“Ngươi… không phải ngươi hạ dược gì đó với ta đó chứ?” Vân Phi Vũ kiềm chế dục hỏa chạy khắp cơ thể, gian nan mở miệng.
Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn cũng ửng hồng, mị nhãn như tơ, sóng mắt lưu chuyển, cúi đầu ngăn chặn đôi môi đỏ mọng quyến rũ của y, mơ hồ trả lời: “Ân… sợ khiến đệ bị thương… lần này… trước tiên cứ như vậy đi… về sau… liền… không cần.”
“Uhm…a…” Những câu mắng chửi của Vân Phi Vũ bị ngăn lại, đôi tay của hắn như có ma lực khiến ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể y khuếch tán.
Ngoài phòng, gió lạnh thổi từng cơn, tối đen một mảnh, mà trong phòng, hai thân hình trắng nõn như tuyết liên tục dây dưa, thanh âm khàn khàn rên rỉ lan tỏa trong không gian, hương vị ngọt ngào, một mảnh xuân ý hiện lên, tình sắc mênh mông, kiều diễm vô hạn.
………………..
Nhìn người trong lòng mệt mỏi say ngủ, Vân Khoảnh Dương say đắm, yêu thương khẽ vuốt ve thân thể y, giống như cực kỳ hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
‘Thùng thùng’, tiếng gõ cửa vô cùng nhỏ, Vân Khoảnh Dương bừng tỉnh, hắn nhìn ra ngoài, sau đó cẩn thận xuống giường, lưu loát mặc lại y phục, cúi đầu hôn lên trán Vân Phi Vũ, xoay người bước ra ngoài.
Đóng cửa cẩn thận, hắn nhìn người ngoài cửa, hỏi: “Chuyện gì? Tại sao ngươi đã trở lại?”
Vô Ác khom người, cung kính nói: “Bẩm chủ nhân, hai canh giờ trước trang chủ đã tới biệt viện tại Cổ Xuyên thành, hiện tại đang tới đây.”
Hơi thở Vân Khoảnh Dương bỗng nhiên cứng lại, ngay sau đó hỏi: “Đại khái bao lâu nữa sẽ tới nơi? Ngươi có bị phát hiện hay không?”
“Chủ nhân an tâm, thuộc hạ hành sự hết sức cẩn mật, không bị bất luận kẻ nào phát hiện, khi thuộc hạ trở về, trang chủ vẫn chưa khởi hành, bởi vậy nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ mới tới được nơi này.”
Nghe những lời này, Vân Khoảnh Dương cúi đầu trầm tư trong chốc lát, lập tức ra lệnh cho năm người: “Vô Hỉ, Vô Nhạc, các người lập tức chuẩn bị mã xa, sau đó mang theo thất thiếu gia rời khỏi nơi này từ cửa sau, chạy thẳng tới hướng đông, đến Ngọc Thạch trấn chờ ta. Nhớ kỹ, không được để bất luận kẻ nào chú ý.”
“Dạ.”
“Vô Ai, đem mấy nữ nhân tới phòng ta.”
“Tuân mệnh.”
“Vô Ác, Vô Nộ, các người âm thầm chờ đợi, tùy lúc sẽ nhận được mệnh lệnh của ta.”
“Tuân mệnh.”
Vội vàng vào phòng, nhìn thiếu niên vẫn say giấc, không kiềm chế được, hắn vuốt nhẹ gương mặt y, ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Vũ Nhi, chờ ta…Ta nhất định sẽ tới đón đệ!”
Biết việc này không thể chậm trễ, để tiết kiệm thời gian, Vân Khoảnh Dương điểm huyệt ngủ của Vân Phi Vũ, giúp y mặc một chiếc áo mỏng, sau đó dùng một chiếc áo choàng thực dày quấn lấy y, ôm vào lòng, nhanh chóng đi tới cửa sau của trang viên.
Vô Hỉ đón lấy Vân Phi Vũ, ôm y ngồi vào trong xe, quay lại nhìn Vân Khoảnh Dương, chờ hắn hạ lệnh.
Hít sâu một hơi, ngăn chặn tâm trạng hỗn loạn, Vân Khoảnh Dương nhìn hai người đã dịch dung, trầm giọng nói: “Bảo vệ y cho cẩn thận!”
“Tuân mệnh.”
Vừa lòng gật đầu nhưng vẫn lo lắng dặn dò thêm một câu: “Nhớ kỹ, dùng tính mạng các ngươi để bảo vệ y. Nếu y chết, các ngươi có sống cũng vô dụng.”
“Tuân mệnh.” Nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng, tán khốc như vậy, ánh mắt hai người đờ đẫn, vẫn không có chút thay đổi.
Nhìn mã xa chạy như bay, lo lắng trong lòng Vân Khoảnh Dương cũng đi theo.
Xoay người, Vân Khoảnh Dương hiển lộ nụ cười ôn hòa, vô hại, nhanh chóng ngụy trang cho bản thân, chuẩn bị nghênh đón người nọ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook