Edit : Michellevn
Nhưng sự việc cũng không tiến triển như cậu đã nghĩ.
Cậu mới cảm nhận được bờ môi mềm mại của cô thì cô đã đẩy cậu ra rồi.
" Không được ! Không được ! Cậu vẫn còn là một đứa trẻ !" Ánh mắt Quách Trí mơ màng, đầu lưỡi líu ríu." Nhanh nào...!Mau lớn nhanh chút ! Chị đây muốn ngủ với cậu !"
Cô lẩm bà lẩm bẩm nói rằng cô khao khát muốn ngủ với Alex, tiếng nói nhẹ dần, rồi đôi mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi luôn.
Mất một lúc Alex không nói nên lời , thở ra một hơi.

Hóa ra chị Quách thuần túy là mượn rượu làm loạn ?
Có điều .....!thì ra chị ấy muốn ngủ với cậu đó nha ....
Khóe miệng của Alex không nhịn được mà cong lên.
Cậu cúi thấp xuống quan sát cô tỉ mỉ.

Lần đầu tiên kề sát mà nhìn cô như vậy, mới phát hiện ra đường nét trên gương mặt cô được khắc họa thực sự xinh đẹp và tươi sáng.

Đôi môi của cô rất nữ tính, nhưng mũi cao thẳng, chân mày hơi dày.

Khi cô nhắm mắt lại thì vẫn khá dịu dàng.

Nếu mở mắt ra .....Alex nhớ lại sự nghiêm khắc sắc bén của cô trong lúc làm việc, thời điểm đó, mọi người sẽ vô thức mà bỏ qua giới tính của cô.
Thật sự, vào thời điểm đó, không ai để ý cô là nam hay nữ.

Mọi người đều chỉ nghĩ, ui má ơi, đây là Quách Trí! Cẩn thận một chút, làm việc đàng hoàng, nếu không sẽ bị mắng !
Vâng, đúng vậy.

Trong công việc, cô là một người phụ nữ khiến mọi người phải kính sợ.
Đấy là còn chưa nói đến, cô luôn ăn mặc theo phong cách trung tính, càng ẩn đi giới tính.

Lúc người ta nghĩ về cô, chỉ có thể nghĩ đến "Cái người Quách Trí này, chứ không phải " Người phụ nữ Quách Trí này."
Alex chống chống gò má, thở ra.

Cậu cũng không rời đi ngay, đương nhiên cũng không làm gì kia với phụ nữ say rượu.

Là một người mẫu, sự chú ý của cậu hơi khác so với những người đàn ông bình thường.
Ánh đèn chỗ huyền quan không sáng lắm, cậu lại sợ bật đèn phòng khách thì quá chói.

Cậu ghé sát khuôn mặt Quách Trí nhìn nhìn kỹ càng, quả nhiên .....!mặc dù rất nhạt, nhưng khuôn mặt của Quách Trí cũng được trang điểm.
Tuổi này rồi, phụ nữ mà không trang điểm thì sao dám bước ra cửa.
Alex đi vào toilet trong phòng ngủ chính tìm được dầu tẩy trang, sữa rửa mặt và bông tẩy trang của Quách Trí.

Hứng một thau nước nhỏ, bưng ra phòng khách.
Chàng trai cao lớn ngồi xổm, quỳ một gối xuống.


Đổ dầu tẩy trang lên miếng bông và nhẹ nhàng giúp Quách Trí tẩy trang.

Miếng bọt biển dùng để rửa mặt được làm ẩm bằng nước để lau sạch dầu tẩy trang.

Bóp chút sữa rửa mặt bằng hạt đậu ra lòng bàn tay, xoa một ít nước để tạo bọt, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bọt trên má, trán và cằm của Quách Trí, xoa nhè nhẹ......!Qua một lúc thì rửa sạch bằng miếng bọt biển.
Cậu bưng thau nước quay vào toilet đổ đi, súc súc cái thau.

Đặt sữa rửa mặt và những thứ khác vào vị trí, rồi tìm thấy toner, sữa dưỡng da mặt và kem bôi mắt.

Nhẹ nhàng dùng toner vỗ nhẹ lên gương mặt Quách Trí, đầu ngón tay bôi kem dưỡng mắt cho cô, cuối cùng là thoa kem dưỡng da mặt.

Có thể cảm nhận được sự mịn màng và săn chắc của làn da giữa các đầu ngón tay.
Nghe nói Quách Trí đã hai mươi tám tuổi rồi, nhiều hơn cậu tám tuổi.

Lớn vậy sao ? Cậu không thấy vậy nha.
Cô chỉ nhỏ hơn Lưu Thiền Nguyệt bốn tuổi, nhưng nhìn tuổi tác cô trẻ trung hơn nhiều so với Lưu Thiền Nguyệt, trông phải trẻ hơn cả mười tuổi ấy chứ.

Có lẽ vì gầy sao ? Phụ nữ mà gầy liền thấy trẻ hơn, mà béo cái thì thành bác gái ngay.
Alex sửa soạn khuôn mặt quan trọng nhất cho Quách Trí xong thì đặt tất cả mọi thứ trở lại vị trí.

Quay ra phòng khách, cởi giày cho Quách Trí, luồn tay qua đầu gối cô, rồi ẵm ngang cô lên.
Nhẹ thật.
Mong manh, mà lại mềm mại.
Cậu đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, lại nhìn nhìn cô trong bóng tối.

Cô thực sự là người phụ nữ xinh đẹp, chỉ là quá nam tính.

Nhưng thời điểm cô nhắm mắt an tĩnh như này thì lại vô cùng nữ tính.
Alex cảm thấy cậu có thể nhìn thấy một mặt khác của Quách Trí mà rất nhiều người không thấy dược.

Dĩ nhiên là chắc có người cũng nhìn thấy....!Nhưng ít nhất thì nhóm làm việc chung sẽ không nhìn được mặt mềm mại và yên tĩnh này của cô.
Cậu giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa trên trán, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa nhà của Quách Trí là loại khóa bằng chìa khóa từ bên ngoài.

Alex không còn cách nào khác ngoài việc tìm giấy và bút, để lại cho Quách Trí một tờ giấy ghi chú.
Cậu không tắt đèn ngoài huyền quan.

Cậu cho rằng trong một ngôi nhà, vào ban đêm để sáng một ngọn đèn, là một cảm giác rất tốt.

Rất tuyệt diệu, khiến người ta hướng về.
Trước khi đóng cửa, cậu lướt mắt khắp căn nhà một lượt.

Đây là phòng ở của Quách Trí, đây là nhà của Quách Trí.

Chị đại này chỉ có một mình sống ở Đế Đô, tự bố trí một ngôi nhà cho chính mình.
Cậu cảm thấy cô thật tuyệt.
Cậu khóa kỹ cửa, đặt chìa khóa dưới thảm sàn.
Nhà của Quách Trí cách nơi cậu sống có một chút.

Nhưng đã qua mười hai giờ, xe bus và tàu điện ngầm đều đã ngừng hết.

Muốn hay không, thì cậu cũng chỉ có thể đi taxi.
Alex móc cái ví có phần teo tóp ra nhìn nhìn, vừa nãy đưa Quách Trí về là cậu móc ra trả tiền xe, lúc này tiền còn lại trong ví của cậu .....! Chỉ hi vọng Lưu Thiền Nguyệt đừng lừa cậu, nhanh chóng thanh toán tiền cho cậu.

Cậu đã rất ra sức mà làm cô ta thoải mái rồi.
Cậu thở dài, đón một chiếc xe dù(*) , trả giá xong thì lên xe.

Giá xe taxi dù rẻ hơn so với taxi tiêu chuẩn.

Một tên đô con vạm vỡ như cậu khiến cho tài xế taxi dù nhìn mà có chút nơm nớp lo sợ, nhét nhét túi tiền của mình xuống dưới mông ....
(*)黑车 [hēi chē]: xe đen/taxi dù.

Xe loại này có thể treo biển taxi hoặc không, nó giống như xe ôm ở VN, đi lòng vòng trên phố và hỏi bạn muốn đi đâu, bạn sẽ phải mặc cả trước giá cả giống như đi xe ôm vậy.

Một số xe taxi được trang bị đồng hồ nhưng đó là đồng hồ giả, chạy với tốc độ phi mã.

Sở dĩ có tên gọi này là vì ở Bắc Kinh trước đây khá phổ biến loại xe này, chúng đều được sơn màu đen và có biển taxi đàng hoàng, nhưng thực ra toàn xe tư nhân tự làm.

Ngoài ra chữ 黑 (đen) còn có nghĩa là "xấu xa", "lừa đảo" (黑客 [hēi kè] hacker, 黑钱 [hēi qián] tiền bất chính), nên dùng chữ này để chỉ độ "xấu xa" của loại xe này.

Tuy nhiên ở một số điểm, vào một số giờ trong ngày rất khó có thể vẫy được taxi, vì vậy loại xe này vẫn còn rất phổ biến và cũng không ít người sử dụng.( Theo Facebook 汉语楼-娱乐和语言交流)
Về đến phòng thuê, rửa mặt cái rồi lăn ra ngủ luôn.
Đại Vĩ đi chơi đến nửa đêm mới về, lạch cạch lúc đêm khuya làm cho cậu thức giấc.
" Chơi đâu vậy ?" Cậu dụi mắt hỏi .
"Yo, mày về sớm vậy ?" Đại Vĩ cười," Còn tưởng hôm nay mày cũng phải nửa đêm chứ ."
Hôm qua nửa đêm Alex mới về, sáng hôm sau thì lại phải dậy sớm, hai người vẫn chưa nói chuyện.

Đại Vĩ kìm nén cả một ngày.
" Này , này! Đừng ngủ nữa, thứ sáu rồi mà ! Nói tao nghe chút coi, hôm qua có phải cùng Lưu Thiền Nguyệt .....!ò e í e rồi không ?" Anh ta nháy nháy mắt.
Alex "huh" một tiếng, ngáp cái rồi nói :" Vâng...."
Đại Vĩ cười tủm tỉm.


Ngồi xuống mép giường và đẩy cậu:" Đừng ngủ, đừng ngủ mà, nhanh nói chút cho tao, rốt cuộc thế nào ?"
" Cái gì thế nào chứ ?" Alex buồn ngủ muốn chết luôn.

Hôm qua mệt đến nửa đêm, lại cả ngày hôm nay nữa, cậu thèm ngủ mà.
"Lưu Thiền Nguyệt đó, cô ta thế nào ?"
" Bọn Bân Tử không kể với anh sao?" Alex nhắm tịt mắt.
" Cảm nhận mỗi người khác nhau chứ, tao đều muốn nghe hết, phân tích sự khác biệt." Đại Vĩ cười đến là dâm tà.
" Vậy không bằng tự anh đi ngủ với cô ta một lần thử xem sao ." Alex đạp anh ta" Tránh ra đi, đừng đẩy em nữa.

Ngủ !"
" Lưu Thiền Nguyệt tuy hơi mập một chút, lớn tuổi hơn một chút, tao không ngại ngủ với cô ta." Đại Vĩ trèo lên thang," Thế nhưng mà người ta không thèm để mắt đến tao à." Anh ta chép chép miệng lấy làm tiếc nuối.
Dáng người, cơ bắp và sức khỏe, Đại Vĩ đều có, nhưng lại thiếu vẻ đẹp của gương mặt, lăn lộn hoài cũng không mấy khá khẩm.

Nói về cái này, so với một người mới đến Đế Đô chưa đầy hai năm là Alex, thì anh ta còn thảm thương hơn.

Nói cho cùng, đây chính là một thế giới nhìn nét mặt mà.
Trong bóng tối, Alex nhớ lại Quách Trí lạnh lùng và nghiêm khắc hóa ra lại là một người cuồng cái đẹp, liền không nhịn được mà khóe miệng khẽ cong lên.
Rồi nghĩ tới lúc bình thường cô đối xử với cậu cũng giống như những người khác, chẳng có gì khác biệt, vậy mà trong lòng lại ngầm xoắn xít muốn ngủ với cậu.....!Khóe miệng của cậu lại càng vểnh hơn nữa.....
***
Sáng thứ bảy Quách Trí thức dậy, đầu đau muốn nứt ra, đây là di chứng của say rượu.
Chống chọi một lúc lâu, cuối cùng cũng mở mắt ra, phát hiện ấy vậy mà đang nằm trên giường của mình.

Xem ra hôm qua cũng không uống nhiều lắm đâu nhỉ ......Vẫn có thể tự mình đưa mình trở về nhà an toàn đấy thôi !
Mà không .....!Hình như không đúng .....!cô day mạnh huyệt thái dương, cuối cùng nhớ ra, hình như có người đưa cô về thì phải ? Ai nhỉ ? Mặt mũi đẹp đẽ ......!ò ......!Alexà .
Cô lồm cồm bò dậy, ngồi bên giường xoa xoa thái dương một hồi, duỗi duỗi lưng.

Chợt nhớ ra mình không tẩy trang !
Mang theo lớp trang điểm đi ngủ, là vô cùng tối kỵ ! Cô kinh hoàng sờ sờ gương mặt .......!Ơ .....!Có vẻ như .....!còn rất thoải mái !
Cô vào toilet soi gương một cách kỹ càng, xác nhận cô đã thực sự tẩy trang trước khi ngủ.

Không khỏi có chút mờ mịt .....!Hôm qua cô đã......! còn có ....!tỉnh táo như này ..........lực hành động ? Thật kỳ lạ !
Bước ra phòng khách, liền nhìn thấy trên bàn ăn có tờ giấy ghi chú.
【Chị Quách, cửa khóa trái, em để chìa khóa dưới thảm sàn, chị nhớ lấy lại ngay.Ps: Đã tẩy trang cho chị rồi, yên tâm ngủ nhé ! Alex】
Đã tẩy trang cho chị rồi ......
Quách Trí há hốc miệng nửa ngày mới khép lại.
Thằng nhóc này, có hơi thú vị !
Cô mở cửa ra lấy lại chìa khóa của mình.
Không hề nhớ được chuyện tối qua, cưỡng hôn cậu nhóc kia, còn tiết lộ bí mật của chính mình ....
***
Alex sắp hết tiền, cậu còn nợ Đại Vĩ năm nghìn đồng, vẫn cảm thấy xấu hổ nếu mở miệng mượn nữa.

Cuối tuần cậu chẳng đi đâu cả, đi đâu cũng phải tiêu tiền, nên cậu liền thành thật ở nhà.
Chịu đựng qua hai ngày, cuối cùng thứ hai cũng nhận được cuộc gọi từ tài vụ của nhà K, kêu cậu buổi chiều đến lấy tiền.

Quả thực như nghe thấy luân âm !
(*)Luân âm- 纶音: ngày xưa gọi là tờ chiếu vua.
Bổi chiều vui vẻ đi nhà K lấy tiền, rồi xuống luôn ngân hàng ở lầu dưới tìm máy ATM nộp tiền vào thẻ.


Tầng hầm chỗ họ sống vàng thau lẫn lộn, không thể để tiền mặt, tiền mất không phải lần một lần hai nữa, Đại Vĩ nói vậy.
Tiền vào thẻ rồi, cậu dùng điện thoại di động chuyển luôn vào tk của Đại Vĩ, trả nợ trước đã.

Đại Vĩ kiếm còn không bằng cậu, cho cậu mượn năm ngàn đồng dễ dàng như vậy, anh ấy cũng chẳng nói gì, trong lòng cậu thực sự biết ơn.

Chuyện đầu tiên khi có được tiền, chính là trả tiền cho Đại Vĩ trước .
Sau đó cậu lại chuyển một tháng tiền thuê nhà cho chủ nhà.
Ngoài cái rẻ thì tầng hầm chỗ cậu sống hiện giờ còn có cái lợi là trả tiền thuê nhà theo tháng.

So với theo quý, thậm chí nửa năm, thì cách này thực sự khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, cũng đừng nhẹ nhõm quá sớm.

Thời gian gia hạn của chủ nhà là ba ngày, khất nợ tiền nhà trên ba ngày, lúc về nhà sẽ thấy một ổ khóa to tổ chảng móc trên cửa.

Để kêu được chủ nhà sống ở tầng trên xuống mở cửa thì bạn phải trả tiền ngay lúc đó, chủ nhà sẽ mở liền cho bạn.

Nếu bạn vẫn không có tiền, chủ nhà cũng mở cho bạn, rồi bạn thu dọn đồ của mình, nhanh chóng mà cuốn xéo đi .
Chủ nhà này là người khá chí khí, tiền nợ ba ngày thuê này, ông ta cũng chẳng cần, ông ta chỉ cần bạn cuốn xéo.
"Tầng hầm này của tôi, có thể nói là chỗ rẻ nhất trong cả Đế Đô rồi đấy, cậu tìm được ở đâu với mức giá này hả ? Nếu đến cả tiền thuê phòng này mà cậu cũng không trả nổi thì ngay lúc chưa muộn, đừng lăn lộn ở Đế Đô nữa.

Chẳng thể sống tiếp được đâu !" Chủ nhà đã nói như vậy .
Đây thực sự là một tòa nhà cũ.

Trước đây lúc cải cách chế độ nhà ở, yêu cầu mọi người mua nhà, từ thuê của nhà nước trở thành nhà của mình.

Một căn bảy chục mét vuông chỉ mấy vạn đồng (khoảng trên trăm triệu VND).

Chủ nhà kia có mắt nhìn, có ý tưởng, quơ tay một cái mua luôn tầng hầm này.

Sau khi mua xong thì tự mình cải tạo lại một chút, xây một phòng để nước, một toilet và một gian tắm rửa.

Còn lại thì sửa thành từng phòng nhỏ nhỏ ngăn cách, cho thuê từng phòng một.
Trải qua mấy năm này, giá thuê phòng ở Đế Đô tăng nhanh như tên lửa.

Căn nhà năm đó mấy vạn, giờ có giá trị hơn ba triệu(~ Chín tỷ VND).Chính giá trị tầng hầm này cũng tăng theo gấp bội.

Chỉ là không bán, chứ tiền thuê nhà cũng tăng theo từ sớm.
Đây là khoản thu nhập quan trọng của gia đình chủ nhà.

Ông ta không bao giờ mất thời gian với những người đến cả tiền phòng cũng không trả nổi, phòng nhỏ này của ông ta trước giờ không phải lo về cho thuê.

Người nào không giao tiền, nhanh mà cút cho ông ta, khách thuê mới rất nhanh liền nối gót xách túi vào ở ngay.
Tầng hầm này, người đến kẻ đi, không biết đã thay đổi biết bao nhiêu người rồi.
Người nào mà kiếm được thì sẽ đi ở chỗ tốt hơn; Người nào không kiếm được, chán nản mà rời bỏ Đế Đô thôi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương