Tiểu Thiếp Vương Phủ
-
Chương 17
Ngay từ đầu, Mai Tố Tố thật sự không biết nên đáp trả như nào, chủ yếu là vì người cổ đại thích vòng vo, chỉ nghĩ đến ẩn ý trong câu nói cũng đủ đau đầu, đừng nói dùng cách tương tự để đáp trả, một chuỗi từ thô tục nghẹn ứ trong lòng, cảm thấy bực bội đến hoảng.
Sau khi tức giận nhiều lần, nàng cũng không muốn nhịn, bắt nạt người thì thôi đi, còn bắt nạt đến nghiện rồi?
Nàng không dám làm gì trắc phi, nhưng chẳng lẽ nàng không làm gì được hai thị kia sao? Chân trần không sợ đi giày, dù sao nàng cũng đủ thảm rồi, ai còn sợ ai?
Sau khi thỉnh an ngày thứ ba, Mai Tố Tố thở phì phì xoay hai vòng trong phòng, cuối cùng cười lạnh một tiếng, sai Hoa Nùng gói hai túi lá trà đưa sang cho hai vị thị, còn cố ý dặn dò một câu: “Nói lá trà này do Vương gia ban cho, nếu hai vị tỷ tỷ không chê, có thể nếm thử xem, có mùi thơm tươi mát, hợp với hai vị tỷ tỷ nhất.”
Hoa Nùng nghe lời này xong, lập tức sững sờ tại chỗ, ý châm chọc trong lời này, nàng ấy cũng nghe ra được.
Không phải đang mắng hai vị thị miệng quá thối sao? Nếu thật sự nói ra lời này, nàng ấy nghĩ không cần đến một ngày, Vương phủ sẽ loạn lên.
Nàng ấy do dự nhìn Mai Tố Tố, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, làm thế không tốt lắm đâu?”
Mai Tố Tố liếc nàng ấy một cái, hừ hừ nói: “Bảo ngươi đi thì đi đi, nói vớ vẩn như vậy làm gì?”
Nha hoàn rụt rụt cổ, thật sự cầm hai gói lá trà đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng ấy, Mai Tố Tố lập tức cực kỳ vui sướng, không phải ghen ghét nàng được sủng ái sao? Vậy nàng liền khoe khoang cho các nàng xem, nghĩ đến sắc mặt hai vị thị sau khi nghe được lời này, cả người nàng đều cảm thấy thoải mái.
Lão hổ không phát uy, lại nghĩ nàng là mèo bệnh ư?
Buổi chiều nàng liền giả bệnh, dù sao mấy ngày nay cẩu Vương gia cũng không ở trong phủ, cũng không có vẻ sẽ trở về sớm, vậy cứ loạn đi, chờ hắn về, chỉ sợ chuyện đã lắng xuống rồi.
Mai Tố Tố âm thầm đắc ý, tự gắn cho mình cái mác thông minh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi đưa lá trà qua, hai vị thị liền bùng nổ tại trận, Hoa Nùng không thấy mặt hai vị thị, lời nàng ấy được nha hoàn thông truyền, hai vị thị đã biết, đồng thời nha hoàn chạy vặt phía dưới cũng biết.
Chuyện Mai Tố Tố bị hai vị thị liên thủ bắt nạt mấy ngày nay, người trong phủ đều nghe được, mọi người cho rằng có lẽ vì chuyện lần trước, vị Mai thị này nhát gan, sợ phiền phúc, lại thấy thái độ của trắc phi, rõ ràng đang dung túng hai vị thị, thế nên hạ nhân đều gió chiều nào theo chiều ấy. Nào biết vị Mai thị này đột nhiên chơi ra chiêu tàn nhẫn như vậy, so với Liễu thị, Trịnh thị giấu dao giấu kiếm, chiêu này của Mai thị giống như tát thẳng vào mặt người ta một cái, mà cái tát này còn rất kêu. Dùng đồ Vương gia ban thưởng đi tát vào mặt các nàng, nói trắng ra là chửi người ta miệng thối, ai có thể chịu được?
Hai người chạy tới chỗ trắc phi ăn vạ.
Trắc phi nghe được liền đau đầu, sai người đi gọi Mai Tố Tố đến đây, nào biết nha hoàn vừa mới ra sân liền đụng phải Hoa Nùng, nàng ấy đang hoang mang , lời nói lộn xộn, nói Mai chủ tử nghe được hai vị thị bốc hỏa, trong lòng nào biết ý tốt lại vô tình gây chuyện xấu, quýnh lên nên hôn mê bất tỉnh, muốn mời đại phu qua nhìn xem.
“....”
Sau khi tức giận nhiều lần, nàng cũng không muốn nhịn, bắt nạt người thì thôi đi, còn bắt nạt đến nghiện rồi?
Nàng không dám làm gì trắc phi, nhưng chẳng lẽ nàng không làm gì được hai thị kia sao? Chân trần không sợ đi giày, dù sao nàng cũng đủ thảm rồi, ai còn sợ ai?
Sau khi thỉnh an ngày thứ ba, Mai Tố Tố thở phì phì xoay hai vòng trong phòng, cuối cùng cười lạnh một tiếng, sai Hoa Nùng gói hai túi lá trà đưa sang cho hai vị thị, còn cố ý dặn dò một câu: “Nói lá trà này do Vương gia ban cho, nếu hai vị tỷ tỷ không chê, có thể nếm thử xem, có mùi thơm tươi mát, hợp với hai vị tỷ tỷ nhất.”
Hoa Nùng nghe lời này xong, lập tức sững sờ tại chỗ, ý châm chọc trong lời này, nàng ấy cũng nghe ra được.
Không phải đang mắng hai vị thị miệng quá thối sao? Nếu thật sự nói ra lời này, nàng ấy nghĩ không cần đến một ngày, Vương phủ sẽ loạn lên.
Nàng ấy do dự nhìn Mai Tố Tố, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, làm thế không tốt lắm đâu?”
Mai Tố Tố liếc nàng ấy một cái, hừ hừ nói: “Bảo ngươi đi thì đi đi, nói vớ vẩn như vậy làm gì?”
Nha hoàn rụt rụt cổ, thật sự cầm hai gói lá trà đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng ấy, Mai Tố Tố lập tức cực kỳ vui sướng, không phải ghen ghét nàng được sủng ái sao? Vậy nàng liền khoe khoang cho các nàng xem, nghĩ đến sắc mặt hai vị thị sau khi nghe được lời này, cả người nàng đều cảm thấy thoải mái.
Lão hổ không phát uy, lại nghĩ nàng là mèo bệnh ư?
Buổi chiều nàng liền giả bệnh, dù sao mấy ngày nay cẩu Vương gia cũng không ở trong phủ, cũng không có vẻ sẽ trở về sớm, vậy cứ loạn đi, chờ hắn về, chỉ sợ chuyện đã lắng xuống rồi.
Mai Tố Tố âm thầm đắc ý, tự gắn cho mình cái mác thông minh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi đưa lá trà qua, hai vị thị liền bùng nổ tại trận, Hoa Nùng không thấy mặt hai vị thị, lời nàng ấy được nha hoàn thông truyền, hai vị thị đã biết, đồng thời nha hoàn chạy vặt phía dưới cũng biết.
Chuyện Mai Tố Tố bị hai vị thị liên thủ bắt nạt mấy ngày nay, người trong phủ đều nghe được, mọi người cho rằng có lẽ vì chuyện lần trước, vị Mai thị này nhát gan, sợ phiền phúc, lại thấy thái độ của trắc phi, rõ ràng đang dung túng hai vị thị, thế nên hạ nhân đều gió chiều nào theo chiều ấy. Nào biết vị Mai thị này đột nhiên chơi ra chiêu tàn nhẫn như vậy, so với Liễu thị, Trịnh thị giấu dao giấu kiếm, chiêu này của Mai thị giống như tát thẳng vào mặt người ta một cái, mà cái tát này còn rất kêu. Dùng đồ Vương gia ban thưởng đi tát vào mặt các nàng, nói trắng ra là chửi người ta miệng thối, ai có thể chịu được?
Hai người chạy tới chỗ trắc phi ăn vạ.
Trắc phi nghe được liền đau đầu, sai người đi gọi Mai Tố Tố đến đây, nào biết nha hoàn vừa mới ra sân liền đụng phải Hoa Nùng, nàng ấy đang hoang mang , lời nói lộn xộn, nói Mai chủ tử nghe được hai vị thị bốc hỏa, trong lòng nào biết ý tốt lại vô tình gây chuyện xấu, quýnh lên nên hôn mê bất tỉnh, muốn mời đại phu qua nhìn xem.
“....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook