Tiểu Thiếp Vương Phủ
-
Chương 14
Vị trí chính phi cũng để trống, thế nhưng lão hoàng đế lại ban cho hắn nữ nhi của quan tứ phẩm làm trắc phi, dường như hắn vẫn rất được sủng ái, cũng không lo đến chuyện sau này không tìm được mối hôn sự tốt. Mai Tố Tố còn nghe nói, thật ra cẩu Vương gia này không phải con ruột của đương kim Thục phi, Thục phi chỉ là dì của hắn, năm ấy, mẫu thân hắn là một vị phi tử rất được sủng ái, nhưng chẳng may mất sớm không rõ lí do, vì sự sủng ái trước đây, nhà mẹ đẻ mẫu phi hắn đưa một nữ nhân có dung mạo tương tự tiến cung, đây mới là Thục phi.
Mọi chuyện rất phức tạp, đây không phải chuyện cái đầu của Mai Tố Tố có thể tự lí giải được.
Tối qua Tấn Vương không hồi phủ, Mai Tố Tố cũng không thể lấy cớ làm biếng được, thực ra dù nàng đi hay không, trắc phi đều cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn cần bày tỏ thành ý.
Trời chưa sáng, Mai Tố Tố đã ra ngoài, trước khi ra ngoài, nàng còn trang điểm cẩn thận hồi lâu, tránh xảy ra sơ suất, nàng chọn một bộ váy áo màu trắng đơn giản, muốn áp chế gương mặt này của bản thân, cơ thể này quá xinh đẹp, chỉ cần mặc y phục hơi sáng màu, nàng trông vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, rực rỡ lóa mắt, nàng vốn định chọn y phục nhạt màu, nghĩ rằng sẽ tốt hơn một chút, nào ngờ tuy bớt vài phần lộng lẫy nhưng lại thêm mấy phần hồn nhiên, ngây thơ. “...” Được rồi, vấn đề này thật sự không trách nàng được.
Thật ra trong tủ cũng không có nhiều váy áo đẹp, không còn cách nào khác, cơ thể này vốn đã hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp, Mai Tố Tố chỉ có thể mặc như vậy ra cửa.
Sắc trời bên ngoài u ám, xám xịt, ra đến sân liền nhận thấy trong phủ rất yên tĩnh, các hạ nhân đều đã bắt đầu làm việc, tất cả đều không phát ra tiếng động, càng không có người túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Khi nhìn thấy nàng, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại còn lễ phép cúi người, chào một tiếng “Mai thị.”
Mai Tố Tố dẫn theo Hoa Nùng đến một đoạn đường lớn, Vương phủ rất rộng, vòng qua hoa viên, xuyên qua đình đài lầu các, rồi lại đi hết mấy cái sân, sau đó đi qua một mảnh rừng trúc mới đến nơi trắc phi ở, bên trong to hơn tiểu viện của Mai Tố Tố không biết bao nhiêu lần, phải đi qua vài cánh cửa, cách vài bước lại có một người canh giữ, mắt hạ nhân luôn nhìn thẳng, yên lặng làm việc, người nào người nấy đều ngoan ngoãn làm tròn bổn phận. Mai Tố Tố được người dẫn vào gian tiếp khách, trong phòng có đèn nhưng vẫn hơi tối, sau khi vào mới nhìn thấy, bên trong đã có hai người, một trái một phải, nàng nhận ra hai người này, người bên trái mặc váy lam chính là Liễu thị,
phụ thân làm quan ở kinh đô, địa vị tương đối cao nhưng dung mạo bình thường.
Người mặc váy màu đỏ sẫm ngồi bên phải chính là Trịnh thị, phụ thân là một huyện lệnh phía nam, dung mạo thanh tú, nghe nói lúc trước vị Trịnh thị này từng được sủng ái nhưng không nhiều, tuy vào phủ đã nhiều năm nhưng cũng chỉ mang về được danh xưng thị, không có hài tử. Lúc trước Mai Tố Tố còn nghĩ, có phải do giá trị nhan sắc của nữ nhân trong phủ quá tệ nên cẩu Vương gia này mới không gần nữ sắc hay không, bởi rốt cuộc mấy vị chủ tử này, gồm cả trắc phi, thực ra gương mặt còn không bằng nàng ở hiện đại.
Mọi chuyện rất phức tạp, đây không phải chuyện cái đầu của Mai Tố Tố có thể tự lí giải được.
Tối qua Tấn Vương không hồi phủ, Mai Tố Tố cũng không thể lấy cớ làm biếng được, thực ra dù nàng đi hay không, trắc phi đều cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn cần bày tỏ thành ý.
Trời chưa sáng, Mai Tố Tố đã ra ngoài, trước khi ra ngoài, nàng còn trang điểm cẩn thận hồi lâu, tránh xảy ra sơ suất, nàng chọn một bộ váy áo màu trắng đơn giản, muốn áp chế gương mặt này của bản thân, cơ thể này quá xinh đẹp, chỉ cần mặc y phục hơi sáng màu, nàng trông vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, rực rỡ lóa mắt, nàng vốn định chọn y phục nhạt màu, nghĩ rằng sẽ tốt hơn một chút, nào ngờ tuy bớt vài phần lộng lẫy nhưng lại thêm mấy phần hồn nhiên, ngây thơ. “...” Được rồi, vấn đề này thật sự không trách nàng được.
Thật ra trong tủ cũng không có nhiều váy áo đẹp, không còn cách nào khác, cơ thể này vốn đã hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp, Mai Tố Tố chỉ có thể mặc như vậy ra cửa.
Sắc trời bên ngoài u ám, xám xịt, ra đến sân liền nhận thấy trong phủ rất yên tĩnh, các hạ nhân đều đã bắt đầu làm việc, tất cả đều không phát ra tiếng động, càng không có người túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Khi nhìn thấy nàng, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại còn lễ phép cúi người, chào một tiếng “Mai thị.”
Mai Tố Tố dẫn theo Hoa Nùng đến một đoạn đường lớn, Vương phủ rất rộng, vòng qua hoa viên, xuyên qua đình đài lầu các, rồi lại đi hết mấy cái sân, sau đó đi qua một mảnh rừng trúc mới đến nơi trắc phi ở, bên trong to hơn tiểu viện của Mai Tố Tố không biết bao nhiêu lần, phải đi qua vài cánh cửa, cách vài bước lại có một người canh giữ, mắt hạ nhân luôn nhìn thẳng, yên lặng làm việc, người nào người nấy đều ngoan ngoãn làm tròn bổn phận. Mai Tố Tố được người dẫn vào gian tiếp khách, trong phòng có đèn nhưng vẫn hơi tối, sau khi vào mới nhìn thấy, bên trong đã có hai người, một trái một phải, nàng nhận ra hai người này, người bên trái mặc váy lam chính là Liễu thị,
phụ thân làm quan ở kinh đô, địa vị tương đối cao nhưng dung mạo bình thường.
Người mặc váy màu đỏ sẫm ngồi bên phải chính là Trịnh thị, phụ thân là một huyện lệnh phía nam, dung mạo thanh tú, nghe nói lúc trước vị Trịnh thị này từng được sủng ái nhưng không nhiều, tuy vào phủ đã nhiều năm nhưng cũng chỉ mang về được danh xưng thị, không có hài tử. Lúc trước Mai Tố Tố còn nghĩ, có phải do giá trị nhan sắc của nữ nhân trong phủ quá tệ nên cẩu Vương gia này mới không gần nữ sắc hay không, bởi rốt cuộc mấy vị chủ tử này, gồm cả trắc phi, thực ra gương mặt còn không bằng nàng ở hiện đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook