Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
-
317: Đầu Hàng Nhanh Vậy Sao
Triệu Đại Vĩ đang học nghề ở phòng bếp, nghe bên ngoài có người kêu gào, thế là anh bèn quay đầu ra ngoài xem xét tình hình.
Cùng lúc này.
Người đàn ông trung niên câu cá bên bờ hồ bị Triệu Đại Vĩ chọc tức trước đó cũng đến nhà hàng này ăn cơm.
Thấy anh Trần đang làm khó Hứa Thục Quân thì ông ta cũng động lòng.
Ông ta đứng ra nói: “Anh Trần, đây là bạn tôi, nể mặt, đừng làm khó cô ấy.
”
Nói xong ông ta còn nhìn Hứa Thục Quân, nghĩ thầm lần này cô phải cảm ơn tôi đấy.
Nhưng ông ta không ngờ anh Trần cũng để ý Hứa Thục Quân.
Mà quan hệ của ông ta với anh Trần cũng không tốt đến mức có thể nhường phụ nữ.
“Cút cho tôi!”
“Bình thường đánh giá cao ông thì ông thật sự xem mình có chút mặt mũi hả!”
“Người phụ nữ này là của tôi!”
Ánh mắt anh Trần đặt trên người Hứa Thục Quân, nói với Hứa Thục Quân: “Đắc tội với tôi thì hôm nay phải tiếp rượu cho ông đây, nếu không ông đây kéo cô đến phòng mình, để cô làm ấm giường cho ông đây!”
Thấy Hứa Thục Quân xinh đẹp như vậy, vóc người cũng đẹp, dường như anh Trần không còn kiên nhẫn nữa, muốn làm chút chuyện gì đó với Hứa Thục Quân.
Mà bây giờ người đàn ông trung niên cản trước mặt Hứa Thục Quân mất sạch mặt mũi rồi!
Ông ta không ngờ hôm này anh Trần này lại không nể mặt như vậy!
“Vẫn chưa cút sao?” Anh Trần nhìn về phía người đàn ông trung niên.
“Vâng vâng vâng!”
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ nhìn Hứa Thục Quân, tỏ ý mình cũng đành chịu.
Nhưng cô gái xinh đẹp thế này, nếu để một tay chơi phụ nữ khắp nơi như anh Trần chà đạp thì trong lòng ông ta vẫn rất khó chịu.
Hứa Thục Quân khẽ lắc đầu.
Không nói gì với người đàn ông trung niên, cô ta cứ đối mặt với anh Trần, vô cùng bình tĩnh, nói: “Anh họ tôi là Tưởng Tử Phi, tôi khuyên các người đừng nói mấy lời này.
Nếu anh họ tôi biết được thì các người có mấy cái mạng cũng chết không đủ.
”
Tưởng Tử Phi?
Mọi người sững sờ!
“Tưởng Tử Phi là ai?”
Thì ra khu vực này xa khu vực nội thành quá, tên tuổi của Tưởng Tử Phi không có tác dụng gì mấy khi ở đây.
Anh Trần nói: “Hay lắm, còn dám uy hiếp tôi, vậy tôi muốn xem thử, anh ta có thể làm gì tôi!”
Nói xong anh ta bổ nhào lên người Hứa Thục Quân.
Nhìn da dẻ Hứa Thục Quân trắng trẻo, cổ áo rộng, anh Trần cảm thấy hôm nay hơi sảng khoái.
Nhưng lúc này, Triệu Đại Vĩ nói: “Động đến người của tôi trước mặt tôi, muốn chết sao?”
Chủ quán thấy Triệu Đại Vĩ lại muốn chọc giận anh Trần, bất chợt bị dọa rồi, ông ấy vội vàng kéo anh lại, nói: “Không thể chọc đến anh Trần này đâu, bình thường anh ta làm mưa làm gió trong thôn, thật sự chọc đến anh ta thì sống không yên ổn nổi đâu!”
Triệu Đại Vĩ phất tay, tự mình đi ra nói với anh Trần: “Bây giờ cút thì vẫn có đường sống, đợi lát nữa anh không còn đường sống nữa đâu!”
“Lớn giọng thật! Mày là ai?” Anh Trần sa sầm mặt: “Đánh cho tao!”
Triệu Đại Vĩ khẽ hừ, nhấc một băng ghế dài lên ném qua.
Ầm ầm ầm ầm!
Thế mà rơi xuống thật!
Triệu Đại Vĩ đi sang chỗ anh Trần, thấp giọng nói: “Quỳ xuống!”
Chân anh Trần mềm nhũn trong thoáng chốc.
Triệu Đại Vĩ tiến lên một bước đạp anh Trần quỳ xuống.
Mà người đàn ông trung niên bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, nhìn một màn trước mắt, trong lòng ông ta cũng không dám coi thường và ghen ghét với Triệu Đại Vĩ nữa.
Đây là Triệu Đại Vĩ nên có!
Đây là nhân vật lợi hại, nên sở hữu nữ nhân xinh đẹp!
Người đàn ông trung niên vội chạy ra, không dám nhìn Triệu Đại Vĩ, sợ anh truy cứu hành vi tính toán Hứa Thục Quân của ông ta vừa nãy.
Triệu Đại Vĩ không để mắt đến người đàn ông trung niên, chỉ nói với anh Trần: “Chút bản lĩnh này mà dám động đến người của tôi, gan anh lớn quá nhỉ?”
Anh Trần vẫn không phục, nói: “Nhóc con, tao khuyên mày đừng động đến tao! Đại ca tao là nhân vật lớn có tiếng, người ta gọi là anh Vân!”
“Anh Vân?” Triệu Đại Vĩ bật cười.
“Mày cười cái gì?” Anh Trần hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: "Đại ca anh là anh Vân, vậy anh biết Hắc Vũ không?”
Hắc Vũ chính là can tướng đắc lực dưới trướng Dương Kiếm Vân, mà lần trước vì chuyện của Triệu Tú Hòa mà Hắc Vũ đã đắc tội với Triệu Đại Vĩ, bị anh cho người đánh một trận, đánh đến mức như chó chết.
“Anh Hắc? Mày biết anh Hắc?” Sắc mặt anh Trần đột nhiên hung tợn, cười nói: “Mày biết anh Hắc thì tốt, quan hệ giữa tao và anh Hắc không tồi, nếu mày biết điều thì mau thả tao ra, tao sẽ bảo anh Hắc chơi chết mày!”
Triệu Đại Vĩ cười dữ hơn.
“Mày cười gì nữa!” Anh Trần hỏi.
“Tôi cười anh bấu víu được mối quan hệ rất tuyệt.
Nếu quan hệ giữa anh và Hắc Vũ tốt thì sao anh không biết chuyện Hắc Vũ bị tôi đánh cho sợ chết khiếp?”
“Nếu quan hệ của anh và Hắc Vũ tốt như vậy thì chí ít từ ánh nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra tôi chứ?” Triệu Đại Vĩ vô cùng thích thú khi nghe đáp án của anh Trần.
“Mày là ai?” Anh Trần đã bắt đầu thấy hoang mang.
“Tôi à, tôi không là ai cả, tôi chỉ là người bình thường tên Triệu Đại Vĩ, ở Khâu Dã, cũng không có thế lực gì, mà còn rất nhiều kẻ thù.
”
“Ai cơ?”
Ồn ào!
Bất chợt mấy thuộc hạ của anh Trần đều hoảng hốt, liều mạng muốn chạy đi.
Bản thân anh Trần cũng suýt nữa bị dọa cho tè ra quần.
“Mày là Triệu Đại Vĩ?”
Tuy anh Trần không biết Triệu Đại Vĩ nhưng người dưới trướng anh Vân, nghe tên Triệu Đại Vĩ đều như thể nghe sấm bên tai.
Đó là cái tên được anh Vân gọi là sát thần!
Ầm!
Anh Trần lập tức quý xuống dập đầu với Triệu Đại Vĩ, nói: “Anh Triệu tha cho tôi! Anh Triệu! Tha cho tôi! Tôi không biết anh chính là Triệu Đại Vĩ! Nếu biết, cho tôi trăm nghìn cái gan tôi cũng không dám động đến phụ nữ của anh!”
Hứa Thục Quân: “…” Trong lòng cô ta tức giận nói: “Tôi không phải phụ nữ của Đại Vĩ, Đại Vĩ không cần tôi…”
Anh Trần vẫn đang xin tha liên tục.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thôi, chuyện này đã liên quan đến anh Vân kia, vậy thì xử lý chuyện trước đó luôn một thể nhỉ?”
“Anh Trần…”
“Không dám!” Anh Trần nào dám bảo Triệu Đại Vĩ gọi anh ta là anh, vội nói: “Gọi tôi Tiểu Trần là được rồi.
”
“Anh gọi điện thoại cho anh Vân, nói hai ngày này tôi sẽ đến tìm anh ta, bảo anh ta đợi.
”
“Vâng vâng vâng!”
Anh Trần vội gọi điện cho Dương Kiếm Vân.
Dương Kiếm Vân không nhớ nổi anh Trần này, vì anh Trần chỉ là nhân vật rơm rạ dưới trướng anh ta thôi.
Nhưng anh ta vẫn nghe máy.
“Anh Vân, Triệu Đại Vĩ bảo em chuyển lời cho anh rằng hai ngày tới sẽ đi tìm anh…”
“Hả?”
Dương Kiếm Vân bị dọa hết hồn.
Anh ta vội nói: “Nói với anh Triệu, tôi sẽ đến khách sạn Long Hồ ngay để nhận tội chịu đòn với ông cụ!”
Mặt anh Trần đầy vẻ sững sờ.
Đây không phải kết quả mà anh ta tưởng tượng.
Trần Lượng thuật lại lời của Dương Kiếm Vân với Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ cũng ngạc nhiên, nói: “Đầu hàng nhanh vậy sao? Không phải muốn phân thây tôi ra vạn mảnh sao?”
Anh khẽ cười một tiếng, sau đó nói với anh Trần: “Cút đi tự thú đi, nói tội của mình với cảnh sát, tôi có thể tha chết cho anh.
Nếu anh không muốn làm vậy… anh có thể thử.
”
“Không dám!” Anh Trần nào dám không làm theo.
Nhìn thuộc hạ bên cạnh đã chạy sạch, anh Trần cũng vội chạy đi, chuẩn bị đi tự thú.
Mà con gái chủ quán Hà Văn Quyên thấy Triệu Đại Vĩ đỉnh như vậy, tâm trí cũng dao động rồi!
Chủ quán cũng cảm thấy vô cùng chấn động với kết quả này!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook