Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ
73: Ước Định


Phạm Văn Phong lái chiếc xe ba gác thật nhanh, lái thẳng một đường như chớp rạch, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ là đến cửa hàng cơm của bà chủ.

Dương Quế Hoa vừa mới rời giường, còn chưa kịp mở tiệm đã bị tiếng gõ cửa dồn dập dọa cho giật nảy mình.

"Ai ya, mới sáng sớm gõ cái gì mà gõ!"
Cô ả tức giận hét lên một câu, bước nhanh tới và mở cửa ra.

"Chào buổi sáng, cô chủ!" Phạm Văn Phong mỉm cười.

Vừa nhìn thấy anh, cơn tức giận của Dương Quế Hoa lập tức biến mất, cô ả cười hỏi: "Thì ra là chú, sao lại vội vàng chạy qua đây sớm như vậy?"
"Cô đoán xem?"
Phạm Văn Phong mỉm cười, đưa tay ra vỗ vào thân xe ba gác!
Dương Quế Hoa lập tức trợn to mắt: "Không phải chứ? Chú đã mang nấm tới rồi? Nhưng chị nghe ông lão kia nói gần đây trên núi có sói, dạo này ông ta còn không dám đi hái!"
"Ông ta là ông ta, tôi là tôi, cô thấy có thể so sánh được không?" Phạm Văn Phong nhướng mày.

"Đúng vậy, chú là chàng trai giỏi nhất!" Dương Quế Hoa liếc xéo anh rồi bước lên phía trước: "Để chị xem chú nhặt được bao nhiêu.

"
Xốc tấm bạt lên đã thấy trên xe chất đầy nấm trắng, giống hệt như những chiếc bánh màn thầu lên men, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của nấm!

"! "
Nhìn thấy Dương Quế Hoa đứng ngây người tại chỗ, Phạm Văn Phong không nhịn được mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Há hốc mồm chưa?"
"Chú, chú lấy đâu ra nhiều nấm như vậy?" Dương Quế Hoa kinh ngạc hỏi.

"Nếu tôi bảo là tự tay tôi trồng, cô có tin không?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Đừng nói hươu nói vượn nữa, mau nói cho chị biết, rốt cuộc chú lấy ở đâu?" Dương Quế Hoa đương nhiên không tin, trừng mắt hỏi anh.

Phạm Văn Phong bất lực lắc đầu: "Không tin thì thôi, quên đi, rốt cuộc cô có muốn chỗ nấm này không?"
"Đương nhiên là muốn, chú đánh xe vào sân từ cửa sau, tôi sẽ cân cho chú!" Dương Quế Hoa vội vàng gật đầu.

Sau khi xe ba gác vào trong sân, do nhân viên trong cửa hàng đều chưa đi làm nên cả hai phải tự dỡ hết số nấm trong xe ra.

Nhìn thoáng qua, trên xe này phải có hơn hai trăm ba mươi cân nấm Khẩu Bắc!
"Tổng cộng là hai trăm ba mươi tư cân, chú có muốn xem qua số lượng không?" Dương Quế Hoa đưa sổ ghi chép cho Phạm Văn Phong.

Phạm Văn Phong không trả lời, cười đáp: "Quên đi, xí xóa bốn cân thừa đi, cứ tính là hai trăm ba mươi cân thôi!"
"Ôi, chú thật hào phóng, chỗ đó là ba nghìn đấy!" Dương Quế Hoa có chút kinh ngạc hỏi.

"Không sao, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, sau này vẫn phải thường xuyên lui tới mà?" Phạm Văn Phong cười lớn.

"Thật chứ? Tương lai còn có nhiều hơn sao?" Dương Quế Hoa hỏi.

Phạm Văn Phong gật đầu: "Nhiều hơn tôi không dám cam đoan, nhưng đưa từ hai đến ba trăm cân thì không vấn đề gì, thậm chí tương lai có thể lấy nhiều hơn nữa!"
Dương Quế Hoa hơi ngẩn ra: "Có chắc không?"
"Chị gái ơi, mình quen nhau lâu như vậy, tôi không đáng tin cậy như thế sao?" Phạm Vân Phong cứng họng.

Bị hỏi như vậy, Dương Quế Hoa vội vàng cười cười: "Đương nhiên không phải rồi, chẳng qua chị thấy rất bất ngờ, chờ đã, chị đi lấy điện thoại chuyển tiền cho chú!"
Nói xong, cô ả quay người đi vào phòng, Phạm Văn Phong như tên trộm lén lút liếc mắt nhìn quanh, cũng cất bước vào theo.

Dương Quế Hoa cầm điện thoại trên giường lên, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thấy anh bước vào, cô ả kinh ngạc hỏi: "Hả? Sao chú lại vào đây?"
"Chị gái ơi, chị còn nhớ ước định cuối cùng của chúng ta không?" Phạm Văn Phong nhếch mép, liếc nhìn thân hình đầy đặn của cô ả.

"Cậu nhóc, bảo sao tới giao hàng cho gái già này sớm thế, hóa ra là tính đến chuyện này sao?" Dương Quế Hoa nhìn anh một cái thật quyến rũ.

Phạm Văn Phong vội vã tới đúng là có ý đồ này, nhưng đó không phải toàn bộ mục đích của anh, điều quan trọng nhất là tiền.


Nhìn thấy ánh mắt của bà chủ tiệm, trong lòng anh dấy lên tia hi vọng, vì vậy anh ngả người ra trước, vẻ mặt ngại ngùng: "Ai bảo chị gái này xinh đẹp như vậy.

"
Dương Quế Hoa cắn môi nhìn anh, cả người muốn nhũn ra, không khỏi trêu ghẹo: "Hai cô chủ kia không phải hấp dẫn hơn sao? Chị đây cũng sắp thành bà lão rồi, sao có thể làm cho chú thèm thuồng được?"
"Ai nói vậy, trong mắt tôi, chị gái đây là quả đào chín mọng!" Phạm Văn Phong nháy mắt vài cái!
Tuy ngoài mặt nở nụ cười trêu đùa tí tửng đấy nhưng trái tim anh đã đập loạn xạ từ lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội trở thành đàn ông, ai mà không hồi hộp?
Dương Quế Hoa là ai?
Là bà chủ của một quán ăn, mỗi ngày phải tiếp không biết bao nhiêu khách, khả năng nhìn sắc mặt mà nói chuyện đã tu luyện thành công từ lâu rồi!
Nhìn thấy đôi môi khô khốc và khuôn mặt đỏ bừng của Phạm Văn Phong, cô ả không khỏi chế nhạo: "Ranh con, nhìn dáng vẻ lo lắng của chú, vẫn còn là con trai sao?"
"Ơ!"
Phạm Văn Phong tròn mắt khi nghe cô hỏi, gương mặt lập tức xuất hiện vẻ lúng túng!
Dương Quế Hoa kịp trông thấy cảnh này, lập tức bật cười!
Cô ả cố ý tiến về phía trước, môi kề sát mặt anh, ngẩng đầu liếc mắt hỏi: “Chú rất thích chị à?"
Phạm Văn Phong cảm nhận được hơi ấm cơ thể và cảm giác mềm mại, đột nhiên anh thấy cổ họng mình nóng như lửa đốt, nuốt khan: "Thật ra, nếu không phải vì cô, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc trồng nấm!"
"Vậy thì, chị đây cũng không thể không coi trọng chữ tín, đúng không?"
Phạm Văn Phong chưa từng được nếm trải mùi vị này, suýt chút nữa anh đã tru lên một tiếng rồi ném cô ả lên giường!
Nhưng đột nhiên Dương Quế Hoa né tránh, tránh khỏi vòng ôm của anh, nhếch mép, nói: "Đáng tiếc, mấy ngày này cơ thể chị đây không tiện.

Nếu muốn thì phải đợi mấy ngày!"
"Hả?"
Phạm Văn Phong sững sờ khi nghe những lời này, đây không phải là vui mừng quá sớm sao?
Sau một hồi sững sờ, anh lập tức phản ứng lại: "Chị gái à, chị đừng lấy cớ nữa, tôi nhớ lần trước lão đại muốn bắt nạt chị, chị cũng lấy lý do này!"
Dương Quế Hoa liếc anh một cái: "Trí nhớ không tệ, những gì chị nói với anh ta chỉ là ngụy biện, nhưng những gì chị nói với chú là thật, nếu chú không tin, có muốn kiểm tra không?"

"A, có được không?" Phạm Văn Phong tròn mắt hỏi.

Dương Quế Hoa vươn tay gật đầu: "Đồ ngốc, đương nhiên không phải, chị đang trêu chọc chú!"
Vẻ mặt hưng phấn của Phạm Văn Phong lập tức biến mất, biến thành gương mặt khổ sở.

Anh cảm thấy mình quá non trước mặt người khác rồi, anh toàn bị dắt mũi!
“Được rồi, chị hứa lần sau sẽ không nói dối chú!” Dương Quế Hoa thấy anh như vậy thì có chút mềm lòng, đi tới khoác tay Phạm Văn Phong nói.

Cảm thấy cô ả cố ý cọ xát ngực vào cánh tay anh, Phạm Văn Phong thấy rất phấn khích, vội vàng gật đầu: "Vậy thì một lời đã định!"
"Được rồi, mau nhận tiền đi, nhiều nấm như thế này, lát nữa chị còn phải xử lý!" Dương Quế Hoa nói.

Một lúc sau, điện thoại di động của Phạm Văn Phong nhận được số tiền hai mươi ba nghìn, sau khi đọc xong, anh sửng sốt: "Chị gái ơi, không phải tôi bảo cứ xí xóa bốn cân đi rồi sao?"
"Ô, sao chị đây có thể chiếm hời của chú? Nhận lấy đi, chị còn phải cảm ơn chú!" Dương Quế Hoa tươi cười nói tiếp: "Lần sau ông lão kia mà tới tặng nấm, chị sẽ đuổi ông ta đi!"
"Đúng vậy, lão già háo sắc, về sau đừng qua lại với ông ta nữa!" Phạm Văn Phong gật đầu.

Dương Quế Hoa nhìn anh: "Chú cũng là con sói háo sắc, nhưng chị đây thích!"
Cô ả cười rất đẹp, Phạm Văn Phong không nhịn được vươn tay ôm lấy cô ả, lần này Dương Quế Hoa không hề trốn tránh.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương