Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 3 - Chương 62-1: Dùng miệng mớm cho ngươi

Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, không khí trầm mặc bị phá vỡ, Vô Nhạc bưng một chén ngọc bước vào phòng. Vị đắng của thuốc đông y theo làn khói trắng bốc lên mà phiêu tán khắp nơi.

“Đến giờ dụng dược rồi sao? Đặt lên bàn đi.” Vân Khoảnh Dương bình tĩnh nói.

“Dạ.”

Cảm nhận được thân thể đang bị nâng lên nhẹ nhàng, sau đó cả người rơi vào một vòng tay ấm áp vững chắc, Vân Phi Vũ đột nhiên mở mắt, cơ thể cứng đờ, lạnh lùng nhìn chén thuốc màu đen nóng hổi trước mặt đang được thổi nguội, không mở miệng, cũng không nhìn hắn.

“Ta không ngại dùng miệng giúp đệ uống hết chén dược thủy này.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên lên tiếng, hơi thở ấm áp lướt qua tai khiến y lập tức nổi da gà.

“Đệ hôn mê mấy ngày này, vẫn là do ta dùng miệng mớm cho đệ, chẳng lẽ đệ đã quen cách dụng dược như vậy hay sao?”

Cố ý dùng lời nói khiêu khích thiếu niên, nhưng cũng không thể chịu đựng được thái độ coi thường y dành cho mình. So với sự oán hận trán ghét lúc trước, cái cách y xem nhẹ sự tồn tại của mình càng khiến Vân Khoảnh Dương không cách nào chịu đựng được.

Lặng lẽ quan sát thiếu niên trong lòng, thấy y vẫn không chịu nói một câu nhưng hàng mi cong khẽ rung động, gân xanh đua nhau nổi lên trên trán khiến người ta có thể nhận ra y đang đầy một bụng tức giận, có lẽ sắp bùng nổ cũng nên.

Vân Khoảnh Dương hơi cong khóe miệng, thầm nghĩ: “Xem ra khiêu khích rất có hiệu quả.”

Hiện tại, trong lòng Vân Phi Vũ không ngừng tức giận mà mắng ‘vô sỉ, biến thái, khốn kiếp….’ nếu chẳng phải thân thể mềm nhũn không có chút sức lực, cũng không thể động đậy, chỉ sợ lúc này y đang dùng “phong cách” hết cào lại cắn của nữ nhân mà “làm thịt” hắn để giải tỏa mối hận trong lòng.

Tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, kỳ thực chính y cũng hiểu được, cho dù bản thân có thể cử động, sức khỏe có đầy đủ cũng không phải đối thủ của người trước mắt. Dựa vào thủ pháp đấu đá chẳng ra gì của mình, chỉ sợ người ta dùng một ngón tay cũng có thể chế ngự được y.

Âm thầm thở dài, nghĩ tới việc bản thân vô tình rơi vào thế giới này: “Tưởng rằng lão thiên gia cho ta thêm một cơ hội, lại không nghĩ tới… Quên đi!”

Vân Phi Vũ càng nghĩ càng chán nản, nghĩ tới cảnh sống mà chịu đựng sự nhục nhã, tôn nghiêm bị cướp đoạt, chẳng thà tự kết thúc nó còn hơn.

“Đệ làm cái gì vậy?” Một tiếng quát chói tai khiến y bừng tỉnh, cảm nhận được trong miệng truyền tới vị tanh của máu tươi, đầu lưỡi đau đớn.

Thì ra, trong lúc tuyệt vọng, y cắn lưỡi tự sát theo bản năng. Hiện tại đã tỉnh táo lại, y không khỏi toát mồ hôi lạnh, đồng thời thầm mắng mình: “Không phải bị biến thành nữ nhân, cũng đâu phải là lần đầu tiên, có sao đâu chứ, cùng lắm thì lần sau áp ngược trở lại, hừ…Thật sự là, học cái gì không học, tự nhiên lại đi học người cổ đại cắn lưỡi tự vẫn, đúng là tự làm khổ mình. Ai ui… đau quá. Con mẹ nó, cắn lưỡi thật sự không thể nào chịu nổi. Chẳng biết tên khốn kiếp nào phát minh ra cái phương pháp tự sát này, quả thực là ngu chết đi được, có khi đâm một dao còn nhẹ nhàng hơn.”

Trong lúc Vân Phi Vũ âm thầm xem thường hành động này, cằm y đột nhiên bị người khác nâng lên, sau đó là một ngụm dược thủy đắng nghét từ từ tiến vào trong miệng. Chính vì chưa chuẩn bị, y liên tục ho khan.

Vân Khoảnh Dương bị hành động cắn lưỡi tự sát của Vân Phi Vũ hoàn toàn chọc giận, không để cho y có cơ hội phản kháng, xiết chặt cằm y, cương quyết đem từng ngụm thuốc đắng mớm vào miệng. Chén ngọc đã thấy đáy nhưng môi lại không có ý rời đi, lưu luyến chuyển quanh cánh hoa ngọt ngào của thiếu niên, tham lam liếm lộng. Nghe thiếu niên trong lòng bắt đầu rên rỉ từng hồi, nụ hôn càng thêm kịch liệt cùng nóng bỏng.

“Uhm…ngô….” Vân Phi Vũ bị hôn tới mức khó thở, tuy rằng thực oán ghét nam nhân trước mắt nhưng y không thể không thừa nhận kỹ thuật hôn môi của hắn quả nhiên cao siêu, khiến y giống như đang lơ lửng trên mây, thân thể dần nóng lên, hạ thân không biết từ khi nào cũng đã ngẩng đầu.

Cho tới khi trước ngực truyền tới cảm giác lạnh lẽo, Vân Phi Vũ mới phát hiện y phục trên người đã bị cởi bỏ rất nhiều, mà người nọ lại liên tục hôn từ cổ cho tới rốn, ngay sau đó, hạ thân đột nhiên lạnh lẽo, cừu khố bị cởi ra.

“Cút ngay, không được đụng vào ta!”

Hạ thân mát lạnh khiến y đột nhiên tỉnh táo, dục vọng ngẩng đầu càng khiến y xấu hổ phẫn nộ, cảnh tượng đêm hôm đó lại hiện ra trước mắt. Mặc dù luôn thuyết phục bản thân chuyện đó không có gì cả, không sao cả, nhưng cảm giác hậu đình bị xỏ xuyên xé rách đau đớn, cho đến cùng vẫn không sao quên đi. Hiện tại bị nam nhân trước mắt đụng chạm, thân thể theo bản năng mà run rẩy.

Vân Khoảnh Dương cảm nhận được sự sợ hãi của thiếu niên, biết đêm đó đã để lại trong y ác cảm khó dập tắt. Tuy rằng muốn y tới phát điên, nhưng nhớ tới khoảnh khắc tưởng như đã đánh mất y, hắn thầm hạ quyết tâm sẽ không bao giờ cưỡng ép y.

Thở sâu, chậm rãi ngăn chặn dục vọng dưới thân, hắn khàn khàn nói: “Đừng sợ, ta sẽ không cưỡng ép, bất quá…” Hắn cúi đầu nhìn hạ thân của thiếu niên, “Ta sẽ giúp đệ cảm thấy thoải mái.”

Không để ý tới sự kháng cự của Vân Phi Vũ, hắn cúi đầu, mở miệng hàm trụ ngọc hành đang run rẩy, *** tế liếm lộng.

“Ân…” Thanh âm rên rỉ vô tình thốt lên khiến Vân Phi Vũ cả kinh, dục vọng được cảm giác ấm áp bao vây, kể cả khi cố ý không nhìn tới thì y vẫn hiểu được người nọ đang làm gì. Bản năng nói rằng phải kháng cự, nhưng khi người nọ mạnh mẽ mút vào phun ra, khoái cảm như thủy triều liên tục đánh úp lại, đem tia lí trí cuối cùng của y chặt đứt.

Lớn tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập, tim đập kịch liệt, Vân Phi Vũ cảm thấy mình sắp phát điên, hưng phấn không ngừng dâng lên. Cho đến khi một cái run rẩy qua đi, y rốt cuộc phóng ra dục vọng của mình. Thở dốc từng ngụm, từng ngụm, mê mang nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, thần trí chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu, liếm đi chất lỏng màu trắng lưu lại bên khóe miệng, híp mắt, nhìn mái tóc đen tuyền tán loạn trước trán của thiếu niên bị mồ hôi khiến cho ướt nhẹp, đôi mắt trong suốt nổi lên từng tầng hơi nước, da thịt bị khoái cảm nhuộm thành màu hồng nhạt……

Thiếu niên không hề biết bản thân đang bày ra bộ dạng vô cùng mị hoặc khiến Vân Khoảnh Dương càng khó kiềm chế, từ hôm đó tới nay đã mười ngày, mà mười ngày này, mỗi ngày hắn đều ở bên thiếu niên giúp y thoa dược cao, chịu đựng dày vò, rốt cuộc tới hôm nay y cũng đã tỉnh lại. Tuy rằng đã hạ quyết tâm sẽ không cưỡng ép y, chính là… nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn.

Tình cảnh mười ngày nay, Vân Phi Vũ cũng hiểu được bảy tám phần, y biết người giúp y dược cao mỗi ngày là Vân Khoảnh Dương, dùng kim sang dược (thuốc cầm máu) thượng đẳng nhất của Vân gia, một lọ trị giá ngàn lượng vàng, đương nhiên tốt gấp nhiều lần những dược liệu bình thường.

Thiếu niên hôn mê mười ngày, chưa ăn một chút cơm nào khiến y trở nên yếu đuối, vốn định chờ y tỉnh lại, trước hết giúp y uống một chút thuốc bổ, chuẩn bị cho thân thể y trở nên mạnh khỏe một chút rồi… Nhưng không ngờ y lại cắn lưỡi tự sát, hắn phẫn nộ nên mới mớm thuốc cho y, chẳng ngờ được mọi chuyện lại diễn biến như thế này.

“Ta… quả thực quá biến thái.” Vân Khoảnh Dương âm thầm cười nhạo.

Chần chờ một lúc, vẫn là muốn y, nam nhân dang hai chân thiếu niên, cúi đầu.

“Ngươi làm gì?” Hai chân bị tách ra, Vân Phi Vũ lập tức tỉnh táo, đối mặt với chuyện sắp phát sinh này, y vô cùng sợ hãi, vừa thét lớn lại bị cảm giác ngứa ngáy nơi hậu đình khiến cho mơ hồ, “Người này… rốt cuộc đang làm cái gì?”

Cảm nhận được hậu đình của mình bị người nọ dùng lưỡi liếm lộng, nhẹ nhàng chuyển động, đầu óc Vân Phi Vũ có chút khó hiểu. “Hắn… là kẻ thừa kế của Vân gia? Người vẫn luôn cao cao tại thượng này vừa mới dùng miệng giúp ta làm chuyện kia, lúc này lại liếm nơi đó, nơi đó….”

Vân Phi Vũ không thể hiểu nổi, “Nơi đó… tại sao lại có thể liếm nơi đó, nơi đó bẩn như vậy, đến chính ta còn cảm thấy dơ dáy, người này… rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

“Dừng, dừng lại, kia… thực bẩn!”

Tuy rằng rất hận nam nhân này, nhưng y không thể chịu đựng được hành vi này của hắn, nam nhân này không nên như vậy. Hắn hẳn là người cao cao tại thượng, khinh thường sự tồn tại của mọi thứ, không nên vì lấy lòng mình mà làm như vậy.

“Bẩn?” Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu, liếm liếm khóe môi, “Trong mắt ta, Vũ Nhi luôn luôn thuần khiết, khắp thiên hạ tràn ngập uế vật dơ bẩn, chỉ có Vũ Nhi của ta luôn ngọt ngào khiến cho người ta muốn nuốt xuống.”

“………”

Vân Phi Vũ bị lời nói của nam nhân khiến cho cấm khẩu: “Đã gặp qua biến thái nhưng chưa gặp tên nào biến thái tới mức này. Phải nói là tên điên mới đúng, ta đâu có thuần khiết, sạch sẽ như hắn nói, ăn rất ngon?”

Nhất thời, Vân Phi Vũ quên đi cảm giác sợ hãi, y bắt đầu nghĩ cách thoát thân, nhưng nhìn nam nhân đứng lên, thân thể y bắt đầu cứng ngắc: “Ngươi đã nói sẽ không cưỡng ép ta, chẳng lẽ không tính toán gì hết?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương