Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 3 - Chương 50: Kẻ không ai ngờ tới
Vân Phi Vũ trừng mắt nhìn người phía trước, trong lòng có chút hoảng hốt, có lẽ còn thêm một phần buồn bực, nhưng nhiều nhất vẫn là bối rối, không biết phải làm sao.
Khi nhận thấy sự lạnh lùng cùng chán ghét trong ánh mắt của Vân Khoảnh Dương, tâm trí y dần đông cứng lại.
Tuy bản thân vẫn chán ghét nam nhân trước mắt, nhưng trước kia, bất kể mình đối xử với hắn ra sao, hắn đều chỉ lạnh nhạt, chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Ánh mắt hiện tại giống như đang nhìn người xa lạ, chỉ có sự lãnh lẽo tựa băng đá cùng vô vàn chán ghét.
Không thể chịu đựng được, Vân Phi Vũ cuống quýt quay đầu, lắp bắp nói: “Ngươi…. tại sao ngươi lại ở đây?”
Không trả lời câu hỏi của y, Vân Khoảnh Dương liếc mắt nhìn Bích Nha, nghẹ nhàng thốt lên hai từ: “Động thủ.”
Hắc y nhân lĩnh mệnh, xoay người đi tới bên Bích Nha, mà Vân Phi Vũ nghe được lời này của hắn, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an, vội vàng quay đầu liền thấy một gã hắc y nhân cầm chủy thủ trong tay, đặt ngay cổ họng Bích Nha.
“Không được!” Y hoảng sợ xông lên phía trước lại bị Vân Khoảnh Dương nắm tóc, dùng sức kéo về phía sau mà té ngã ở góc tường. Da đầu bị kéo đau đớn lập tức kích thích tuyến lệ yếu ớt, nước mắt cầm giữ không được mà bắt đầu rơi xuống.
“Không được giết nàng, cầu ngươi, đừng giết nàng….” Nước mắt nhạt nhòa che phủ tầm nhìn, cần cổ trắng nõn của nàng dần tràn ra chất lỏng đỏ tươi, dưới ánh nến lập lòe càng trở nên chói mắt.
“Phanh” Phòng cách vách đột nhiên truyền tới âm thanh lớn, sau đó lại vang lên tiếng nói hùng hùng hổ hổ rống lên giận giữ: “Mụ nội nó, khuya khoắt như vậy hét cái gì mà hét, rốt cuộc có để cho người khác ngủ không hả.”
Vân Khoảnh Dương nhíu chặt đôi mày kiếm, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Vân Phi Vũ, sau đó quát lớn: “Được rồi, Vô Hỉ, giữ lại cái mạng của nàng rồi cùng mang đi. Vô Nhạc, ngươi đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ, không được lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Tuân mệnh.”
Hai gã ảnh vệ lập tức hành động, Vô Hỉ ôm lấy Bích Nha, sau đó đi tới bên Vân Phi Vũ, không ngờ lại bị Vân Khoảnh Dương ngăn lại. “Để ta tiếp y.”
Vô Hỉ giật mình đứng yên tại chỗ, bởi vì trong ấn tượng của hắn, chủ nhân phi thường chán ghét đụng chạm nam nhân, có điều, thân là ảnh vệ của chủ nhân, sự tồn tại của hắn chỉ là để phục tùng. Bất ngờ trong giây lát, Vô Hỉ lập tức thi hành mệnh lệnh, lẳng lặng đứng một bên.
Vân Khoảnh Dương cũng thất thần, không hiểu tại sao bản thân lại tự nhiên thốt lên mệnh lệnh ngu ngốc như vậy, nhưng mệnh lệnh đã phát ra. Hắn chán ghét nhìn Vân Phi Vũ đang tựa vào góc tường, trong lòng hiện lên sự ưu phiền khó hiểu.
Đến gần, ngăn chặn nội tâm khó chịu, đưa tay lay y, lại phát hiện thân thể y không có chút phản ứng, không khỏi khinh thường hừ một tiếng, nghi hoặc ôm người tiến vào trong lòng.
Thân thể mảnh mai, vòng eo mềm mại, hương thơm thoang thoảng của cơ thể, vòng tay ôm y thật chặt, cảm giác ghê tởm buồn nôn không hề xuất hiện. Lần đầu tiên ôm nam nhân mà hắn không cảm thấy chán ghét, Vân Khoảng Dương thực sự khó hiểu.
“Chủ nhân, đã xử lý tốt.” Giọng nói không chút cảm xúc đánh tan sự trầm tư của hắn, đem nghi hoặc trong lòng gạt sang một bên.
Vân Khoảnh Dương nhìn quét trong phòng một lượt, vừa lòng gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Không hề do dự trì hoãn, Vân Khoảnh Dương ôm chặt Vân Phi Vũ, phi thân nhảy ra khỏi cửa sổ, tất cả cùng nhập vào bóng đêm.
Trời tờ mờ sáng, Tích Vô Nhai từ trên giường ngồi dậy, đầu có chút đau đớn, hơn nữa… sau gáy còn đau hơn nhiều. Ngồi ngây ngốc ở mép giường xoa bóp vầng trán, sau đó nhìn khắp nơi, lúc này mới hiểu được nơi này căn bản không phải phòng ngủ của mình.
“Đây là làm sao?”
Ôm nghi vấn bắt đầu hồi tưởng, ký ức đêm qua dần dần xuất hiện, trong lòng cả kinh, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cho tới khi thấy cánh tủ y phục mở lớn, hắn lập tức đoán người nọ… hẳn là chạy trốn.
Gục đầu cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm: “Vì sao lại là nam nhân? Tại sao lại là nam nhân?”
Một người chìm trong u buồn, càng nghĩ càng phiền não. Đột nhiên nghe ‘phanh’ một tiếng khiến hắn thức tỉnh.
Nhìn cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Tích Vô Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Mạc Bạch đứng ở cửa, sắc mặt cực kỳ cổ quái nhìn hắn.
“Quả nhiên người ở đây.” Mạc Bạch đảo mắt nhìn phòng một lượt, tình hình ở đây y đều thu vào đáy mắt, chậm rãi bước vào phòng, thản nhiên nói: “Người…. đã bắt được.”
“A!” Tích Vô Nhai ngẩn người một lúc, lập tức hiểu được y đang nói gì, nhanh chóng đi tới trước cửa, vừa đi vừa hỏi: “Nhốt ở đâu? Địa lao sao?”
“…….”
Không nghe thấy Mạc Bạch trả lời, Tích Vô Nhai khó hiểu mà dừng lại cước bộ, xoay người nhìn y, đang muốn mở miệng lại thấy biểu tình quái dị của y, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Nói đi, là ai?”
Thấy chòm râu kia run lên một chút, Mạc Bạch vẫn chưa nói lời nào, lẳng lặng nhìn Tích Vô Nhai, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ: “Là quản gia Vi bá.”
Tích Vô Nhai trợn tròn hai mắt, không thể tin mà nhìn người trước mặt, gằn từng chữ: “Ngài nói thật sao? Thật sự là Vi bá?”
“Aizz…ta biết người sẽ không tin tưởng, kỳ thực…khi ta bắt được hắn, ta cũng không có cách nào tin tưởng. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hơn nữa, khi hắn bị bắt đã lập tức thừa nhận, thừa nhận hắn là nội ứng Vân gia xếp tới bên cạnh người.”
……..
Hai người đứng yên, cơn gió buổi sớm mang theo hơi lạnh buốt tới tận xương cũng không cách nào so sánh được cảm giác bị người thân thiết bên cạnh phản bội, càng làm trái tim người ta thêm băng giá.
“Đi thôi…nên tới thì sẽ tới. Nếu hắn là gian tế, vậy thì phải chịu hình phạt dành cho gian tế.”
Tích Vô Nhai vung tiền bào (Vạt áo trước), xoay người cất bước rời đi. Mạc Bạch thấy hắn quyết định như vậy, đôi mày nhăn lại cũng từ từ dãn ra, nhìn bóng dáng xa dần, trên gương mặt lộ vẻ sùng kính, vội vàng đi tới theo sát hắn.
Tại đại lao, Tích Vô Nhai nhìn lão quản gia trong phòng giam, đáy lòng bỗng nhiên chua sót biết bao, ra lệnh: “Mở cửa ra.”
“Dạ.”
Thanh âm cánh cửa mở ra khiến lão quản gia bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi tiến vào phòng giam, đôi mắt đục ngàu hiện lên một tia áy náy, run rẩy đi tới trước mặt hắn quỳ xuống, trầm mặc không nói.
……..
Tích Vô Nhai ngăn chặn cảm giác đau xót trong lòng, hắn hiểu được, hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện tình nghĩa, bởi lão đầu trước mắt đã phản bội, khiến cho hàng ngàn thuộc hạ dưới tay hắn mất đi tính mạng. Cái loại tội nghiệt này là không thể tha thứ.
“Vi bá, vì sao người lại làm như vậy?”
Tích Vô Nhai ngồi xuống, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.
“……” Lão quản gia cúi đầu không nói.
“Người có gì khó nói sao? Nói ra, có lẽ ta có thể giúp người giải quyết.”
Lão quản gia ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại lập tức gục đầu xuống, mặc cho hắn có hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng.
Tích Vô Nhai quay đầu nhìn Mạc Bạch, thấy y cũng trưng vẻ mặt không biết xử lý thế nào, trong lòng không khỏi nôn nóng, đứng lên, bắt đầu đi lại trong phòng giam nhỏ hẹp.
“Cút ngay, mấy tên cẩu nô tài các ngươi, ngay cả ta mà cũng giám ngăn cản? Cút ngay cho ta!” Tiếng mắng mỏ ồn ào truyền tới phòng giam, là Tích Ngưng Sương.
Tích Vô Nhai nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài răn dạy nàng một chút lại đột nhiên phát hiện lão quản gia lặng lẽ ngẩng đầu, vẻ mặt tha thiết nhìn phía ngoài phòng giam. Khi nhận ra tầm mắt của Tích Vô Nhai, lão quản gia lại lập tức cúi đầu, không hề nhúc nhích.
Suy tư một lát, Tích Vô Nhai trầm giọng nói: “Mạc tiên sinh, nhờ ngài mang Tiểu Sương vào đây. Nàng được Vi bá một tay nuôi lớn, ta nghĩ vẫn nên để bọn họ gặp nhau một chút mới thỏa đáng.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Tích Vô Nhai đứng một bên lẳng lặng quan sát, phát hiện khi mình mới hạ lệnh, thân thể lão quản gia bắt đầu run nhẹ, không biết là do nội tâm vui vẻ hay đang lo lắng điều gì.
Khi nhận thấy sự lạnh lùng cùng chán ghét trong ánh mắt của Vân Khoảnh Dương, tâm trí y dần đông cứng lại.
Tuy bản thân vẫn chán ghét nam nhân trước mắt, nhưng trước kia, bất kể mình đối xử với hắn ra sao, hắn đều chỉ lạnh nhạt, chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Ánh mắt hiện tại giống như đang nhìn người xa lạ, chỉ có sự lãnh lẽo tựa băng đá cùng vô vàn chán ghét.
Không thể chịu đựng được, Vân Phi Vũ cuống quýt quay đầu, lắp bắp nói: “Ngươi…. tại sao ngươi lại ở đây?”
Không trả lời câu hỏi của y, Vân Khoảnh Dương liếc mắt nhìn Bích Nha, nghẹ nhàng thốt lên hai từ: “Động thủ.”
Hắc y nhân lĩnh mệnh, xoay người đi tới bên Bích Nha, mà Vân Phi Vũ nghe được lời này của hắn, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an, vội vàng quay đầu liền thấy một gã hắc y nhân cầm chủy thủ trong tay, đặt ngay cổ họng Bích Nha.
“Không được!” Y hoảng sợ xông lên phía trước lại bị Vân Khoảnh Dương nắm tóc, dùng sức kéo về phía sau mà té ngã ở góc tường. Da đầu bị kéo đau đớn lập tức kích thích tuyến lệ yếu ớt, nước mắt cầm giữ không được mà bắt đầu rơi xuống.
“Không được giết nàng, cầu ngươi, đừng giết nàng….” Nước mắt nhạt nhòa che phủ tầm nhìn, cần cổ trắng nõn của nàng dần tràn ra chất lỏng đỏ tươi, dưới ánh nến lập lòe càng trở nên chói mắt.
“Phanh” Phòng cách vách đột nhiên truyền tới âm thanh lớn, sau đó lại vang lên tiếng nói hùng hùng hổ hổ rống lên giận giữ: “Mụ nội nó, khuya khoắt như vậy hét cái gì mà hét, rốt cuộc có để cho người khác ngủ không hả.”
Vân Khoảnh Dương nhíu chặt đôi mày kiếm, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Vân Phi Vũ, sau đó quát lớn: “Được rồi, Vô Hỉ, giữ lại cái mạng của nàng rồi cùng mang đi. Vô Nhạc, ngươi đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ, không được lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Tuân mệnh.”
Hai gã ảnh vệ lập tức hành động, Vô Hỉ ôm lấy Bích Nha, sau đó đi tới bên Vân Phi Vũ, không ngờ lại bị Vân Khoảnh Dương ngăn lại. “Để ta tiếp y.”
Vô Hỉ giật mình đứng yên tại chỗ, bởi vì trong ấn tượng của hắn, chủ nhân phi thường chán ghét đụng chạm nam nhân, có điều, thân là ảnh vệ của chủ nhân, sự tồn tại của hắn chỉ là để phục tùng. Bất ngờ trong giây lát, Vô Hỉ lập tức thi hành mệnh lệnh, lẳng lặng đứng một bên.
Vân Khoảnh Dương cũng thất thần, không hiểu tại sao bản thân lại tự nhiên thốt lên mệnh lệnh ngu ngốc như vậy, nhưng mệnh lệnh đã phát ra. Hắn chán ghét nhìn Vân Phi Vũ đang tựa vào góc tường, trong lòng hiện lên sự ưu phiền khó hiểu.
Đến gần, ngăn chặn nội tâm khó chịu, đưa tay lay y, lại phát hiện thân thể y không có chút phản ứng, không khỏi khinh thường hừ một tiếng, nghi hoặc ôm người tiến vào trong lòng.
Thân thể mảnh mai, vòng eo mềm mại, hương thơm thoang thoảng của cơ thể, vòng tay ôm y thật chặt, cảm giác ghê tởm buồn nôn không hề xuất hiện. Lần đầu tiên ôm nam nhân mà hắn không cảm thấy chán ghét, Vân Khoảng Dương thực sự khó hiểu.
“Chủ nhân, đã xử lý tốt.” Giọng nói không chút cảm xúc đánh tan sự trầm tư của hắn, đem nghi hoặc trong lòng gạt sang một bên.
Vân Khoảnh Dương nhìn quét trong phòng một lượt, vừa lòng gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Không hề do dự trì hoãn, Vân Khoảnh Dương ôm chặt Vân Phi Vũ, phi thân nhảy ra khỏi cửa sổ, tất cả cùng nhập vào bóng đêm.
Trời tờ mờ sáng, Tích Vô Nhai từ trên giường ngồi dậy, đầu có chút đau đớn, hơn nữa… sau gáy còn đau hơn nhiều. Ngồi ngây ngốc ở mép giường xoa bóp vầng trán, sau đó nhìn khắp nơi, lúc này mới hiểu được nơi này căn bản không phải phòng ngủ của mình.
“Đây là làm sao?”
Ôm nghi vấn bắt đầu hồi tưởng, ký ức đêm qua dần dần xuất hiện, trong lòng cả kinh, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cho tới khi thấy cánh tủ y phục mở lớn, hắn lập tức đoán người nọ… hẳn là chạy trốn.
Gục đầu cười khổ, thấp giọng lẩm bẩm: “Vì sao lại là nam nhân? Tại sao lại là nam nhân?”
Một người chìm trong u buồn, càng nghĩ càng phiền não. Đột nhiên nghe ‘phanh’ một tiếng khiến hắn thức tỉnh.
Nhìn cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Tích Vô Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Mạc Bạch đứng ở cửa, sắc mặt cực kỳ cổ quái nhìn hắn.
“Quả nhiên người ở đây.” Mạc Bạch đảo mắt nhìn phòng một lượt, tình hình ở đây y đều thu vào đáy mắt, chậm rãi bước vào phòng, thản nhiên nói: “Người…. đã bắt được.”
“A!” Tích Vô Nhai ngẩn người một lúc, lập tức hiểu được y đang nói gì, nhanh chóng đi tới trước cửa, vừa đi vừa hỏi: “Nhốt ở đâu? Địa lao sao?”
“…….”
Không nghe thấy Mạc Bạch trả lời, Tích Vô Nhai khó hiểu mà dừng lại cước bộ, xoay người nhìn y, đang muốn mở miệng lại thấy biểu tình quái dị của y, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Nói đi, là ai?”
Thấy chòm râu kia run lên một chút, Mạc Bạch vẫn chưa nói lời nào, lẳng lặng nhìn Tích Vô Nhai, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ: “Là quản gia Vi bá.”
Tích Vô Nhai trợn tròn hai mắt, không thể tin mà nhìn người trước mặt, gằn từng chữ: “Ngài nói thật sao? Thật sự là Vi bá?”
“Aizz…ta biết người sẽ không tin tưởng, kỳ thực…khi ta bắt được hắn, ta cũng không có cách nào tin tưởng. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hơn nữa, khi hắn bị bắt đã lập tức thừa nhận, thừa nhận hắn là nội ứng Vân gia xếp tới bên cạnh người.”
……..
Hai người đứng yên, cơn gió buổi sớm mang theo hơi lạnh buốt tới tận xương cũng không cách nào so sánh được cảm giác bị người thân thiết bên cạnh phản bội, càng làm trái tim người ta thêm băng giá.
“Đi thôi…nên tới thì sẽ tới. Nếu hắn là gian tế, vậy thì phải chịu hình phạt dành cho gian tế.”
Tích Vô Nhai vung tiền bào (Vạt áo trước), xoay người cất bước rời đi. Mạc Bạch thấy hắn quyết định như vậy, đôi mày nhăn lại cũng từ từ dãn ra, nhìn bóng dáng xa dần, trên gương mặt lộ vẻ sùng kính, vội vàng đi tới theo sát hắn.
Tại đại lao, Tích Vô Nhai nhìn lão quản gia trong phòng giam, đáy lòng bỗng nhiên chua sót biết bao, ra lệnh: “Mở cửa ra.”
“Dạ.”
Thanh âm cánh cửa mở ra khiến lão quản gia bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi tiến vào phòng giam, đôi mắt đục ngàu hiện lên một tia áy náy, run rẩy đi tới trước mặt hắn quỳ xuống, trầm mặc không nói.
……..
Tích Vô Nhai ngăn chặn cảm giác đau xót trong lòng, hắn hiểu được, hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện tình nghĩa, bởi lão đầu trước mắt đã phản bội, khiến cho hàng ngàn thuộc hạ dưới tay hắn mất đi tính mạng. Cái loại tội nghiệt này là không thể tha thứ.
“Vi bá, vì sao người lại làm như vậy?”
Tích Vô Nhai ngồi xuống, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.
“……” Lão quản gia cúi đầu không nói.
“Người có gì khó nói sao? Nói ra, có lẽ ta có thể giúp người giải quyết.”
Lão quản gia ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại lập tức gục đầu xuống, mặc cho hắn có hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng.
Tích Vô Nhai quay đầu nhìn Mạc Bạch, thấy y cũng trưng vẻ mặt không biết xử lý thế nào, trong lòng không khỏi nôn nóng, đứng lên, bắt đầu đi lại trong phòng giam nhỏ hẹp.
“Cút ngay, mấy tên cẩu nô tài các ngươi, ngay cả ta mà cũng giám ngăn cản? Cút ngay cho ta!” Tiếng mắng mỏ ồn ào truyền tới phòng giam, là Tích Ngưng Sương.
Tích Vô Nhai nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài răn dạy nàng một chút lại đột nhiên phát hiện lão quản gia lặng lẽ ngẩng đầu, vẻ mặt tha thiết nhìn phía ngoài phòng giam. Khi nhận ra tầm mắt của Tích Vô Nhai, lão quản gia lại lập tức cúi đầu, không hề nhúc nhích.
Suy tư một lát, Tích Vô Nhai trầm giọng nói: “Mạc tiên sinh, nhờ ngài mang Tiểu Sương vào đây. Nàng được Vi bá một tay nuôi lớn, ta nghĩ vẫn nên để bọn họ gặp nhau một chút mới thỏa đáng.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Tích Vô Nhai đứng một bên lẳng lặng quan sát, phát hiện khi mình mới hạ lệnh, thân thể lão quản gia bắt đầu run nhẹ, không biết là do nội tâm vui vẻ hay đang lo lắng điều gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook