Tiểu Thư Cưới Vợ
-
Quyển 2 - Chương 46: Trốn đi chưa toại
Vân Phi Vũ dùng xong đồ ăn sáng đã thấy Bích Nha thu xếp mọi thứ trong hai túi hành lý. Y lắc lắc đầu, đi tới bên án kỉ cúi đầu viết mấy chữ: “Những thứ quá nổi bật, lỉnh kỉnh, bỏ lại, có bạc rồi mua lúc nào cũng được.”
Trước kia mua những thứ này để chuẩn bị ra đi trong đêm, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, y không muốn ở lại nơi này dù chỉ một khắc, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi đây, có lẽ có thể nhanh chóng quên đi người nọ.
Bích Nha đã cảm thấy mấy thừ đồ này quá nhiều, chẳng qua nàng nghĩ do tiểu thư căn dặn mua về nên cũng không bỏ món nào. Hiện tại thấy y nói vậy, nàng lập tức ngăn túi hành lý, mang bạc cùng ngân phiếu chia sang hai bên, sau đó lại đem ra mấy chiếc bình nhỏ, nhét một cái vào trước ngực, ý bảo có thể đi rồi.
Vân Phi Vũ tò mò nhìn về phía Bích Nha, cúi đầu viết: “Cái đó mua lúc ra ngoài hôm qua sao?”
Bích Nha gật gật đầu, nhìn bộ dạng tò mò của y, nổi ý muốn trêu chọc: “Đây chính là bảo bối nha, hiện tại nói sẽ không linh.”
Vân Phi Vũ mất hứng quay sang nơi khác, giữ chặt tay nàng lập tức bước ra khỏi cửa, dọc đường đi không có cản trở. Ngay khi hai người nghĩ có thể thuận lợi rời đi lại bị hai gã hộ vệ canh giữ Nam Uyển ngăn lại.
“Xin Vân tiểu thư thứ lỗi, đại thiếu gia ra lệnh, tiểu thư chỉ có thể hoạt động trong Nam Uyển, nếu có việc muốn ra ngoài thì phải chờ thiếu gia phê chuẩn.”
“Các ngươi có ý gì? Tiểu thư nhà ta muốn ra ngoài tản bộ giải sầu mà cũng không được sao? Các ngươi rất…”
Vân Phi Vũ giữ chặt Bích Nha đang tức giận, nhìn hai người ở cửa, thấy vẻ mặt bọn họ kiên định, khóe môi y hiện lên một nụ cười buồn bã, lắc đầu với tiểu nha đầu, xoay người trở lại.
“Tiểu thư, vì sao người không giáo huấn bọn họ? Bọn họ rất không tôn trọng người.” Đột nhiên nhớ tới cổ họng tiểu thư nhà mình đau đớn, không thể nói ra tiếng.
Hai người lẳng lặng trở lại phòng, đem đồ vật trên người để lại trong ngăn tủ. Vân Phi Vũ thấy tiểu nha đầu vẫn duy trì cái bộ dạng tức giận đó, cười cười, đi tới án kỉ, viết: “Quên đi, hiện tại nghiêm ngặt như vậy, xem ra nhất định không đi được, buổi tối nghĩ biện pháp khác.”
Tiểu Nha thấy vậy, lúc này mới gật đầu, sau đó lên tiếng: “Ta đi tìm đại phu xem xét cổ họng cho người, để như vậy cũng không hay.”
Vân Phi Vũ gật đầu, nghĩ: “ Không biết đêm nay có thể ra ngoài được hay không nữa. Cảm giác không thể nói chuyện thực sự rất khổ sở.”
Thư phòng trong Đông Uyển, Tích Vô Nhai nghe hộ vệ thuật lại sự việc vừa xảy ra, phất tay: “Ngươi lui xuống đi.”
Hộ vệ mới ra khỏi phòng, giọng điệu trêu chọc của Mạc Bạch lại vang lên: “Làm sao bây giờ, hiểu lầm người ngày càng sâu nha.”
Tích Vô Nhai không để ý tới y, xoay người ra khỏi thư phòng, Mạc Bạch vỗ về chòm râu, lộ ra nụ cười như thấy được việc gì thú vị.
Chậm rãi bước trên hành lang dài, một gã tiểu tư từ phía trước chạy lại, cung kính hành lễ với hắn: “Đại thiếu gia, Nghiêm nhị thiếu gia cầu kiến.”
“Tại sao hắn lại đột nhiên tới đây?” Tích Vô Nhai không nói nhiều, lập tức tới chính sảnh lại phát hiện muội muội Tích Ngưng Sương đã ở đó.
“Thiên Mẫn, sao hôm nay lại tới đây vậy?”
“Sao nào, không chào đón ta?” Nghiêm Thiên Mẫn cười hì hì đứng dậy, kéo bờ vai của hắn vỗ mạnh.
“Tên tiểu tử ngươi nói cái gì. Ta nói không chào đón ngươi khi nào chứ.” Tích Vô Nhai đánh nhẹ hắn một quyền.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tích Ngưng Sương nhớ về những ngày trước đây, nhưng những hình ảnh ấm áp đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, nàng lập tức mở miệng: “Thiên Mẫn ca, hôm nay huynh tới là có chuyện đúng không?”
Nhìn Tích Ngưng Sương nháy mắt với mình, Nghiêm Thiên Mẫn nhớ ra bức thư mới nhận được hôm qua, lập tức nói tới việc chính: “Vô Nhai, hôm nay ta tới quả thực là có một việc muốn nhờ.”
“?”
Nghiêm Thiên Mẫn nhìn hắn, ngưng thanh nói: “Ta muốn gặp Vân tiểu thư.”
Tích Vô Nhai thâm ý nhìn Tích Ngưng Sương một cái, thản nhiên nói: “Là Sương Nhi nói cho ngươi đi.”
Nghiêm Thiên Mẫn gật đầu, ngay sau đó nói: “An tâm, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng. Kỳ thực ta đã sớm muốn làm như vậy. Lần trước rời đi khiến ta không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với nàng, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.”
“…..”
Tích Vô Nhai nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng thở dài nói: “Ngươi đi thăm nàng đi. Nàng nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ rất vui mừng.” Nói xong, xoay người cười khổ rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, Nghiêm Thiên Mẫn nhịn không được mà lên tiếng: “Huynh… không cùng đi sao? Huynh cũng có thể….”
Không để hắn có cơ hội nói tiếp, Tích Vô Nhai lập tức cự tuyệt: “Không được, ta còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, hơn nữa… nàng sẽ không muốn gặp ta.”
Trầm mặc một lát, Nghiêm Thiên Mẫn không hề do dự: “Vậy ta đi trước.”
Hai người nói chuyện khiến Tích Ngưng Sương không có cơ hội chen vào, thấy Tích Vô Nhai đi mỗi lúc một xa, nàng vội vàng đuổi theo: “Đại ca, huynh giận ta đã nói cho Thiên Mẫn ca biết sao?”
“Thiên Mẫn cũng nói qua, hắn đã sớm muốn tới, không liên quan tới muội.”
“Đại ca, muội….”
“Về phòng đi. Ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”
Nhìn hắn rời đi, trong lòng Tích Ngưng Sương dâng lên cảm giác khó chịu, những nghĩ tới việc chướng ngại vật của mình rốt cuộc cũng bị loại bỏ…tuy rằng không biết Vi bá dùng biện pháp gì khiến hai người đoạn tuyệt, có điều đạt được kết quả mình mong muốn là tốt rồi.
Vân Phi Vũ ngồi trong phòng ngẩn người, sách trên bàn cũng chưa lật được một trang. Bích Nha đi sắc thuốc nhuận họng, vậy nên y cứ một mình ngồi ngây ngốc, cho tới khi một tiếng trêu chọc lọt vào tai.
“Tiểu tử kia, lại ngồi ngẩn người.”
Ngữ điệu quen thuộc mà thân thiết, Vân Phi Vũ quay đầu lại liền thấy trước cửa phòng có một người, vẻ mặt lo lắng nhìn mình cười cười.
“……” Chưa cất giọng, người đã nhào tới.
Tuy rằng người trước mặt mặc một thân nam trang, nhưng Nghiêm Thiên Mẫn biết “hắn” kỳ thực là một nữ tử, có điều… hắn không cách nào đẩy người trong lòng ra, chỉ có thể xấu hổ nâng tay lên, hơn nửa ngày mới dám vuốt đầu y, cười nói: “Muội xem muội đi, mặc nữ trang cũng không ra dáng thục nữ, vẫn giống một tên tiểu tử nghịch ngợm.”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ, bất quá, sau khi nghe được lời nói của hắn liền không thèm liếc mắt, xoay người tới bên án kỷ, lấy bút viết vài chữ, sau đó giơ lên cho hắn xem: “Ta mới không cần làm thục nữ, ta là huynh đệ của huynh, đương nhiên là nam nhân, huynh quên sao?”
“Huynh đệ….” Đối diện ánh mắt thuần khiết của y, Nghiêm Thiên Mẫn cảm thấy mất mác tới cực điểm, không nghĩ tới chính mình lại nhanh chóng thất tình như vậy, còn chưa kịp mở miệng đã bị gán cho danh hiệu huynh đệ, chẳng lẽ thực sự không có cơ hội sao?
Do dự thăm dò, cuối cùng, để áp chế suy nghĩ riêng tư trong lòng, hắn thật cẩn thận hỏi: “Vì sao Vô Nhai giam lỏng muội, có chuyện gì phát sinh sao?”
Lời vừa thốt lên, Nghiêm Thiên Mẫn phát hiện sắc mặt y đột nhiên tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, cả người giống như đang áp chế điều gì, tay cầm bút cũng run run không thôi.
“A….Ta tùy tiện hỏi, không muốn trả lời cũng không sao… Chúng ta nói chuyện khác đi, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?”
Nhớ lại ngày hôm đó, Vân Phi Vũ thở sâu nhìn hắn cười cười, lại cúi đầu viết vài nét: “Không được, huynh ở đây tâm sự với ta đi.”
Nhớ tới việc giam lỏng, đương nhiên không thể ra ngoài, Nghiêm Thiên Mẫn gõ đầu mình, cười tự giễu, nội tâm lại không cách nào bình tĩnh, nhớ tới phản ứng ban nãy của y thực sự vô cùng ủ rũ.
“Xem ra ta thực sự không có cơ hội, aiz… Đều do ta quá do dự mới bỏ lỡ cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Vài nét chữ vừa to vừa xiêu vẹo ập vào mắt, Nghiêm Thiên Mẫn giật mình, sau đó lại nhìn ánh mắt bất mãn của Vân Phi Vũ, biết mình đứng thất thần khiến y mất hứng, xin lỗi cười cười, lại nhìn về phía mấy tờ giấy trên bàn, y viết lên: “Huynh nói, ta viết.”
Đột nhiên nhớ tới việc y chưa thể nói chuyện, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cổ họng muội làm sao vậy? Sinh bệnh?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó viết: “Không có gì, cười quá nhiều, dùng chút dược liệu là tốt thôi.”
“Khó trách luôn thấy muội viết,…nhưng mà cười cũng có thể khiến chính mình á khẩu, muội thực sự,…ân…Còn có, ta nói muội đừng mất hứng.”
Thấy Vân Phi Vũ gật đầu, Nghiêm Thiên Mẫn dũng cảm nói: “Chữ của muội thực sự quá khó coi, giống như con giun vậy. Nói thật, chữ viết hiện tại của muội còn không bằng nhi tử của đại ca ta….”
‘Ba’ một tiếng, gương mặt Nghiêm Thiên Mẫn bị một tờ giấy che mất ánh nhìn, cầm lên vừa thấy hàng chữ ‘huynh nói ta viết’, sau đó nhìn về phía tên tiểu tử kia đang vùi đầu viết cái gì đó. Tiến lên vài bước nhìn trộm thì thấy “Huynh câm miệng lại cho ta. Ta viết khó coi, vậy thì huynh cũng viết thử đi, chúng ta viết chữ tán gẫu.”
Viết chữ? Nghiêm Thiên Mẫn đầu đầy hắc tuyến, nhà hắn mở tiêu cục, bản thân sẽ không hay đụng tới nghiên mực, bắt hắn viết chữ… Nhưng nhìn ánh mắt khiêu khích của tên tiểu tử kia, hắn ngồi xuống, cầm lấy bút viết loạn “viết thì viết”
Đem mấy chữ trên bàn cho nhau xem, phiền muộn trong lòng hai người tự nhiên được giải tỏa, nhìn nhau, chế giễu cười ha hả.
Nhìn Vân Phi Vũ sáng lạn tươi cười, Nghiêm Thiên Mẫn thầm nghĩ như vậy cũng không tồi, có thể cùng y vui vẻ cười đùa kỳ thực cũng không tồi…
Hai người không hề bận tâm vui đùa ầm ĩ, nói giỡn, chính là… không ai lưu ý tới trước cửa thoáng hiện lên một thân ảnh màu trắng, tựa hồ mang theo tức giận rời đi.
Trước kia mua những thứ này để chuẩn bị ra đi trong đêm, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, y không muốn ở lại nơi này dù chỉ một khắc, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi đây, có lẽ có thể nhanh chóng quên đi người nọ.
Bích Nha đã cảm thấy mấy thừ đồ này quá nhiều, chẳng qua nàng nghĩ do tiểu thư căn dặn mua về nên cũng không bỏ món nào. Hiện tại thấy y nói vậy, nàng lập tức ngăn túi hành lý, mang bạc cùng ngân phiếu chia sang hai bên, sau đó lại đem ra mấy chiếc bình nhỏ, nhét một cái vào trước ngực, ý bảo có thể đi rồi.
Vân Phi Vũ tò mò nhìn về phía Bích Nha, cúi đầu viết: “Cái đó mua lúc ra ngoài hôm qua sao?”
Bích Nha gật gật đầu, nhìn bộ dạng tò mò của y, nổi ý muốn trêu chọc: “Đây chính là bảo bối nha, hiện tại nói sẽ không linh.”
Vân Phi Vũ mất hứng quay sang nơi khác, giữ chặt tay nàng lập tức bước ra khỏi cửa, dọc đường đi không có cản trở. Ngay khi hai người nghĩ có thể thuận lợi rời đi lại bị hai gã hộ vệ canh giữ Nam Uyển ngăn lại.
“Xin Vân tiểu thư thứ lỗi, đại thiếu gia ra lệnh, tiểu thư chỉ có thể hoạt động trong Nam Uyển, nếu có việc muốn ra ngoài thì phải chờ thiếu gia phê chuẩn.”
“Các ngươi có ý gì? Tiểu thư nhà ta muốn ra ngoài tản bộ giải sầu mà cũng không được sao? Các ngươi rất…”
Vân Phi Vũ giữ chặt Bích Nha đang tức giận, nhìn hai người ở cửa, thấy vẻ mặt bọn họ kiên định, khóe môi y hiện lên một nụ cười buồn bã, lắc đầu với tiểu nha đầu, xoay người trở lại.
“Tiểu thư, vì sao người không giáo huấn bọn họ? Bọn họ rất không tôn trọng người.” Đột nhiên nhớ tới cổ họng tiểu thư nhà mình đau đớn, không thể nói ra tiếng.
Hai người lẳng lặng trở lại phòng, đem đồ vật trên người để lại trong ngăn tủ. Vân Phi Vũ thấy tiểu nha đầu vẫn duy trì cái bộ dạng tức giận đó, cười cười, đi tới án kỉ, viết: “Quên đi, hiện tại nghiêm ngặt như vậy, xem ra nhất định không đi được, buổi tối nghĩ biện pháp khác.”
Tiểu Nha thấy vậy, lúc này mới gật đầu, sau đó lên tiếng: “Ta đi tìm đại phu xem xét cổ họng cho người, để như vậy cũng không hay.”
Vân Phi Vũ gật đầu, nghĩ: “ Không biết đêm nay có thể ra ngoài được hay không nữa. Cảm giác không thể nói chuyện thực sự rất khổ sở.”
Thư phòng trong Đông Uyển, Tích Vô Nhai nghe hộ vệ thuật lại sự việc vừa xảy ra, phất tay: “Ngươi lui xuống đi.”
Hộ vệ mới ra khỏi phòng, giọng điệu trêu chọc của Mạc Bạch lại vang lên: “Làm sao bây giờ, hiểu lầm người ngày càng sâu nha.”
Tích Vô Nhai không để ý tới y, xoay người ra khỏi thư phòng, Mạc Bạch vỗ về chòm râu, lộ ra nụ cười như thấy được việc gì thú vị.
Chậm rãi bước trên hành lang dài, một gã tiểu tư từ phía trước chạy lại, cung kính hành lễ với hắn: “Đại thiếu gia, Nghiêm nhị thiếu gia cầu kiến.”
“Tại sao hắn lại đột nhiên tới đây?” Tích Vô Nhai không nói nhiều, lập tức tới chính sảnh lại phát hiện muội muội Tích Ngưng Sương đã ở đó.
“Thiên Mẫn, sao hôm nay lại tới đây vậy?”
“Sao nào, không chào đón ta?” Nghiêm Thiên Mẫn cười hì hì đứng dậy, kéo bờ vai của hắn vỗ mạnh.
“Tên tiểu tử ngươi nói cái gì. Ta nói không chào đón ngươi khi nào chứ.” Tích Vô Nhai đánh nhẹ hắn một quyền.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tích Ngưng Sương nhớ về những ngày trước đây, nhưng những hình ảnh ấm áp đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, nàng lập tức mở miệng: “Thiên Mẫn ca, hôm nay huynh tới là có chuyện đúng không?”
Nhìn Tích Ngưng Sương nháy mắt với mình, Nghiêm Thiên Mẫn nhớ ra bức thư mới nhận được hôm qua, lập tức nói tới việc chính: “Vô Nhai, hôm nay ta tới quả thực là có một việc muốn nhờ.”
“?”
Nghiêm Thiên Mẫn nhìn hắn, ngưng thanh nói: “Ta muốn gặp Vân tiểu thư.”
Tích Vô Nhai thâm ý nhìn Tích Ngưng Sương một cái, thản nhiên nói: “Là Sương Nhi nói cho ngươi đi.”
Nghiêm Thiên Mẫn gật đầu, ngay sau đó nói: “An tâm, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng. Kỳ thực ta đã sớm muốn làm như vậy. Lần trước rời đi khiến ta không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với nàng, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.”
“…..”
Tích Vô Nhai nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng thở dài nói: “Ngươi đi thăm nàng đi. Nàng nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ rất vui mừng.” Nói xong, xoay người cười khổ rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, Nghiêm Thiên Mẫn nhịn không được mà lên tiếng: “Huynh… không cùng đi sao? Huynh cũng có thể….”
Không để hắn có cơ hội nói tiếp, Tích Vô Nhai lập tức cự tuyệt: “Không được, ta còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, hơn nữa… nàng sẽ không muốn gặp ta.”
Trầm mặc một lát, Nghiêm Thiên Mẫn không hề do dự: “Vậy ta đi trước.”
Hai người nói chuyện khiến Tích Ngưng Sương không có cơ hội chen vào, thấy Tích Vô Nhai đi mỗi lúc một xa, nàng vội vàng đuổi theo: “Đại ca, huynh giận ta đã nói cho Thiên Mẫn ca biết sao?”
“Thiên Mẫn cũng nói qua, hắn đã sớm muốn tới, không liên quan tới muội.”
“Đại ca, muội….”
“Về phòng đi. Ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”
Nhìn hắn rời đi, trong lòng Tích Ngưng Sương dâng lên cảm giác khó chịu, những nghĩ tới việc chướng ngại vật của mình rốt cuộc cũng bị loại bỏ…tuy rằng không biết Vi bá dùng biện pháp gì khiến hai người đoạn tuyệt, có điều đạt được kết quả mình mong muốn là tốt rồi.
Vân Phi Vũ ngồi trong phòng ngẩn người, sách trên bàn cũng chưa lật được một trang. Bích Nha đi sắc thuốc nhuận họng, vậy nên y cứ một mình ngồi ngây ngốc, cho tới khi một tiếng trêu chọc lọt vào tai.
“Tiểu tử kia, lại ngồi ngẩn người.”
Ngữ điệu quen thuộc mà thân thiết, Vân Phi Vũ quay đầu lại liền thấy trước cửa phòng có một người, vẻ mặt lo lắng nhìn mình cười cười.
“……” Chưa cất giọng, người đã nhào tới.
Tuy rằng người trước mặt mặc một thân nam trang, nhưng Nghiêm Thiên Mẫn biết “hắn” kỳ thực là một nữ tử, có điều… hắn không cách nào đẩy người trong lòng ra, chỉ có thể xấu hổ nâng tay lên, hơn nửa ngày mới dám vuốt đầu y, cười nói: “Muội xem muội đi, mặc nữ trang cũng không ra dáng thục nữ, vẫn giống một tên tiểu tử nghịch ngợm.”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ, bất quá, sau khi nghe được lời nói của hắn liền không thèm liếc mắt, xoay người tới bên án kỷ, lấy bút viết vài chữ, sau đó giơ lên cho hắn xem: “Ta mới không cần làm thục nữ, ta là huynh đệ của huynh, đương nhiên là nam nhân, huynh quên sao?”
“Huynh đệ….” Đối diện ánh mắt thuần khiết của y, Nghiêm Thiên Mẫn cảm thấy mất mác tới cực điểm, không nghĩ tới chính mình lại nhanh chóng thất tình như vậy, còn chưa kịp mở miệng đã bị gán cho danh hiệu huynh đệ, chẳng lẽ thực sự không có cơ hội sao?
Do dự thăm dò, cuối cùng, để áp chế suy nghĩ riêng tư trong lòng, hắn thật cẩn thận hỏi: “Vì sao Vô Nhai giam lỏng muội, có chuyện gì phát sinh sao?”
Lời vừa thốt lên, Nghiêm Thiên Mẫn phát hiện sắc mặt y đột nhiên tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, cả người giống như đang áp chế điều gì, tay cầm bút cũng run run không thôi.
“A….Ta tùy tiện hỏi, không muốn trả lời cũng không sao… Chúng ta nói chuyện khác đi, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?”
Nhớ lại ngày hôm đó, Vân Phi Vũ thở sâu nhìn hắn cười cười, lại cúi đầu viết vài nét: “Không được, huynh ở đây tâm sự với ta đi.”
Nhớ tới việc giam lỏng, đương nhiên không thể ra ngoài, Nghiêm Thiên Mẫn gõ đầu mình, cười tự giễu, nội tâm lại không cách nào bình tĩnh, nhớ tới phản ứng ban nãy của y thực sự vô cùng ủ rũ.
“Xem ra ta thực sự không có cơ hội, aiz… Đều do ta quá do dự mới bỏ lỡ cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Vài nét chữ vừa to vừa xiêu vẹo ập vào mắt, Nghiêm Thiên Mẫn giật mình, sau đó lại nhìn ánh mắt bất mãn của Vân Phi Vũ, biết mình đứng thất thần khiến y mất hứng, xin lỗi cười cười, lại nhìn về phía mấy tờ giấy trên bàn, y viết lên: “Huynh nói, ta viết.”
Đột nhiên nhớ tới việc y chưa thể nói chuyện, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cổ họng muội làm sao vậy? Sinh bệnh?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó viết: “Không có gì, cười quá nhiều, dùng chút dược liệu là tốt thôi.”
“Khó trách luôn thấy muội viết,…nhưng mà cười cũng có thể khiến chính mình á khẩu, muội thực sự,…ân…Còn có, ta nói muội đừng mất hứng.”
Thấy Vân Phi Vũ gật đầu, Nghiêm Thiên Mẫn dũng cảm nói: “Chữ của muội thực sự quá khó coi, giống như con giun vậy. Nói thật, chữ viết hiện tại của muội còn không bằng nhi tử của đại ca ta….”
‘Ba’ một tiếng, gương mặt Nghiêm Thiên Mẫn bị một tờ giấy che mất ánh nhìn, cầm lên vừa thấy hàng chữ ‘huynh nói ta viết’, sau đó nhìn về phía tên tiểu tử kia đang vùi đầu viết cái gì đó. Tiến lên vài bước nhìn trộm thì thấy “Huynh câm miệng lại cho ta. Ta viết khó coi, vậy thì huynh cũng viết thử đi, chúng ta viết chữ tán gẫu.”
Viết chữ? Nghiêm Thiên Mẫn đầu đầy hắc tuyến, nhà hắn mở tiêu cục, bản thân sẽ không hay đụng tới nghiên mực, bắt hắn viết chữ… Nhưng nhìn ánh mắt khiêu khích của tên tiểu tử kia, hắn ngồi xuống, cầm lấy bút viết loạn “viết thì viết”
Đem mấy chữ trên bàn cho nhau xem, phiền muộn trong lòng hai người tự nhiên được giải tỏa, nhìn nhau, chế giễu cười ha hả.
Nhìn Vân Phi Vũ sáng lạn tươi cười, Nghiêm Thiên Mẫn thầm nghĩ như vậy cũng không tồi, có thể cùng y vui vẻ cười đùa kỳ thực cũng không tồi…
Hai người không hề bận tâm vui đùa ầm ĩ, nói giỡn, chính là… không ai lưu ý tới trước cửa thoáng hiện lên một thân ảnh màu trắng, tựa hồ mang theo tức giận rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook