Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 2 - Chương 44: Hai mặt của ái tình

Tích Vô Nhai áy náy, cười cười nhìn người trước mặt đỏ bừng hai má, nhẹ nhàng hôn lên trán y, sau đó ghé xuống bên tai y nói nhỏ: “Xong việc ta sẽ trở lại, chờ ta.”

Cho tới khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Vân Phi Vũ ngã ra sau, che mặt nằm trên thảm cỏ.

Tức chết mất, lần đầu chủ động hôn, nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim cản trở. Vốn đây là ngày cuối cùng, mà nụ hôn này coi như nụ hôn ly biệt của hai người, nhưng ông trời…ngay cả cơ hội này cũng không cho y. Xem ra không vứt bỏ không được. Vân Phi Vũ ôm đầu cười khổ, chóp mũi chua sót.

Lẳng lặng nằm trên bãi cỏ nghĩ tới việc ngày mai sẽ rời đi, tâm tình vẫn không sao hồi phục, cũng không có cách nào tiếp tục luyện kiếm. Dưới ánh nắng ấm áp, y có cảm giác muốn ngủ, cho tới khi bị bóng người bao phủ, đỉnh đầu truyền tới tiếng quát lạnh lùng, y đột nhiên tỉnh dậy.

“Đứng lên!”

Hé mắt ngước lên, nửa ngày mới nhận ra đó là Tích Vô Nhai. Nhìn sắc mặt hắn khó coi vô cùng, y khẳng định hắn lại tức giận mình tùy tiện nằm trên mặt đất.

Vân Phi Vũ đứng lên, sắp chia tay, y cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu với hắn.

Ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, thấy sắc mặt hắn dường như vẫn rất khó coi, Vân Phi Vũ nghi hoặc hỏi một câu: “Huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Nam nhân nắm chặt cổ tay y, nâng lên cao kéo y tới gần, từng từ toát ra khỏi kẽ răng: “Nói, có phải nàng mật báo hay không?”

“?”

Vân Phi Vũ cực kỳ khó hiểu về câu hỏi của hắn, nhưng cổ tay đau nhức cũng khiến y không thể suy nghĩ nhiều, một bên giãy dụa, một bên gào thét: “Buông tay, mau buông tay, huynh làm ta đau, vô cớ nói ta mật báo, thông báo cái gì, báo cáo gì cơ chứ, hỗn đản, buông tay….”

“Không rõ?” Hắn nắm cổ tay Vân Phi Vũ càng mạnh, nhìn mắt y nổi lên hơi nước, gương mặt lộ vẻ đau đớn, nghe cổ tay y trong tay mình ‘răng rắc’ kêu lên, nhưng vẫn không thể đạp tắt hỏa nộ vì bị phản bội trong lòng hắn.

“Nàng vẫn không rõ? Ngày hôm qua đột nhiên xông vào thư phòng thật sự là tìm ta nói về việc chúc mừng hôn sự? Không phải đi thăm dò tình huống hay tin tức, sau đó đem hết thảy mọi thứ bẩm báo cho Vân gia?”

Vân Phi Vũ bị hắn rống giận chất vấn, y tựa hồ quên đi cổ tay đau đớn, giật mình nhìn Tích Vô Nhai, bật thốt lên: “Vì sao ta phải báo tin cho Vân gia?”

“…….”

Dường như Tích Vô Nhai không dự đoán y sẽ không trả lời mà hỏi ngược lại, hắn sững lại một lúc, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại muốn lừa gạt ta sao? Vân gia chung quy vẫn là Vân gia, vẫn tựa cẩu ăn thỉ giống nhau. Vân gia các người làm việc gì mà chẳng mang theo mục đích.”

Nghe những lời này, nhìn người trước mắt, Vân Phi Vũ rất muốn khóc, rồi lại rất muốn cười, cổ tay truyền tới cảm giác đau nhói như bị bóp nát cũng không cách nào áp chế nỗi bi ai, khổ sở trong lòng: “Thì ra, ta ở trong lòng huynh chính là loại người như vậy…. ha ha ha ha ha”

Đôi mắt ngấn lệ nhưng kiên cường không rơi xuống một giọt, y cười cực kỳ đường hoàng, cũng cực kỳ đau thương. Lần đầu tiên y thực sự hiểu được cảm giác yêu một người không tin tưởng mình là chuyện bi ai tới cỡ nào, nhớ tới câu nói kia: “Yêu sâu sắc bao nhiêu, tổn thương nhiều bấy nhiêu.”, thì ra là thế, thì ra là thế,………..

Giọng nói hòa lẫn tiếng cười sang sảng biến khàn khàn, nước mắt cũng vì tiếng cười này mà tràn xuống. Tích Vô Nhai kinh hoảng buông tay, muốn ôm lấy y lại không cách nào vươn tay, chỉ có thể nhìn y đứng trước mặt mình cười, không thể lên tiếng.

Thân thể rung động tựa lá rụng trước gió, thoạt nhìn thật đơn độc cùng bất lực. Trước khung cảnh hiu quạnh này, tiếng cười của y vẫn vang lên rõ ràng nhưng nước mắt cũng không ngừng chảy xuống. Tâm tình Tích Vô Nhai dâng lên từng đợt sóng lớn.

“Đừng cười, cầu xin nàng, đừng cười!” Không thể chịu được tiếng cười thê lương ấy, Tích Vô Nhai nắm chặt tay, cố nén cảm giác muốn ôm y vào lòng, quay đầu… thấp giọng cầu xin.

Hai trạng thái đối lập, một người si ngốc cười một cách đau khổ, một kẻ cúi đầu tựa như đang cố gắng nhẫn nại điều gì. Đây chính là tình cảnh Mạc Bạch nhìn thấy khi tới được nơi này.

Khi Tích Vô Nhai nghe được người truyền tin bị đả thương, mật lệnh bị cướp, hắn lập tức chụp một chưởng lên bàn, chạy khỏi thư phòng, mà Mạc Bạch vừa thấy hắn như vậy, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể không ở lại thay hắn giải quyết vấn đề. Đến khi xử lý xong, tìm được hắn thì liền thấy không khí nghiêm trọng giữa hai người.

Mạc Bạch khẽ ai thán trong lòng, nghĩ thầm: “Ái tình thực sự có thể khiến người ta trở nên si ngốc sao? Xem tình trạng này có thể đoán được công tử chẳng phân biệt trắng đen mà chạy tới chất vấn, còn Vân tiểu thư nhất định không chịu giải thích một từ. Lệ thoát ra từ tận đáy lòng, cười theo nỗi đau đớn từ tận tâm can, sợ là bất kể kẻ nào nhìn thấy cũng đau lòng.”

Kỳ thực y cũng không muốn quấy nhiễu hai người, nhưng nhìn tình cảnh như vậy, chỉ sợ Vân tiểu thư chịu không nổi sẽ ngất đi, thậm chí có thể sinh bệnh nguy hiểm tới tính mạng. Tới khi đó, cho dù công tử có tìm ra chân tướng cũng hối hận không kịp.

Ho nhẹ một tiếng, nhưng hai người tựa hồ vẫn không phát hiện, Mạc Bạch đành phải mở miệng: “Công tử, việc này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ta nghĩ vẫn nên điều tra xong rồi hãy định đoạt. Người thấy như thế nào? Hơn nữa, Vân tiểu thư….”

Mạc Bạch còn chưa kịp nói xong, thân thể Vân Phi Vũ lập tức ngã về phía sau.

Vừa rồi một hơi vừa khóc vừa cười, lúc này lại bị Mạc Bạch xen vào, trong khoảnh khắc, tất cả khí tực đều tiêu tan, y rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng ngã về phía sau, trước mắt tối sầm, hoa lệ ngất đi.

Không đợi Mạc Bạch cất tiếng, Tích Vô Nhai đã ra tay, vội vàng ôm lấy Vân Phi Vũ. Cúi đầu nhìn người trong lòng, ngày thường hai má hồng nhuận mà giờ phút này trở nên tái nhợt, gương mặt còn chưa khô lệ, đôi môi trắng bệch không biết đã bị cắn nát từ khi nào, tràn ra vệt máu nhàn nhạt, đỏ tươi chói mắt.

Tích Vô Nhai ôm Vân Phi Vũ thật chặt. Lời nói của Mạch Bạch, hắn nghe được. Kỳ thực trong thời gian trầm mặc khi nãy, hắn đã hồi phục bình tĩnh, cũng bắt đầu cẩn thận tự hỏi, chính là người trước mặt thương tâm lúc khóc lúc cười khiến hắn không có dũng khí đối diện với y.

“Ta đưa nàng trở về phòng trước, các ngươi tới thư phòng chờ ta.” Dùng chân khí vận hành một vòng bảo vệ tâm mạch của Vân Phi Vũ, cảm nhận được thân thể y dần ấm lên, lúc này Tích Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở ra.

“Vẫn nên đi tìm đại phu mới tốt.” Mạc Bạch đề nghị.

Tích Vô Nhai nhìn gương mặt y tái nhợt, gật gật đầu, Tiểu Hổ Tử lập tức phi thân rời đi.

Hai người bước đi, Mạc Bạch đột nhiên lên tiếng: “Ta nghĩ nên phái người giám sát Nam Uyển.”

Tích Vô Nhai dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía y, không nói một lời.

Mạc Bạch vuốt chòm râu, cười nói: “Cái này gọi là giương đông kích tây. Chúng ta gióng trống khua chiêng giám thị Nam Uyển, sau đó âm thầm bố trí tìm ra thủ phạm, chẳng qua……” y nhìn Vân Phi Vũ nhắm chặt hai mắt, day dứt nói: “Phải ủy khuất Vân tiểu thư một thời gian.”

Tích Vô Nhai nhìn người trong lòng, cúi đầu hôn lên hai má lạnh như băng của y, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Mạc Bạch, ngưng thần suy nghĩ: “Người đứng sau việc này chắc chắn là Vân gia. Ta nghĩ bọn họ tuyệt đối không bỏ qua như vậy. Dù sao mật lệnh cũng chỉ nhắc tới một bộ phận binh lực nhỏ, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục hành động, việc này sẽ giao cho ngài âm thầm phụ trách, ta sẽ xử lí chuyện bên ngoài”

Mạc Bạch nghe xong cúi người tỏ vẻ nhận lệnh, sau đó lập tức trêu đùa: “Công tử không sợ hiểu lầm ngày càng sâu, nàng sẽ không bao giờ… tha thứ cho người nữa?”

“Không sợ.” Ôm sát người trong lòng, Tích Vô Nhai thì thầm: “Nếu cả đời này nàng không tha thứ cho ta vậy ta sẽ đợi cho tới chết, vẫn đợi cho tới khi nàng chịu tha thứ mới thôi.”

Mạc Bạch chăm chú nhìn hắn từ phía sau, hơn nửa ngày mới lắc đầu thở dài, thầm nghĩ: “Như thế này rốt cuộc là tốt hay vẫn là không tốt đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương