Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
-
Chương 39: Trao đổi điều kiện
Vốn là cuộc tranh đấu của hai mẫu tử này, Yến Vũ Nhi hoàn toàn có thể làm như không thấy, nhưng, nàng vừa mới đến, không muốn quá nổi bật, liền lên tiếng khuyên nhủ: "Vương gia đừng tức giận, ta không phải là người kén chọn, trà ngon trà hỏng gì đó cũng không phân biệt được, không cần quá so đo!"
"Không được!" Lý Thư xanh mặt, cả người tản ra hàn ý lạnh lẽo, xem ra là thật sự tức giận.
Yến Vũ Nhi thấy khuyên không được, liền không khuyên nhủ nữa, chẳng qua chỉ là nhỏ giọng thầm thì: "Hừ, ai bảo ngươi nạp một phòng nữ nhân vào, đáng đời!"
Lý Thư thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng mấp máy, ánh mắt híp lại, lấn đến gần Yến Vũ Nhi: "Nói lại lần nữa xem?"
Yến Vũ Nhi làm sao còn dám nói lại, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vội vàng khoát tay che giấu nói: "Ồ, ta có nói gì sao? Không có đâu, ngươi nghe lầm đó! Ha ha!"
"Hừ, đó là tốt nhất, nếu không…" Lý Thư nhìn chằm chằm vào mặt Yến Vũ Nhi, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, để cho trái tim của nàng rất kinh hoảng.
Chẳng lẽ, hắn nhìn ra vấn đề gì sao?
Trong lòng nàng đang gõ trống nhỏ, nhìn khuôn mặt tuấn tú liền rời xa hơn tấc, Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói rồi, những vết sưng đỏ trên mặt đó là nàng vắt óc suy tính làm ra, dù cho có một vài thái y tới tra cũng chưa chắc nhìn ra được sơ hở.
Lý Thư rốt cuộc cách nàng một khoảng cách an toàn, tầm mắt nhìn thấy Lộng Ngọc vẫn đang quét mảnh sứ vỡ vụn, phất tay nói: "Đi xuống đi!"
Lộng Ngọc vội vàng nhân cơ hội chạy ra ngoài, nàng hầu hạ vị gia này cũng không ít thời gian, mỗi lần thấy hắn vẫn kinh hồn bạt vía.
Sau khi Lộng Ngọc rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi khiến cả người nàng không được tự nhiên, ánh mắt tránh né, cuối cùng thật sự không nhịn được, chống lại con ngươi theo sát không tha của hắn, hít sâu một hơi nói: "Dụ Vương, chúng ta không quen, làm sao ngươi có thể nhìn chằm chằm vào một nữ tử xa lạ chứ, thật không có quy củ!"
Con ngươi Lý Thư chợt lóe, mày kiếm hơi nhíu: "Nếu như bổn vương nhớ không lầm, hình như hiện giờ ngươi là nữ nhân của ta đúng không?"
Cái gì gọi là nữ nhân của hắn? Trong lòng Yến Vũ Nhi dâng lên một cơn ác hàn, mặt đỏ lên tranh cãi: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi cưỡng từ đoạt lý!"
Không biết xấu hổ, nàng là phái nữ thời đại mới, mới không phải là nữ nhân của người nào đó, nàng vô cùng không thích cái xưng hô này.
"Ta cho ngươi biết, mặc dù trên danh nghĩa ta là tiểu thiếp của ngươi, thế nhưng, con người của ta cũng có ranh giới cuối cùng! Ngươi đã là Vương gia tôn quý, cũng không thể cưỡng ép người khác chứ!" Yến Vũ Nhi thử phân rõ phải trái với hắn.
"Nói nghe một chút!" Lý Thư móc móc lỗ tai, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
"Được! Ranh giới cuối cùng của bản cô nương chính là, ta mắc bệnh khiết phích*, không thích đôi giày rách người khác đã từng đi qua, ngươi chính là đôi giày rách kia, nghe hiểu không? Cho nên, sau này ngươi không được phép ra vào cái phòng này! Đây chính là ranh giới cuối cùng của ta!"
*khiết phích: thích sạch sẽ
Ánh mắt của nàng khẽ khép lại, bật thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. Trong lòng có chút sợ sệt, nhưng mà, thoáng cái nói ra hết, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì tranh thủ giành lấy quyền lợi của mình, bất cứ giá nào, nàng cũng không muốn làm chuyện thân mật với một người xa lạ hoàn toàn không có cảm tình.
"Nàng cảm thấy, bổn vương có thể đáp ứng điều kiện hoang đường vô lý như vậy sao?" Lý Thư nhẹ nhàng thoải mái phản bác lại lời nói của nàng.
"Tốt thôi, ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, chẳng qua nếu ta có thể giúp ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?" Yến Vũ Nhi thần bí cười cười, mặt mày cong cong lộ ra dáng vẻ giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Lý Thư nhìn nàng còn có thể trao đổi điều kiện với mình, có hứng thú để sát lỗ tai vào, Yến Vũ Nhi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu, lại thấy Lý Thư khẽ gật đầu: "Tốt, bổn vương trái lại muốn xem một chút, rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì mà làm được. Nếu không thì ngươi liền ngoan ngoãn làm nữ nhân của bổn vương đi!"
Ánh mắt của hắn quét khắp người nàng một lần, bởi vì Yến Vũ Nhi đang hưng phấn nên không có cảm thấy được, nàng cười sáng lạn, đưa bàn tay phải ra vỗ tay lập thệ, "Được, một lời đã định!"
Lý Thư chỉ sững sờ trong chốc lát, cũng bắt chước nàng vươn tay ra, vỗ nhẹ một cái vào bàn tay của nàng, cười ý vị thâm trường.
"Không được!" Lý Thư xanh mặt, cả người tản ra hàn ý lạnh lẽo, xem ra là thật sự tức giận.
Yến Vũ Nhi thấy khuyên không được, liền không khuyên nhủ nữa, chẳng qua chỉ là nhỏ giọng thầm thì: "Hừ, ai bảo ngươi nạp một phòng nữ nhân vào, đáng đời!"
Lý Thư thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng mấp máy, ánh mắt híp lại, lấn đến gần Yến Vũ Nhi: "Nói lại lần nữa xem?"
Yến Vũ Nhi làm sao còn dám nói lại, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vội vàng khoát tay che giấu nói: "Ồ, ta có nói gì sao? Không có đâu, ngươi nghe lầm đó! Ha ha!"
"Hừ, đó là tốt nhất, nếu không…" Lý Thư nhìn chằm chằm vào mặt Yến Vũ Nhi, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, để cho trái tim của nàng rất kinh hoảng.
Chẳng lẽ, hắn nhìn ra vấn đề gì sao?
Trong lòng nàng đang gõ trống nhỏ, nhìn khuôn mặt tuấn tú liền rời xa hơn tấc, Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói rồi, những vết sưng đỏ trên mặt đó là nàng vắt óc suy tính làm ra, dù cho có một vài thái y tới tra cũng chưa chắc nhìn ra được sơ hở.
Lý Thư rốt cuộc cách nàng một khoảng cách an toàn, tầm mắt nhìn thấy Lộng Ngọc vẫn đang quét mảnh sứ vỡ vụn, phất tay nói: "Đi xuống đi!"
Lộng Ngọc vội vàng nhân cơ hội chạy ra ngoài, nàng hầu hạ vị gia này cũng không ít thời gian, mỗi lần thấy hắn vẫn kinh hồn bạt vía.
Sau khi Lộng Ngọc rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm Yến Vũ Nhi khiến cả người nàng không được tự nhiên, ánh mắt tránh né, cuối cùng thật sự không nhịn được, chống lại con ngươi theo sát không tha của hắn, hít sâu một hơi nói: "Dụ Vương, chúng ta không quen, làm sao ngươi có thể nhìn chằm chằm vào một nữ tử xa lạ chứ, thật không có quy củ!"
Con ngươi Lý Thư chợt lóe, mày kiếm hơi nhíu: "Nếu như bổn vương nhớ không lầm, hình như hiện giờ ngươi là nữ nhân của ta đúng không?"
Cái gì gọi là nữ nhân của hắn? Trong lòng Yến Vũ Nhi dâng lên một cơn ác hàn, mặt đỏ lên tranh cãi: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi cưỡng từ đoạt lý!"
Không biết xấu hổ, nàng là phái nữ thời đại mới, mới không phải là nữ nhân của người nào đó, nàng vô cùng không thích cái xưng hô này.
"Ta cho ngươi biết, mặc dù trên danh nghĩa ta là tiểu thiếp của ngươi, thế nhưng, con người của ta cũng có ranh giới cuối cùng! Ngươi đã là Vương gia tôn quý, cũng không thể cưỡng ép người khác chứ!" Yến Vũ Nhi thử phân rõ phải trái với hắn.
"Nói nghe một chút!" Lý Thư móc móc lỗ tai, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
"Được! Ranh giới cuối cùng của bản cô nương chính là, ta mắc bệnh khiết phích*, không thích đôi giày rách người khác đã từng đi qua, ngươi chính là đôi giày rách kia, nghe hiểu không? Cho nên, sau này ngươi không được phép ra vào cái phòng này! Đây chính là ranh giới cuối cùng của ta!"
*khiết phích: thích sạch sẽ
Ánh mắt của nàng khẽ khép lại, bật thốt ra những lời thiếu suy nghĩ. Trong lòng có chút sợ sệt, nhưng mà, thoáng cái nói ra hết, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì tranh thủ giành lấy quyền lợi của mình, bất cứ giá nào, nàng cũng không muốn làm chuyện thân mật với một người xa lạ hoàn toàn không có cảm tình.
"Nàng cảm thấy, bổn vương có thể đáp ứng điều kiện hoang đường vô lý như vậy sao?" Lý Thư nhẹ nhàng thoải mái phản bác lại lời nói của nàng.
"Tốt thôi, ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, chẳng qua nếu ta có thể giúp ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?" Yến Vũ Nhi thần bí cười cười, mặt mày cong cong lộ ra dáng vẻ giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Lý Thư nhìn nàng còn có thể trao đổi điều kiện với mình, có hứng thú để sát lỗ tai vào, Yến Vũ Nhi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu, lại thấy Lý Thư khẽ gật đầu: "Tốt, bổn vương trái lại muốn xem một chút, rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì mà làm được. Nếu không thì ngươi liền ngoan ngoãn làm nữ nhân của bổn vương đi!"
Ánh mắt của hắn quét khắp người nàng một lần, bởi vì Yến Vũ Nhi đang hưng phấn nên không có cảm thấy được, nàng cười sáng lạn, đưa bàn tay phải ra vỗ tay lập thệ, "Được, một lời đã định!"
Lý Thư chỉ sững sờ trong chốc lát, cũng bắt chước nàng vươn tay ra, vỗ nhẹ một cái vào bàn tay của nàng, cười ý vị thâm trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook