Edit : Michellevn
Alex đến Đế Đô , tìm được anh họ của bạn học.

Lúc đầu đi theo anh ta làm diễn viên quần chúng, một ngày có thể được tám mươi đến một trăm đồng, kiếm được miếng cơm ăn.
Dáng dấp diện mạo của cậu tốt, miệng lưỡi cũng ngọt ngào, lại biết luồn cúi và hòa đồng với mọi người.
Đã có người nói với cậu:" Cậu không có kỹ năng diễn xuất, chưa hề trải qua đào tạo gì, có lăn lộn thế nào thì cũng chẳng tìm được lối ra.

Nhìn dáng người cậu không tệ, chi bằng đi làm người mẫu tốt hơn." Rồi cho cậu số điện thoại của một người đại diện, cậu gọi điện thoại tới, phỏng vấn một lúc.

Cũng chưa có hợp đồng chính thức, chỉ là một thỏa thuận qua loa, liền xem như đã có người đại diện của mình.
Chỉ là người đại diện này cũng không mấy tin cậy, lúc làm lúc không, cứ lăn lộn như vậy, vẫn có thể gắng gượng mà sống sót ở Đế Đô.
Trên thực tế, cậu có ngoại hình tốt, qua lại còn có phần hơn cảĐại Vĩ.

Đại Vĩ dáng người cũng không tệ, nhưng vẻ đẹp thì không đủ .
Vào mùa xuân, cậu và Đại Vĩ cùng đi catwAlexk.

Thời tiết xuân hàn ở Đế Đô se lạnh, luồng không khí lạnh thổi tới, mới thay cái áo mỏng vào phải trùm cái áo khoác lên ngay.

Họ trình diễn đồ lót, còn chờở phòng ngoài.

Trời đang rất lạnh, một đám soái ca cơ bắp, chỉ mặc một cái quần nhỏ, đi tới đi lui trên sàn chữ T.

Trình diễn xong lạnh cóng đến nước mũi cũng chảy ra.
Vội vã đi ra phía sau mặc quần áo vào, không biết tên đần nào lấy áo khoác của Đại Vĩ rồi, đểĐại Vĩ đông lạnh luôn, Alex banh áo khoác ra, nói với cậu ta :" Qua đây chen chúc nè ."
Đại Vĩ cũng bỏ qua luôn ngượng ngùng, hai chàng trai bán khỏa thân, làn da dán làn da, quấn trong một cái áo khoác, chờ đợt trình diễn tiếp theo.
Mối quan hệ bạn bè cứ như vậy mà được gắn kết.
Vào thời điểm đó, Alex vẫn còn kiếm được kha khá, trong tay cũng có chút tiền, còn cùng người khác thuê chung một căn hộ ba phòng ngủ.
Vấn đề chính là, sau khi cậu lăn lộn ở Đế Đô hơn một năm, cậu đã về nhà hai lần.

Hai lần về này, lúc trở lại, cậu rơi vào tình trạng lưu lạc tìm tới Đại Vĩ cùng sống ở tầng hầm.
Tiền đều bịở nhà giữ lại hết.
Alex nhắm mắt lại.
Đại Vĩ không thể hiểu được cậu, nởi vì cậu có gia đình phải trở về.
Nhưng ba cậu và người đàn bà kia, chịu để cậu vào nhà, chịu để cậu sống trong nhà, chỉ là vì cậu mang theo túi lớn túi nhỏ mua từ Đế Đô xách về nhà.

Bởi vì cậu để lại tiền cho họ.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiền người đàn bà kia mỉm cười khen cậu, khen rằng cậu đã có tiến bộ rồi.

Cái giá của " tiến bộ", chính là cha cậu đích thân ra mặt, về cơ bản đã lấy hết số tiền trong tay cậu.
Họ không quan tâm cậu hết tiền rồi thì lúc trở lại Đế Đô sinh sống thế nào, họ cho rằng kiểu gì thì cậu vẫn có thể kiếm được.
Cậu không thể gánh nổi tiền thuê nhà chung của căn hộ ba phòng nữa, nhớ ra Đại Vĩ quen hồi Tết là sống ở tầng hầm, nghe nói là rất rẻ.

Cậu lập tức gọi điện thoại cho anh ta, đúng lúc chỗ của cậu ta còn một giường tầng trống.

Cậu liền xách ba lô đến sống cùng.

Nguyên một dãy tầng hầm này, chỉ có một nhà vệ sinh, một gian tắm vòi sen.

Lúc tắm rửa mọi người phải xếp hàng, đặt chậu ở cửa, xếp thay cho người.

Thường xuyên vẫn có người lén đổi ví trí chậu, cãi nhau đánh nhau là chuyện thường thấy.
Âm u lạnh lẽo và ẩm ướt.

Chỉ được mỗi cái là giá rẻ.
Đại Vĩ hỏi cậu sao lại rơi vào nghèo túng.

Cậu bèn kể chuyện trong nhà, Đại Vĩ tức giận đến nỗi lấy tay chọt đầu cậu.
" Đã như vậy rồi thì còn về làm mẹ gì ?" Anh ta chỉ tức rèn sắt không thành thép.

[1] Gốc là 恨铁不成钢 : có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.
Alex chỉ yên lặng hút thuốc.
Đại Vĩ không hiểu, bởi vì nơi đó có thể là chốn cho cậu quay về.
Nếu cậu không đưa tiền cho họ, thì đến cửa họ cũng chẳng thèm mở cho cậu, thì ngay cả chốn về cậu cũng chẳng còn nữa.
Một người trôi dạt bên ngoài, nếu đến cả một nơi để quay về cũng không có, thì trong lòng sẽ hoảng loạn.
Đêm khuya, Đại Vĩ dậy đi vệ sinh, lúc về trông thấy Alex cởi trần ngủ thì lay cậu dậy.
" Dậy, dậy đi ! Mặc áo vào ! Đã nói mày bao nhiêu lần rồi, sống ở tầng hầm là không được cởi trần ngủ, mấy tháng thôi là mày sẽ đau nhức bả vai và thắt lưng liền !" Đại Vĩ nói," Mày không biết ghê gớm thế nào đâu !"
Alex mơ màng bò dậy, tròng lên người cái áo thun bó sát, rồi lại nằm xuống, nhưng lại không buồn ngủ nữa.

Đại Vĩ cũng vậy.
Hai người liền chuyện trò qua lại.
" Ngày mai có hoạt động à ?"
" Ờ."
" Nhà ai vậy ?"
" Vẫn là nhà K."
" Vẫn Lưu Thiền Nguyệt hả ?"
" Không, biên tập khác.


Có thể là anh đã gặp rồi, một cô nàng tomboy.

Họ gì nhỉ, họ Cố hay họ Cung gì đó ?"
Đại Vĩ suy nghĩ chút rồi bảo :" Phải họ Quách không ?"
" Ò, họ Quách ! Đúng rồi, hình như thấy gọi là Quách Trí." Alex nói, " Cô ta thế nào ? Có ghê gớm không ?"
" Ghê gớm hay không .....!Nói thế nào nhỉ ....." Đại Vĩ nói,"Mày làm tốt thì không sao.

Cô ta đối với công việc thì vô cùng tích cực.

Mày đừng có mà dùng mánh lới lười biếng, cũng không được đến muộn, sáng mai đi sớm chút, cô ta rất ghét người không đúng giờ.

Mày mà đến muộn cô ta sẽ chửi liền.

Cô ta chửi người cũng ghê gớm lắm ! Lần trước Michael lau dầu người mẫu, bị cô ta chỉ mũi chửi cho một trận."
" Ghê dữ vậy à ?" Alex có hơi lo lắng.

Michael là nhiếp ảnh gia có chút nổi tiếng trong ngành, cũng có chút cà vị(*)
(*) Cà vị (咖位): một danh từ của ngành giải trí, là vị trí trong ngành giải trí.

Cà vị càng cao, thì mức độảnh hưởng càng lớn, mức lương càng cao.

" Nhưng không sao đâu, mày chỉ cần làm việc nghiêm túc là được rồi.

Cô ta tốt hơn Lưu Thiền Nguyệt rất nhiều.

Cô ta không bao giờ kéo dài việc thanh toán, miễn là vượt qua đánh giá, cô ta sẽ ký phiếu kết toán liền, lập tức có thể sang bên tài vụ lấy tiền ngay, không bao giờ trì hoãn."
" Vậy còn được đó ."
" Nhưng nhất thiết mày không được cười đùa cợt nhả với cô ta trong lúc làm việc, mày nhớ kỹ đấy.

Lúc nghỉ ngơi thì không sao cả.

Nếu cô ta hô " bắt đầu công việc ", mày phải lập tức tiến vào trạng thái tốt nhất.

Mày mà làm tốt thì mọi chuyện đều tốt, chứ mày làm không tốt thì cứ chờ mà ăn quả đắng ."
" Ò ........." Alex nói trong bóng tối," Hiểu rồi ..."

Con người Alex, ngoài cao to đẹp trai ra, còn có một ưu điểm lớn nhất, chính là nghe người khác khuyên bảo.
Đại Vĩ bảo cậu không được đến muộn, cậu liền thức dậy sớm một chút, rồi vội vã đi tới đó sớm.

Lúc tới Studio, phát hiện cậu vẫn chưa phải là người sớm nhất, Quách Trí đã tới đó rồi.
Mái tóc không dài được cột thành hai chùm nhỏ phía sau đầu, áo ngắn tay lỡ, tay áo còn săn đến trên khuỷu tay.

Trông như một cậu bé đẹp trai.

Làn da rất mịn màng, cũng không nhìn ra được bao nhiêu tuổi.

Nhưng có thể là một biên tập từng trải, thì sẽ không còn quá trẻ nữa.
Alex liền vô cùng lễ phép mà cất tiếng chào giống như học sinh tiểu học :" Em chào chị Quách ."
Quách Trí ngẩng lên, hơi có vẻ ngạc nhiên.
Cậu trai trông rất đẹp, đường nét khuôn mặt sắc nét, lông mày dày dặn, nhưng lại không quá thô, khuôn mặt thanh tú, nhưng có dáng dấp cao to, các đường cơ bắp có thể nhìn thấy qua chiếc áo thun bó sát người, không mất đi khí chất của cậu trai.
Chỉ là khí chất có chút sa sút, không rạng rỡ lắm.

Nhưng dường như lại có một hương vị khác.
" Chào !" Quách Trí trả lời một cách hắng hái.

Cúi đầu lật lật tài liệu trong tay, xác nhận một chút rồi nói :" Alex phải không ? Đến sớm thật đấy !"
" Ăn sáng chưa ? Kia có đồ ăn sáng kìa !" Cô chỉ chỉ .
Quả thật là Alex vẫn chưa ăn sáng.

Cậu sợ đến trễ, bị mắng.

Hiện giờ cậu gánh nợ, vô cùng thiếu tiền, nhất định phải chăm chỉ làm việc.
Cậu nhìn theo tay cô chỉ, thấy một túi lớn trên bàn, có đến cả chục tô cháo đóng nắp, còn có cả một ụ trứng trà gì gì đó.

Lúc này không có ai khác, chỉ có thể là Quách Trí mua.

Thật đúng như những gì Đại Vĩ đã nói, là một người rất tốt bụng.
Cậu nói cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.
Quách Trí lật tài liệu trong tay, lại liếc nhìn cậu trai đang yên lặng ăn sáng ở bên kia.
Người đại diện quỷ gì thế này, gửi cái loại ảnh gì trong tài liệu vậy ? Nếu lúc đó mà cô trông thấy người thật thì tuyệt đối sẽ không chọn cậu làm phông nền.Lần này là chụp chân dung nhóm, nhân vật chính là một nam một nữ, phía sau là mấy chàng trai làm cảnh nền.

Alex chính là một trong mấy người làm cảnh nền.
Nhân vật chính thì Quách Trí đã đích thân chọn lúc phỏng vấn.Mấy người làm cảnh nền thì chỉ chọn thông qua hình ảnh.

Nào biết được trong cảnh nền lại có một vẻ đẹp làm người ta kinh ngạc như vậy.

Hiện giờQuách Trí có chút lo lắng , chút nữa liệu chàng trai này có thể chiếm hết spotlight hay không .
Đồng thời lại nghĩ tới người đại diện kia của cậu đúng là quái lạ, người đại diện nhà người ta đều chọn ra những bức ảnh đẹp nhất của con nhà mình rồi mới gửi đi, còn người đại diện này của cậu thì lại lấy đại tấm hình quỷ như vậy! Là thợ chụp sao ? Nghiệp dư à ?
Cũng chẳng có nhiều thời gian để cô nghĩ linh tinh nữa, người trong tổ dự án đang lục tục tới.


Về cơ bản các người mẫu đều đã từng hợp tác, đều biết tính tình của Quách Trí, không ai dám đến muộn.

Người đến muộn nhất vừa đặt chân bước vào phòng chụp ảnh, còn len lén quệt mồ hôi lạnh.
Thế là liền bắt đầu.
Trang điểm, thay quần áo, bố trí ánh sáng, mọi người đều nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.

Nhiếp ảnh gia chụp mấy kiểu, rồi ngoắc ngoắc tay với Quách Trí.

Quách Trí đi qua, anh ta đưa máy ảnh cho cô xem.

Quả nhiên đúng nhưQuách Trí lo lắng, Alex đã chiếm hết spotlight rồi.
Nếu chụp đơn lẻ thì không rõ mấy nhưng nếu là cả nhóm, thì cậu cùng mấy người nền đứng phía sau nam nữ chính, giá trị nhan sắc liền vượt trội hẳn.

Toàn bộ hình ảnh đều mất đi cảm giác cân bằng.
Quách Trí và nhiếp ảnh thì thầm thảo luận với nhau.

Lúc này, mọi người đều biết điều mà không gây ra tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng rì rầm của hai người này, nhưng lại không rõ họ đang nói gì .
Hai người nói được mấy câu, cùng ngước lên nhìn nhìn Alex, rồi lại cúi xuống thì thầm tiếp.
Alex rất căng thẳng, sợ là vừa rồi mình pose không đúng, boss không hài lòng.

Cậu đang mang nợ, lại sắp phải trả tiền thuê phòng, lúc này công việc không thể xảy ra sai sót được.
Hai người kia cuối cùng cũng thảo luận xong, Quách Trí ngẩng lên gọi :" Alex, cậu lại đây một chút."
Alex hết sức căng thẳng mà bước qua, khuôn mặt khôi ngô thể hiện sự lo lắng.
Quách Trí lại bảo stylit:" Đưa cậu ta đi thay quần áo." Cô lại dặn một lượt.
Alex mơ hồ đi theo stylit thay quần áo, lúc trở lại, Quách Trí liền đưa cậu từ trong đám phông nền lên phía trước.

Nhân vật chính phối hợp một nam một nữ đã biến thành hai nam một nữ.

Alex cũng không hỏi nhiều, rất ngoan ngoãn, nhiếp ảnh bảo cậu làm thế nào thì cậu làm thế đó, vô cùng nghe lời.
Quách Trí thì thích kiểu giai biết nghe lời thế này.
Chụp mấy kiểu sau đó, nhiếp ảnh cũng thấy rất hài lòng, đưa qua cho Quách Trí xem.
Trong bức ảnh, phía sau đều là giai đẹp, xuất sắc nhất chính là hai cậu giai đứng hai bên nữ chính.

Người mẫu nữở chính giữa mỉm cười tự tin nhìn vào máy chụp ảnh, tay chống dưới cằm.

Sản phẩm được đeo trên cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, hết sức nổi bật, hiệu quả tốt hơn mong đợi.
Chỉ cần không phải cậu làm sai là tốt rồi, Alex nhẹ nhõm thở một hơi thật dài.
Chụp đến giữa trưa, kế hoạch là buổi chiều chụp tiếp với một tổ, ngày mai có một tổ ngoài trời.

Buổi trưa thì dùng bữa ăn công việc ngay tại studio này, gọi cơm hộp bên ngoài.
Alex ăn xong cơm hộp, nhai một thanh kẹo cao su, nghe ngóng một chút rồi vội vàng đi đến một phòng khác trong studio để tìm Lâm Thiền Nguyệt.
Cậu đã gọi điện cho tài vụ nhà K, hỏi món tiền kia của cậu chừng nào thì thanh toán, tài vụ tìm kiếm một hồi, rồi trả lời bằng giọng rất không kiên nhẫn :" Cậu tìm biên tập đi, phiếu thanh toán vẫn chưa đến tài vụ đâu, thì tôi sao mà thanh toán cho cậu được chứ ?"
Đại Vĩ nói không sai mà, thực sự là đã bị giữ lại ở chỗLâm Thiền Nguyệt !.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương